Đêm đó đã vĩnh viễn thay đổi cách Jane nghĩ về bóng tối. Biết rằng nỗi khiếp sợ bị bỏ mặc một mình trong bóng đêm sẽ vẫn còn tồn tại, nhưng khi Grant chạm vào cô, anh có thể đẩy lùi nỗi sợ hãi. Bóng tối lúc này lại trở thành chiếc chăn ấm áp, an toàn cuộn chặt xung quanh hai người, tách biệt họ khỏi thế giới. Lúc này cô chỉ còn cảm nhận bàn tay anh trên cơ thể mình và lãng quên đêm tối.
Grant hôn cho đến khi cô bám chặt lấy anh, lặng lẽ cầu xin anh giải thoát mình khỏi ham muốn mà anh đã khuấy động. Sau đó anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo cho cả hai, rồi lăn người xuống, nhấc cô lên, “Sáng nay anh đã làm em đau”, Grant nói, giọng anh thật trầm và thô ráp. “Lần này em làm chủ, tận hưởng sự thoải mái bao nhiêu tùy em đây.”
Thoải mái không phải là vấn đề, làm tình với anh là niềm hạnh phúc tột đỉnh nguyên sơ và Jane không thể đặt giới hạn nào cho điều đó. Cô bắt đầu mất kiểm soát, chuyển động hoang dã trên người anh và khoái cảm không thể kìm nén của Jane cuối cùng cũng kéo đứt sợi chỉ kiểm soát mỏng manh mà anh cố gắng duy trì. Niềm hạnh phúc hoang dã họ trao nhau đã xóa sạch tâm trí Jane, đầu óc cô trống rỗng, chỉ trừ anh và tình yêu cuộn xoáy trong cô. Không còn bóng tối. Với đam mê và ham muốn dữ dội của cơ thể mình, Grant đã cuốn cô ra khỏi bóng đêm. Khi cô thiếp đi trong vòng tay anh, bóng tối u ám, dày đặc chẳng thể nào vây lấy họ nữa.
Sáng hôm sau, như mọi khi, Jane từ từ tỉnh giấc, cựa mình, khẽ lẩm bẩm rồi rúc vào cơ thể ấm áp, rắn chắc tuyệt vời bên dưới thân mình, thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cô cũng biết đó là Grant. Jane chớp chớp mắt và thấy trời vẫn còn tối, vì vậy cô lại nhắm mắt rồi quay sang vùi mặt vào cổ anh.
“Trời sắp sáng rồi, em yêu”, Grant thì thầm qua những lọn tóc của Jane, nhưng vẫn không thể bắt bản thân mình buông cô ra để ngồi dậy và mặc quần áo. Bàn tay anh trượt khắp làn da trần mượt mà của cô, tiếp tục khám phá mọi chỗ mà mình đã vuốt ve và âu yếm suốt đêm qua. Sự hưởng ứng của cô vẫn đốt cháy anh. Jane cởi mở và phóng khoáng, ham muốn và dâng hiến cho anh quá chân thật đã làm Grant quên cả hít thở.
Jane rên rỉ và anh kéo cô ngồi dậy, sau đó rướn người kéo mở vạt liều và để ánh sáng lờ mờ tràn vào. “Em dậy chưa nào?”
“Vẫn chưa”, Jane càu nhàu, ngả người dựa vào anh và ngáp.
“Chúng ta phải đi thôi.”
“Em biết”, cô lẩm bẩm gì đó trong miệng, quơ tay tìm thấy thứ mà cô cho là áo sơ mi của mình và bắt đầu cố gắng gỡ nó ra. Cái áo quá to, Jane ỉu xìu dừng tay lại và đưa nó cho Grant. “Em nghĩ là áo của anh đấy. Nó quá to so với em.”
Grant cầm lấy cái áo, còn Jane bò quanh tìm cho đến khi cô mò được cái áo của mình dưới tấm mền mà họ đã nằm lên. “Anh không thể trộm một chiếc xe tải hoặc cái gì đó tương tự sao?”, cô hỏi, thậm chí còn chẳng muốn nghĩ đến phải cuốc bộ thêm một ngày nữa.
Anh không cười phá lên, nhưng cô có thể cảm thấy khóe môi anh giật giật.
“Đó là phạm pháp, em biết mà.”
“Đừng có cười nhạo em! Chắc anh phải học nhiều khóa huấn luyện chuyên môn nhỉ? Chẳng lẽ anh không biết đấu dây dẫn lửa sao?”
Grant thở dài. “Anh đoán mình có thể khởi động bất cứ thứ gì ta tìm thấy, nhưng ăn trộm một chiếc xe cũng đồng nghĩa với việc thông báo cho Turego biết tung tích của chúng ta.”
“Chúng ta còn cách Limon bao xa? Chắc là mình có thể đến đó trước khi Turego lùng sục hết tất cả những ngôi làng từ đây đến đó chứ?”
“Quá rủi ro, cưng à. Đánh cược an toàn nhất của mình là vượt qua phía đông khu đầm lầy, sau đó đi xuống hướng ven bờ biển. Chúng ta không thể bị theo dấu vết ở đầm lầy.” Grant dừng lại. “Anh cần vào trong làng tìm thức ăn, còn em vẫn sẽ núp nguyên trong rừng.”
