Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 114: Thất Sách





Tề Tranh hút hút cái mũi: "Mình thật không biết làm thế nào để mà cảm ơn cậu cho hết."
Tề Tranh thật sự cảm thấy rất xấu hổ, trong khi Jenny tỉ mỉ chuẩn bị món quà chia tay thì chính mình lại...
Nhưng Jenny lại tỏ ra không chút quan tâm.

Cô vẫn ngồi ở trên giường, còn miệng thì lại lặp lại cái điệp khúc yêu thích của mình: "Con gái phương Đông các cậu đều là những người mẫn cảm lại yếu ớt, giống như loài hoa Hàm Tu Thảo ấy."
Nếu vào lúc này mà mình lại tiến lên chặn miệng Jenny lại, liệu có phải như vậy sẽ làm hỏng bầu không khí tốt đẹp này hay không?
Thật vất vả Tề Tranh mới kiềm chế được hai bàn tay đang rất nóng nảy của mình.
Ở cùng nhau đã được hai năm trời nên Jenny cũng biết Tề Tranh là một người có tính khí như thế nào.

Cô ngồi trên giường mà đung đưa hai chân, cười một tràng rồi mới nói: "Nếu như cậu thật sự muốn cảm ơn mình ấy mà...!vậy mình sẽ nhờ cậu làm giúp mình một việc."
Vẻ mặt Tề Tranh hết sức trịnh trọng: "Cậu nói đi, việc cậu nhờ, chỉ cần mình có thể giúp được là mình sẽ làm hết sức."
"Chờ tới ngày mình đến Trung Quốc thăm em gái San Ny của mình, cậu và Bùi phải đưa mình đi thật nhiều nơi du ngoạn đấy nhé! Tốt nhất là những nơi có phong cảnh thật đẹp để cho mình có thể vẽ được." Jenny vừa cười vừa nói.
"Chuyện này cứ để mình lo!" Tề Tranh vỗ ngực một cái mà cam đoan.

"Đúng rồi, Jenny, mình nhớ là cậu từng nói em gái của cậu hiện đang học tại thành phố B, là ở trường đại học nào vậy? Chờ đến khi mình trở lại nơi đó làm việc rồi mình có thể giúp cậu đi xem cô ấy, chăm sóc cô ấy."
Jenny rất vui vẻ, nhưng rồi rất nhanh vẻ mặt của cô dần dần trở nên ảm đạm.

Cô cười khổ khi nói: "Hay là thôi đi.

Cậu cũng biết rồi đấy, ai cũng có một thời kỳ tự cho rằng mình đã là người trưởng thành, luôn có khát vọng được tự do, khát vọng được tự mình làm ra quyết định, mà San Ny đại khái chính là đang ở vào giai đoạn này a.

Ngay đến sự giúp đỡ của ba mẹ mà em ấy còn không cần đến, đến lượt mình thì lại càng không cần phải nói đến."
Jenny là một người chị gái rất tốt, tối thiểu cô ấy còn biết tôn trọng nguyện vọng cá nhân của người khác.

So với mình, cô ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều.


Nhớ lại những việc mình đã làm trước kia, Tề Tranh cảm thấy mặt của mình nóng lên.
Đêm đó Tề Tranh đem tập tranh Jenny tặng cho mình đặt hết sức cẩn thận vào trong vách ngăn của va ly đựng hành lý.

Đây chính là bảo bối của mình, không thể để cho bất cứ thứ gì va đụng vào.
Sau khi đứng thẳng lên, Tề Tranh đưa tay vuốt vuốt cái cổ, khi cô quay đầu lại nhìn thì Jenny đã đi vào phòng tắm.
Đột nhiên Tề Tranh có cảm giác mình là người rất may mắn, bởi vì những người bạn cùng phòng mình từng chung sống đều là những thiên sứ.
Vào buổi sáng trường Khang Niết tổ chức làm lễ tốt nghiệp Tề Tranh và Jenny dậy thật sớm.
Jenny đã được biết trước, một khi buổi lễ kết thúc Tề Tranh sẽ lập tức lên máy bay bay về A quốc luôn, thời gian còn lại của hai người cũng chỉ có một buổi sáng này mà thôi.
Vào ngày này năm trước, các cô còn ngồi cùng một chỗ làm người ngoài cuộc mà nhìn người khác tốt nghiệp, năm nay đến phiên các cô.

