Ban đầu vẫn cho là trong nhà đã đầy đủ mọi thứ, nhưng chỉ sau một đêm, Tề Tranh đã nhận ra vẫn có chỗ chưa làm mình vừa ý.
Bức màn che sáng phải nói là quá kém!
Đáng lẽ sẽ được ngủ một giấc thật thoải mái, vậy mà mới sớm tinh mơ đã bị ánh sáng làm cho chói mắt, không thể không tỉnh lại.
Hôm nay phải đổi nó đi ngay lập tức!
Tề Tranh hung dữ nghĩ.
Cô dụi dụi hai con mắt rồi bò dậy.
Điều khiến cho người ta bất ngờ lại là, Tề Tranh tỉnh dậy rất sớm rồi, nhưng Bùi Thanh Phi lại còn sớm hơn.
Nhìn theo cái dáng người chốc chốc lại đi lướt qua trước cửa phòng ngủ, Tề Tranh cảm thấy thật đau lòng.
Tối hôm qua hai người cùng nhau làm loạn đến rất muộn, Bùi Thanh Phi là người ngủ không sâu giấc, chắc hẳn đã bị ánh nắng sớm mai chói mắt này làm cho cô ấy không nhắm mắt lại được.
Tề Tranh rón ra rón rén đi ra ngoài, thừa dịp người ta còn chưa biết nhanh chóng đem cô ấy ôm vào trong ngực mình.
Bùi Thanh Phi cười rồi quay đầu lại: "Đã tỉnh rồi? Bữa sáng đã ở trên bàn, đi ăn nhanh lên."
Đã không chịu buông tay Tề Tranh lại còn chơi xấu: "Cậu đang bận cái gì?"
Bùi Thanh Phi dừng việc trên tay một chút, đến lúc này Tề Tranh mới nhìn về phía trước mặt.
Đập vào mắt cô là một cái va ly hành lý đang được bày ra ở ngay giữa phòng tiếp khách.
Tề Tranh không tự chủ được khi nắm thật chặt ngực áo của mình: "Cậu thu dọn đồ đạc để làm gì vậy hả? Chẳng lẽ lại muốn đi đâu nữa?"
Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Tề Tranh, mình phải trở về Lăng Giang một chuyến.
Hơn nữa mình còn muốn đi Hãn Văn, có một vài thủ tục cần phải làm."
Tề Tranh lập tức cuống cà kê: "Để mình đi cùng với cậu!"
Bùi Thanh Phi vừa cười xoay người đi: "Chẳng lẽ cậu lại không cần phải đi Thanh Bắc?"
Lời này đã nói trúng tim đen Tề Tranh.
Cái ngày Tề Tranh vẫn còn ở Khang Niết cô cũng đã ước định cẩn thận với học viện thời gian mình sẽ trở lại trường cũ, đúng vào hai ngày này.
Vậy nên cô có muốn không đi cũng không được.
Tề Tranh lại đề nghị: "Nếu không, nếu không thì cậu chờ mình thêm hai ngày, chờ cho bên mình kết thúc rồi mình sẽ cùng cậu trở về?"
Bùi Thanh Phi nhìn vào đôi mắt của Tề Tranh: "Cậu đang sợ cái gì vậy?"
Tề Tranh há hốc miệng.
Cô sợ sao? Đương nhiên là sợ rồi! Cô sợ nếu để cho Bùi Thanh Phi đi lần này, cô sẽ lại mất cô ấy một lần nữa.
Nói không chừng Đại ma vương ba Bùi sẽ lại đem người này giấu đi ở một cái nơi khiến mình không thể tìm ra được.
Lẽ nào các cô chỉ vừa mới bên nhau vậy mà sẽ lại không thể gặp nhau được nữa?
Vừa mới nghĩ đến cái khả năng này, Tề Tranh lập tức ôm Bùi Thanh Phi vào trong ngực thật chặt.
Cứ như chỉ cần mình buông tay ra thì Bùi Thanh Phi sẽ lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Bùi Thanh Phi vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: "Sợ mình không trở lại được hay sao?"
"Ừ." Giọng của Tề Tranh buồn buồn.
"Không sao đâu! Cho mình một tuần thôi.
Cậu hãy ngoan ngoãn ở trong nhà chờ mình trở lại." Bùi Thanh Phi an ủi.