Jane giật lùi lại. “Có mà điên ấy.”
“Chết tiệt, em không biết là nếu mình thò mặt ra sẽ rất nguy hiểm hả?”
“Vậy còn mặt anh thì sao? Ít nhất em có màu tóc và mắt tương tự nhiều người khác. Đừng quên, tên lính đã thấy anh, và chắc hẳn, anh bạn phi công của anh cũng đã kể cho bọn canh gác về anh, vì thế chúng sẽ biết ta ở cùng nhau. Đó là chưa kể đến cái bờm tóc dài, vàng hoe của anh chắc chắn không phổ biến đến mức đấy đâu.”
Grant vò mái tóc bờm xờm của mình, hơi ngạc nhiên là nó đã dài thế này. “Vẫn không thay đổi được gì đâu.”
Cô khoanh tay ương bướng. “Anh sẽ chẳng đi bất cứ đâu mà không có em.”
Im lặng bao trùm giữa họ trong một khoảnh khắc. Khi Jane bắt đầu nghĩ mình đã giành được chiến thắng một cách quá dễ dàng thì Grant lên tiếng, tông giọng êm ả đến nỗi nó khiến cô rùng mình, ớn lạnh xương sống, bởi vì đó là giọng điệu khó nghe nhất mà cô từng biết. “Em sẽ làm theo những gì anh nói, hoặc anh sẽ trói em lại, nhét khăn vào miệng rồi vứt em vào trong lều.”
Giờ thì đến lượt Jane im thin thít. Sự thân mật giữa họ hôm qua khiến cô quên mất anh là một chiến binh trước, sau đó mới là người tình của mình. Dù lúc Grant làm tình với cô rất đam mê, rất dịu dàng, nhưng anh cũng là người đàn ông đã hạ gục và vác cô băng rừng. Jane không còn oán anh chuyện đó sau khi trao thân cho anh, nhưng đây là điều gì đó hoàn toàn khác. Cô cảm thấy như thể Grant đang cố ý nhắc mình nhớ bản chất mối quan hệ bản năng nguyên thủy giữa họ, muốn Jane nhận thức rằng sự thân mật thể xác giữa họ không làm cô bình đẳng trong mắt anh. Cảm giác cứ như anh tận hưởng thân xác cô bởi cô sẵn lòng dâng hiến, nhưng không thấy lý do gì để cô có thể tác động đến anh.
Jane quay mặt đi, lóng ngóng với cái áo của mình rồi cuối cùng cũng làm nó thẳng ra. Cô không để Grant thấy chút dấu vết tổn thương nào trong mắt mình, cô đã biết tình yêu mình cảm nhận được hoàn toàn chỉ đến từ một phía.
Anh chộp lấy cái áo cô đang cầm và ném nó đi. Jane giật mình ngước nhìn anh. “Em phải mặc áo, anh nói chúng ta cần phải…”
“Anh biết mình nói gì”, Grant gầm gừ, đẩy cô nằm xuống trên tấm mền. Bị cám dỗ bởi cơ thể mềm mại của Jane, nhận ra mình đã làm cô tổn thương và cái “ngước cằm” đặc thù để che giấu cảm xúc, tất cả điều đó khiến Grant không thể nào nhớ được vấn đề cấp bách là phải đi tiếp. Lõi băng sâu trong lòng ngăn anh không nói được Jane có ý nghĩa như thế nào đối với mình. Những năm sống bên bờ vực của sự sống và cái chết đã ăn sâu vào anh, Grant vẫn chưa bỏ được cái kiểu lãnh đạm của chính mình, và có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ có thể làm được. Tính cách này vẫn đóng vai trò trọng yếu, giúp anh khép kín những phần quan trọng nho nhỏ, xa cách và lạnh lùng. Dẫu vậy, anh không thể để Jane quay mặt đi với biểu hiện cẩn trọng, trống rỗng như vậy được. Cô là của anh và giờ là lúc cô nên chấp nhận điều đó.
Anh ôm lấy cô, cơ thể họ khóa chặt thân mật với nhau. Anh đắm chìm trong những làn sóng khoái cảm mãnh liệt khiến họ níu chặt nhau, cùng nhau vươn tới tột đỉnh của đam mê.
Grant không còn cảm thấy nhu cầu cô lập bản thân mình. Jane đã lấy đi một phần con người mà anh không hề muốn giao ra nhưng chẳng có cách nào ngăn lại được. Như thể anh đã trèo lên chiếc xe đang trượt dốc và không có cách nào để thoát ra được cho đến khi nó lăn đến cuối đường. Grant chỉ còn cách phải tiếp tục cuộc hành trình và có ý định tận dụng mọi khoảnh khắc khoái lạc mình có thể có trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Bàn tay Jane dịu dàng vuốt mái tóc vàng sẫm bờm xờm và vén chúng ra khỏi trán anh. Cô không biết điều gì đã gây ra sự kích động đột ngột và mãnh liệt này, nhưng cô chẳng quan tâm. Quan trọng là, bất chấp mọi thứ, Grant cần cô theo cái cách bản năng nguyên thủy mà anh không hề mong muốn nhưng cũng không thể chối từ. Đấy không phải là những gì cô muốn, nhưng đó là khởi điểm. Jane nhẹ nhàng vuốt ve vai anh, cảm nhận những cơ bắp rắn chắc ẩn dưới làn da rám nắng của anh. Các cơ bắp co giật rồi giãn ra dưới bàn tay cô và anh thả lỏng người trên cơ thể cô khi phản ứng căng thẳng qua đi.
