Yêu Hồ vừa ngước mắt lên nhìn vị nhân huynh không có đầu đứng trước mặt, lập tức sợ đến đần cả người, quên luôn mình chính là yêu quái, suýt nữa thì la câu “Có yêu quái” ra.
Cuối cùng, Yêu Hồ cắn chặt bồ công anh trong miệng, từ từ rụt ra sau hai bước, nhắm chuẩn thời cơ mà nhảy một cái, đạp tường định đi vòng qua bên cạnh vị nhân huynh không đầu, kết quả vừa đi qua nhân huynh không đầu chưa được hai bước đã bị một vật nặng đập trúng đầu. Lúc Yêu Hồ rơi xuống đã quay đầu lại nhìn, suýt nữa thì chửi ra tiếng——
Cái tổ sư cha nhà ngươi, lại có loại lấy đầu đánh người à?
Tháo được cả đầu ra kìa, hoành tráng ghê cơ!
Yêu Hồ miễn cưỡng đứng vững lại, lườm quái nhân đang thong thả gọi đầu về cổ, nhe răng như muốn đánh một trận với gã.
Nhưng nhân huynh không đầu dường như không có ý đánh nhau, gã nhìn Yêu Hồ ngậm nhánh bồ công anh, mở miệng nói: “Thứ trong miệng ngươi… là của Huỳnh Thảo phải không?”
Yêu Hồ cắn chặt răng, vẫn nhe răng như trước.
Nhân huynh không đầu thở dài, “Một con hồ ly nhỏ bé như ngươi, làm gì không làm vì sao lại muốn đi ăn trộm chứ?”
Ai bảo trộm chứ, rõ ràng là cướp quang minh chính đại mà. Yêu Hồ cãi lại trong bụng. Hắn lườm nhân huynh không đầu một hồi, cảm thấy tên trước mặt này không phải đang cố ý kiếm chuyện, bèn bỏ bồ công anh xuống, dùng chân cẩn thận giữ chặt, giờ mới lên tiếng: “Tiểu sinh và Huỳnh Thảo tiểu thư là bạn tốt.”
“Nếu là bạn tốt, vì sao phải ngậm bồ công anh này chui rúc hang cùng ngõ hẹp?”
“Tiểu sinh chỉ muốn chơi trò giấu đồ với Huỳnh Thảo tiểu thư thôi.” Yêu Hồ nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, trông cực kỳ vô tội, “Đúng rồi, tiểu sinh vẫn chưa thỉnh giáo…”
“Thủ Vô.” Nhân huynh không đầu báo danh.
“Ồ, Thủ Vô huynh, tiểu sinh Yêu Hồ, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Yêu Hồ vừa nói vừa chuẩn bị thò chân chuồn, kết quả người vừa mới xoay đi đã bị một sợi dây quấn lấy eo, kéo phắt về tay Thủ Vô.
Thủ Vô bóp cổ hắn, lông mày cau thành một cục, “Yêu Hồ tiên sinh còn nói cái gì mà chơi trò chơi chứ, lòng không thẹn vì sao phải chạy?”
Yêu Hồ chết đến nơi vẫn cứng miệng: “Tiểu sinh sợ… sợ lát nữa Huỳnh Thảo tiểu thư đuổi tới, trò chơi giấu đồ này sẽ không vui nữa…”
“Nói dối!”
“Không, tiểu sinh không…”
Còn chưa dứt câu, Yêu Hồ đã bị tiểu huynh đệ Thủ Vô chính trực đè lên tường đánh cho nhừ tử, sau đó lại bị túm lông gáy, cùng với nhành bồ công anh kia, đem về nơi ở của Bát Bách Bỉ Khâu Ni.
Cái gọi là bắt được cả người lẫn tang vật, chính là tình hình lúc này.
Thủ Vô vừa vào cửa đã ném Yêu Hồ xuống đất, chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào. Đại Thiên Cẩu ngồi một bên uống trà do Bát Bách Bỉ Khâu Ni pha, nhướn mày cười trên nỗi đau khổ của người khác, y đặt chén trà đứng dậy, dùng mũi chân cọ cọ vào cái bụng của Yêu Hồ te tua tơi tả.
