Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 7: Tề Hồng Nên Làm Sao Đây





Tề Tranh quay trở ra tri kỷ đem cánh cửa đóng lại, thế nhưng dù đã cách một cánh cửa, trong phòng học vẫn nghe được tiếng gầm gừ của lão Hồ từ bên ngoài vọng vào khá rõ.

"Giang Sở, một người dạy Ngữ văn như thầy mà lại dạy ra một học trò có hành vi như con vậy sao? Con có biết khi nói một cô bé là thủy tính dương hoa*, thay đổi thất thường thì có nghĩa là như thế nào hay không? Con thật sự là làm cho thầy quá thất vọng rồi.

Bây giờ hãy nghiêm túc đứng ở chỗ này tự kiểm điểm trong hai phút, bao giờ có chuông vào học thì con mới được đi vào!"
Các bạn nhỏ lớp 10 ban bốn đều thầm mặc niệm trong lòng thay Giang Sở: vị trưởng lớp này của chúng ta ấy mà, không thể trêu vào! Không thể trêu vào! Giang Sở chính là minh chứng rõ ràng nhất khi dám lấy thân thử nghiệm a.

Tốt nhất là nên tránh cho xa a.

* Thủy tính dương hoa: Dâm loàn.

Cho tới tận bây giờ Giang Sở chưa từng có lần nào trong đời bị ngã đau như thế.

Cậu đứng ở trước cửa ra vào của ban bốn kia trong vài phút mà đầy trong đầu đều nghĩ đến chuyện làm thế nào mà Tề Tranh lại có thể làm được cái việc đem chậu nước bẩn giội lại nguyên xi lên cậu như vậy.

Chờ cho đến lúc được nghỉ giữa giờ vào buổi chiều, Giang Sở chạy tới cửa hàng mua một cái thùng nhựa nhỏ.

Ngay sau khi tan học cậu nhanh chóng đi ra ngoài đổ nước vào trong, rồi nhẹ nhàng như một con mèo, cậu trở lại trước cổng trường Thượng Thanh, chờ Tề Tranh đi ra.

Ngày đó vì phải tham gia một số hoạt động mà Tề Tranh bận rộn mất một hồi lâu vẫn chưa đi ra, Giang Sở phải ngồi chổm hổm trước cổng trường chờ đến hơn ba mươi phút mới nghe được tiếng cười của Tề Tranh từ xa xa truyền đến.

Với cơn hận đã bị đè nén trong lòng từ trưa tới giờ, Giang Sở chuẩn bị dồn hết lực đem cả một thùng nước dội lên trên người Tề Tranh chứ đâu.

Thật may là cậu vẫn còn giữ lại được một tia lý trí, chẳng phải lí do là vì Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi luôn là quả cân không rời cán cân hay sao? Từ ngày khai giảng đến giờ hai người này luôn cùng đến cùng đi.

Lúc này vì sợ ảnh hưởng đến Bùi Thanh Phi, cuối cùng Giang Sở vẫn phải do dự một chút.

Cậu đã nghĩ hay là chỉ dội hơn phân nửa thôi, dù sao hai người tuy đi cùng một chỗ nhưng cho tới bây giờ đều do Tề Tranh làm người chở, lần này hẳn cũng như vậy a.

Đáng tiếc, sự thật lại không phải như vậy.

Khi bánh xe màu đỏ của chiếc xe đạp của Tề Tranh xuất hiện ở trong tầm mắt của Giang Sở, vừa nhìn thấy người ngồi trước, hơn một nửa thùng nước trong tay Giang Sở lập tức bay ra ngoài, sau đó thì không thể lấy lại được nữa rồi.

Bởi vì cậu lập tức nhìn thấy Bùi Thanh Phi vừa nhận trọn nửa thùng nước của cậu, từ tóc đến quần áo đều ướt lướt thướt, còn có nước liên tục theo sợi tóc chảy xuống ròng ròng.

"Giang Sở! Cái tên khốn kiếp này!" Bởi vì nước bị đổ bớt đi khá nhiều rồi, Tề Tranh lại ngồi ở chỗ phía sau của chiếc xe đạp cho nên người này hầu như không có việc gì, nhưng Bùi Thanh Phi lại bị giội cho một thân ướt sũng.


Thấy vậy, Tề Tranh lập tức tựa như ngòi pháo bị châm lửa, lập tức bùng nổ.

"Tề Tranh!" Vậy nhưng Bùi Thanh Phi lại hết sức bình tĩnh.