“Bây giờ chúng ta thật sự phải đi rồi”, anh làu bàu trên ngực cô.
“Ưmm”, cô không muốn nhúc nhích, chân tay nặng nề, hoàn toàn thả lỏng không còn chút hơi sức. Cô có thể vui sướng nằm đó đến hết ngày, ngủ lơ mơ bên anh và thức dậy làm tình lần nữa. Jane biết sự yên bình này sẽ không kéo dài, chẳng bao lâu sau anh cựa mình và tách cơ thể họ ra.
Họ không nói gì trong lúc mặc đồ ngoại trừ tiếng sột soạt của quần áo, cho đến khi Jane bắt đầu buộc dây giày. Grant vươn tới và nâng cằm cô lên, ngón tay chà xát khắp môi dưới của cô. “Hứa với anh”, anh đòi hỏi, bắt cô nhìn mình, “Hứa rằng em sẽ làm theo những gì anh nói, không tranh cãi. Đừng bắt anh phải trói em lại.”
Anh đang yêu cầu điều gì, sự vâng lời hay sự tin tưởng đây? Jane ngập ngừng, sau đó nghe theo bản năng mình. “Được rồi”, cô thì thầm. “Em hứa với anh.”
Mặt anh giãn ra, ngón tay cái vuốt ve khóe môi cô. “Anh sẽ chăm sóc cho em”, anh nói và lời đó có ý nghĩa hơn cả một lời hứa hẹn.
Họ tháo dỡ căn lều, sau đó Jane lấy ra phần thức ăn nghèo nàn còn sót lại. Cô dốc hết chai nước khoáng có ga cuối cùng vào trong bi đông của Grant rồi quăng mấy chai rỗng đi, bẻ đôi thanh lương không cuối cùng mà cô để dành. Nó cùng với một chai nước nho nhỏ là bữa sáng của họ, và đó cũng là những mẩu thức ăn cuối cùng mà họ có.
Buổi sáng gần như đã trôi qua, khi nhiệt độ và độ ấm tăng cao đến mức hầu như không thể chịu nổi thì Grant dừng lại và nhìn xung quanh. Anh chùi mồ hôi trên trán bằng tay áo. “Chúng ta đến gần ngôi làng rồi. Ở nguyên đây, anh sẽ quay lại trong một giờ hoặc tầm đó.”
“Chính xác thì ‘hoặc tầm đó’ là bao lâu?”, cô hỏi một cách lịch sự, nhưng âm thanh phát ra từ hai hàm răng nghiến chặt làm Grant cười nhăn nhở.
“Là đến khi anh quay lại.” Anh lấy khẩu súng lục ra khỏi vỏ bao và đưa nó cho cô. “Anh đoán em cũng biết cách sử dụng khẩu này phải không?”
Jane cầm cây súng từ tay anh, miệng cô mím lại nghiêm nghị. “Em biết. Sau khi bị bắt cóc, bố đã khăng khăng bắt em học cách tự bảo vệ mình. Trong đó bao gồm khóa học về các loại súng ngắn, cũng như các lớp học tự vệ.” Bàn tay thanh mảng của cô điều khiển khẩu súng với vẻ nghiêm chỉnh và thành thạo bất đắc dĩ. “Em chưa từng thấy loại nào như khẩu này. Nó là loại gì vậy?”
“Một khẩu Bren mười li”, anh lẩm bẩm.
Cô nhướng mày. “Không phải loại này vẫn còn đang được thí nghiệm sao?”
Grant nhún vai. “Bởi vài người nào đó. Anh đã dùng nó được một thời gian rồi, nó đúng là thứ anh muốn.” Anh nhìn cô mấy giây, sau đó cau mày. “Em có thể sử dụng được không nếu anh đưa nó cho em?”
“Em không biết”. Môi Jane run run mỉm cười. “Hãy hy vọng là em không cần dùng nó.”
Grant vuốt tóc cô, rất hy vọng cô không bao giờ phải tìm thấy đáp án cho câu hỏi của anh. Anh không bao giờ muốn có bất cứ thứ gì làm phai nhạt nụ cười tươi sáng của Jane. Cúi xuống, anh hôn cô mãnh liệt, trọn vẹn, rồi không nói một lời, nhẹ nhàng lẩn vào trong rừng. Jane nhìn chằm chằm vào khẩu súng một lúc lâu, rồi bước đến gần một cái cây bị đổ cạnh đó và cẩn thận kiểm tra trước khi ngồi xuống.
Jane không thể nào thả lỏng được. Các dây thần kinh trong đầu cô căng như dây đàn, và dù cô không ngó nghiêng xung quanh vì mỗi tiếng chim kêu, hoặc tiếng khi huyên náo, hay những tiếng xào xạt trong các lùm cây, nhưng các giác quan của cô đã trở nên rất nhạy bén với đủ loại âm thanh, tiếng ồn. Cô đã bắt đầu quen có Grant ở bên, chỉ cần có sự hiện diện của anh thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy được che chở. Không có anh, cô cảm thấy dễ bị tổn thương và cô đơn hơn cả trước đây.