Bởi vậy các cô cần phải ăn mặc thật chỉnh tề cùng những sinh viên tốt nghiệp khác trong trong trường cùng tập họp.
Hành lý của Tề Tranh đã được dọn dẹp hết sức thỏa đáng, tất cả những thứ được xem là quan trọng cơ bản đều mang đi.

Duy chỉ có cái lư hương nhỏ làm bằng đồng được cô mua về từ phố người Hoa kia thì để lại cho Jenny, xem như làm quà kỷ niệm.
Thậm chí Tề Tranh còn nói chắc như đinh đóng cột với Jenny mà không giấu được vẻ khoe khoang, khoác lác: "Nó có được lực lượng thần bí của phương Đông, có thể mang đến cho cậu sự may mắn."
Vận may là giả, Jenny lại không ngốc, nhưng lời chúc phúc là thật lòng, Jenny nhận phần nhân tình này.
Gần lúc ra khỏi cửa, Tề Tranh nghiêng đầu nói với Jenny: "Có thể cho mình một cái ôm được không?"
Jenny vừa cười vừa nói: "Lúc trước, vào cái ngày tổ chức sự kiện kia, còn không phải là cậu đã vô cùng ghét bỏ hay sao?"
Đó là năm tổ chức mừng ngày Giáng sinh, khắp nơi trong trường đều là cái cảnh nam nữ ôm nhau đến là nhiệt tình, làm cho gia hỏa này sợ đến nỗi không dám ra khỏi cửa, cho đến hiện tại Jenny vẫn còn nhớ rất rõ.
Tề Tranh không thể chờ đợi thêm được nữa, cô thân thiết ôm lấy bờ vai của Jenny.
Jenny vỗ vỗ lên lưng cô: "Tề Tranh, ở nơi đất nước xa xôi ấy, trước sau gì rồi cũng sẽ có người chúc phúc cho cậu."
Với tư cách là người duy nhất đại diện cho sinh viên tốt nghiệp của học viện Kiến trúc, dù sao Tề Tranh cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng sau khi đã đứng ở trên bục phát biểu, nhìn ánh mắt thân mật của mọi người ở bên dưới lễ đài đang dành cho mình, cái cảm giác căng thẳng trong Tề Tranh dần dần dịu xuống.
Cô hít sâu một hơi, sau đó lưu loát phát biểu.
"Tôi đã từng cự tuyệt cơ hội được đến đây nơi này để đào tạo sâu." Câu mở đầu của Tề Tranh vừa mới ra khỏi miệng đã lập tức làm dấy lên những lời bàn luận ở bên dưới.
"Tôi đã từng cho rằng thời gian hai năm ra nước ngoài học tập nhất định là không so được với hai năm kinh nghiệm làm việc tôi sẽ có được."
"Tôi đã từng cho rằng thẩm mỹ phương Đông cùng thẩm mỹ phương Tây sẽ có rất nhiều khác biệt, mà nhu cầu đối với công trình kiến trúc cũng sẽ rất khác biệt.

Chỉ vì từ đường xa tới đây, tôi cho rằng mình không thể tay không mà trở về."
"Nhưng rồi sau hai năm được sống và học tập tại Khang Niết, tôi đã tự mình ý thức được rằng những suy nghĩ ngày đó của mình là phi thường ngây thơ."
"Nơi này có vô số quyển sách đếm không bao giờ hết.

Nơi này có những giáo sư và bạn bè trong ngành kiến trúc với kiến thức cực kỳ sâu rộng.

Mỗi bài tập thực hành, thậm chí mỗi một lần chọn đề tài đều đem đến cho tôi rất nhiều linh cảm, để cho tôi được mở rộng tầm mắt.

Để cho tôi có thêm một góc độ nữa để xem xét lại thật kỹ càng cái nghề mình đã lựa chọn.

Nhờ đó càng làm cho tôi thêm khắc sâu một cái đạo lý: an toàn, an tâm, có sáng tạo.

