Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 51: Từ Giã Tuổi Học Trò





Nghe nói, buổi sáng hôm đó trên cầu Đoạn Kiều đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, cậu bé gặp nạn cuối cùng đã không thể cứu được.
Cha mẹ của cậu bé tới trường Thượng Thanh thu dọn đồ đạc của cậu.

Sau khi nhìn đến căn phòng con mình đã từng học, ngồi chỗ ngồi con đã từng ngồi qua, nhìn những cuốn sách giáo khoa con mình đã từng dùng đến bọn họ cùng té xỉu tại chỗ.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi biết được những tin tức này đã là chuyện của một tuần sau đó.

Thật hiếm khi mới thấy thành phố Lăng Giang rơi xuống một trận tuyết nhỏ như vậy, dường như nơi đây cũng cảm thấy tiếc hận khi có một linh hồn nhỏ bay đi.
Sau khi kỳ thi lần thứ tư kết thúc, Tề Tranh lại đoạt được vị trí nhứ nhất ban Khoa học tự nhiên của thành phố Lăng Giang.

Nếu vẫn giữ vững được thành tích này thẳng đến khi kỳ thi Đại học kết thúc, cô chính là trạng nguyên thứ 43 ban Khoa học tự nhiên của thành phố Lăng Giang kể từ sau khi khôi phục kỳ thi Đại học.

Chuyện này đương nhiên là không phải do Tề Tranh tự mình tìm ra, mà vào lúc rảnh rỗi Giang Sở đã tỉ mỉ ngồi đếm từng năm một mới ra được kết quả này.
Lại thêm một học kỳ nữa kết thúc, học sinh khối 12 của trường Thượng Thanh sắp sửa nghênh đón kỳ nghỉ đông cuối cùng trong đời học trò của mình.

So với mọi năm, năm nay tết âm lịch đến muộn hơn rất nhiều.

Sinh nhật của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đến đúng vào giai đoạn ôn tập đang diễn ra cực kỳ căng thẳng.

Hai gia đình quyết định chọn ngày 15 để tổ chức sinh nhật: mua một cái bánh ngọt, chờ đến lúc ăn cơm tối thì cho hai người cùng thổi nến, xem như là cũng có một nghi thức sinh nhật nho nhỏ rồi.

Chỉ có điều, chiếc bánh ngọt ấy cuối cùng đều tiến cả vào bụng Bùi Thanh Phi.

Dù sao hai chị em nhà họ Tề cũng không thích ăn đồ ngọt.
Sau khi kết thúc kỳ thi học kỳ 1, hai người lại tay cầm tay cùng tham gia chương trình hòa nhạc mừng năm mới.

Đương nhiên lúc này đây đã không mấy ai còn kinh ngạc về tài năng và sự ăn ý của hai cô gái này nữa.
Sau khi lên lớp 12, không tham gia vào ban chấp hành Hội học sinh, về cơ bản hai người cũng từ biệt các loại hoạt động khác.

Sinh mệnh của hai người, trừ đi sách giáo khoa cùng bài vở, đại khái là chỉ còn có nhau mà thôi.

Cũng lại giống như mọi năm, khi tết Nguyên đán đến, Bùi Thanh Phi lại bay đi thị trấn Long Giang mừng năm mới, còn Tề Tranh ở lại Lăng Giang.

Cũng không biết là xuất phát từ lương tâm hay là rút cuộc người này cũng đã nhận ra mình vẫn còn có một cậu em cùng chung huyết mạch, tóm lại, trong những ngày nghỉ này, Tề Tranh bắt đầu làm cô giáo dạy thêm cho Tề Hồng.
Thành thật mà nói thì thành tích của Tề Hồng còn thuộc vào tốp khá, nhưng nếu đem thành tích này mà so với Tề Tranh thì lại chỉ được xem là tạm được mà thôi.

Chương trình học thêm được Tề Tranh sắp xếp là môn toán học lớp 11, cho nên mỗi ngày hai người đều ngồi ở phòng khách cùng nhau giải đề, cộng vào chia ra...
"Cùng là một cha, cùng là một mẹ mà sao lại mày lại ngốc như vậy hả?"
"Không học nữa!" Tề Hồng hất lên một góc bàn.
"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Chị sẽ không nói nữa.