Cô kéo tay Tề Tranh lại rồi hòa nhã nói: "Đem một ít khăn giấy cho tớ với."
Tuy rằng vào dịp cuối mùa thu nhiệt độ ở thành phố Lăng Giang cũng không đến nỗi thấp, nhưng mà ướt chèm nhẹp như thế này, gió trên cầu lại lớn, nếu không lau cho khô một chút, nhất định sẽ bị cảm lạnh.

Tề Tranh không còn rảnh rỗi để đi mắng Giang Sở nữa, cô vội vàng lục tìm khăn giấy, đồng thời đem cái áo khoác của mình cởi ra khoác lên người Bùi Thanh Phi.

Vốn đã nghĩ đi nghĩ lại không muốn để xảy ra tai bay vạ gió, ấy vậy mà Bùi Thanh Phi vẫn là cái người không may gặp phải tai ương, Giang Sở thật hối hận đến xanh cả ruột.

Cậu cảm thấy rất có lỗi, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, nên vừa mới nghe Bùi Thanh Phi nói muốn có khăn giấy, Giang Sở cũng vội vàng mở cặp sách của mình ra, cầm một bao đưa tới.

Tề Tranh vừa định gạt tay của Giang Sở đi, nhưng cô không ngờ được là Bùi Thanh Phi lại còn nhanh tay hơn cô khi đi trước một bước, đưa tay nhận lấy từ trong tay Giang Sở.

Một mặt Bùi Thanh Phi tự lau chùi, sửa sang lại cho chính mình, mặt khác lại đưa tay chỉ chỉ một chỗ ở phía trước mặt: "Hai người các cậu, ai cũng như nhau, đều đứng ở chỗ này cho tôi."
Hai người hiếm có được một lần cùng ngoan ngoãn ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng song song ở bên cạnh nhau như vậy.

Bùi Thanh Phi liếc mắt nhìn tới Giang Sở một cái: "Giang Sở, tôi biết trong lòng cậu không chấp nhận việc nhận thua.

Nhưng cậu hãy thử bình tĩnh xem xét cho thật khách quan một lần đi, với chức trưởng lớp này, Tề Tranh đã làm được không ít việc.

Tôi hy vọng cậu sẽ không vì thấy cậu ấy là con gái mà đối với cậu ấy có thành kiến."
Giang Sở rất muốn giải thích rằng mình không phải là người như vậy, nhưng khi đối diện với cặp mắt trong veo, sạch sẽ kia của Bùi Thanh Phi, dù chỉ là một chữ nói trái lương tâm cậu cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Tề Tranh lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu.

Được Bùi Thanh Phi nói giúp mình, ái chà chà, điều này quả là làm cho cô đắc ý vô cùng: "Nghe thấy không hả?"
Ngay khi Giang Sở còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Thanh Phi đã lại nói tiếp.

"Còn có cậu, Tề Tranh."
"Hả?" Tề Tranh sửng sốt, sau đó thì có chút chột dạ: "Tớ, tớ thì lại làm sao?"
Đối với Tề Tranh lại khác.

Bùi Thanh Phi chẳng thèm nói gì hết, cô chỉ là đưa qua một ánh mắt, thế nhưng Tề Tranh cũng chỉ có thể ngoan ngoan nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Chút ngạo khí này của Giang Sở, lẽ nào Tề Tranh lại nhìn không ra? Nhưng vì để cho đối phương phải xấu mặt, Tề Tranh cũng đã từ sau lưng làm không ít chuyện xấu.

Hôm nay, việc đứng trước mặt lão Hồ mà cáo trạng người ta cũng chỉ là một trong số đó.

Bùi Thanh Phi thở dài, cô đứng trước hai tên gia hỏa nói: "Các cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi, cái các cậu cần chính là cùng đối phương nói lời xin lỗi.

Bây giờ hãy duỗi tay ra."
Tề Tranh cùng Giang Sở như thể hai chú cún con biết nghe lời, cùng đồng thời duỗi tay ra, Bùi Thanh Phi đem bàn tay của cả ba người chồng lên nhau.

.

Truyện Quân Sự
"Từ hôm nay trở đi, mọi người đều là bạn tốt nhé." Bùi Thanh Phi nhìn hai bên một chút, nét mặt cười đến là dịu dàng: "Chúng ta hãy một lần nữa làm quen với nhau đi.

Tớ gọi là Bùi Thanh Phi."
"Tề Tranh."
"Giang Sở."
Đúng vào cái lúc trời chạng vạng tối, Tề Tranh cùng Giang Sở nói nói cười cười và cùng nhau xóa bỏ oán cừu.

