Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 125: Dì Trương Là Một Người Rất Thú Vị





Tề Tranh mở ngăn kéo ra, cô đã tìm được chiếc đèn pin đã được chủ cho thuê nhà đặt ở cái nơi nhằm ứng phó trường hợp cấp thiết.
Cô cầm đèn pin trở lại phòng tắm để cho Bùi Thanh Phi có được ánh sáng cần thiết.

Đến lúc này cô mới cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ấy đi ra, chỉ sợ người ta bị trượt ngã.
Sờ soạng một lúc thì tìm được cầu dao nguồn điện, Tề Tranh nhìn kỹ một chút, sau đó đưa tay gạt cầu dao, các bóng đèn trong phòng lại một lần nữa lại sáng lên.
Tề Tranh thở phào ra một hơi, cô nhéo nhéo lòng bàn tay Bùi Thanh Phi vẫn đang được mình nắm trong tay: "Là bị ngắt cầu dao.

Hiện tại thì không sao nữa rồi."
Bùi Thanh Phi vẫn còn có chút lo lắng, cô đưa mắt nhìn về phòng tắm: "Nhưng hình như bóng đèn trong phòng tắm bị hư mất rồi."
Tề Tranh vỗ vỗ lên ngực của mình: "Cậu cứ yên tâm! Giao cho mình đi!"
Dì Trương để sẵn trong nhà rất nhiều dụng cụ dự phòng.

Nếu mất điện sẽ có đèn pin a, ngọn nến a.

Cần thay thế ống nước thì có cờ lê, ốc vít...!vân vân.

Nói không chừng có thể còn có cả bóng đèn thay thế cũng nên.

Tề Tranh lần lượt lục soát từng ngăn kéo một, cuối cùng đúng là đã tìm được thứ cần tìm.
Đổi lại bóng đèn, đối với Tề Tranh mà nói đây thật sự là một chuyện quá ư đơn giản.

Hiện tại vấn đề duy nhất bày ra trước mặt các cô chính là, không có cái thang.

Mà không có thang thì các cô với không đến trần nhà của phòng tắm.
Tề Tranh đi hết một vòng trong phòng, rồi với lá gan cực lớn, cô nhanh chóng xách tới hai cái ghế ngồi, chồng chúng lên với nhau.
Bùi Thanh Phi thấy thế thì sợ hết hồn.

Cô vội vàng ngăn lại: "Làm vậy sao được! Quá nguy hiểm! Tốt nhất là để ngày mai tìm quản lý chung cư sang đây nhìn xem."
Tề Tranh thử thử độ vững chắc sau đó dùng cả tay lẫn chân bắt đầu leo lên.

"Ôi này, Tề Tranh!"
"Huỵch!"
"A a a!!!"
"Đinh đang đinh đang..."
Những tiếng vang cực lớn làm kinh động đến dì Trương ở ngay gần bên, dì vội vàng từ cửa bên cạnh chạy sang xem.
Tuy rằng trong tay vẫn có chìa khóa nhà của hai cô nhóc này, nhưng dì Trương vẫn gõ cửa trước: "Tề Tranh! Thanh Phi! Hai đứa có ở đó không? Vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tề Tranh nhe răng trợn mắt, tay không ngừng xoa thắt lưng, cô đi theo phía sau lưng Bùi Thanh Phi cùng đi ra mở cửa.
Dì Trương bước chân qua cửa, không cần hai người này phải mở miệng, dì đi vào bên trong nhìn bốn phía một lượt.

Không bao lâu dì đã mơ hồ nhìn thấy bên trong phòng tắm hai chiếc ghế nằm lăn lóc trên sàn nhà, từ đó tự mình tìm ra đáp án.
Con mắt của dì Trương quá độc.

Sau khi đưa ánh mắt quay vòng trên người hai cô gái một lượt, ngay lập tức ánh mắt ấy rơi lên trên người Tề Tranh: "Là mày, cái con nhóc này a! Nhìn qua là biết ngay mà! Lá gan lớn quá nhỉ! Không có cái thang thì không biết mượn hay sao? Dùng ghế chồng lên ghế, đây là mày muốn lên chầu trời đấy hả?"
Lúc này trong lòng Tề Tranh vẫn chưa hết sợ hãi.