Đối với đề này em nên giải theo cách này này..."
Nhìn cái vẻ kiên nhẫn của bà chị nhà mình, Tề Hồng quyết định rộng lượng tha thứ cho những lời công kích ban nãy của người này.

Mới đầu Tề Hồng cũng chưa cảm nhận được cái gọi là áp lực, nhưng kể từ khi lên lớp 11 tới nay, áp lực trong việc học mỗi ngày một lớn dần, thật sự là cậu đã phần nào cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cậu không thể không nhìn thẳng vào sự thật là, nếu đem so với chính mình thì chị của cậu thật sự là rất ưu tú.
Rất xinh đẹp, tính cách lại hồn nhiên, trong sáng, thành tích học tập lại xuất sắc, năng lực hành động lại xuất chúng.

Có một tên gia hỏa như vậy trên đời thật là không khỏi khiến cho người ta phải ghen ghét.

Nhưng khi nghĩ đến cái tên gia hỏa này là chị gái của mình, Tề Hồng lại đương nhiên sinh ra cái cảm giác hết sức tự hào, chỉ có điều niềm tự hào này bị cậu giấu kín trong lòng.

Cậu thật không muốn để cho Tề Tranh nhìn ra được.
"Em lại nghĩ đi đâu vậy hả? Nãy giờ có chịu lắng nghe hay không?" Tề Tranh giảng giải đến quên mình, kết quả thì sao? Căn bản là cái cậu em này lại không hề chăm chú lắng nghe.
"Chị này!" Tề Hồng bị một bàn tay vỗ lên đầu một cái, thế nhưng không giống như thường ngày là lập tức phát cáu lên, cậu gác cái cằm lên trên mặt bàn rồi nghiêng đầu nhìn sang Tề Tranh: "Đột nhiên em lại có cảm giác có chút không nỡ rời xa chị."
"Đi? Chị mày thì đi chỗ nào hả?" Nhất thời Tề Tranh không kịp phản ứng: "Như thế nào? Lẽ nào em còn muốn trong núi không có cọp, để hầu tử xưng đại vương hay sao?"
Tề Hồng: "..."
Đại khái là một chút thu buồn xuân thương này của bà chị nhà mình, nếu có, thì cũng đem cho chị Thanh Phi cả rồi, một mẩu vụn cũng không thèm để lại cho mình! Như thế này mà người này cũng nhìn không ra.

Lẽ nào người này lại không thấy được là mình không nỡ rời xa chị ấy hay sao?
Tề Tranh đột nhiên cảm thấy dường như trước mắt bỗng xuất hiện một con cún với tâm trạng ủ rũ, hai cái tai cụp xuống, cái đuôi buông thõng, quanh thân bao phủ cảm giác chán ngán cùng thất vọng.
Nhìn ánh mắt bi phẫn này của Tề Hồng, thật lâu sau Tề Tranh mới có chút nào đó cân nhắc lại.
Cô chợt nhớ ra trước đây mẹ Tề từng nói với mình một câu, ngày đó cô vừa mới vừa từ Long Giang trở về.

Từ trước tới nay, với nửa tháng xa cách, xem như đây là lần đầu tiên mình cùng Tề Hồng tách ra lâu đến như vậy.
Lúc đó mẹ Tề đã nói em trai nhớ cô.

Lúc ấy Tề Tranh còn đem những lời này làm chuyện chê cười.
Hiện tại nghĩ lại, sợ là đúng như câu không có lửa làm sao có khói.
Cái tên gia hỏa này, cái tên gia hỏa Tề Hồng này...
Cũng không biết từ lúc nào đã lớn đến như vậy rồi.

Có cảm giác như là mới như ngày hôm qua nó vẫn đang là một đứa nhóc lem luốc đi theo phía sau mông mình, vậy mà hiện tại đã thành cậu trai biết chưng diện, trên môi lún phún những sợi lông tơ, lại còn có chút tiêu sái, có chút soái khí.
Cảm nhận này khiến người ta không khỏi có chút cảm động mà!
Tề Tranh hít hít cái mũi.
Đưa tay xoa xoa lên cái nơi vừa mới bị mình đánh kia, Tề Tranh kéo lấy cái ghế xích lại gần Tề Hồng hơn một chút nữa.