"Nhân tiện đổi lại bức màn đi.
Buổi sáng thật sự sáng quá đi, ngủ không ngon."
Thật trùng hợp, mình cũng đang định làm như vậy.
Tề Tranh ngồi ăn điểm tâm mà thấy nhạt như nước ốc.
Bùi Thanh Phi muốn lên máy bay trong buổi sáng hôm nay.
Tề Tranh giúp cô kéo theo hành lý, hai người cùng lên đường.
Sau khi đưa người ta đến sân bay rồi, một mình Tề Tranh lẻ loi, cô đơn ngồi tàu điện ngầm trở về.
Hôm nay là ngày cuối tuần, nói là làm, ngay lập tức Tề Tranh gọi điện thoại cho Điền Tiểu Điềm, bắt người này phải ra khỏi cửa cho bằng được, để cùng mình đi mua rèm che.
Giờ này Điền Tiểu Điềm còn chưa rời giường chứ đâu.
Vẫn đang mơ mơ màng màng khi nghe máy: "A lô.
Ai vậy? Giờ vẫn còn sớm nha."
Tề Tranh nhìn đồng hồ: "Đã là mười giờ rồi, còn sớm gì nữa hả? Dậy ngay! Dậy ngay! Mình có chuyện quan trọng muốn nhờ cậu đây!"
Điền Tiểu Điềm nghe ra là giọng củaTề Tranh, ngay lập tức từ trên giường ngồi bật dậy: "Cậu và Tiểu thanh mai nhà cậu vừa mới tiễn biệt thắng tân hôn, vậy mà lại còn không biết trân trọng, tranh thủ thời gian này mà vuốt ve, âu yếm nhau đi?"
"Người ta đã đi mất rồi!" Giọng của Tề Tranh có chút bi phẫn.
"Làm sao vậy hả? Đây là đã bị làm sao vậy?" Trái tim của bà mẹ già Điền Tiểu Điềm lại treo lên.
"Gặp mặt rồi nói sau."
Tề Tranh cúp điện thoại mất rồi.
Câu nói sau cùng nghe vào lại còn như có chút thương tâm.
Xong rồi! Xong rồi! Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Điền Tiểu Điềm vội vàng đứng dậy, vội vàng rửa mặt, vội vàng chải lại mớ tóc, ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn, cô lập tức lao ra khỏi cửa.
Vị trí được Điền Tiểu Điềm chọn để thuê phòng ở cũng phi thường tốt: giao thông thuận tiện, việc ăn, ngủ, nghỉ đều vô cùng thuận tiện.
Cô đứng ở trước lối ra vào tàu điện ngầm đợi đến hơn 20 phút, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Tề Tranh.
Thứ đập vào mắt cô là nụ cười tủm tỉm của người này khi đang đi tới đây.
Mỉm cười...
Vừa mới ban nãy, trong điện thoại, còn không phải giọng của cậu ta còn hết sức ấm ức hay sao?
Điền Tiểu Điềm biết nhất định là mình đã bị người này tính kế rồi.
Cô xoay người định quay về nhà ngủ bù.
Nhưng loáng một cái cô đã bị Tề Tranh giữ chặt lại.
Người này cực kỳ vô lại khi nói với cô: "Đừng đi! Đừng đi! Đến cũng đến rồi, giúp tui đi mua tấm rèm che đã nha."
Điền Tiểu Điềm hết sức tức giận: "Khi cần đến chân chạy thì mới nhớ đến tui đây hả!"
Tề Tranh lại không hề tức giận, cô vừa cười ha hả vừa nói: "Tui không lừa bà đâu! Đúng là Thanh Phi đi thật rồi.
Cậu ấy trở về Lăng Giang.
Phải đi những một tuần lễ."
Tề Tranh thì vẫn đang cười, nhưng trái tim của Điền Tiểu Điềm lại mềm nhũn.
Chỉ là đi mua một tấm rèm che mà thôi, không phải là Tề Tranh không thể tự mình đi nổi.
Vào lúc này chỉ sợ là trong lòng cậu ấy đã trở nên trống vắng, nên mới muốn kéo theo người bạn này để có người cùng nói chuyện đây mà.
"Tui cũng chỉ nói vậy thôi.
Muốn mua kiểu gì đấy hả?" Điền Tiểu Điềm nói.