Phải biết rằng ban nãy, nếu như cô không phản ứng nhanh, trong khi leo lên cũng không cao lắm, hơi cảm thấy bất ổn liền vội vàng nhảy xuống mà không cố làm liều, thì hiện tại rất có thể cô đã bị ngã gãy tay hoặc chân rồi cũng nên.
Nghe xong những lời này của dì Trương, Bùi Thanh Phi cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy đấy! Ban đầu con cũng đã bảo cậu ấy nên gọi người quan lý chung cư rồi."
Ngay lập tức họng súng của dì Trương từ Tề Tranh chuyển sang người này: "Bóng đèn bị hư mất rồi?"
Bùi Thanh Phi gật gật đầu.
Dì Trương lại tiếp tục bài giáo huấn, dì nói: "Bóng đèn hư mất thì việc gì mà phải đi tìm người quản lý? Chuyện đơn giản như vậy thì tự mình làm chẳng phải liền xong? Hai đứa cứ chờ ở chỗ này, tao đi cầm cái thang tới đây."
Hai cô là cái người bị dì Trương oán hận, đến một chữ "không" cũng không dám nói ra, chỉ có thể thành thật đứng đấy, chờ bị sai khiến.
Dì Trương cầm cái thang đi vào rồi nhét vào trong tay hai cô, một chút ý định giúp đỡ cũng không có.

Dì đứng ở một bên chịu trách nhiệm chỉ huy: "Trước hết tắt công tắc nguồn điện đi đã, cẩn thận là hơn.

Tốt nhất là để cho Tề Tranh lên đổi đi, còn Thanh Phi lát nữa ở phía dưới giữ thang cho nó làm."
Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, nhìn qua cũng biết vừa mới có người tắm rửa xong.

Dì Trương lại thuận tay đưa đến một chiếc khăn lông khô đưa cho hai cô: "Lau qua một lượt những nơi đang có hơi ẩm bám vào! Cả tay cũng lau đi một chút! Lúc nào lau khô rồi hãy đổi.

Còn chúng mày nữa, hai thanh niên tắm rửa bị làm sao mà lại không chịu mở quạt thông gió hoặc là đèn nhà tắm a? Phải biết để cho hơi nước dày đặc đến như vậy đến một lúc sẽ tụ lại thành giọt nước ở trên đỉnh đầu, sau đó sẽ lại một lần nữa rỏ xuống, đến lúc đó sẽ làm cho nền nhà đều là dấu giọt nước, có chùi cũng chùi không hết.

Sương mù mông lung thì có gì tốt? Hay là làm tình thú?"
Tề Tranh bị một câu cuối cùng làm cho phát nghẹn đến ho khan không ngừng, mà mặt Bùi Thanh Phi cũng bị đỏ bừng lên.

Cũng may là trong phòng tắm không có ánh sáng, cô đang đứng ở trong bóng tối nên mới không dễ dàng bị phát hiện ra.
Thực tế thì đúng là các cô đã bị dì Trương nói trúng tim đen rồi.

Hai người này đúng thật là rất thích cái cảm giác như ẩn như hiện này.

Ngay từ cái lần đầu tiên ở khách sạn Hoa Viên, Tề Tranh đã hồ đồ ngây ngốc kéo Bùi Thanh Phi cùng nhau tắm chung.

Kể từ đó hai người bọn họ đều rất thích cái không khí ẩm ướt này.

Sương mù mông lung, nhìn không rõ người kia nhưng mà lại vẫn có thể chân thật đụng chạm đến.

Bởi vậy cứ mỗi lần tắm rửa hai người đều để chế độ nước thật nóng, làm như vậy thì hơi nước sẽ lại càng nhiều hơn.
Dì Trương cũng không có cảm giác mình đã nói lời gì quá đáng, chỉ ở một bên thúc giục: "Còn chần chừ cái gì! Đi mà làm nhanh lên! Làm việc lại còn chậm chạp."
Nói xong, bà tự tay mình cầm cái đèn pin, một lần nữa kéo cái công tắc nguồn điện xuống.
Bùi Thanh Phi ở phía dưới giữ cái thang cho Tề Tranh.