Nỗi sợ hãi đang ăn mòn Jane, nhưng đó là sợ hãi vì lo cho Grant chứ không phải bản thân cô. Jane biết rất rõ mình đang dính vào chuyện gì và chấp nhận mọi nguy hiểm như là cái giá phải trả, nhưng Grant bị liên lụy chỉ vì cô. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với anh, cô biết mình sẽ không thể chịu đựng nổi và điều đó làm cô thấy sợ. Làm sao anh có thể kỳ vọng việc đi vào một ngôi làng nhỏ mà không bị chú ý. Mọi thứ về anh đều rất dễ gây sự chú ý, từ vóc dáng đến mái tóc bờm xờm hoe vàng và đôi mắt màu hổ phách hoang dã đó. Cô biết mục tiêu duy nhất của Turego là mình, và bởi vì Grant đã bị nhìn thấy khi họ đi cùng nhau, nên bây giờ cuộc sống của anh cũng ở diện ngàn cân treo sợi tóc như cô vậy.
Đến lúc này Turego hẳn phải biết cô đang giữ đoạn vi phim. Hắn giờ chắc vừa điên tiết vừa tuyệt vọng, điên tiết vì cô đã biến hắn thành thằng đần, và tuyệt vọng vì cô có thể phá hủy sự nghiệp chính trị của hắn rồi. Jane vặn xoắn những ngón tay lại với nhau, đôi mắt đen đăm đăm nhiều dự định. Cô nghĩ đến việc phá hủy cuộn phim, để chắc chắn rằng nó không rơi vào tay của Turego hoặc bất cứ băng đảng hay chính phủ thù địch nào khác nhưng cô không biết nó chứa thông tin gì, chỉ biết rằng nó quan trọng. Jane không muốn phá hủy những thông tin mà chính quốc gia của mình có thể cần đến. Không chỉ vậy, cô có thể phải cần nó để làm công cụ trao đổi.
George đã dạy dỗ cô rất tốt, nhồi nhét cho cô các thủ thuật quỷ quyệt, nhanh gọn của ông, các thủ thuật đã làm ông vô danh đến nỗi chỉ vài người biết đến sự tồn tại của ông. Nếu bị dồn vào đường cùng, cô sẽ tận dụng mọi lợi thế mà mình có, làm bất cứ điều gì mà cô phải làm… nhưng cô hy vọng tình thế sẽ không tuyệt vọng đến mức ấy. Kịch bản tuyệt vời nhất sẽ là Grant có thể đưa cô trốn ra khỏi đất nước này. Một khi đã an toàn trên đất Mỹ, Jane sẽ tìm cách liên lạc và trao trả cuộn phim cho những người nên có nó. Sau đó, cô có thể tập trung theo đuổi Grant cho đến khi anh nhận ra mình không thể sống thiếu cô. Còn viễn cảnh tồi tệ nhất cô có thể tưởng tượng là Grant sẽ gặp chuyện không may. Jane lập tức lảng tránh mọi ý nghĩ tiếp theo trong đầu mình.
Grant đã tổn thương quá nhiều rồi. Anh là một chiến binh mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng anh phải chịu đựng nhiều vết sẹo vô hình trong lòng cũng như những vết in trên cơ thể. Anh đã nghỉ hưu và cố gắng rút lui, nhưng cuộc sống khắc nghiệt phản chiếu qua đôi mắt ấy đã nói với cô rằng anh vẫn sống tách biệt trong bóng tối, nơi ánh mặt trời và hơi ấm không thể xuyên qua.
Bản năng bảo vệ mãnh liệt trào dâng trong Jane. Cô mạnh mẽ và đã từng trải qua những khó khăn đó, cô tự vượt qua được tuổi thơ kinh hoàng đã làm tê liệt cảm xúc của mình. Cô không cho phép điều đó bẻ gãy đôi cánh của mình và học được cách bay cao hơn nữa, hưởng thụ cuộc sống tự do thay vì chìm trong bóng tối. Nhưng Jane không đủ mạnh mẽ để sống cuộc sống không có Grant bên cạnh. Cô phải biết rằng anh vẫn sống sót và khỏe mạnh, hoặc sẽ không còn tia nắng ấm áp nào trong đời mình nữa. Nếu có bất cứ ai dám làm hại anh…
Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương và nhỏ giọt xuống giữa ngực Jane. Cô thở dài, tự hỏi mình đã đợi trong bao lâu rồi. Cô lau mặt và xoắn búi tóc lên đỉnh đầu để giảm bớt cảm giác nóng bức sau gáy. Trời quá nóng! Không khí ẩm thấp, da cô như bị đắp một tấm mền được hun nóng và ẩm ướt làm Jane thấy ngột ngạt, khó thở. Trời sẽ đổ mưa sớm thôi, thời điểm này bão thường xuyên ập đến.
