Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 130: Miệng dao găm tâm đậu hũ



Dì Trương cảm thấy gần đây có chút kỳ quái.

Thời gian mỗi ngày dì Trương đi ra ngoài đánh quyền thường không phải cố định. Nếu trước kia thì chỉ là thỉnh thoảng vào buổi sáng dì mới đụng phải hai cô nhóc hàng xóm, nhưng thời gian gần đây không biết tại làm sao, mặc kệ vào buổi sáng hay là vào buổi tối đi nữa, chỉ cần đi ra khỏi cửa dì đều có thể đúng lúc cùng hai cô nhóc này chạm mặt.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Chào dì Trương, dì đi ra ngoài a." Đầy mặt là cái vẻ hân hoan Tề Tranh tiến lại gần.

Tục ngữ nói thật đúng, đưa tay không đánh mặt cười, huống chi đó lại là một cô gái có nụ cười tươi đến nỗi cả hiên nhà cũng phải trở nên sáng sủa như Tề Tranh đây.

"Ừ, hai đứa các con ra ngoài tản bộ à?" Dì Trương cũng thuận miệng hỏi lại.

"Đúng vậy ạ, tụi con ra ngoài tản bộ." Tề Tranh liên tục gật đầu.

Ba người cùng nhau đi xuống lầu dưới. Bình thường thì đến đây bọn họ đã cùng nhau nói lời tạm biệt được rồi. Hai người Tề Tranh các cô thích đi dạo dọc theo con đường ra khỏi chung cư, mà như vậy sẽ phải đi từ cửa chính về hướng đông, còn dì Trương thường đi quảng trường nhỏ nằm ở phía tây theo hướng ngược lại với hai cô.

Dì Trương còn đang muốn nói với hai cô gái cái câu gặp lại sau chứ đâu, nhưng Tề Tranh liền đã hai ba bước theo kịp.

Dì Trương có chút kỳ quái: "Hôm nay không đi ra khỏi chung cư hay sao?"

Tề Tranh lúng túng cười cười, làm người co được dãn được nên cô không ngại chuyện nói nhảm: "Phong cảnh trong khu chung cư lại còn đẹp hơn, hơn nữa..." Hai con mắt Tề Tranh đảo qua đảo lại, rút cuộc cô cũng nhìn thấy ven đường có cây đinh hương: "Hơn nữa, nơi này còn không phải đã có Đinh Hương nở hay sao, a ha ha ha..."

Hoa đinh hương nở?

Ha hả.

Số cây đinh hương được trồng hai bên đường của đại lộ lại còn nhiều hơn, được chăm sóc hết sức tươi tốt, đi trên vỉa hè chỉ có tràn ngập mùi hương của loại hoa này.

Cái lý do này... Ai tin được đây?

Bùi Thanh Phi đi theo sau lưng hai người này, tựa hồ cô không thể đành lòng tiếp tục nghe nội dung cuộc nói chuyện phiếm rất lúng túng này nữa.

Dì Trương là ai chứ, vừa nhìn đã biết ngay, đây là Tề Tranh có chuyện muốn đi tìm mình đây mà.

Ôm hai cánh tay, dì Trương ngừng lại bước chân. Dì quay lại đối diện với Tề Tranh rồi hỏi: "Chỉ hỏi cho có vậy thôi, có phải có chuyện gì muốn tìm dì hay không?"

"Dì Trương đúng là liệu sự như thần!" Tề Tranh chắp tay bày tỏ sự kính nể, tiện đà còn lắm lời thêm một câu như vậy.

Dì Trương cũng không lấy làm lạ, dì lập tức tát bộp một cái lên cánh tay của người này: "Có chuyện thì mau nói, đừng chậm trễ việc đánh quyền của tao."

Ngay lập tức Tề Tranh nói nhanh như bắn súng liên thanh vậy, cố gắng đem suy tính của mình nói ra thật liền mạch, gọn gàng: "Là thế này, con muốn đổi lại thành cái giường lớn, còn muốn đổi lại thành cái bồn tắm lớn dành cho hai người."

Bởi vì Tề Tranh nói quá nhanh, làm cho dì Trương nghe không rõ.