Tề Tranh từng bước một, ổn định, vững chắc leo lên đến trần nhà.
Cô cẩn thận từng li từng tí một theo lời dì Trương hướng dẫn, dùng khăn lông khô đem hơi nước chung quanh đều lau đi sạch sẽ, xong xuôi rồi mới tháo cái chụp đèn xuống, vặn lấy cái bóng đèn đã bị hỏng ra, đổi lại cái mới.

Động tác gọn gàng, không có quá nhiều những động tác thừa, dĩ nhiên cũng không còn phải gánh chịu những lời mắng mỏ của dì Trương nữa.
Sau khi thay xong sau, một lần nữa đóng lại cầu dao điện, ánh sáng trong phòng tắm lại được khôi phục.
Nhìn thấy vấn đề đã được giải quyết, dì Trương tự mình ôm lấy cái thang đi mất.
Tề Tranh đã định giúp dì Trương đưa cái thang trở về, nhưng rồi lại bị người ta ném lại cho mấy câu đầy oán hận.

Rằng là các cô nên ngoan ngoãn lau nền nhà cùng gạch men sứ trong phòng tắm cho thật sạch sẽ.


Kiểm tra lại xem cái ghế vừa bị quăng ngã có bị hư hỏng chỗ nào hay không, nếu như mà có vết rách, cô sẽ phải đi điều tra giá cả thị trường xem thế nào, rồi cứ thế mà bồi thường cho lại cho dì.
Mặt Tề Tranh đen lại, nhưng cũng thật may là, gạch men sứ rất rắn chắc, cái ghế cũng hoàn toàn không có một chút tổn hại nào.
Vốn là muốn được tắm một cái, nhẹ nhàng mà sung sướng làm chút ít chuyện xấu hổ, vậy mà kết quả lại ngược lại: hì hục suốt cả đêm, bị dọa hơn nửa buổi.

Bởi vì trái tim của hai người bị lao lực quá độ, không ai nói một lời nào khi cùng nhau ngã xuống trên cái giường trong phòng ngủ.
Lúc trước mới đề cập tới cái bồn tắm là nơi Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi không hài lòng nhất, vậy còn cái nơi thứ hai thì nhất định phải là cái giường này rồi.
Vừa nhỏ lại vừa cứng.

Đến trở người cũng còn sợ hãi.
Tề Tranh không dám ở trên cái giường này dùng đến quá sức mỗi khi đem Bùi Thanh Phi đặt dưới thân.

Cô chỉ sợ cô ấy cảm thấy khó chịu, sợ cô ấy bị đau.
"Sớm muộn gì rồi cũng phải đem cái giường rách nát này đổi đi thôi." Tề Tranh nằm mà không quá dễ chịu, nói xong lại còn nghiến răng nghiến lợi: "Đúng rồi! Lại còn có cái bồn tắm chết tiệt kia nữa! Đổi! Đổi hết!"
Bùi Thanh Phi thở dài: "Dì sẽ cho chúng ta đổi đi hay sao?"
"Quấn lấy cho đến khi bà ấy phải đồng ý mới thôi!" Tề Tranh siết chặt nắm tay, và ngay sau đó cô cũng bị cái hành động rất trẻ con này của mình chọc cười.
Được một hồi lâu, không có ai nói tiếp nữa.

Bùi Thanh Phi đã cho rằng Tề Tranh ngủ rồi nên cũng nhắm mắt lại.

Nhưng đúng lúc này cô lại nghe thấy Tề Tranh bỗng nhiên mở miệng nói tiếp.
"Thanh Phi, cậu nói xem dì Trương là người như thế nào a?"
"Hả? Tại sao lại đột nhiên đi hỏi cái này?" Bùi Thanh Phi có chút khó hiểu.
Tề Tranh trở mình chuyển sang nằm nghiêng, tư thế này đúng lúc có thể đem Bùi Thanh Phi ôm vào trong ngực: "Kỳ thật là trước khi chúng ta dọn nhà tới đây, mình đã từng gặp dì Trương rồi.