Cô dõi theo đàn kiến bò ngang qua một lúc lâu, sau đó cố gắng tiêu khiển bằng cách đếm các loại chim khác nhau đang bay lượn và líu lo trên tầng lá rậm rạp phía trên đầu mình. Trong rừng nhiệt đới bạt ngàn sự sống, Jane đã học được rằng, đi xuyên rừng khá an toàn nếu đi một cách thận trọng, nhưng đây không phải là việc cô muốn thử mà không có Grant. Sự hiểu biết và kinh nghiệm là của anh. Nhưng cô không còn đoán chắc rằng cái chết đang chờ mình phía sau mỗi bụi cây. Động vật trong khu rừng rậm này hầu hết đều nhút nhát, và chạy trối chết để trốn con người. Vậy nên, sinh vật nguy hiểm nhất trong rừng chính là con người.
Hơn một giờ đã trôi qua, sống lưng Jane cứ có cảm giác bị châm chích rất khó chịu, cô vẫn ngồi nguyên một chỗ, bộ quần áo xanh đen hoàn lẫn với tán lá xung quanh, các giác quan của cô luôn trong tư thế cảnh giác.
Jane không nghe hay thấy điều gì bất thường cả, nhưng cái cảm giác rờn rợn dọc xương sông cứ tăng lên. Nguy hiểm đang ở gần đây, rất gần. Cô từ từ di chuyển, chú ý đến từng tiếng lá xào xạc, và những con côn trùng lúc nhúc đằng sau gốc cây đổ ngang. Chúng ẩn náu trong những dây leo và bụi rậm chết, ăn xác cây cổ thụ đã mục. Và rồi cảm giác nằng nặng của khẩu súng lục Jane cầm trên tay nhắc cô nhớ rằng Grant hẳn có lý do để bỏ nó lại cho cô.
Cô nhác thấy một chuyển động thoáng qua, nhưng cô chỉ liếc mắt để thăm dò. Vài giây dài đằng đẳng trôi qua trước khi cô lại thấy nó một lần nữa, một góc của làn da rám nắng và hình thù gì đó màu xanh lá, không phải màu xanh của cỏ cây hay động vật nào, trừ khi đó là một cái mũ. Người đàn ông đang di chuyển chậm rãi, cẩn trọng, tạo ra vài tiếng động nhỏ. Hắn mang một khẩu súng trường và đang hướng về phía ngôi làng.
Tim Jane nện thình thịch trong ngực. Grant có thể chạm mặt hắn ta, nhưng anh cũng có thể bị tập kích bất ngờ, trong khi tên lính du kích này thì đang truy bắt anh. Jane không nghi ngờ rằng Grant sẽ chiến thắng như thường lệ, nhưng nếu bị đột kích từ đằng sau, anh có thể bị bắn trước khi có cơ hội đánh trả.
Tiếng chong chóng trực thăng đang quạt phành phạch trên không trung, vẫn còn ở xa, nhưng báo hiệu cuộc truy lùng gắt gao. Jane đợi đến khi tiếng ồn đi xa, cô hy vọng rằng tiếng trực thăng sẽ cảnh báo Grant. Ắt hẳn là như vậy, anh quá thận trọng để lơ là cảnh giác. Cô biết ơn vì sự xuất hiện của chiếc trực thăng nếu không còn chuyện gì khác xảy ra.
Cô phải tìm được Grant trước khi anh gặp một trong những tên du kích và trước khi chúng phát hiện ra cô. Gã này không phải là người duy nhất tìm kiếm cô.
Cô đã học được nhiều từ Grant trong những ngày qua, biết cách bước đi không một tiếng động như anh, và cả bản năng sử dụng nơi trú ẩn tốt nhất có thể. Jane lướt vào trong rừng, di chuyển chậm rãi, cúi đầu xuống thấp, và luôn ở đằng sau hoặc bên hông của kẻ theo dõi. Tim cô đập loạn trong lồng ngực vì quá khiếp sợ, gần như nghẹt thở, nhưng cô không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Tóc cô bị dây leo có gai giật ngược lại, đau đến ứa nước mắt trong khi cô phải cắn chặt môi để nén tiếng khóc đau đớn theo phản xạ. Run lẩy bẩy, cô gỡ tóc ra khỏi dây leo. Ôi Chúa ơi, Grant đang ở đâu chứ? Hay anh bị bắt rồi?
Đầu gối run rẩy khủng khiếp đến nỗi cô không thể khom người bước đi được nữa. Jane bắt đầu bò bằng cả hai tay và hai chân như Grant đã dạy, luôn lẻn trong các lùm cây dày nhất giữa cô và người đàn ông, lóng ngóng nắm chặt khẩu súng trong tay khi cô di chuyển.
Có tiếng sấm ầm ầm từ xa, báo hiệu cơn mưa thường ngày đang đến gần. Cô vừa sợ vừa cầu cho trời mưa. Tiếng mưa sẽ lấn át mọi âm thanh và làm giảm tầm nhìn đến một vài centimet, tăng cơ hội trốn thoát của cô nhưng đồng thời sẽ làm Grant khó có thể tìm ra cô.