"Ôi, khoan, khoan đã! Từ từ nói. Để cho tao nghe cho rõ ràng." Dì Trương nói.

Tề Tranh đưa tay gãi gãi cái đầu, giọng nói giảm thấp xuống không ít: "Hai đứa bọn con muốn đổi lại một chiếc giường mềm hơn một chút, lớn hơn một chút, lại còn muốn đổi lại một cái bồn tắm lớn nữa."

Cặp lông mày của dì Trương lập tức kéo thành một vạch ngang, chỉ còn thiếu nước đuôi lông mày bay xéo lên đến trên trời: "Mày vừa nói hai đứa chúng mày muốn đổi lại giường, lại còn đổi lại cái bồn tắm lớn hơn?"

Tề Tranh xoa hai tay vào nhau, giọng có chút chột dạ khi nói cái từ "Dạ."

Dì Trương lập tức đem một đầu ngón tay chọc chọc cái trán của Tề Tranh: "Chỉ biết mỗi việc tiêu tiền! Vừa mới tìm được việc làm, tiền lương cầm còn chưa ấm tay vậy mà đã vội tiêu tiền như nước rồi."

Tề Tranh nhảy vội về phía sau một bước, cô vừa dùng cả hai tay bụm lấy cái trán vừa giải thích: "Cái giường ấy thật sự là quá cứng, ngủ không thoải mái a. Thật ra con cũng chỉ cần mua thêm cái nệm là được rồi, nhưng mà cái giường kia lại mình nó như thế. Con đã lên mạng tìm, thật sự là tìm không thấy loại nào cho vừa với nó. Lại nói về cái bồn tắm, cái bồn tắm ấy cũng quá nhỏ đi, chỗ để tắm gội lại còn thiết kế ở ngay trước mặt, mỗi lần bọn con dùng đến đều phải hết sức cẩn thận, chỉ sợ bị ngã."

"Hai đứa chúng mày đều đã bàn bạc với nhau cả rồi?" Ánh mắt của dì Trương đảo một vòng lên trên người hai cô gái.

Bùi Thanh Phi tiến lên một bước, đứng hẳn ra phía trước: "Chủ yếu là con, là vì con ngủ không quen."

Tề Tranh túm lấy người này kéo ra phía sau: "Không, không phải vậy. Là con, là con!"

Nghe thấy vậy dì Trương liền nở nụ cười. Rõ ràng là hai cô gái hơn hai mươi tuổi rồi, thế mà vẫn giống hệt như mấy đứa bé trong nhà trẻ vậy, ở chỗ này tranh nhau giành giật phần lỗi về mình.

Thở dài một cái rồi dì Trương mới nghiêm mặt nói: "Dì cũng chỉ là không muốn cho hai đứa chúng mày tuổi còn trẻ mà đã đem tiền vứt qua cửa sổ mà thôi. Hoàn cảnh hai đứa lại không giống người khác, ngoài việc có nhau thì cũng nên dành dụm chút vật ngoài thân để mà phòng thân, không thể cả đời đều thuê phòng ở được. Hai đứa nên để dành tiền đặt cọc dần đi."

Tề Tranh đã từng nghĩ tới rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, mọi lý do mà dì Trương không đồng ý đều được cô cân nhắc đến, cũng đã tìm ra đối sách dành cho từng lí do kia để thử thuyết phục người ta. Duy chỉ có những lời vừa mới được dì Trương nói tới kia thì Tề Tranh lại chưa từng một lần nghĩ đến.

Mẹ cũng đã từng nói với cô những lời như thế này. Thật sự là Tề Tranh không ngờ được rằng đến hôm nay mình sẽ được nghe lại từ trong miệng của một người chủ nhà chỉ mới quen biết bất quá mấy tháng mà thôi.

Đúng vào cái lúc Tề Tranh sợ run như vậy thì dì Trương lại thỏa hiệp. Dì nói: "Nhưng nếu như hai đứa thật sự cần đến, vậy thì mua liền mua, dì không phản đối."

"Hả?" Tề Tranh không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Thuận lợi như vậy sao?