Tề Tranh đầy vẻ tức giận: "Ít nhất thì cũng phải phối hợp được với chỗ ga giường, vỏ chăn bà đã mua a."
Nhớ đến bốn bộ chăn ga cực kỳ có tình thú do mình tự tay chọn kia, Điền Tiểu Điềm nháy mắt ra hiệu: "Như thế nào, có thích không?"
A a a...
Vừa nhớ lại văn hoa của bộ ga giường kia trong đầu Tề Tranh liền có ý nghĩ bậy bạ.
Tuy mình không chấp nhặt cái chuyện chăn, ga, gối, đệm này nữa, thế nhưng tối hôm qua, khi Bùi Thanh Phi hãm mình ở trong đó, cô ấy lại tỏ ra thích thú vô cùng.
Hai người Tề Tranh và Điền Tiểu Điềm kéo nhau đi dạo nguyên cả một ngày, cuối cùng mới chọn được thứ mình ưng ý nhất.
Đó là một tấm rèm che có màu sắc chuyển dần, từ thuần trắng đến phấn hồng.
Ban đầu Tề Tranh còn lo lắng màu sắc này quá sáng, nhưng cũng may là độ dày lại rất được.
Khi nhân viên cửa hàng cho thử ngay tại chỗ thì thấy nó che chắn ánh sáng rất tốt, Tề Tranh vui vẻ cho đo kích cỡ, ước định thời gian nhận hàng, nhân tiện chụp một bức ảnh gửi qua cho Bùi Thanh Phi.
【Thấy thế nào? Có thích không?】
Bùi Thanh Phi không trả lời lấy một chữ, nhưng cô ấy lại phát tới liên tiếp mấy cái icon biểu lộ vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
"Làm sao lại đáng yêu đến như thế a." Tề Tranh bưng cái điện thoại di động của mình trong tay với vẻ mặt si mê.
Điền Tiểu Điềm đứng ở một bên để xem, trên mặt là cái vẻ xem thường đến muốn lật cả trời cao.
Cô đã hoàn toàn quên mất, kỳ thật thì thường ngày chính bản thân mình cũng là cái dạng này.
Trước sau gì Bùi Thanh Phi cũng không có cách nào quen được với căn nhà mới ở Lăng Giang.
Cô đã lật tung khắp mọi xó xỉnh của căn nhà, vậy mà vẫn không tìm được thứ mình muốn tìm.
Mẹ Bùi nhìn theo cô không ngừng hết trong rồi lại đến ngoài, đi qua rồi đi lại vậy mà vẫn không nói một tiếng nào.
Lúc trước, vào cái ngày dọn nhà ấy, xác thực là vì nhất thời xúc động nên bà đã vứt bỏ không ít những món đồ chơi nho nhỏ được Bùi Thanh Phi giữ lại, vì chúng đều có quan hệ đến Tề Tranh.
Tuy rằng sau này bà đã kịp thời thu tay lại, nhưng dù sao cũng đã có nhiều thứ không thể tìm về được nữa.
Bà sợ rằng một khi Bùi Thanh Phi hỏi đến, mình sẽ không thể nào giải thích được.
Bà vẫn cho rằng mình là người mẹ rất tôn trọng con gái, nhưng sau khi đã trải qua những năm này, những việc này, bà cũng nhận ra được bản thân cũng không hẳn được như mình đã nghĩ.
Trong khi mẹ Bùi giả chết thì ba Bùi lại không ăn ý chút nào hết.
"Thanh Phi, con đang tìm cái gì vậy hả? Có gì thì nói với ba mẹ một chút." Bùi Sĩ Phương nói.
"Cái ngày con chia lớp khi còn học ở cấp ba ấy, các bạn đưa cho con rất nhiều món quà nhỏ.
Con nhớ được là tất cả đều được bỏ vào trong một cái hộp, nó vẫn còn đấy chứ?" Bùi Thanh Phi cẩn thận hỏi.
Vẻ mặt hết sức căng thẳng của mẹ Bùi rút cuộc cũng được thả lỏng rất nhiều: "Hả? Là con nói tới cái này à? Để mẹ đi lấy cho."
Bùi Thanh Phi đi theo sau lưng mẹ Bùi cùng đi vào phòng ngủ.
