Năm ngoái công việc tích trữ lương thực cho mùa đông chủ yếu do một mình La Phi làm, bởi vì Tịch Yến Thanh còn phải lo việc đồng áng. Mà năm nay bọn họ đều khoán hết ruộng, cho nên cả đám cùng xúm vào hỗ trợ La Phi.
Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng đào khoai tây, La Phi và La Như kiểm đếm rồi bỏ vào sọt, gột rửa qua đất cát sau đó phân loại. Củ to lưu trữ cho mùa đông, củ nhỏ đem chế biến sơ rồi thái lát phơi khô.
Năm nay La Phi sẽ phơi nhiều khoai tây lát và củ cải sợi một chút, còn có cà muối khô vân vân, bởi vì y phát hiện Tịch Yến Thanh rất khoái mấy món ăn này, chính là mấy món ăn vào miệng giòn giòn dai dai, Tịch Yến Thanh cực thích ăn với cơm.
Trước kia La Như cũng tự phơi rau củ ở La gia, năm nay nó làm cùng La Phi. Hai huynh muội chọn một ngày nắng to, đầu tiên rửa sạch những củ khoai nhỏ, hấp qua rồi lột vỏ, sau đó để nguội mới thái thành lát mỏng.
Tấm phên để phơi rau củ không đủ dùng, Tịch Yến Thanh và Lạc Dũng phải đi kiếm mấy cây ngải cứu già. Lạc Dũng chăn dê, Tịch Yến Thanh cắt cây ngải. Hắn chọn những cây cao thẳng cắt thành một bó, chờ Lạc Dũng cho dê ăn no rồi cùng nhau về nhà. Cây ngải già rửa sạch phơi khô, cắt bỏ lá rồi đan thành các tấm rộng, tuy méo mó nhưng để ở nhà dùng không thành vấn đề. Điều khiến bọn họ hài lòng nhất chính là sau khi rau củ được phơi khô sẽ mang theo mùi hương ngải cứu nhàn nhạt.
La Phi và La Như phơi xong khoai tây thì bắt tay vào thái sợi củ cải, bọn họ không phân chia theo từng nhà mà làm chung một mẻ, không quên để cho Cảnh Dung một phần. Ban đầu La Như cho rằng không cần thiết, dù sao Cảnh Dung cũng không ăn cơm tại nhà, bọn họ làm xong thì gọi y sang ăn cùng là được, nhưng La Phi nhất quyết phải để riêng.
La Phi cảm thấy sớm muộn gì Cảnh Dung cũng phải học nấu ăn, bằng không về sau y và đại ca sẽ chung sống thế nào? Cũng không thể sang nhà khác ăn mãi được. Tuy y không ngại việc mời bạn bè sang ăn cơm cùng, nhưng mỗi nhà sẽ có lúc cần không gian riêng. Cho nên bắt đầu bằng việc cho Cảnh Dung một ít rau củ muối khô để y tự ăn tại nhà đi.
Đương nhiên chuyện này tạm thời phải giấu La Như.
La Như là cô nương lương thiện, cho dù biết chuyện của Cảnh Dung và đại ca, nó cũng sẽ không đi mách cha nương, nhưng nó sẽ bị dằn vặt bởi một bên là phụ mẫu thân sinh, một bên là đại ca ruột thịt, cho nên La Phi cảm thấy không nên để nó biết quá sớm.
"Nhị ca, tất cả chỗ trứng vịt này đều đem đi muối sao?" La Như chưa từng nuôi vịt, hiện giờ nó đang giúp La Phi nhặt trứng, có quả màu xanh lại có quả màu trắng, mà quả nào cũng rất to.
"Ừm, muối để mùa đông ăn, còn cho các nhà khác nữa." Trời mát mẻ, La Phi gom góp được khoảng tám mươi quả trứng vịt, sau đó tính toán phân chia cho mọi người. Sang năm y quyết định sẽ nuôi thêm vịt, bởi món trứng vịt muối được rất nhiều người yêu thích, mười con vịt hiện giờ e là không sản xuất đủ.
"Ha, huynh xem Tiểu Hổ thèm ăn này." La Như cười nhìn cháu ngoại. Tên nhóc béo này ăn rất khỏe, gần đây không rõ do mọc răng hay nguyên nhân gì khác, thấy đồ ăn là thèm thuồng chảy dãi. Lúc này nó đang vươn bàn tay bé xíu muốn với quả trứng vịt.
"Ôi?! Tiểu Hổ, con vừa gọi gì cơ?" La Phi kinh ngạc, pa pa???
"Pa pa!" Tiểu Hổ vỗ vào tay vịn ghế: "Ta ta ta!"
"Pa pa là gì?" La Như khó hiểu.
"Hình như nó đang gọi ba ba, Tịch ca của muội suốt ngày dạy nó như thế." La Phi lau tay vào tạp dề, ôm Tiểu Hổ ra sau vườn tìm Tịch Yến Thanh, y muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này: "Thanh ca, anh nghe đứa nhỏ gọi gì này."