Bởi vì bọn họ không thể nào cự tuyệt được ý nguyện của Bùi Thanh Phi.

Cũng vào cái buổi tối chạng vạng kia, Tề Tranh nhìn Bùi Thanh Phi bị ướt, nhìn giọt nước theo từng sợi tóc chảy xuống của người này, cô bỗng có cảm giác như trái tim của mình đã tan chảy thành một vũng nước xuân.

Cái tên gia hỏa này là người từ nhỏ đến lớn đã luôn làm bạn ở bên cạnh mình, luôn là người chính trực, lương thiện lại dịu dàng.

Chỉ tiếc rằng cái phần ăn ý, ấm áp này cũng không kéo dài được bao lâu.

"Hoaaa." Dù sao cũng đã là mùa thu, bị giội một thân đầy nước, lại đứng ở chỗ đầu gió để thuyết giáo cả buổi, Bùi Thanh Phi có chút bị lạnh mà ngáp một cái.

"Còn không phải tất cả là lỗi của cậu?" Tề Tranh nói xong liền muốn tiến lên túm lấy cổ áo Giang Sở.

"Một cây làm chẳng nên non.

Trở thành công trạng này rõ ràng là có một nửa của tôi, nhưng cũng có một nửa của bà nữa." Giang Sở vừa tìm cách chạy trốn vừa oán hận đáp trả.

Bùi Thanh Phi hút hút cái mũi của mình, xem hai cái người này đi!
Thật sự là hết thuốc chữa!
Tiếng chuông tan học vang lên kéo Giang Sở từ trong hồi ức về thực tại.

Cuối cùng thì tiết tự học trên lớp cũng đã kết thúc, học trò ở ngoại trú sau khi tan học thì có thể đi về nhà.


Tề Tranh và Giang Sở cùng nhau kết bạn đi lấy xe.

Sau khi nói lời chào tạm biệt xong, chỉ còn lại một mình Tề Tranh đứng chờ ở nơi đó.

Hôm nay tựa hồ Bùi Thanh Phi đã bị việc gì đó níu kéo cô ở lại, vì thế mà đi ra cho được cũng đã có muộn chút ít.

Tề Tranh lên ngồi trên xe rồi vừa đạp xe vòng quanh người này vừa nói: "Lão Hồ tìm cậu hay sao?"
Bùi Thanh Phi lắc đầu: "Là hội trưởng.

Anh ấy nói là định cuối tuần này bầu lại ban chấp hành."
Tề Tranh gật gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Theo lệ thường thì Hội học sinh sẽ sau khai giảng liền bắt đầu tiến hành bầu bổ sung thành viên vào ban chấp hành từ số học sinh vừa mới nhập học.

Chỉ có điều năm nay lại hơi có chút khác biệt, vì thời gian biểu đang có chút căng thẳng, vậy nên đành phải sắp xếp vào cuối tuần.

Trước mắt đã là thứ ba, hết thảy đều cần phải chuẩn bị.

Xem ra từ bây giờ tới lúc đó sẽ có nhiều việc phải làm hơn rồi.

Bình thường thì sau khi lên cấp ba, học sinh sẽ không có được bao nhiêu ngày nghỉ, vì vậy mà ai cũng hy vọng không bị những việc vặt này chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mình.

"Cậu đã trả lời thế nào? Nếu không thể thì lại đẩy sang tuần sau vậy?" Tề Tranh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

"Nói rồi.

Nhưng mà học trưởng cũng có cái khó xử của học trưởng.

Thật ra thì anh ấy cũng rất thông cảm với mọi người, nhưng mà năm nay lại là lần đầu tiên các trường cấp ba thí điểm hình thức thi liên môn, mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn, cho nên anh ấy mới muốn bầu bán cho nhanh lên để rồi còn bàn giao luôn a." Bùi Thanh Phi nói.

Tề Tranh nhún nhún vai: "Lại là câu cách ngôn kia: người tài giỏi thì là luôn có nhiều việc phải làm chứ gì! Theo tớ thì anh ấy cảm thấy cậu là người dễ nói chuyện nên mới thế.

Sao anh ấy lại không tìm tớ để nói chuyện? Xem mình còn không cho anh ấy mấy câu oán hận cho biết tay."
Còn chẳng chẳng phải chính vì điều này? Chính bản thân Bùi Thanh Phi đã quá hiểu, Hội trưởng chỉ tìm đến chính mình, đại khái là sợ khi nói với Tề Tranh thì sẽ bị oán hận đến không thể xuống đài được.