Ngay bên dưới ngăn cuối cùng của tủ quần áo, mẹ Bùi kéo ra một ngăn kéo, ở đó để sẵn một cái hộp sắt, khi mở ra xem thì thấy trong đó có một ít đồ chơi nhỏ không quá bắt mắt.
Ngoài quà tặng còn có cả thiệp chúc mừng nữa.
Bùi Thanh Phi liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái thứ mình đang tìm kiếm.
Cô lấy từ đó ra một cái gói nhỏ đựng quà với bốn góc bẹp, khi mở ra xem thì thấy một chiếc vòng tay nằm yên tĩnh trong đó.
Là một chiếc vòng bạc ròng, có hai đường trang điểm quấn quýt lấy nhau.
Nhìn qua thì thấy tuy nhỏ nhắn nhưng lại hết sức tinh xảo, trông rất hợp với Bùi Thanh Phi.
Thấy động tác của Bùi Thanh Phi cẩn thận từng li từng tí như vậy, mẹ Bùi không nhịn được nên hỏi: "Là của Tề Tranh đưa hay sao?"
Thấy mẹ đã hiểu lầm, Bùi Thanh Phi cười rồi lắc đầu: "Không phải! Là con giữ hộ người ta, bây giờ đến lúc trả lại rồi.
Cũng còn may là mẹ không có vứt nó đi."
"Thế này...!mẹ..." Tất nhiên là Bùi Thanh Phi đã phát hiện chuyện gì đã xảy ra.
Mẹ Bùi rất muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng bà cũng chỉ có thể thành khẩn nói với con gái mình lời xin lỗi: "Thanh Phi, mẹ thật lòng xin lỗi."
Bùi Thanh Phi cười cười: "Hẳn là mẹ đã vứt đi không ít những món quà tặng trước đây của con và Tề Tranh rồi đi."
Mẹ Bùi gật gật đầu.
Giọng của Bùi Thanh Phi rất dịu dàng: "Không sao.
Bọn con sẽ lại cho nhau những món quà mới là được rồi."
Không phải là Bùi Thanh Phi đáp trả, càng không phải là bất mãn.
Cô chỉ là diễn tả lại một sự thật theo cách thẳng thắn, thành khẩn mà thôi.
Mẹ Bùi không nói một lời nào.
Bà có thể bảo rằng Bùi Thanh Phi nói đúng sao? Hay là nói Bùi Thanh Phi đã sai đây? Chọn cái nào cũng không thể.
Vậy nên bà chỉ còn cách dọn dẹp mấy thứ gì đó, rồi đầy một bụng tâm sự mà trở về phòng tiếp khách.
Bùi Thanh Phi ở nhà đến hết ngày nghỉ cuối tuần, sang thứ hai tuần sau liền đi đến thành phố S, trở về trường Hãn Văn.
Lưu Mộc Dương đã xin được việc và đã đi làm.
Bởi vì Bùi Thanh Phi về nước nên cô cố ý xin nghỉ một ngày, cùng Bùi Thanh Phi lại một lần nữa trở lại làm chuyến du lịch tại trường Hãn Văn.
Ngoài việc đi thăm hỏi người thầy mình đã chịu ơn là tiên sinh Trương Thế Tể, hai người bạn có đến hai năm không gặp nhau, đương nhiên là sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau rồi.
Sau khi đã cùng Bùi Thanh Phi làm hết những việc cùng làm, Lưu Mộc Dương mang Bùi Thanh Phi đi đến chỗ ở của mình.
Đây là khu nhà ở theo đúng tiêu chuẩn độc thân: một phòng ngủ một phòng khách.
Nằm trên đoạn đường hoàng kim bảo vật của thành phố S, đúng là tấc đất tấc vàng.
Lưu Mộc Dương tỏ ra vui vẻ tự tại, nhưng Bùi Thanh Phi lại cao hứng không nổi.
"Tại sao lại phải dọn ra khỏi nhà như vậy đây?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Lưu Mộc Dương lười biếng nằm trên giường: "Vì nghĩ thông suốt rồi, nói vậy được chưa?"
Hoàn cảnh gia đình của Lưu Mộc Dương phải nói là giàu có, chỉ có điều vì mẹ cô sớm qua đời, mẹ kế tuổi trẻ liền thuận lợi vào nhà.