Trước đây mỗi lần phải kèm Tề Hồng học thêm, Tề Tranh vẫn luôn cự tuyệt ngồi gần cậu em, chỗ cô chọn ngồi phải là cách xa đến tám trượng, hiện tại thì cô lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Thật khó có được cảnh tượng hai chị em cùng nhau vượt qua một buổi chiều ấm áp như vậy.

Khi mẹ Tề về đến nhà trông thấy hai chị em gần gũi, thân mật ngồi cùng một chỗ như vậy thì thiếu chút nữa bị kích động đến nỗi chảy xuống hai hàng nước mắt.
Chỉ có điều cái phần cảm động này vừa mới kéo dài chưa được bao lâu lại bị Tề Tranh đột nhiên đưa ra một vấn đề mà hoàn toàn phá hỏng.
Đó là lúc bài tập cuối cùng trong ngày kết thúc, Tề Tranh vừa thu dọn đồ đạc vừa như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi Tề Hồng một câu.
"Em đây là không nỡ bỏ chị của em hơn hay là chị Thanh Phi hơn?"
"Chị Thanh Phi!"
Đáp án đưa ra hết sức gọn gàng dứt khoát, không hề do dự, dù chỉ là một chút.
"Chị biết ngay mà!" Tề Tranh thuận tay lúm lấy chiếc gối dựa trên ghế sofa vừa đuổi theo phía sau Tề Hồng vừa đánh.
"Chị có dịu dàng như chị Thanh Phi hay không? Chị có lương thiện như chị Thanh Phi hay không? Lúc nào cũng dữ tợn như vậy, cũng chỉ có mỗi mình chị ấy mới có thể chịu đựng được chị mà thôi." Tề Hồng vừa trốn tránh vừa quay lại làm cái mặt quỷ.
Tề Tranh có cảm giác như mình vừa mới bị khả năng diễn xuất của tên tiểu tử này lừa gạt mà.


Lại còn bảo là không nỡ xa mình! Tại sao nó lại không đi tham dự giải Oscar chứ!
"Mày đứng lại đó cho tao!"
"Chị cho em là đứa ngốc hay sao?"
Bàn tay đang cầm cái xẻng nấu ăn của mẹ Tề bị run lên một cái.
Thôi được rồi, đây mới là cuộc sống thường ngày của nhà họ Tề nha.

Cái mình nhìn thấy lúc mới vào cửa là cái gì? Chỉ là ảo giác mà thôi.
"Hai đứa có thôi ngay không!"
Sư tử Hà Đông rống lên, đây là ngón tuyệt kỹ nổi tiếng trên giang hồ.

Tề Tranh cũng thế mà Tề Hồng cũng vậy, cả hai lập tức yên tĩnh trở lại, cùng xám xịt trở lại phòng riêng của mình.
Quãng thời gian cuối cùng của lớp 12 giống như là nước chảy vậy, nó vội vàng từ giữa kẽ tay mà trôi qua, một chút cũng không giữ được.

Chỉ trong chớp mắt đã đến tiết toán cuối cùng của lão Trương.
Thầy giáo Trương Chí Quốc đưa ra bài tập cuối cùng.

Lão nhấn mạnh những chỗ mà bản thân cho là trọng điểm cùng chỗ khó.

Đến đây, về cơ bản, môn toán đã tiến đến điểm cuối cùng.
Hôm nay, kể từ khi lão bước xuống khỏi cái bục giảng này, những đứa trẻ này sẽ không còn là học trò của mình nữa.

Lão sẽ không còn mỗi ngày đều nhìn thấy bọn họ, sẽ không lại mỗi ngày vì bọn họ mà đau đầu, còn mình thì sẽ lại một lần nữa trở lại với học sinh lớp 10, đối mặt một bầy khuôn mặt non nớt mới.

Đối mặt với thực tế này, dù đã từng trải qua rất nhiều lần hợp tan, lão Trương vẫn không khỏi nghẹn ngào.
Năm sau, lão không muốn lại chủ nhiệm ban bốn nữa, mặc kệ là con số nào cũng được, chỉ cần đó không phải là ban bốn.
"Được rồi, chúc mừng mọi người kể từ đây thoát ly bể khổ, quãng đời học sinh của các con đã đến lúc kết thúc rồi.