Từ khi cô, Tề Tranh cùng Giang Sở tham gia vào Hội học sinh, những đàn anh đàn chị này liền đều trở thành chưởng quỹ chuyên chỉ tay năm ngón, việc gì cũng đều ném cho bọn họ, mỗi khi cần người giúp thì lại tìm không thấy người đâu.

Cứ khập khiễng như vậy cho tới tận hôm nay.

Hiện tại lại sắp bước vào kỳ thi tháng đầu tiên rồi, học trò cấp ba ai chẳng muốn thoái vị để dành quãng thời gian sắp tới cho kỳ thi liên môn cho xong? Đối với học sinh cấp ba kỳ thi thử đầu tiên là rất quan trọng, vậy nên chẳng có ai được là phú quý nhàn nhân a.

Quỹ thời gian của ai cũng thật sự là không còn kẽ hở nào để chêm thêm việc, vì vậy cô mới mở miệng nói với Tề Tranh một chút, nếu đổi thành người khác thì Bùi Thanh Phi cũng sẽ không hứng thú gì mà đề cập đến.

Cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút tự trách.

Đáng lẽ ra, lúc đó mình cũng nên phản ứng lại một chút thử xem sao.

Tề Tranh nhìn thấy người con gái trước mắt này bỗng nhiên lại không còn tinh thần nữa thì biết ngay tâm tư người này khẳng định lại suy nghĩ nhiều.

"Chẳng phải còn có tớ đây hay sao? Để tớ giúp cậu nghĩ xem còn có biện pháp nào không nhé." Tề Tranh vỗ ngực một cái.

Đã lên lớp 11 rồi, mười sáu tuổi rồi, Tề Tranh trổ mã cũng không tệ, nên khi nhìn cô đứng thẳng người lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cho dù là bộ đồng phục có rộng thùng thình đi nữa thì cũng rất đáng xem nha.

"Lên xe, về nhà, nghỉ ngơi rồi ngủ một giấc thật ngon.

Sang đến ngày mai hết thảy đều không còn là vấn đề nữa." Tề Tranh cười đến là thoải mái.

Điệu cười của Tề Tranh vẫn luôn dễ dàng cảm nhiễm tới người khác như vậy.

Bùi Thanh Phi thu lại tâm tư, ngồi lên xe, hai người cùng nhau trở về nhà.

Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi ở trên hành lang cho nhau nói lời tạm biệt, hẹn gặp lại sau rồi ai về nhà nấy.

So với người chị của mình thì Tề Hồng trở về sớm hơn một chút, hiện tại cậu đang cầm trên tay quả táo gặm dở.

Vốn là lời Tề Tranh nói mình có biện pháp thật ra cũng chỉ là để an ủi Bùi Thanh Phi mà thôi, chính cô cũng đang rất thất vọng a.

Thời gian quá eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề.

Trong trường hợp này, biện pháp chính là ánh sao sáng trên trời cao kia, ban ngày nhìn không ra, buổi tối nhìn thấy nhưng lại sờ không tới, quả thực là rất phiền lòng.

Bất quá vào giờ phút này cô lại đang rất rảnh rỗi.

Nhìn Tề Hồng ngồi trên ghế sofa ăn quả táo, bỗng nhiên lại làm cho cô linh cảm.

Trong đầu linh cơ khẽ động, một ý tưởng bất ngờ xuất hiện.


Tề Tranh đem túi sách để sang một bên rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Tề Hồng.

Bỗng nhiên người này lại im hơi lặng tiếng đến ngồi bên cạnh mình gần đến như vậy, Tề Hồng cảm thấy tất cả mọi dây thần kinh đều trở nên căng thẳng.

"Chị, chị làm cái gì thế?" Tề Hồng cảnh giác nhìn bà chị nhà mình.

"A Hồng này, em có hứng thú với Hội học sinh hay không?" Tề Tranh cố gắng làm ra vẻ một bà chị thật dịu dàng.

A Hồng...!
Nếu không phải Tề Hồng vừa mới đem miếng táo vừa nhai trong miệng nuốt xuống thì sợ là cậu đã phun ra cả rồi.

"Có.

Thật ra có đấy." Tề Hồng trả lời mà vẫn có chút do dự: "Chị hỏi cái này để làm gì?"
Tề Tranh nháy con mắt to tròn đầy vẻ vô tư: "Quan tâm em thôi a.