Ngày đó bởi vì cái chuyện ban đêm trong khu chung cư không mở đường đèn, mình và dì ấy đã cùng quản lý của khu chung cư làm cho loạn xị bát nháo lên.

Cậu cũng biết cách nói chuyện của dì Trương rồi đấy, bà ấy căn bản là không cho người ta có được cơ hội mở miệng.

Cái người quản lý khu chung cư kia, bị dì Trương nói cho đến nỗi, lập tức đồng ý kiểm tra cũng như tu sửa lại hệ thống đèn đường."
Bùi Thanh Phi khẽ nở nụ cười, cô chớp mắt nhìn sang Tề Tranh, khiến cho Tề Tranh theo bản năng mà nhẹ nhàng hôn một chút.

Cái động tác cực kỳ cẩn thận ấy không hiểu sao lại thấy như là đang hôn lên một đôi mắt làm bằng ánh sao sáng vậy.
Bùi Thanh Phi để mặc cho người này muốn làm gì thì làm, cô chỉ là vừa cười vừa nói: "Thì ra còn có cả chuyện này a."
Tề Tranh gật gật đầu: "Đúng vậy đấy.

Còn có, chuyện của hai đứa chúng mình không có khả năng là dì Trương không biết.

Nếu là người bình thường thì việc không liên quan đến mình sẽ tránh ra thật xa, vậy mà dì ấy lại đem hai đứa chúng mình chứa chấp."
Nhưng rồi rất nhanh, Tề Tranh lại nghiến răng, dùng cái giọng âm dương quái khí khi chốt lại một câu: "Tuy nhiên bà ấy cũng đâu phải chịu thiệt thòi.

Sống chết cũng phải tăng một phần tiền thuê nhà."
Nói thì nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng Tề Tranh vẫn không thể không cảm kích.
Thêm một phần tiền thuê nhà so với việc các cô bị ép đi ở khách sạn, tìm phòng ở khác, lại thêm một loạt những phiền phức do phải dọn nhà vòng đi vòng lại.

Nói thật là cái giá ấy cũng không coi vào đâu, huống chi người ta lại không dùng ánh mắt thành kiến để nhìn các cô.
Hôm nay còn là lần đầu tiên, trừ đi đám bạn bè của mình cùng với cha mẹ, đã đem quan hệ yêu đương của hai người bọn họ ra để mà trêu ghẹo.

Cái cảm giác bị trêu ghẹo này làm cho Tề Tranh có chút xấu hổ, nhưng mà lại vừa có chút kỳ diệu.

Bản thân Tề Tranh cũng không nói lên được cụ thể cái cảm nhận ấy là như thế nào.
Bùi Thanh Phi im lặng vùi vào trong ngực Tề Tranh, lắng nghe Tề Tranh nói về cảm tưởng của mình.
"Lúc trước tranh cãi với quản lý chung cư về chuyện đèn đường trong khu chung cư là căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.

Nhưng việc đổi bóng đèn là việc nhỏ nên mới ngăn cản cậu, bắt chúng ta phải tự mình làm lấy.

Theo mình cảm thấy thì cái dì Trương này là một người rất thú vị."
Đúng là một người rất thú vị, Bùi Thanh Phi cũng đã nghĩ như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ Bùi Thanh Phi đi làm, còn Tề Tranh cầm theo thư giới thiệu của tiên sinh Trương Hi Bình đi ra ngoài tìm việc.

Lâm Lan từng nói cô xứng đáng có được việc làm tốt hơn, vậy thì cô sẽ chọn cho mình cái nơi tốt nhất.
Đầu rồng của giới làm ăn trong thành phố B này, nếu không là Cố thị thì không thể là ai khác.
Mà Cố thị, Tề Tranh cũng coi như là có quen biết.
Lần trước, khi Tề Tranh bước chân vào nơi này bởi vì không có hẹn trước nên đã bị người ta ngăn lại ở ngay ngoài cửa.