Đây là lúc tôi nên kiên trì hơn đối với tương lai của mình, cũng như nhất định phải kiên trì với lĩnh vực nghiên cứu nữa."
"Cảm ơn năm tháng vừa qua, nó đã giúp cho cuộc sống của tôi thêm phong phú cũng như kiên định hơn trong tình cảm của chính mình.

Sau trở khi trở về Tổ quốc, tôi muốn mình bắt đầu ngay một chặng đường mới lạ hơn."
Đây là bài phát biểu hết sức thẳng thắn, thành khẩn mà không kém phần phấn chấn cùng nhiệt huyết.

Nhờ đó nó đã giành được tiếng vỗ tay tán thưởng của tất cả mọi người.
Sau khi xuống khỏi lễ đài, Tề Tranh không dừng lại lâu, cô hướng về phía học viện Nghệ thuật vẫy tay, làm cái từ biệt cuối cùng với Jenny.

Cô tin rằng, tất nhiên là Jenny nhìn thấy được.
Sau khi cởi bỏ bộ lễ phục, thay bằng bộ trang phục dành cho cao bồi, Tề Tranh xách theo cái va ly đựng hành lý to đùng hộc tốc chạy tới sân bay.
Trước khi chiếc máy bay cất cánh bay về phía A quốc, Tề Tranh vội vàng nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên cô muốn được ngủ ngay trên máy bay.


Cô cảm thấy nếu mình có thể ngủ được thì thời gian gặp mặt sẽ trôi qua nhanh hơn một chút, để rồi khi mở mắt ra sẽ thấy, quãng thời gian cô và Bùi Thanh Phi phải tách ra kia, đến đây hoàn toàn kết thúc bằng một dấu chấm hết, kể từ nay về sau các cô cũng sẽ không bao giờ phải tách ra nữa.
Tề Tranh căn thời gian phải nói là rất tốt.

Cô lên máy bay vào lúc giữa trưa, thời điểm đáp xuống đất cũng là giữa trưa.

Giữa Thụy Văn và Khang Niết có một sự khác biệt, trường này thích tổ chức buổi lễ tốt nghiệp vào buổi chiều, khi mà không khí nóng bức của mùa hè đã giảm bớt đi phần nào.
Đến thành phố Venezia, Tề Tranh để lại hành lý trong khách sạn, tìm tới cửa hàng hoa gần nhất rồi mua một bó hoa thật lớn, sau đó cơm cũng chưa kịp ăn mà ngay lập tức hướng về phía trường đại học Thụy Văn chạy tới.
Mặc dù đã tới nơi này mấy lần rồi, vậy mà cái bệnh mù đường vẫn khiến cho Tề Tranh phải hao tốn rất nhiều thời gian trên các lối đi ở trong trường học.

Cũng còn may là lễ đường tổ chức sự kiện còn có kiến trúc mang tính biểu tượng nên so với việc tìm một khu ký túc xá hoặc là phòng học không biết tên nào đó thì dễ tìm hơn nhiều.
Thời gian cũng thật đúng lúc, buổi lễ vừa mới bắt đầu.
Tề Tranh đang chuẩn bị chạy vào trong trạng thái bị kích động như vậy thì ngay khi vừa đến cửa ra vào cô lại không thể không dừng lại.
Thất sách a! Thất sách!
Cái bó hoa cô đã mua này quá lớn, quá rực rỡ, quá bắt mắt.
Nếu cứ như thế mà chạy vào thì khẳng định cô sẽ ngay lập tức trở thành trung tâm cho ánh mắt mọi người dồn tới, còn nói gì là kinh hỉ a.
Tề Tranh có chút ảo não.

Hiện tại đã không còn đủ thời gian để mà sắp xếp lại, cô đành phải nâng bó hoa lên hơi cao một chút, làm sao cho nó vừa đủ che đi khuôn mặt của mình.
Tề Tranh từng chút từng chút một xê dịch bước chân tiến dần vào phía trong.
Thậm chí cô còn lẩm bẩm, tự nhủ mình là: "Nhìn không tới mình.

Tất cả mọi người đều nhìn không tới mình."
Lúc này Bùi Thanh Phi đang chờ đến lượt lên sân khấu để phát biểu cảm tưởng.

