Tề Tranh đem những việc Bùi Thanh Phi đã làm được trong một học kỳ ngắn ngủn này, từ đầu chí cuối, kể hết cho Điền Tiểu Điềm nghe.
Rằng người này không chỉ nhận được sự tán thành từ chính người thầy bấy lâu cậu ấy vẫn tôn thờ đã đành mà còn có thể dựa vào năng lực của mình kiếm ra tiền.
Sau khi nghe xong, ánh mắt của Điền Tiểu Điềm đảo qua một lượt trên người Tề Tranh...!
Xác thực, nếu sự thật đúng là như vậy thì khi đem so với người kia thì đại khái Tề Tranh chính là cái tên gia hỏa chỉ biết ăn rồi ngồi mà thôi.
"Cô gái! Quyết tâm tự cường đi thôi!" Điền Tiểu Điềm vỗ vỗ lên bờ vai của Tề Tranh, giọng nói thì rất trịnh trọng nhưng nét mặt lại đầy vẻ trêu chọc.
Sau khi nhận được sự dẫn dắt từ Bùi Thanh Phi, Tề Tranh cũng muốn đi ra ngoài kiếm việc làm.
Chờ đến ngày cuối tuần, Tề Tranh dậy thật sớm.
Cô đi ra ngoài hết nguyên ngày, đến lúc trở lại lại thật sự có trong tay hơn một trăm khối tiền.
Điền Tiểu Điềm hỏi cô kiếm được tiền từ đâu ra.
Tề Tranh trả lời thật bặm trợn: "Phát tờ rơi mà kiếm được đấy!"
Nếu không đi ra ngoài một vòng như vậy, Tề Tranh thật sự không biết được rằng kiếm tiền là cái việc không dễ dàng gì.
Trên đường Tề Tranh đi kiếm việc làm thêm đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Sinh viên của đại học Thanh Bắc đều là những người xuất sắc a, có ai lại không muốn có một lao động chất lượng cao mà giá lại rẻ như vậy a.
Cô chỉ cần tùy tiện học ngành nào đó là được rồi, ngành nào cũng đều có thể kiếm một khoản thu nhập thêm.
Chỉ tiếc là ngành Tề Tranh chọn học lại chính là kiến trúc.
Sinh viên năm thứ nhất của ngành kiến trúc thì có thể làm được gì đây? Kiến thức căn bản còn chưa học được chút da lông nào, hiểu biết của cô lúc này còn không bằng cả đám kỹ thuật viên cổ áo màu lam ở trên công trường kia.
Bởi vậy mà chỉ mới nói chuyện được đôi câu, Tề Tranh liền bị người ta mời đi ra cửa một cách uyển chuyển.
Thật ra thì người ta cũng không đến mức chối bỏ hoàn toàn, mà chỉ nói là sau này, khi Tề Tranh thực tập tốt nghiệp, hãy nhớ cân nhắc đến bọn họ.
Chỉ trong một ngày Tề Tranh đã tham gia đến ba lần phỏng vấn, cả ba lần đều cùng một câu trả lời na ná như vậy.
Sau cùng, khi đang đi bên một đại lộ cô bị một người giữ chặt lại hỏi cô có muốn kiếm ít tiền lẻ hay không.
Tề Tranh vừa mới gật đầu thì đã bị người này nhét vào tay một xấp tờ rơi.
Qua một ngày cô được người ta trả cho một trăm hai mươi khối, so với người khác thì còn cao hơn một chút.
Nguyên nhân sao? Bởi vì cô xinh đẹp, cười lên lại trông rất ngọt ngào, người qua đường không nỡ cự tuyệt, cho nên số tờ rơi phát ra được nhiều đến bất ngờ.
"Được vậy cũng xem như không phải là không có thu hoạch nha." Tề Tranh tự an ủi mình.
Nhưng Phạm Vi lại nghe không lọt lỗ tai.
Cô nói với sang: "Tui nói này! Đây là bà giả vờ ngốc hay là ngốc thật đấy hả?"
"Hả?" Tề Tranh sững sờ.
Phạm Vi kéo lấy một chiếc ghế đến ngồi ở trước mặt Tề Tranh: "Còn không phải là bà muốn tự mình kiếm tiền hay sao?"
Tề Tranh gật gật đầu.
Hiện tại cô và Bùi Thanh Phi không sống chung trong một thành phố, nếu như muốn gặp nhau tất nhiên sẽ phải dùng đến rất nhiều tiền.
Bùi Thanh Phi đến thăm mình, đương nhiên là cô cao hứng rồi, nhưng cô thật sự không hy vọng Bùi Thanh Phi phải thường xuyên đến đây.