Yêu Hồ vẫy vẫy tai, ra hiệu mình vẫn còn sống.
“Huỳnh Thảo không ở đây sao?” Thủ Vô nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Huỳnh Thảo và Bát Bách Bỉ Khâu Ni đâu, bèn quay sang yêu quái trông vẫn còn khá đáng tin còn lại trong phòng, cũng chính là Đại Thiên Cẩu, mà hỏi.
Đại Thiên Cẩu trả lời: “Hai người họ ra ngoài hái thuốc rồi.”
Thủ Vô gật đầu, nhìn nhành bồ công anh trong tay, do dự một hồi rồi đưa cho Đại Thiên Cẩu, “Ta còn có chút việc, có thể phiền người đưa cái này cho Huỳnh Thảo không?”
Đại Thiên Cẩu nheo mắt lại, y nhận lấy bồ công anh, đáp: “Đương nhiên là không thành vấn đề.”
“Vậy thì phiền người rồi… A còn nữa, con hồ ly thối tha dưới đất kia cũng mong người trông giúp, lát nữa giao cho Huỳnh Thảo xử lý.”
“Ta biết.”
Dáng vẻ hiền lành vô hại của Đại Thiên Cẩu đã khiến y hoàn toàn đạt được sự tín nhiệm của Thủ Vô.
Thủ Vô chết cũng không ngờ được rằng, gã vừa ra khỏi cửa không lâu, Đại Thiên Cẩu đã bế Yêu Hồ lên, cầm cây bồ công anh kia, giang cánh thoáng cái đã chạy bặt dạng.
Còn Bát Bách Bỉ Khâu Ni cầm trà quả về nhìn thấy mấy sợi lông chim đen lưu lại trong sân, chỉ có thể đần người ra.
“Ôi chao ôi chao, Đại Thiên Cẩu đại nhân đi mà cũng chẳng chào gì cả…”
Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ bay đến một chỗ không người rồi hạ xuống, đứng vững xong bèn ngồi xổm xuống, để Yêu Hồ và bồ công anh xuống đất.
Yêu Hồ không biết Đại Thiên Cẩu định làm cái quỷ gì, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
Đại Thiên Cẩu nhìn nhìn Yêu Hồ, lại nhìn nhìn bồ công anh, nhíu mày như đang đau khổ lựa chọn.
Yêu Hồ đột nhiên có dự cảm không lành, theo bản năng ôm chặt đuôi của mình.
Hoàn toàn không ngoài dự liệu của hắn, một giây sau, Đại Thiên Cẩu thò ma trảo, một trảo túm lấy đuôi hắn, một trảo túm lấy bồ công anh.
Vò a vò.
Vò a vò.
Vò a vò.
Vẻ mặt như chuyên gia giám định da lông chuyên nghiệp.
Yêu Hồ rất muốn chửi người.
Đuôi tiểu sinh chẳng lẽ một cây bồ công anh cũng có thể sánh được sao?
Tuy cây bồ công anh này rất to, hơn nữa, rất rắn chắc…
Bị Đại Thiên Cẩu vò như thế mà cũng không vụn ra.
Cuối cùng Yêu Hồ không thèm ôm đuôi mình nữa, co người để Đại Thiên Cẩu thích vò thì vò, chỉ khi Đại Thiên Cẩu dừng tay mới hỏi một câu: “Tiểu sinh mềm hơn phải không?”
“Hình như thế…”
“Hơn nữa tiểu sinh còn cử động được.”
“Cái này đúng.”
“Tiểu sinh còn có nhiệt độ nữa.”
“Ừ…”
“Thế thì trả bồ công anh về đi?”
Đại Thiên Cẩu không hiểu, “Vì sao? Ta không thể đem về sao?”
Yêu Hồ cáu, “Ngươi có đuôi tiểu sinh là được rồi! Trả về!”
Đại Thiên Cẩu: “Nhưng mà… không phải ngươi trộm trước à…”
Yêu Hồ: “Tiểu sinh là cướp! Không phải trộm!”