Lát nữa cô cũng sẽ phải bước lên lễ đàì, chỉ có điều không phải cô lên đó thay mặt cho sinh viên tốt nghiệp của học viện, mà là đại diện cho những sinh viên thuộc diện student exchange*.
Vào lúc này Bùi Thanh Phi đang nhẩm lại nội dung bài phát biểu của mình chứ đâu, nên mới không biết là Ngô Kỳ đã tới bên cạnh mình từ lúc nào.
* Student exchange: Sinh viên trao đổi giữa hai trường
So với cô thì việc Ngô Kỳ có mặt ở đây là rất khác biệt.

Lần này cô ấy tới hoàn toàn chỉ là tham gia náo nhiệt.
Bùi Thanh Phi cảm thấy bờ vai của mình đang bị người ta chọc chọc nên mới nghiêng người sang nhìn với vẻ nghi hoặc.

Ngay lập tức cô thấy ngón tay của Ngô Kỳ chỉ về một hướng nào đó.
"Ừm, cậu nhìn sang bên kia kìa! Cục cưng của cậu đang đi vào đấy." Ngô Kỳ thấy rất buồn cười.
Theo cái phương hướng này Bùi Thanh Phi nhìn sang, sau đó thì không tự chủ được mà đưa tay đỡ trán.
Làm sao bây giờ? Đây rõ ràng là một việc hết sức cảm động, vậy mà cô lại cảm thấy thật đau đầu.
Ôm một bó hoa khoa trương đến mức tận cùng như vậy là cái quỷ gì vậy?
Mà cái tên gia hỏa Tề Tranh này lại còn nâng nó lên thật cao, cứ như là sợ người khác nhìn không thấy vậy.

Bùi Thanh Phi nhìn cái hành động có chút buồn cười kia của người ấy, trên môi không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi.
"Nâng bó hoa cao đến vậy, là vì muốn che cái mặt của mình đó mà." Ngô Kỳ suy đoán.
Bùi Thanh Phi gật gật đầu, quả đúng là như vậy.
Chỉ tiếc là có làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì cái nơi Tề Tranh đang nâng bó hoa lên cao kia lại đối diện với những người sắp sửa lên lễ đài.

Hiện tại Bùi Thanh Phi đang ở khu vực chờ lên sân khấu, lễ đường ở về phía bên phải, chỉ cần liếc mắt sang là đã nhìn thấy một bên mặt của Tề Tranh rồi.
Một bên gương mặt này của Tề Tranh, khi ở trên giường Bùi Thanh Phi đã xem qua vô số lần, làm sao cô lại có thể không nhận ra được đây?
Hai người cùng mổ xẻ bộ não Tề Tranh ra để soi thấu tâm tư của người này một phen.

Thật sự Ngô Kỳ là không nhịn được cười, nghẹn đến mức gần như không chịu được nữa, cả người đều gập xuống.
Bùi Thanh Phi khẽ giật tay người này một cái: "Cậu có thể nghiêm túc một chút được không? Nếu không may cậu ấy lại nhìn đến bên này, biết được là chúng ta đã phát hiện ra, có phải là sẽ thất vọng lắm hay không."
Nước mắt Ngô Kỳ đến sắp chảy ra: "Được rồi! Được rồi! Hai người các cậu quả thực có thể dắt tay nhau lên nhận giải Oscar được mà.


Cái kinh hỉ ngọt đến như vậy, mật ngọt say lòng người đến như vậy, thật sự là bội phục! Bội phục!"
Ngô Kỳ vừa đưa tay xoa bụng vừa cười cười mà lui về phía sau.