"Bà có biết ở trường đại học Thanh Bắc này cách làm người phổ biến nhất, đáng giá nhất người ta gọi là cái gì hay không?" Phạm Vi hỏi.
"A! Đúng vậy đấy!" Vừa nghe xong lời này Tô Nhã lập tức vỗ tay đánh bộp một cái: "Hấp dẫn người ta nhất! Để cho người ta phải chạy theo như đàn vịt ấy!"
Điền Tiểu Điềm và Tề Tranh cùng liếc nhìn nhau.
Hai người dù đã vắt hết óc để nghĩ vậy mà cuối cùng vẫn là vẻ mặt ngơ ngác.
Với vẻ mặt hơi có chút khinh thường, hai người đồng thời mở miệng: "Là gì vậy?"
"Heo là con vật ngốc chết đi được, mà theo tui thấy thì hai người cũng chính là cái đồ ngốc kia.
Con đường nối thẳng La Mã thì không đi, cứ phải đi đường cong cứu quốc." Không sợ Lăng Giang bị cơn lũ lụt, chỉ sợ mỗi cái miệng độc này của Phạm Vi mà thôi.
Tề Tranh vội vàng ngăn lại những lời mắng mỏ tiếp theo.
"Bảo bối, nói vào vấn đề chính đi!" Tề Tranh nhắc nhở.
"Học bổng! Học bổng của đại học Thanh Bắc! Thực tế thì ngành của bà là kiến trúc.
Bà muốn kiếm tiền thì tại sao lại xem nhẹ cái này hả?" Phạm Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đưa ngón tay chọc chọc cái trán của Tề Tranh.
Phạm Vi nói không sai! Mình đúng là cái đồ ngốc mà! Tề Tranh đấm ngực giậm chân.
Thanh Bắc đứng vững vàng trong tốp đầu của các trường đại học tại Trung Quốc trong mấy trăm năm qua, luôn là một địch một trăm.
Trừ đi yếu tố là trường có lịch sử dài lâu nhất, điều khiến cho trường này trở nên nổi tiếng nhất chính là danh mục học bổng ở đây cực kỳ đa dạng.
Mà trong số hai mươi mốt học viện của đại học Thanh Bắc, danh mục được cấp học bổng nhiều nhất lại thuộc về ngành kiến trúc.
Tại học viện kiến trúc có rất nhiều kiến trúc sư kiệt xuất của ngành kiến trúc bỏ vốn đầu tư dưới danh nghĩa trao học bổng, tính ra khi đem so với tất cả học viện còn lại thì học bổng được trao cho ở đây phong phú hơn rất nhiều.
Chỉ cần bạn biết cố gắng học tập, chuyên tâm vào sách vở, thì ngoài việc thu hoạch được tri thức, bạn còn có thể có thêm niềm hạnh phúc đếm không hết số vật chất được ban thưởng.
Tề Tranh túm lấy bờ vai Phạm Vi mà lay lay: "Đa tạ tráng sĩ đã chỉ ra sai lầm!"
Trước đây từng làm rất nhiều chuyện vô dụng khi cứ bỏ gần tìm xa rồi, đến hôm nay bao nhiêu bất an cùng xao động trong lòng Tề Tranh cuối cùng cũng đã trở nên an tĩnh lại.
Học tập cho tốt! Mỗi ngày đều hướng về phía trước! Chỉ cần như vậy thôi! Vô cùng đơn giản!
Ở cái nơi cách xa ngàn dặm kia, tuy rằng Bùi Thanh Phi nhìn không tới, sờ không được, nhưng cô vẫn có thể thông qua những cuộc trò chuyện hàng ngày mà cảm nhận được sự biến hóa vi diệu này của Tề Tranh.
Phong phú.
Bận rộn.
Nhưng lại ngăn nắp rõ ràng.
Một Tề Tranh như vậy cũng lại khiến cho Bùi Thanh Phi có thêm ý chí chiến đấu sục sôi.
Mỗi khi tối đến hai người lại mở ra video trò chuyện, nhưng không ai nói câu nào mà là ai làm chuyện nấy.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hay ưu phiền thì qua màn hình mà liếc nhìn người kia một cái rồi lại là tràn đầy động lực.
Tách ra là sự thật không thể chối cãi được rồi, nhưng mà mọi ly biệt cũng chính là để ngày gặp lại tốt hơn.
Các cô đều muốn vì cái ngày đó mà cùng có sự chuẩn bị chu đáo nhất.