Tiếng lách cách nho nhỏ trong bụi cây đằng sau cảnh báo Jane, nhưng lúc cô xoay người lại thì đã quá muộn. Trước khi cô có thể lia khẩu súng lên, hắn đã quật cô xuống rồi đá văng khẩu súng ra khỏi tay cô đồng thời vặn cánh tay cô ra đằng sau, sau đó vùi mặt cô xuống nền đất. Jane thở hổn hển, và gần như nghẹt thở bởi đầu gối hắn ta đang ấn trên lưng cô. Miệng cô bị nhồi đầy lá cây mục và ẩm ướt. Xoay đầu qua một bên, Jane nhổ bùn đất ra. Cô cố gắng vặn vẹo giật tay ra, hắn chửi thề và xoắn tay cô lên cao hơn đằng sau lưng, bóp nghẹt tiếng kêu đau đớn trong họng cô.
Có ai đó gào lên từ đằng xa, hắn đáp lại, nhưng tai Jane đang lùng bùng và cô không thể hiểu được bọn chúng nói gì. Sau đó hắn ta thô lỗ khám xét người cô, một tay trượt lên khắp cơ thể Jane và khiến cô điên tiết, mặt đỏ dừ. Khi biết cô không còn thứ vũ khí nào khác, hắn thả tay cô ra và lật cô nằm ngửa lên.
Jane chuẩn bị ngồi dậy thì hắn giơ khẩu súng, dí sát vào mặt cô. Cô nhìn nó, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm vào ke đang bắt giữ mình. Có lẽ cô có thể khiến hắn mất cảnh giác. “Anh là ai?” Cô giả vờ gặng hỏi như một người phụ nữ giận dữ đang bị đau, và gạt nòng súng ra như thể nó là côn trùng. Đôi mắt đen của hắn nheo lại một cách ngạc nhiên, sau đó là đắn đo. Jane hùng hổ lao tới, dí mặt cô sát vào mặt hắn, để cho hắn thấy đôi mẳt giận dữ của mình. Dùng tất cả vốn tiếng Tây Ban Nha mà cô biết, liên tục nói với hắn những gì cô nghĩ. Để tăng hiệu quả, cô thêm vào tất cả những lời chửi rủa báng bổ mình học được ở trường đại học, thầm nghĩ coi nghĩa của tất cả từ cô đang chửi bới hắn, trong khi trông hắn càng lúc càng choáng váng hơn.
Cô cứ chỉ trỏ vào ngực hắn nhiều lần, bước dồn về phía hắn, và hắn ta thật sự buộc phải lùi lại vài bước. Sau đó, những tên khác cũng tới, trong đó có một người cô đã chạm trán trước đây, và tên bắt giữ cô bắt đầu bình tĩnh lại.
“Câm miệng!”, hắn ta hét lên.
“Tôi không câm”, Jane hét trả, nhưng một tên khác tóm lấy và trói cổ tay cô lại. Điên tiết, Jane đá ngược ra đằng sau, chiếc giày ống của cô đá trúng ống quyển hắn. Hắn hét lên vì đau đớn, sau đó quay phắt người cô lại và giơ nắm đấm lên, nhưng vào lúc cuối hắn không ra tay. Turego chắc hẳn đã ra lệnh không được làm cô bị thương, ít nhất là cho đến khi hắn moi được thông tin mình muốn.
Lắc lọn tóc rối ra khỏi mắt, Jane nhìn chòng chọc vào những kẻ bắt giữ cô. “Các người là ai? Các người muốn gì?”
Chúng lờ đi và thô bạo đẩy cô về phía trước. Vì cánh tay bị trói chặt đằng sau, Jane mất thăng bằng và vấp chân lên mớ dây leo hỗn độn. Cô không thể lấy lại thăng bằng và ngã nhào ra đât. Một trong những tên lính chộp lấy cô theo bản năng. Cô giả vờ như vô tình gạt trúng chân của hắn, làm hắn ngã dúi dụi vào bụi rậm. Jane hạ cánh trên đống rễ cây trồi khỏi mặt đất với một cú giật nảy làm cô choáng váng và lùng bùng lỗ tai.
Grant bất ngờ xuất hiện. Một giây trước anh không ở đó, giây kế tiếp anh đã ở giữa họ. Ba cú ra đòn chớp nhoáng với cánh tay tạt vào mặt và cổ tên đầu tiên khiến hắn ngã gục như con búp bê bị gãy. Còn tên bị Jane gạt chân đã hét và cố gắng giơ súng lên nhưng Grant đá văng nó đi, giáng một cú vào cằm hắn. Một tiếng uỵch ghê tởm vang lên, đầu hắn giật ngược ra sau và ngã bổ nhào.
Grant thậm chí không cần dùng sức, nhưng mặt anh đanh lại và điên tiết khi anh kéo cô ngồi dậy và cộc cằn xoay cô đi. Con dao dễ dàng cắt đứt sợi dây đai buộc quanh cổ tay cô. “Tại sao em không ở yên tại chỗ anh dặn?”, Grant nghiếng răng. “Nếu anh không nghe thấy tiếng em hét lên…”
Cô không muốn nghĩ đến điều đó. “Em đã ở chỗ đấy”, Jane phản kháng lại. “Cho đến khi hai tên đó đi ngang qua. Em cố gắng trốn và tìm anh trước khi anh xông thẳng vào chúng.”