Cho đến khi Bùi Thanh Phi nói lời chào tạm biệt với dì Trương rồi, Tề Tranh mới hồi phục tinh thần lại.

"Thế là đồng ý rồi?" Tề Tranh quay sang nhìn Bùi Thanh Phi.

Nét mặt Bùi Thanh Phi đầy vẻ đau xót, cô gật gật đầu: "Sớm biết sẽ là như thế này thì mình đã không trả thù lao kếch xù như vậy cho cậu rồi."

Phải biết rằng ngày hôm qua Tề Tranh không lúc nào lại không quấn quít lấy cô, làm cho cô phải ký kết bản giao ước không chút nào công bằng hay đáng gọi là lời quân tử cả. Khi Bùi Thanh Phi nhớ lại những nội dung khó có thể mở miệng nói ra hành lời kia thì có một nỗi ham muốn là xông về nhà, đem vật kia tìm ra xé nát. Quả nhiên một khi đại não con người ta đã bị du͙ƈ vọиɠ khống chế thì sẽ không còn chút lý trí nào đáng để nói đến. Bùi Thanh Phi vỗ trán nhìn lên trời.

Được dì Trương mở miệng đồng ý, Tề Tranh liền chính thức đem kế hoạch mua sắm "xa xỉ phẩm" phục vụ cuộc sống đăng lên nhật báo ngay.

Cô và Bùi Thanh Phi đã hẹn nhau thời gian đi chọn mua, chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính, đột nhiên lượng công việc của Bùi Thanh Phi tăng vọt, không thể sắp xếp thời gian nào cho phù hợp.

Hai người hết đẩy lại đẩy nữa, cứ thế cho đến khi hơn nửa tháng đi qua.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng cũng chỉ là, các cô, từng người được cầm tháng tiền lương đầu tiên, nhờ đó mà trong tay lại thêm một chút dư dả.

Thứ bảy đến, nhưng Bùi Thanh Phi vẫn tăng ca như thường lệ. Ban đầu cô có nói với Tề Tranh là tới trưa công việc đã có thể kết thúc, bởi vậy mà Tề Tranh và cô hẹn với nhau đến trưa cùng nhau đi dạo một vòng.

Ấy vậy mà khi Tề Tranh bên này đang chuẩn bị ra cửa, đúng cái lúc cầm chìa khóa khóa cửa lại thì lại nhận được điện thoại của Bùi Thanh Phi.

"Tề Tranh, thật có lỗi! Để đến hôm khác chúng ta hãy đi có được không? Có một cuộc phỏng vấn cuối tuần vừa mới sửa lại, thời gian là vào xế chiều hôm nay." Bùi Thanh Phi vô cùng áy náy.

Tề Tranh cười cười: "Cậu còn đang bận việc như vậy thì mình sẽ đi trước nhìn một vòng. Đằng nào thì mình cũng đã mặc quần áo để ra cửa rồi mà."

Bùi Thanh Phi nói: "Mình cố gắng kết thúc sớm một chút. Ngay sau khi kết thúc mình sẽ đi tìm cậu."

Vừa phải tập trung vào công việc lại còn phải nhớ đến chuyện bên này, như vậy thì liệu Bùi Thanh Phi còn có thể an tâm phỏng vấn hay sao? Tề Tranh vừa định cự tuyệt thì lại thấy cánh cửa đối diện mở ra, trong tay dì Trương mang theo một túi rác, hình như là muốn đi ra ngoài bỏ rác thì phải.

Tề Tranh chợt nghĩ ra một kế. Cô nói với phía bên kia điện thoại: "Cậu không cần phải gấp gáp làm gì. Mình đã nói với dì Trương rồi, dì Trương sẽ đi với mình, đúng lúc mình còn có thể được nghe một chút lời góp ý của chủ nhà đại nhân nha."

Trên mặt dì Trương đầy dấu chấm hỏi (???): "Cái gì mà bảo là đã bàn với dì rồi? Đi đâu vậy hả?"

"Xuỵt!" Tề Tranh đưa ngón trỏ ấn lên môi, vẻ mặt khẩn thiết xin dì Trương giữ yên lặng.