Sau khi kết thúc giai đoạn phác hoạ bằng bút và máy tính, sinh viên năm nhất của ngành kiến trúc chuyển sang giai đoạn học dựng mô hình.
Ngày trước thỉnh thoảng Tề Tranh còn có xin phép nghỉ học hoặc có thời gian rảnh rỗi liền đi phát tờ rơi, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể mỗi ngày ngoan ngoãn đi về giữa hai điểm đến là lớp học và ký túc xá.
Tự tay phác họa, sao chép bản vẽ, đo vẽ bản đồ kiến trúc, số lượng bài tập bắt đầu từng ngày từng ngày một chất cao lên dần.
Mỗi ngày vào buổi tối, thông qua cameras, Bùi Thanh Phi sẽ nhìn thấy Tề Tranh cặm cụi trên bàn viết chữ, vẽ tranh.
Có đôi khi người này cực kỳ tập trung cho đến tận rạng sáng.
Đã có đến mấy lần thậm chí Tề Tranh còn quên mất là đang cùng mình video.
Những khi mệt đến cực hạn, người này sẽ đóng sập luôn máy tính, đến một câu gặp lại cũng quên nói.
Thế nhưng Bùi Thanh Phi lại không thèm để ý mấy chuyện như vậy.
Những khi thấy màn ảnh bỗng nhiên trở nên đen kịt, cô sẽ đem quyển sách giáo khoa trên tay mình cất đi, cùng Tề Tranh làm việc và nghỉ ngơi.
Chẳng qua là sang đến ngày hôm sau chắc chắn là cô sẽ nhận được cuộc gọi tới từ phía Tề Tranh, lắng nghe người này nói lời xin lỗi vì sự sơ ý của mình.
Làm sao Bùi Thanh Phi lại có thể trách người này được đây? Cô biết rằng sinh viên ngành kiến trúc cực kỳ vất vả.
Tại đại học Hãn Văn cũng có học viện kiến trúc, cô thường bắt gặp những lời kêu than cao đến tận trời mây của đám người này trên diễn đàn của Hãn Văn.
Mỗi lần như vậy sẽ chỉ làm cho Bùi Thanh Phi càng thêm đau lòng Tề Tranh mà thôi.
Hôm nay Tề Tranh muốn đi phòng học để làm mô hình.
Đây là bài tập cuối cùng lớn nhất của sinh viên năm thứ nhất, bài tập được làm dựa theo những tác phẩm kinh điển của các kiến trúc sư nổi tiếng trong nước cũng như nước ngoài.
Tuy giáo sư đã đưa ra rất nhiều phương án để cho các sinh viên được tùy ý lựa chọn, nhưng với người lấy học bổng làm mục tiêu như Tề Tranh mà nói, cô thấy mình cần phải dồn hết công sức vào bài tập lần này, để làm sao có được kết quả tốt nhất.
Học bổng của ngành kiến trúc cũng không phải chỉ dựa vào thành tích của mỗi kỳ thi, mà điểm của bài thực hành thường kỳ cũng sẽ được cộng thêm vào, vậy nên nếu điểm bài tập thực hành mà cao thì tổng điểm sẽ không bị thua thiệt.
Hiện tại Tề Tranh vẫn đang là năm thứ nhất, bài thực hành thường kỳ chủ yếu vẫn là bắt chước.
Nhưng đến năm thứ ba trở đi, bài tập của các cô thậm chí có thể được mang đi tham gia các cuộc triển lãm.
Đến lúc đó cô sẽ là vừa cày cấy vừa thu hoạch.
Vậy nên hiện tại dù chỉ một giây cô cũng không thể cho phép mình được lơi lỏng.
Mấy người còn lại trong phòng 304 đương nhiên là thấu hiểu, vậy nên tất cả mọi người đều bảo Tề Tranh có thể ở lại ký túc xá mà làm bài tập, như vậy sẽ đỡ phải mất thêm thời gian đi tới đi lui trên đường, cũng không cần phải lo lắng đến chuyện làm như vậy là quấy rầy đến bọn họ.
Tề Tranh cười ha ha: "Các bà mới là cái người đã suy nghĩ nhiều thì có.
Đây là tui ghét bỏ nơi này quá nhỏ, không đủ chỗ để cho tui thi triển."
Cả mấy người đều quen với việc bốp chát lẫn nhau rồi, vậy nên Tề Tranh tùy tiện nói vài câu vui đùa rồi không nghĩ thêm gì nữa mà lập tức đi ra khỏi cửa.
Cô gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi, nói đại khái là mình sẽ ở lại phòng học làm việc lâu một chút, bảo Bùi Thanh Phi buổi tối hôm nay không cần phải đợi mình.