Grant không chút kiên nhẫn liếc cô một cái. “Anh sẽ giải quyết chúng.” Anh chộp lấy cổ tay và bắt đầu kéo cô theo sau mình. Jane định biện hộ cho bản thân, sau đó lại thở dài. Bởi vì quá hiển nhiên rằng anh đã giải quyết chúng, cô có thể nói gì nữa đây? Thay vào đó cô tập trung vào bước chân để tránh những tán lá và dây leo có gai.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Im lặng nào!”
Có tiếng nổ lớn, rồi Grant đẩy cô xuống đất, lấy cơ thể mình che chắn. Jane thở hổn hển, ban đầu cô nghĩ đó là tiếng sấm của cơn bão đang đến làm anh giật mình, rồi tim cô bắt đầu đập loạn trong lồng ngực khi cô nhận ra tiếng nổ đó là gì. Họ vừa bị bắn. Hai tên lúc nãy không phải là kẻ duy nhất ở gần đây. Mắt Jane nhìn trừng trừng vào vũng nước đen, chúng đang bắn Grant, không phải nhằm vào cô. Chúng được ra lệnh bắt sống cô. Nỗi khiếp sợ bóp nghẹt cổ họng và cô níu chặt lấy anh.
“Grant! Anh không sao chứ?”
“Không sao”, anh lầm bầm, vòng tay quanh người Jane và cùng cô bò đến chỗ nấp đằng sau cây gỗ gụ lớn, tha cô đi y hệt loài thú săn mồi của nó. “Khẩu Bren đâu rồi?”
“Hắn đá văng nó ra khỏi tay em… ở đằng kia.” Cô chỉ tay vào chỗ mình để mất khẩu súng. Grant liếc nhìn quanh để xem cái cây có che chắn đủ cho mình đi tìm cây súng không và chửi thề khi xác định việc này quá nguy hiểm.
“Quên nó đi.” Grant tháo khẩu súng trường ra khỏi vai, chuyển động của anh chắc chắn và nhanh nhẹn khi sử dụng khẩu súng. Jane nằm sát mặt đất, quan sát trong khi anh nhìn xung quanh thân cây khổng lồ. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hổ phách của Grant khiến cô thấy hơi sợ, trong khoảnh khắc này anh là một chiến binh thực thụ, đã được huấn luyện quá chuyên nghiệp, mạnh mẽ, lạnh lùng để xem xét tình huống và xác định các bước tiếp theo.
Một phát súng khác rít lên rồi xuyên qua những cái cây, vỏ cây văng sượt qua gần mặt Grant. Anh giật lùi lại, sau đó chùi vệt máu chảy xuống gò má vì bị một mảnh vỏ đạn văng trúng.
“Cúi thấp xuống”, anh ra lệnh, giọng nhẹ và dứt khoát. “Trườn qua những bụi cây ngay đằng sau chúng ta và không dừng lại dù có bất kỳ chuyện gì. Chúng ta phải đi khỏi đây.”
Mặt Jane trắng bệch khi nhìn thấy máu chảy dài xuống mặt anh, nhưng cô không nói gì cả. Kiềm chế những cơn run rẩy, cô nghe lời chỉ dẫn, nằm bẹp xuống và trườn qua những bụi cây. Cô cảm thấy Grant ở ngay đằng sau, nắm cổ chân để chỉ đường cho cô. Anh cố tình đi sau cô để che chắn đường đạn bắn tới, tim Jane siết lại đau đớn khi nhận ra điều đó.
Tiếng sấm vang lên rất gần làm mặt đất như rung chuyển. Grant liếc nhìn lên. “Mưa đi”, anh thì thầm. “Mưa đi nào!”
Cơn mưa bắt đầu sau một vài phút, lách tách xuyên qua kẽ lá, sau đó nhanh chóng tăng lên thành trận lụt ầm ầm như cô đã hy vọng. Họ ướt đẫm ngay lập tức, như thể vừa bị đẩy vào thác nước. Grant đẩy cô tiến lên phía trước, lờ đi bất cứ tiếng động nào mà họ tạo ra bởi vì tiếng ầm ầm của cơn mưa đã lấn át mọi thứ khác. Họ bò đi được khoảng một trăm yard, sau đó anh kéo Jane đứng thẳng dậy và kệ miệng sát tai cô. “Chạy đi”, anh hét lên, vừa đủ để bản thân mình nghe được qua tiếng mưa dội xuống.
Jane không biết làm thế nào mà mình có thể chạy được, nhưng cô đã chạy. Chân cô đang run lẩy bẩy, hoa mắt và mất phương hướng, nhưng bằng cách nào đó nó đã di chuyển khi Grant kéo cô xuyên qua rừng với tốc độ khủng khiếp. Tầm nhìn nhòe đi, Jane chỉ có thể thấy một mớ lộn xộn màu xanh và mưa, luôn luôn là mưa. Dù không biết hai người đang chạy đi đâu, nhưng cô tin bản năng của Grant sẽ dẫn đường cho họ.
Đột nhiên, họ dừng lại nghỉ chân ở bìa rừng, người ta đã chặt bớt các tán cây ở đây, cố gắng đem văn minh đến một vùng nhỏ của rừng mưa nhiệt đới. Loạng choạng băng ngang qua các cánh đồng lầy lội bởi cơn mưa, Jane đi đứng được là nhờ Grant nắm chặt tay cô. Cô đã ngã quỵ một lần và anh kéo lê cô vài bước trước khi kịp nhận ra cô bị ngã. Grant không nói lời nào, bế thốc Jane lên vai và vác khơi khơi như trước đây, chứng tỏ anh không có chút mệt mỏi nào như cô.