Em muốn vào bộ phận nào thế? Để chị còn giúp em hỏi dò trước."
Tề Hồng vội vàng kéo xa khoảng cách với Tề Tranh: "Không cần đâu! Cám ơn! Em có thể tự mình làm được."
Tề Tranh vui vẻ đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai Tề Hồng: "Có chí khí! Như vậy rất tốt! Chị nghe anh hội trưởng nói năm nay muốn Hội tổ chức thêm những nội dung sinh hoạt thật mới mẻ, do những người mới được bầu vào Hội học sinh đề xuất.

Các em cũng nên chuẩn bị nội dung cần đề xuất trước một chút, đừng để đến lúc đó lại bị động."
Thực tế thì Hội học sinh nào có cái gì gọi là đổi mới hình thức hoạt động, nếu có thì cũng chỉ là chiêu trò của Tề Tranh mà thôi.

Bởi vì học sinh khối 10 chỉ phải chịu áp lực nhỏ nhất, thời gian nhàn rỗi chiếm phần lớn, nên rất thích hợp cho mấy chuyện vặt vãnh này, đây cũng là lí do vì sao khi nhìn thấy Tề Hồng rảnh rỗi gặm quả táo ở trong phòng khách lại đem linh cảm đến cho Tề Tranh như vậy.

"Vậy điều kiện của chị là gì?" Tề Hồng nhớ đến vẻ mặt hả hê của Tề Tranh mỗi khi mình bị xấu mặt trước đây mà không khỏi cảnh giác.

Tề Tranh lập tức đưa tay ôm chặt lấy thân thể của mình làm ra vẻ bị thương rất nặng, giọng nói thì rất khoa trương,: "Em nói cái gì vậy? Chúng ta là hai chị em, sao chị lại có thể như vậy được đây? Hơn nữa nếu như em mà làm không tốt, thì chẳng mặt mũi chị cũng bị ném đi hay sao a."
"Vế sau này mới đúng trọng điểm a." Trên mặt Tề Hồng đầy vẻ xem thường.

Tề Tranh vỗ vỗ tay rồi đứng lên, cô cười cười với vẻ hài lòng: "Làm gì có chuyện ấy.

Em hãy cố gắng biểu hiện cho tốt vào, chị sẽ chờ em bên đội Tuyên truyền."
Nói xong cô xoay người đi vào phòng làm bài tập.

Tề Hồng ngồi yên trên ghế sofa bắt đầu tập trung suy nghĩ.

Trong đầu cậu có đến ba nghìn sáu trăm ý niệm cùng đồng thời xuất hiện.

Không biết là hôm nay Tề Tranh uống lộn thuốc hay sao mà bỗng nhiên lại quan tâm đến chuyện của mình như vậy đây? Có đúng là chị ấy muốn cho mình biểu hiện ra cho thật tốt để mọi người nhìn thấy, hay thật sự lại đúng như chị ấy vừa nói ban nãy: chỉ là không muốn vì mình mà chị ấy bị mất mặt?
Lại còn câu nói cuối cùng kia: Chị chờ em ở đội Tuyên truyền" là có ý gì? Rõ ràng là chị ấy đang ở trong ban Tổ chức kia mà? Tuy rằng sau khi lên lớp 11, căn cứ vào năng lực của Tề Tranh thì đương nhiên là chị ấy sẽ chỉ muốn vào đoàn chủ tịch a.

Dựa vào đâu mà chị ấy lại bỗng nhiên phải chạy đi đội Tuyên truyền vậy? Chị ấy nên biết rằng, bộ phận được mình lựa chọn tham gia thì điều kiện đầu tiên là phải tránh xa chị ấy.

Cho nên đội Tuyên truyền này là...!hay là...!chị ấy thật sự ăn ngay nói thật mà thôi?
"A a a..." Tề Hồng bứt tai vò đầu.

Nếu không phải vì con trai đều cắt tóc ngắn thì sợ là cậu đã giật ra được một nắm tóc thật lớn rồi: "Gia hỏa này, đến cùng là có ẩn ý gì trong câu nói này a?!!"
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay, ở chỗ này, tui muốn nói với mọi người một việc:
Tuy rằng cảm thấy phi thường có lỗi, nhưng mà bởi vì có một ít vấn đề xảy ra trong cuộc sống hiện thực, nên tác giả cũng không còn cách nào khác.

Hy vọng có thể nhận được sự thông cảm thật nhiều từ mọi người a.

Từ hôm nay trở đi sẽ tạm ngừng vô kỳ hạn việc đăng tải chương mới.

Tác giả chân thành bày tỏ sự áy náy cùng lời xin lỗi.

Thực xin lỗi! Thật sự thực xin lỗi!!!
Còn một việc nữa...!
Ngày Cá tháng Tư vui vẻ! Ha ha ha ha ha....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.