Chờ cho phía bên kia điện thoại nói xong cái từ "được", Tề Tranh lập tức cúp điện thoại rồi bỏ vào trong túi.
Nhưng cô không ngờ được là, vừa mới cất kỹ xong lại có tiếng chuông vang lên, Tề Tranh không thể không lấy ra xem một lần nữa.
Là Tề Hồng!
Điều này làm cho Tề Tranh có chút bất ngờ.
Hiện tại đang là giai đoạn hết sức căng thẳng của tên tiểu tử này, so với mình lại còn vất vả hơn rất nhiều, cũng chỉ có ngày chủ nhật mới có chút thời gian chạy tới tí tởn.
Vừa nhận điện thoại Tề Tranh hỏi ngay: "Làm sao vậy?"
"Bao giờ thì chị mới trở về được?" Tề Hồng vội vàng hỏi cô.
Hiện tại cũng mới chỉ là đầu tháng mười hai mà thôi, nếu dựa theo lịch hoạt động chung của nhà trường thì ít nhất cũng phải đến trung tuần tháng giêng mới có thể đến kỳ nghỉ.
"Nhớ chị hay sao a?" Tề Tranh vừa cười vừa nói.
"Chị trở về nhanh lên đi! Em cảm thấy mẹ chúng ta không giống ngày thường nữa." Giọng của Tề Hồng trầm xuống, thiếu chút nữa đã đem trái tim của Tề Tranh treo lên được.
Mặc dù bản thân mẹ Tề là một bác sĩ, nhưng mà chỉ cần làm người thì dù là ai cũng sẽ khó tránh khỏi có chút đau đầu váng óc.
"Mẹ nhà ta bị làm sao vậy?" Tề Tranh có chút nóng nảy.
"Thời kỳ mãn kinh!" Tề Hồng nói.
Tề Tranh: "..."
Ba mươi giây sau.
"Tề Hồng! Mày có liệu hồn mà cút ra thật xa chị mày hay không!"
Ở đầu phía bên kia điện thoại Tề Hồng cười đến là vui vẻ, nhưng sau khi cười đã đủ rồi cậu mới chân thành nói tiếp: "Chị, không phải là em đang đùa giỡn chị đâu.
Kỳ nghỉ vừa rồi chị không trở về a, ba mẹ không biết chuyện, nhưng em lại biết hết rồi nha.
Ngày mùng một tháng mười chị đã chạy tới thành phố S."
Tề Tranh có chút chột dạ: "Em, làm sao em lại biết chuyện này?"
Tề Hồng hừ hừ hai tiếng: "Do những người khác truyền lại a.
Cho dù người ta không có ở Thượng Thanh nữa, nhưng Thượng Thanh vẫn luôn kể chuyện về chị nha."
Thượng Thanh có một diễn đàn BBS, trên đó không phải chỉ có học sinh trong trường tám chuyện với nhau, mà những nhân vật phong vân như Tề Tranh, Bùi Thanh Phi này, hầu như lúc nào cũng có một trang chuyên dành sự chú ý về các cô.
Mà những sinh viên càng nổi tiếng trên diễn đàn của giới sinh viên Trung Quốc sẽ lại càng được nhiều học sinh cấp ba chú ý tới, nhất là những trường đang là mục tiêu mà bản thân hướng tới.
Ngoại trừ việc tìm tư liệu nói về trường, những bài giảng tâm đắc cùng những ngành học được giới thiệu ra bên ngoài, sẽ luôn có người lại chỉ chú ý đến bát quái bên trong đó.
Sự kiện từng xảy ra với hoa hậu giảng đường hệ tân văn của đại học Hãn Văn, học trò trường Thượng Thanh không ai lại không biết.
Mà cô gái từng ra mặt bảo vệ hoa hậu giảng đường hệ tân văn của đại học Hãn Văn, học trò trường Thượng Thanh cũng không ai lại không biết.
Đó còn không phải là Tề Tranh hay sao!
Trong cái thiệp mời dành cho Tề Tranh, đã có một cái hồi phục như thế này đây:
"Không nghĩ ngờ được là dẫu đã trời nam đất bắc nhưng các đàn chị vẫn có thể cho nhau sự hỗ trợ tuyệt vời đến như vậy.
Trong lòng được an ủi thật nhiều."
Có một loại quan hệ được gọi là cp, một trường với chủ trương dân chủ, tự do, đa nguyên hóa như Thượng Thanh đương nhiên là không có người nào không biết.