Trước đây cô lựa chọn trọ ở trong trường là vì mắt không thấy tâm không phiền, thế nhưng dù cho có phiền toái đi nữa thì vào mỗi dịp cuối tuần Lưu Mộc Dương vẫn kiên trì đi về nhà.
Mà nguyên nhân sâu xa là để giữ lại căn phòng trước đây của mẹ cô mà thôi.
Quyết không cho những người đàn bà khác bước vào dù chỉ một bước.
Nhưng bây giờ cô lại tự nguyện dọn ra khỏi.
Lưu Mộc Dương nhìn ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Bùi Thanh Phi thì vừa cười vừa ngồi dậy.
Cô ăn ngay nói thật: "Cậu cũng biết là mình có một người em gái rồi đấy.
Con nhóc kia giờ cũng đã lớn, rễ nào cây nấy, cũng là một mỹ nhân giống như mẹ nó vậy.
Nếu đem so với một giả tiểu tử như mình đây thì vừa ý người ta hơn nhiều.
Năm đó mẹ con nhóc nói muốn sử dụng căn phòng kia, nhưng có lẽ lão Lưu còn vì mình vẫn là con gái của lão, vẫn còn vài phần tình cảm hương khói.
Nhưng bây giờ là con nhóc kia mở miệng đòi, cậu nói mình có thể có phần thắng được sao? Cũng may là đã dọn ra, nhắm mắt làm ngơ đi vậy."
Thần sắc của Lưu Mộc Dương khá thoải mái, cứ như là đang nói về việc nhà của người khác vậy.
Cặp lông mày của Bùi Thanh Phi nhíu chặt lại.
Cô biết là Lưu Mộc Dương không cần đến sự đồng cảm hay thương hại, nhưng cô vẫn không khỏi xót thương cho người bạn này.
"Có cần một cái ôm hay không?" Bùi Thanh Phi hỏi.
Lưu Mộc Dương liên tục xua tay: "Tốt nhất là bỏ đi! Mình cũng không muốn làm đổ lọ ớt cay của Tề Tranh đâu.
Với lại hiện tại thật sự là mình đang rất tốt.
Người nhà đã bỏ tiền ra thuê cho mình căn phòng này rồi.
Một mình tự do tự tại, thật sự là không thể tiêu sái hơn được nữa đâu."
Cho dù Tề Tranh không có ở đây, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô ấy, tâm tình của cả hai người liền trở nên dễ chịu hơn.
Lưu Mộc Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói với Bùi Thanh Phi: "Thanh Phi, cậu cũng đừng nên để ý chuyện này nữa nhé.
Tuy rằng chuyện tình cảm của cậu và Tề Tranh đã bị cha mẹ can thiệp vào, nhưng thật lòng thì mình vẫn rất hâm mộ các cậu đấy."
Bùi Thanh Phi thì đứng còn Lưu Mộc Dương lại ngồi.
Ngay giữa ngày hè chói chang, căn phòng mở ra cửa sổ, trong làn gió của thành phố S có cả vị mặn mòi của biển.
Lưu Mộc Dương ngẩng đầu nhìn Bùi Thanh Phi: "Nếu đổi lại là mình, đừng nói tới chuyện thích một cô gái, cho dù mình có thích một con chó, một con mèo đi nữa thì cũng sẽ không có ai quan tâm đến.
Thanh Phi, người nhà của cậu rất yêu cậu, cho nên cậu cần phải sống thật hạnh phúc, rồi mọi nan đề đều sẽ được giải quyết."
Bùi Thanh Phi đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Lưu Mộc Dương, như một người chị gái vậy.
"Mộc Dương, rồi cậu cũng sẽ như vậy.
Cậu cũng sẽ gặp được một người vì cậu mà đau lòng, yêu cậu.
Nhất định là như vậy!" Bùi Thanh Phi chân thành nói.
Ngoài kế hoạch, Bùi Thanh Phi quyết định ở lại thành phố S thêm một đêm.
Cô muốn giúp người bạn thân này của mình.
Có đôi khi chúng ta không có quyền lựa chọn xuất thân từ gia đình nào.
Nhưng cho dù nhân duyên có nông cạn đi nữa thì vẫn còn có bạn bè.
Dù sao ông trời cũng sẽ không đóng lại tất cả các cánh cửa..