"Pa pa!" Tiểu Hổ vươn hai cánh tay béo mập về phía Tịch Yến Thanh: "Pa pa!"
"Ôi!" Tịch Yến Thanh sửng sốt sau đó bế xốc con trai giơ lên trời, hắn cũng phấn khích không kém: "Giỏi lắm, gọi lại ba ba xem nào."
"Ta ta ta!" Tiểu Hổ để lộ bốn cái răng sữa mới nhú chút xíu, còn chưa mọc hết chân, được tung lên cao khiến nó thích chí cười khanh khách.
"Không phải ta ta, là ba ba, con gọi lại xem nào?" Tịch Yến Thanh không màng đến vườn nho đang thu hoạch nữa, hắn để Tiểu Hổ ngồi lên cổ, hai cha con hào hứng đi chơi quanh vườn.
"Ta ta!"
"Phì, vẫn ta ta. Thôi hai cha con chơi với nhau nhé, em vào rửa trứng tiếp đây." La Phi cười trêu chọc, nhìn cảnh này y cũng cảm thấy vui lây. Không biết vì sao, Tiểu Hổ gọi y là "ba ba" khiến y vui hơn so với tiếng gọi "cha". Tuy Tiểu Hổ còn chưa phân biệt được các tên gọi khác nhau, nó vẫn đang trong giai đoạn ọ ọe tập nói, nhưng mặc kệ đi, Tịch Yến Thanh thích gọi là "ba ba" thì chiều hắn!
La Phi cắt được cái đuôi, quay về tiếp tục rửa trứng vịt. Sau khi rửa sạch toàn bộ y tìm một chỗ thích hợp để phơi khô vỏ trứng, trong lúc đó sẽ bắc nồi đun nước và pha muối.
Tịch Yến Thanh dỗ nửa ngày cũng không nghe được tiếng gọi "ba ba" nào nữa, nhưng hắn không hề nổi giận. Hắn vào nhà đeo đai địu Tiểu Hổ trên lưng, sau đó quay ra vườn tiếp tục thu hoạch nho. Vừa làm việc hắn vừa dạy Tiểu Hổ nói, nhưng Tiểu Hổ nhất quyết không học theo, thậm chí còn mất kiên nhẫn khi cứ phải nghe đi nghe lại câu "Gọi ba ba đi nào" nên nó tặng Tịch Yến Thanh một bãi nước tiểu.
Hết cách, Tịch Yến Thanh đang phải đưa nhóc thúi vào buồng thay tã.
Lúc này La Phi vừa ngâm trứng vịt qua một lần rượu trắng, y tiếp nhận Tiểu Hổ nói: "Thanh ca, cửa hàng trên trấn của chúng ta có phải sắp đến kì thu tô không?"
Năm ngoái cũng là thời điểm gần Trung thu bọn họ tìm được người thuê, năm nay vì bận rộn nhiều việc, còn có hôn lễ của La Như nên bọn họ suýt thì quên mất.
Tịch Yến Thanh đang định tối nay bàn chuyện này với La Phi, nghe vậy thì gặp đầu: "Đến kì thu rồi, nhưng tôi vẫn đang cân nhắc nên để bọn họ tiếp tục thuê hay tự mình buôn bán gì đó."
Trước mắt mở tiệm lẩu trên trấn sẽ rất đắt khách, chỉ là năm nay bọn họ trồng ớt quá muộn, không thu hoạch được bao nhiêu nên chỉ đủ ăn trong nhà, nếu mở quán e là không đủ nguyên liệu. Mặt khác đàn dê cũng đang hao hụt số lượng, phải chăm sóc để chúng sinh con đẻ cái trước. Như vậy xem ra cũng chỉ còn phương án bán kem, bán thịt dê tươi, hoặc là canh lòng dê gì đó...
"Tôi có ý tưởng này, em nghe thử xem sao." Tịch Yến Thanh kéo La Phi ngồi xuống: "Vạn Đại Vân mở một quầy thịt, ông ấy cũng phải thuê mặt bằng, chẳng thà chúng ta cho ông ấy thuê lại cửa hàng dài hạn nhưng giảm giá đi một chút. Quầy thịt hiện giờ của ông ấy rất nhỏ, chỉ bán thịt tươi thì không sao, nhưng bán thêm canh lòng dê có chút khó xoay sở. Chúng ta cho ông ấy thuê cửa hàng nhà mình, để ông ấy vừa bán thịt vừa bán canh lòng dê, chúng ta lại có chỗ gửi bán kem vân vân... Hiện tại trên trấn món kem chỉ được bán trong quán ăn, chưa có cửa hàng riêng, tôi cảm thấy rất bất tiện. Lần trước Thạch đại ca cũng nói qua, anh ta muốn mở các chuỗi cửa hàng chuyên bán kem. Còn tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã có sẵn mặt bằng, hay thử mở một quầy "tạp hóa" bán các loại thực phẩm đông lạnh, kem, thịt đông, thêm cả món bánh trôi nhân mứt quả mà lần trước em làm ấy, tôi chắc chắn sẽ có người mua. Cứ như vậy chúng ta vừa có thêm lợi nhuận mà Vạn Đại Vân cũng có nguồn thu khác."