Đại Thiên Cẩu: “Có gì khác nhau?”
Yêu Hồ: “Lực không giống nhau.”
Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hình như thế.”
Yêu Hồ rất bất lực.
Cuối cùng, sau khi Yêu Hồ nửa ép buộc nửa dụ dỗ Đại Thiên Cẩu xoa vò đuôi mình đủ mọi góc độ, cuối cùng cũng khuyên được Đại Thiên Cẩu đi trả bồ công anh.
Đến chỗ ở của Bát Bách Bỉ Khâu Ni, Đại Thiên Cẩu mang theo Yêu Hồ nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, Thủ Vô dưới hiên hình như đang nhẹ giọng dỗ Huỳnh Thảo.
Thủ Vô: “Ta hái cho muội nhiều bồ công anh lắm này, muội xem… Ta thực sự không biết bọn họ lại chạy mất, nếu không chắc chắn lúc đó ta sẽ ở lại chờ muội về.”
Huỳnh Thảo: “Cây ấy ta phải dùng yêu lực nuôi từng chút từng chút mà lớn, không giống mấy cây cỏ này đâu.”
Thủ Vô: “Thế thì ta sẽ nuôi cho muội một cây to.”
Huỳnh Thảo: “Cái này… phải mất rất nhiều rất nhiều năm đấy.”
Thủ Vô: “Không sao, chỉ cần muội đồng ý chờ, ta chắc chắn sẽ cho muội một cây tốt hơn.”
Huỳnh Thảo: “Ừ…”
Yêu Hồ nhìn sang Đại Thiên Cẩu, người kia cầm cây bồ công anh cũng đang nhìn sang hắn.
Yêu Hồ nhúc nhích đuôi mình.
Đại Thiên Cẩu cắn răng vứt cây bồ công anh xuống, sau đó bế Yêu Hồ lên bay đi như chạy trốn.
Huỳnh Thảo nhìn thấy bồ công anh bị mất trở về liền phấn khích kêu lên, chạy ra sân nhặt, một cái lông chim vừa vặn rơi xuống đầu cô.
Thủ Vô đi sang, giơ tay nhẹ nhàng lấy lông chim xuống, cười nói: “Có thể tìm về được, thực sự tốt quá rồi.”
Huỳnh Thảo gật đầu, lát sau lại ngượng nghịu lên tiếng: “Thế… chuyện ban nãy huynh nói sẽ nuôi cho ta một cây to…”
“À, thế thì quên đi vậy.”
“Không quên được thì phải làm sao?” Huỳnh Thảo cúi đầu, mặt đỏ lên.
Thủ Vô cũng bắt đầu ngượng nghịu, gã giơ tay cào cào tóc, “Thế thì ta nuôi cho muội là được.”
“Thật chứ?”
“Thật chứ.”
Bát Bách Bỉ Khâu Ni nhìn đôi người nho nhỏ trong sân, lòng cảm khái vạn phần. Quả nhiên, cho dù sống bao lâu, cho dù là người hay yêu, tình cảm vẫn là chuyện đáng để lưu luyến vĩnh viễn.
Sau đó, Yêu Hồ kể lại chuyện này từ đầu đến đuôi cho Hồ Điệp Tinh nghe, Hồ Điệp Tinh nghe xong tỏ vẻ hiểu, “Ngươi ghen phải không? Đại Thiên Cẩu đại nhân có tình mới nên vứt bỏ đuôi ngươi chứ gì.”
Yêu Hồ giơ móng cào, “Tiểu sinh thèm vào mà ghen, tiểu sinh chỉ sợ Thủ Vô cũng tẩn cho y một trận thôi.”
Hồ Điệp Tinh vòng qua tai Yêu Hồ, nhìn về phía Đại Thiên Cẩu đang chợp mắt cách đó không xa, do dự một hồi rồi không nói cho Yêu Hồ biết sự thật, rằng Đại Thiên Cẩu đại nhân có thể dùng một chiêu đánh bay nửa cái mạng Thủ Vô.