Vừa ra khu vực chờ, cô lập tức đi tìm một nơi vắng vẻ để cười sằng sặc như một người điên.
Kỳ thật Bùi Thanh Phi cũng rất muốn cười, chỉ có điều là cô vẫn nhịn được.
Cô nhìn về phía trước không chớp mắt, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của cô lại liếc xéo về phía Tề Tranh một cái.
Đại khái là gia hỏa này không tìm thấy bóng dáng của Bùi Thanh Phi ở dưới lễ đài, sau một lúc nhìn chung quanh giờ chắc cậu ấy đang đợi mình lên sân khấu để thấy được mình đây mà.
Hiện tại bó hoa hết sức khoa trương đang được nâng cao kia đang ở phía đối diện với mình, nên hoàn toàn che hết bóng dáng của Tề Tranh.
Cả mắt cùng trái tim của Bùi Thanh Phi đều đang mỉm cười, thế nhưng trên mặt của cô lại vẫn là cái vẻ mây trôi nước chảy.
Sau một lúc xem xét chung quanh, rút cuộc Tề Tranh cũng đã tìm thấy Bùi Thanh Phi ở vị trí ngay phía bên phải.
Bên cạnh cô ấy còn có thêm mấy người đồng hành nữa, tất cả bọn họ đều ngồi ở chỗ kia, sắc mặt chăm chú, có người còn cầm sẵn trong tay bài viết.

Chỉ nhìn qua cũng biết ngay là bọn họ đang chuẩn bị cho một lúc nữa lên lễ đài phát biểu.
Thật tốt quá! Mình đã đến kịp!
Bùi Thanh Phi lặng lẽ ngồi ở chỗ kia, mái tóc được kẹp lên, trên người là bộ lễ phục tốt nghiệp.

Nhìn qua thì thấy cô ấy trầm tĩnh mà trang trọng.

Cô ấy không hề làm bất cứ hành động nào, ngay đến nhìn thôi cũng không hề nhìn về phía mình, ấy thế mà vẫn làm cho trái tim của Tề Tranh không hiểu sao cứ bịch bịch nhảy lên rất kịch liệt.
Đây là cô gái thuộc về mình, Tề Tranh vừa kiêu ngạo lại vừa cảm động.
Tề Tranh rất muốn chờ một lát nữa, chờ đế giây phút Bùi Thanh Phi bước lên lễ đài, cô sẽ dùng chiếc điện thoại di động của mình ghi lại cái giờ khắc này.
Đúng vào cái lúc cô chuẩn bị thực hiện ý định của mình cũng là lúc cô phát hiện ra mình hoàn toàn không còn tay nào để làm việc này.
Bó hoa này thật sự quá lớn, lớn đến nỗi nếu chỉ cầm một tay là rất khó khăn.
Đúng là không có kinh nghiệm a!
Tề Tranh rất không vui.
Bùi Thanh Phi bước từng bước một đi lên lễ đài, bên cạnh khán đài có một cây hoa thật lớn cũng từng bước từng bước một đến đợi ở khu vực chờ lên sân khấu.
Bài phát biểu của Bùi Thanh Phi ngắn gọn mà lưu loát, nói lên được rất nhiều cảm tưởng chân thành của giới student exchange.
Cô gái mỹ lệ của phương Đông này, chỉ việc cô ấy đứng ở trên lễ đài cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của tất cả mọi người rồi.
Trong lời phát biểu cuối cùng, Bùi Thanh Phi nói với tất cả mọi người đang có mặt ở đây: "Rất vinh hạnh khi được làm bạn học của mọi người."
"Tôi cũng thế!"
"Chúng tôi đều rất vinh hạnh, Bùi!"
Sau khi nhận được những tiếng trả lời, Bùi Thanh Phi cũng có chút kích động.
Đang trốn ở phía đằng sau bó hoa mà đôi mắt của Tề Tranh cũng đỏ lên.
Cô muốn đưa tay lên để chùi con mắt nhưng lại phát hiện ra cái tư thế ôm bó hoa này thật sự là có chút bất tiện.

Buông không được, mà không bỏ xuống cũng không xong, trong khi lại với tay không đến.

Thật sự là rất lúng túng.
Tề Tranh cảm thấy thấp thỏm không yên, chờ lát nữa khi Bùi Thanh Phi xuống khỏi lễ đài, đến lượt mình ôm cô ấy, đưa ấm áp cho cậu ấy thì phải làm sao bây giờ!
Đến lúc này cô mới thật sự nhận ra hết sức rõ ràng quyết định của mình mới ngu xuẩn biết bao.
Mua hoa thì mua hoa a, nhưng đi mua một bó to như vậy mà làm cái gì?
Để rồi đã làm lỡ không biết bao nhiêu là chuyện!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.