Ngay tại đây, vào giờ phút này thầy chúc các con trong kỳ thi Đại học sắp tới người nào cũng đạt được thành tích lý tưởng.

Thầy hi vọng trong tương lai các con đều thực hiện được mục tiêu của mình, tìm được ý nghĩa tồn tại của riêng mình.

Hết giờ!"
Lão Trương mong sao mình có thể chạy trốn thật nhanh.

Dù sao mình cũng là một giáo viên trưởng thành với mười hai năm trong nghề dạy học, không nên để cho lũ học trò nhìn thấy cái phần cảm tính này của mình được.
Ấy thế nhưng cái đám quỷ linh tinh quái này lại hết lần này tới lần khác không chịu để cho lão được như ý nguyện.
"Thầy giáo Trương, xin thầy chậm lại đã!" Đây là giọng của Tề Tranh, thanh thanh lại ngọt ngào.
Trương Chí Quốc vừa quay đầu lại thì thấy Tề Tranh đứng thẳng người lên hô thật lớn: "Cả lớp đứng dậy!"
Nghe thấy hiệu lệnh, tất cả học trò trong lớp đều bật người đứng thẳng lên.
Bọn họ hướng phía lão Trương làm một cái cúi chào thật sâu rồi cùng đồng thanh hô lớn: "Thầy giáo Trương, chúng con cảm ơn thầy."
Trương Chí Quốc đứng ở trước cửa ra vào hướng về phía bọn nhỏ vẫy vẫy tay, sau đó giống như thể chạy trốn mà rời khỏi phòng học.
Lão sẽ không tiếp tục làm chủ nhiệm ban bốn nữa, bởi vì đại khái là lão không thể nào dứt bỏ được phần cảm tình mình đã dành cho những đứa trẻ của ban bốn này.

Cho dù đã từng quen với cái vòng tròn ba năm lặp lại một lần, thế như lão vẫn không quen được với những lần từ biệt như thế này.
"Hai mắt của lão Trương đều đỏ lên." Giang Sở cảm khái nói.
"Đúng vậy a.

Đàn ông Trung Hoa đều cảm tính như vậy hay sao?" Ngô Kỳ tham gia náo nhiệt.
Tề Tranh không nói gì, còn hai người kia thì lại đồng thời nhìn về phía cô.
Thấy người này bình tĩnh như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với tác phong của Tề Tranh nha.
Đúng vào cái lúc hai đều thấy kỳ quái như vậy thì Tề Tranh bỗng nhiên há miệng gào lên thật to: "Lão Trương, con cũng không nỡ xa thầy a.

Trong tương lai, trải qua khắp cả thiên hạ này, liệu thầy có còn nhớ về bọn con nữa hay không?".

Ngôn Tình Ngược
Lão Trương đã đi được rất xa rồi, có thể trả lời được cô mới là lạ.
Giang Sở thoải mái, nhàn nhã gối đầu lên hai tay của mình.

Dù cho có muốn quên đi cái đám nhóc con kia, thì đó cũng là việc rất khó a.
Lão Trương cực kỳ xúc động, mà lão Hồ cũng giống như vậy, chẳng qua là tính của lão trầm tĩnh hơn, chỉ có thể nhận ra điều này qua giọng nói hơi có chút khàn khàn của lão mà thôi.
Sau khi cùng các bạn học lưu luyến chia tay, Bùi Thanh Phi đi tới phòng làm việc của lão Hồ lần cuối cùng.

Lão Hồ đưa cho cô một bộ sách.

Đây là tập hợp những cuốn sách của tiên sinh Trương Thế Tể xuất bản trong những năm qua.
"Lúc trước thầy đã tịch thu sách của con, bây giờ thầy đưa cho con bộ sách này.

Thầy hy vọng rằng trong tương lai sẽ có một ngày con sẽ mang theo tác phẩm của chính mình trở về trường Thượng Thanh." Lão Hồ có chút thương cảm, nhưng khi đối mặt với cô học trò đắc ý nhất của mình, lão cũng chỉ có thể nói lời chúc phúc mà thôi.
Bùi Thanh Phi đưa tay nhận lấy.