Bùi Thanh Phi có chút do dự: "Liệu dì Trương có rảnh hay không?"

"Đương nhiên là rảnh rồi." Tề Tranh trả lời chắc nịch.

"Nếu vậy thì tốt rồi, mình làm việc đã đây. Nếu cần thì cậu nhớ gửi tin nhắn cho mình nhé."

"Cố gắng lên, Bùi tiểu thư!" Tề Tranh tràn đầy nguyên khí.

Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: "Khổ cực cậu rồi, Tề tiểu thư."

"Không khổ cực! Không khổ cực! Yêu cậu! Yêu cậu rất nhiều!" Tề Tranh ngọt ngọt ngào ngào với cái điện thoại, cười đến là vô cùng xinh đẹp, nhưng khi quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt không một chút thân thiện của dì Trương.

"Tại sao lại không có ai nói với tôi cái câu khổ cực này?" Dì Trương nắm chắc cái từ này.

Tề Tranh a a cười hai tiếng, cô nhận lấy túi rác từ trong tay dì Trương.

"Đưa cho con đi. Để con làm."

Dì Trương lập tức vui vẻ buông tay ra, hoạt động gân cốt một chút rồi mới nói với Tề Tranh: "Được thôi! Dì sẽ đi với mày một chuyến này. Đỡ phải để cho mày mua mấy thứ chẳng ra gì mang về nhà, không duyên cớ lại làm hỏng mất nhà của tao."

"Con cũng chỉ chờ những lời này của dì thôi." Tề Tranh thân mật khoác tay lên cánh tay của dì Trương.

Đã có dì Trương cùng đi, hành trình vào xế chiều hôm đó của Tề Tranh hết sức thuận lợi.

Phòng ở, phòng tắm lớn nhỏ ra sao, diện tích thế nào, bảng mạch điện, cửa thoát nước, vị trí đặt bình nóng lạnh, việc phối hợp giữa màu sắc, kiểu dáng của giường ngủ và bồn tắm với nơi sẽ đặt chúng vào như thế nào, đây đều là những thứ này không ai có thể rõ ràng hơn khi đem so với bà chủ nhà họ Trương này rồi. Hơn nữa sau khi mang theo Tề Tranh tuyển chọn được bộ đồ dùng trong nhà được cả hai bên hài lòng, dì Trương còn tự mình bỏ ra toàn bộ số tiền đặt cọc của chiếc bồn tắm lớn mà không để Tề Tranh phải mở hầu bao.

"Như vậy sao được!" Tề Tranh lắc đầu liên tục, bất quá cái thân thể nhỏ bé này của cô cũng chỉ có thể cùng Bùi Thanh Phi lăn lộn hai cái, còn loại chuyện đoạt hóa đơn thanh toán này, rút cuộc là cô vẫn phải thua dì Trương một bậc.

"Chờ cho đến khi giường mới được đưa tới, cái giường cũ kia hãy chuyển về bên nhà của dì đi. Chờ cho đến khi có được nhà riêng của mình rồi, hai đứa hãy cùng nhau mang theo chiếc giường mới. Còn cái bồn tắm lớn thì sợ là sẽ rất phiền phức, cần dùng đến nhiều tiền để mua, mà hai đứa cũng sẽ không dùng được đến vài năm, còn dì cũng không thể trắng trợn ăn không tiền của hai đứa được. Vậy nên hãy để cho dì trả tiền cho cái bồn tắm này đi, về sau nói không chừng cho người khác thuê lại còn lấy thêm được vài giá cũng nên." Dì Trương nói cực kỳ hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Tề Tranh lại hết sức rõ ràng: nếu tính gộp cả hai phía thì dì Trương đã phải thua thiệt rồi.

Thời gian mang hàng về nhà lắp đặt cũng được hai người hẹn trước với chủ cửa hàng. Ban đầu Tề Tranh định chọn ngày cuối tuần, vì đây là khoảng thời gian cô và Bùi Thanh Phi có thể ở nhà, nhưng dì Trương lại nhanh hơn khi nói với người ta là: "Càng nhanh càng tốt. Bất cứ lúc nào cũng có người trong nhà."