Hiện tại không còn như vậy nữa.

Tề Tranh sửa sang lại quần áo, chuẩn bị ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thoải mái đi vào cửa.
Nhưng còn chưa kịp cất bước đi vào, thì có nhìn thấy một bóng người trông rất quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Tề Tranh.
Cô thấy người này cau mày, chân bước nhanh đi ra, như là đã chịu không nổi bầu không khí bên trong đó nữa, chỉ có không gian rộng rãi, trống trải ở bên ngoài này mới có thể làm cho anh buông xuống đề phòng.

Anh lấy từ trong cái túi xách ra một điếu thuốc, nhưng khi hút điếu thuốc lại không có cái bật lửa, điều này làm cho anh khá là tức giận, cứ như thế đem điếu thuốc nhét vào miệng.

Cử chỉ này trông có chút tính trẻ con.
Lần đầu tiên Tề Tranh nhìn thấy người này là khi đang còn dự lễ tốt nghiệp ở trường đại học Khang Niết.

Người con trai tóc đen, con mắt màu đen này, trên nét mặt tràn đầy nhiệt huyết khi kêu gọi mọi người gặp nhau ở phương Đông.

Ấy vậy mà chỉ mới một năm không gặp lại, trong ánh mắt của anh đã tràn ngập cái vẻ ủ dột, sâu đến tận xương tủy.
Tề Tranh đang ngẫm nghĩ xem mình có nên tiến tới chào hỏi hay không thì lại thấy một người khác chân trước chân sau cùng một lúc đi ra.
Người này Tề Chanh cũng đã từng gặp, là tiểu Hứa tổng của Cố thị.

Ngày trước cũng vì nhờ đụng phải anh ta mà Tề Tranh mới có cơ hội bước qua cánh cổng của Cố thị.
"Từ trước đến giờ anh cũng đâu có hút thuốc."
"Hiện tại mày cũng muốn quản anh hay sao?"
"A Nguyên!"
"Được rồi! Được rồi!"
Người được gọi là A Nguyên đem điếu thuốc một lần nữa cất vào trong túi xách, thần sắc của anh vẫn hết sức lạnh lùng.

Nhìn dáng vẻ này của anh thì thấy như thể không muốn ở cái nơi người đến người đi này mà cùng người ta đôi co làm gì.
"Cùng em quay lên đi, hoặc để em đưa anh về nhà." Tiểu Hứa tổng hòa nhã nói.
"Hiện tại anh chỉ muốn được yên tĩnh một lát." Chỉ là người này rất không phối hợp.

Anh ta sải bước chân thật dài đi về phía trước, như là muốn tiến về phía chiếc ghế dài được đặt ở trước quảng trường mà ngồi một lúc.
Tiểu Hứa tổng cũng không ngăn cản người này lại, chỉ là lại đi ở phía sau lưng anh ta mà thôi.
Hai người kia cứ như vậy mà đi, thật tình cờ lại đúng hướng Tề Tranh đang đi tới.
Người đi phía trước nhìn thấy Tề Tranh thì ngẩn người ra.
"Có phải là tôi đã gặp cô ở nơi nào rồi hay không?" Anh ta hỏi với giọng nghi hoặc.
Còn tiểu Hứa tổng thì hiển nhiên đã biết Tề Tranh rồi.

Anh vừa lễ phép giữ nụ cười mỉm trên môi vừa nói với cô: "Tề Tranh, đã lâu không gặp."
"Tề Tranh?" Cái tên này lập tức đưa tới sự chú ý của người kia: "Cái tên này nghe có chút quen tai."
Tiểu Hứa tổng tiến lên một bước làm giới thiệu cho hai người: "A Nguyên, đây là Tề Tranh.

Cái phòng chiếu phim trong trung tâm thương mại tại quảng trường của vùng đất mới giải tỏa kia là do cô ấy thiết kế.

Tề Tranh, anh ấy gọi là Cố Nguyên, là..."
Khi giới thiệu đến thân phận Cố Nguyên, giọng của tiểu Hứa tổng rõ ràng dừng lại một chút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.