Cô ngước nhìn người thầy chủ nhiệm ròng rã ba năm qua của mình đang đứng trước mặt, cô cười cười: "Con sẽ không để cho thầy phải thất vọng."
Đây đại khái là cái ngày duy nhất trong ba năm học tại trường Thượng Thanh, Tề Tranh không hy vọng nó kết thúc.
Sau hôm nay sẽ có thêm ba ngày nghỉ nữa, sau đó chính là kỳ thi tốt nghiệp trung học.
So với Tề Tranh, Bùi Thanh Phi đi ra có chậm hơn một chút.

Hai người gặp nhau tại nhà để xe đạp, cả hai cùng đứng nhìn nhau một lúc, ai cũng chậm chạp không có động tác nào.
Tề Tranh chở Bùi Thanh Phi đi học đã được bao nhiêu năm?
Để trả lời được câu hỏi này có lẽ phải dùng ngón tay đếm cẩn thận một chút mới được.

Hôm nay đại khái nơi này chính là đến điểm cuối cùng rồi, vậy nên các cô đều hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút.

Cả hai đều không nỡ bước chân rời xa nơi này.
Bùi Thanh Phi nhún nhún vai, cô làm ra vẻ thoải mái: "Tề Tranh, cậu đi với tớ tới nơi này một chút."
"Được!" Tề Tranh gật gật đầu.
Hai người cùng đẩy xe đi, họ hướng về phía cổng trường Thượng Thanh đi tới.
Từ biệt bạn bè, từ biệt thầy cô rồi, Bùi Thanh Phi còn muốn từ biệt một cái tiểu gia hỏa nữa.
Các cô cùng đi tới khu ký túc xá dành cho công nhân viên chức của trường Thượng Thanh.
Cái vườn hoa nhỏ nở rực rỡ trong cả mùa hè đã không còn nữa, hiện tại chỉ còn lại một đám màu xanh lá mạ chờ mùa xuân tới.
Ông lão từng ở nơi đây chăm sóc khu vườn cũng không thấy đâu.

Ở thành phố Lăng Giang này, mặc dù vào mùa đông không có tuyết rơi, thế nhưng khi gió lạnh kéo về, mọi người đều trở về trong phòng.
Chó chó trước đây vẫn hay nằm phơi nắng ngoài khu vườn giờ đang ở trước cửa sổ sát đất nằm úp sấp đầy vẻ lười biếng.

Nhìn thấy có người đi về phía bên này, nó lập tức lè lưỡi đứng dậy rồi hướng về phía Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh ngoắt ngoắt cái đuôi.
Tiểu Địch đã trưởng thành, không còn là con cún nho nhỏ tròn một cục được Bùi Thanh Phi ôm vào trong ngực như ngày trước nữa.

Nó được hai vợ chồng ông giáo nuôi dưỡng rất tốt, bộ lông của nó bóng mượt, nhìn qua có chút uy phong, lẫm liệt.
Thật không tưởng tượng được là con cún con ngày đó cuối cùng lại trở thành như vậy.

Trong khi so với nó, thời gian mình và Bùi Thanh Phi ở lại trường Thượng Thanh còn lâu hơn nhiều.
Dường như nó vẫn còn nhận ra được hai cô, nó tiến đến sát cửa sổ liều mạng bám lấy cửa sổ cứ như là muốn được từ bên trong đi ra.
"Tiểu Địch, gặp lại nha!" Bùi Thanh Phi hướng về phía nó vẫy vẫy tay, nói lời từ biệt.
Tiểu Địch rưng rưng kêu lên hai tiếng, như thể nó lên tiếng đáp lại lời từ biệt của Bùi Thanh Phi.
"Đúng thật là cậu rất được mấy con cún ưa thích a." Tề Tranh ở một bên không khỏi cảm thán.
Cái tên gia hỏa Tiểu Địch này, lúc trước rõ ràng là thời gian nó ở bên cạnh mình còn nhiều hơn, ấy vậy mà nó lại cứ một lòng trung can hướng về một mình Bùi Thanh Phi mà thôi...
Ôi, đau thương!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.