Tề Tranh hết sức ngượng ngùng.

Dì Trương xử lý hết sức gọn gàng, không cho Tề Tranh có thời gian để mà cự tuyệt.

Tề Tranh cảm thấy khó xử cả buổi, cuối cùng cô bỗng buột miệng một câu: "Nếu không, nếu không thì dì Trương, dì để cho con mời dì ăn một bữa cơm đi?"

Dì Trương nở nụ cười: "Được thôi, nhưng mà mấy người trẻ tuổi các con mà ăn mấy thứ cơm Tây gì đó thì thôi, dì không quen."

"Con biết rồi! Con biết rồi!" Tề Tranh vừa mỉm cười vừa kéo tay dì Trương ra đến tận cổng.

Cơm Tây ăn không quen, vậy thì ăn lẩu đi!

Tề Tranh nhớ rõ thật trùng hợp khi bên này lại có một nhà hàng lẩu có tên là "Sông ghi nhớ trăm vị" đặc biệt nổi danh, nên quyết định mang dì Trương tới đó.

"Con nhóc Thanh Phi kia đâu rồi? Vẫn chưa hết bận hay sao?" Trên đường đi dì Trương thuận miệng hỏi.

Sự thật là Tề Tranh cũng không chắc được, dù sao trong cái nghề truyền thông này, nếu thực hiện nhiệm vụ phỏng vấn, chừng nào thì bắt đầu, lúc nào kết thúc, đó không phải là chuyện Bùi Thanh Phi có thể định đoạt được.

"Để con đem địa chỉ gửi cho cậu ấy, bao giờ làm xong cậu ấy sẽ nhìn đến. Nếu như vẫn kịp thì cậu ấy sẽ đến đây với chúng ta, còn nếu không kịp thì khi về nhà con sẽ nấu riêng cho cậu ấy chút gì đó." Tề Tranh nói ra tính toán của mình.

Tề Tranh đứng ở ven đường soạn tin nhắn, dì Trương ở một bên đợi cô.

Bên cạnh "Sông ghi nhớ trăm vị" là một nhà MacDonald, vào mùa hè ban ngày rất dài, đến tận bảy tám giờ rồi mà trời mới gần tối hẳn, ở phía chân trời vẫn còn hắt lên quầng sáng.

Trước nhà hàng MacDonald nếu không phải là người trẻ tuổi thì cũng là trẻ nhỏ. Trong khi dì Trương đang mải nhìn trước mặt người đi người đến, không biết từ chỗ nào đột nhiên có một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi xông tới, trực tiếp đụng vào dì Trương.

"A!!!" Do lực tác động của quán tính, đứa nhỏ ngã nhào trên đất.

Dì Trương vội vàng nâng cậu bé dậy, phủi đi chỗ bụi đất bám trên người cậu bé.

"Có chỗ nào bị đau hay không?" Dì Trương nhẹ giọng hỏi.

Tề Tranh vừa mới nhắn tin xong thì bắt gặp cảnh này. Những gì vừa nhìn thấy trước mắt kia đã làm cho cô không khỏi kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ở chung này, cô đã biết dì Trương là một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, có điều việc dùng cái giọng dịu dàng như vậy để nói chuyện với người khác thì đây đúng là lần đầu tiên Tề Tranh bắt gặp.

"Con cám ơn dì ạ." Thằng bé này thật ra cả người chắc nịch, vừa đứng lên đã cười hì hì được rồi.

"Nam Nam!" Từ phía sau lưng truyền đến tiếng la của một người phụ nữ, nghe cái giọng đầy vẻ lo lắng kia thì đó hẳn là mẹ của đứa nhỏ này.

"Mẹ!" Cậu bé hướng về phía sau lưng chạy tới, ánh mắt của dì Trương và Tề Tranh cùng dõi theo đứa nhỏ, dẫn đến phía bên kia.

Edit (đọc) đến đây bỗng nảy ra cái ý nghĩ: hay là dì Trương cũng đã từng có một mối tình cùng giới không thành?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.