Chỉ là Tề Hồng vẫn chưa nói đến mấy chuyện như thế này.
Tốt nhất là hãy chờ cho chị ấy trở về tự mình nhìn thấy tận mắt đã a.
Đến lúc đó cậu sẽ nghiêm túc nói chuyện với người này.
"Chị này, chị có biết không, mới hai ngày trước đây thôi, em nhìn thấy mẹ ngồi ở trên giường trong phòng chị vụng trộm khóc.
Thật sự là mẹ rất nhớ chị."
Tề Tranh nghe xong mà đôi mắt chợt nóng lên, phát nhiệt, sống mũi cay cay.
Cô khẽ gật gật đầu: "Chị biết rồi.
Chờ đến kỳ nghỉ tới chị sẽ trở về, nơi nào cũng không đi nữa."
Ở phía bên kia, Tề Hồng vừa nghe xong tâm tình lập tức chuyển thành trong xanh: "Chắc chắn rồi đấy nhá! Nhớ là được nghỉ thì về nhà ngay đấy! Chị không biết đó thôi, chị vừa đi khỏi thì lực chú ý của mẹ đều rơi hết lên trên người em đây.
Chỉ cần em cùng bạn bè ra ngoài thư giãn một chút, khi trở về nhất định là bị ăn mắng một trận.
Chị mau trở về tới giúp em chia sẻ một chút đi."
"...!Cút! Cút! Cút! Đừng có quấy rầy chị mày làm bài tập!" Tề Tranh gầm lên.
Chỉ là trước khi tắt điện thoại Tề Tranh vẫn không quên quan tâm một chút đến việc thi đại học của cậu em nhà mình: "Còn không phải là em cũng muốn thi vào trường đại học Hàng không - Vũ trụ hay sao? Chị có nghe Giang Sở nói là năm nay đại học Hàng không - Vũ trụ đã nghiên cứu phát minh ra động cơ kiểu mới, vượt lên hàng đầu quốc tế.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì điểm của kỳ thi Đại học sắp tới cũng sẽ là nước lên thì thuyền cũng lên, đầu vào sẽ lại càng khó khăn hơn.
Mẹ có mắng em thì cũng không sai đâu.
Đừng mỗi ngày chỉ có nghĩ đến chuyện vui chơi nữa.
Chờ đến khi thi xong rồi thì mặc em muốn điên thế nào cũng được."
"Để nói sau đi." Tề Hồng lầu bầu.
"Có nghe hay không hả!"
"Nghe rồi! Em nghe thấy rồi! Quan tâm quá sẽ nhanh già đi đấy.
Coi chừng ngỏm lúc nào không biết."
Chọc cho Tề Tranh phát tức xong, Tề Hồng thấy thật sảng khoái.
Nhưng mà, kỳ thật còn có đôi lời cậu vẫn chưa nói ra.
Không chỉ có cậu bắt gặp được mẹ ngồi ở trong phòng của chị gái rơi lệ, trong lúc vô tình cậu còn nhìn thấy mẹ cầm quần áo ngày trước của mình mà ngồi ngẩn người ra.
Cho tới bây giờ nhà họ Tề vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, hai đứa trẻ nháo đến nghiêng trời lệch đất.
Sau khi Tề Tranh đi rồi, ngôi nhà yên tĩnh mất một nửa.
Năm sau đến lượt cậu cũng sẽ đi khỏi...!
Đến mười giờ tối là lúc Tề Tranh trở về, đặt bước chân của mình lên bậc cửa của ký túc xá.
Đám người kia của ký túc xá đều đã qua leo lên giường cả rồi.
Từng người một, nếu không phải mang theo tai nghe thì cũng là trùm chăn kín đầu.
Tóm lại cô có cảm giác mình đã trở thành người vô hình, không được một ai chào đón.
Lúc gần đi ký túc xá vẫn đang còn rất lộn xộn, vậy mà bây giờ lại được lại dọn dẹp, lau chùi hết sức sạch sẽ.
Nhất là vị trí gần cái bàn học của cô, có ai đó đã cố ý sắp xếp lại một lần nữa, chừa ra được một khoảng trống rất lớn.
Một tờ giấy nhớ được dán lên phía trên tủ quần áo của cô, trên đó có viết: "Dành cho sinh viên kiến trúc vất vả một vùng lãnh thổ để mà thi triển quyền cước."
Tề Tranh mím môi lại.
Cô có chút cảm động.
Chẳng qua mình cũng chỉ là nói một câu vui đùa mà thôi, vậy mà người khác lại ghi nhớ vào lòng.
Cái cảm giác này thật sự là rất tốt..