Jane nhắm mắt lại và bám lấy anh, đã bị hoa mắt rồi bây giờ còn thêm buồn nôn nữa, vì dạ dày cô bị xóc nảy trên đôi vai rắn như thép của Grant. Mọi thứ xung quanh đã trở thành cơn ác mộng của vũng bùn bất tận cứ dạt vào họ, bao bọc cả hai trong tấm màn xám dày đặc, không nghe thấy gì xung quanh. Nỗi khiếp sợ vốn được cuộn chặt lại thành một khối nặng nề, lạnh buốt trong lòng, giờ đã vỡ tan ra khi cô nhìn thấy máu trên khuôn mặt Grant. Cô không thể chịu đựng được nếu có chuyện gì xảy ra với Grant, đơn giản là không thể…
Grant nhấc cô ra khỏi vai, đỡ cô dựa vào một thứ gì đó cứng và lạnh. Jane chống tay vào đó lấy điểm tựa và lờ mờ nhận ra đó là bề mặt kim loại. Anh giật mạnh để mở cửa chiếc xe bán tải cũ kĩ và bề cô lên rồi đẩy vào cabin xe. Anh uyển chuyển vặn người trượt vào sau bánh lái, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Jane”, anh lo lắng, tóm chặt lấy vai cô và lắc. “Em ổn không? Có bị thương không?”
Jane khóc nấc nhưng mắt cạn khô. Cô vươn bàn tay run rẩy chạm vào vệt máu đã chảy xuống khuôn mặt đẫm nước mưa của Grant. “Anh bị thương rồi”, Jane thì thầm, tuy không thể nghe thấy lời cô dưới tiếng mưa đang trút ầm ầm lên trần chiếc xe tải cũ kĩ, nhưng anh có thể đọc cử động của đôi môi và ôm ghì cô vào lòng mình, hôn vội lên mái tóc ướt sũng của Jane.
“Anh chỉ bị xước nhẹ thôi, em yêu”, anh trấn an cô. “Còn em thì sao? Em không sao chứ?”
Jane gắng gượng gật đầu, níu chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm lạ thường từ cơ thể Grant dù quần áo anh ướt sũng nước. Anh ôm cô một lúc, sau đó kéo hai cánh tay đang quàng quanh cổ mình xuống và đặt cô ngồi bên ghế phụ lái. “Ngồi yên đấy trong khi anh khởi động cái xe này. Ta sẽ thoát khỏi đây trước khi tạnh mưa và bọn chúng kịp đuổi tới.”
Grant cúi xuống dưới gầm xe, lôi ra mớ dây dẫn lùng nhùng.
“Anh đang làm gì vậy?”, cô điếng người hỏi anh.
“Đấu dây nối cái thùng cổ lổ sĩ này”, Grant trả lời, cười nhăn nhở với cô. “Nhìn kỹ nhé, bởi em cứ khăng khăng đòi anh làm chuyện này. Chắc hẳn là em sẽ muốn trộm một chiếc xe tải vào lúc nào đấy nhỉ.”
“Anh không thể nào nhìn rõ đường để lái trong cơn mưa thế này”, Jane nói, giọng vẫn còn thì thào vô lực, thật không giống với bản chất tươi vui, thản nhiên thường ngày của cô. Grant nhíu mày, nhưng anh không thể dừng lại để ôm cô vào lòng và cam đoan với cô rằng mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Bản thân anh cũng còn chẳng tin chắc vào điều đó, mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo, làm anh nhớ lại bản thân mình ghét bị bắn đến thế nào… và giờ Jane cũng trở thành mục tiêu. Grant chán ghét tất cả những cái bẫy này nhiều đến nỗi trong mắt hiện lên vẻ chết chóc, ánh mắt này đã trở thành huyền thoại trong những khu rừng rậm và các cánh đồng lúa ở Đông Nam Á.
“Anh nhìn thấy vừa đủ để có thể đưa chúng ta thoát khỏi đây.”
Grant nối hai sợi dây lại với nhau, động cơ rền rĩ và rung chuyển, nhưng không khởi động được. Lầm bầm chửi thầm, anh thử lại lần thứ hai, cuối cùng máy đã khởi động. Anh gạt cần số và đạp côn. Họ tròng trành lên đường với chiếc xe già cỗi đang rên rĩ và phản kháng. Mưa nặng hạt đến nỗi cái cần gạt nước mỏng manh trên kính chắn gió hầu như vô dụng, nhưng dường như Grant biết mình đang đi đâu.
Jane nhìn xung quanh, ngỡ ngàng khi thấy rất nhiều tòa nhà qua màn mưa và nhiều ngã rẽ trên con đường họ đang đi. Đây là một trong những ngôi làng thịnh vượng, có rất nhiều đồ đạc hiện đại và nơi này trông chẳng giống một ngôi làng lân cận rừng rậm chút nào.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”, cô hỏi.
“Miền Nam, em yêu. Tới Limon hay bét ra cũng phải đi xa nhất có thể bằng cái thùng khốn khổ này.”