"Vậy chúng ta hỏi ý kiến Thạch Thích và Vạn Đại Vân xem sao. Quan trọng nhất là giải thích cho họ hiểu hợp tác sẽ đem lại lợi ích lớn hơn." La Phi nói xong dùng khuỷu tay huých chồng: "Bánh trôi nhân mứt quả là công thức bí mật của em, chưa gì đã nhớ thương rồi à?"
"Ai bảo em làm ngon như vậy." Tịch Yến Thanh vươn người qua Tiểu Hổ để thơm má La Phi: "Muốn làm nhiều hơn cũng không được, dù sao nguyên liệu vẫn đang khan hiếm. Nhưng gần đến Tết em cứ làm một mẻ bán thử, tôi cảm thấy sẽ cháy hàng trong một nốt nhạc."
Năm nay các cây ăn quả đều phải đánh gốc chuyển sang vườn mới nên sản lượng không nhiều, cho nên ra quả nhiều nhất vẫn là đám thù lù đực được rắc thẳng hạt giống bên vườn mới. Trừ những sọt được chuyển lên trấn để Thạch Thích làm kem, còn lại Tịch Yến Thanh và La Phi cất đi một ít để nấu mứt, mỗi lần làm bánh trôi có thể lấy ra làm nhân.
Sang năm Tịch Yến Thanh tính toán trồng thêm càng nhiều thù lù đực, còn đám nho rừng, mâm xôi và việt quất cũng sẽ phát triển tốt.
Tận lực chăm bón kĩ càng, vườn cây ăn quả này có thể "hái ra tiền" theo nghĩa đen.
La Phi không có ý kiến gì, y khoát tay: "Vậy anh cứ tự xem mà làm nhé, em chỉ sáng tạo và thu tiền thôi, cái khác em mặc kệ."
Tịch Yến Thanh cười cười đáp ứng, vài hôm nữa hắn sẽ thương lượng với Vạn Đại Vân trước.
Cảnh Dung đã bàn giao, Vạn Đại Vân sẽ tới đây lấy thêm hai con dê trong thời gian y vắng mặt, y đã đánh dấu sẵn trên thân dê nhờ Tịch Yến Thanh giao giúp.
Vì thế ba ngày sau khi Vạn Đại Vân ghé qua thôn Hoa Bình, Tịch Yến Thanh liền nhắc tới chuyện bán canh lòng dê.
Lượng tiêu thụ thịt dê vào mùa hè không cao bằng mùa đông, canh lòng dê cũng thế, bởi vì ai cũng biết ăn nhiều thịt dê dễ thượng hỏa. Có vài người thỉnh thoảng đổi món mới chọn thịt dê, còn lại không nhiều khách ghé ăn thường xuyên. Nhưng bước vào mùa lạnh sẽ khác, rất nhiều hộ nhà giàu sẽ mua thịt dê để bồi bổ, mà canh lòng dê cũng trở nên đắt khách hơn. Bởi vậy quầy thịt của Vạn Đại Vân gần đây bắt đầu trở nên đông đúc, trừ bán thịt tươi ông còn phải kiêm chủ quán canh, ngày nào cũng bận tối mắt.
"Cũng may Đại Mai tuy nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, nó thường ra quầy giúp ta. Mấy hôm nay đều là nó phụ trách bán canh lòng dê." Vạn Đại Vân rất hài lòng với đứa con gái lớn này: "Đúng rồi Tịch huynh đệ, bao giờ Cảnh Dung huynh đệ sẽ trở về? Có mua được dê không?"
"Ta cũng không biết ngày chính xác. Có điều y không thể đi lâu quá, sắp đến mùa phối giống cho dê rồi, ta nghĩ nhiều nhất ba đến năm hôm nữa là về thôi." Tịch Yến Thanh bấm ngón tay tính toán, Cảnh Dung đã đi năm hôm nhưng không thấy báo tin tức gì về. Không biết là mọi chuyện thuận lợi hay gặp nhiều khó khăn quá?
"Hôm qua có một khách quen tới tiệm hỏi mua một cái đầu dê nguyên để làm cỗ cúng tất niên." Vạn Đại Vân nói: "Ta không biết có thể lấy thêm dê trước Tết không nên chưa nhận bạc của ông ta, muốn hỏi qua chỗ Cảnh Dung huynh đệ."
"Vậy phải chờ y trở lại đã, việc này ta cũng không rõ." Tịch Yến Thanh đếm đi đếm lại, đàn dê này của Cảnh Dung chỉ còn lại hai mươi mốt con, trong đó chỉ có sáu con là dê cái và dê non mới sinh, còn lại tất cả đều là dê đực. Có lẽ Cảnh Dung vẫn bán được dê đực, nhưng chọn con nào thì phải đợi y về mới biết.
"Ta chờ vài hôm nữa lại tới một chuyến." Vạn Đại Vân nói xong thì định dắt dê rời đi.
"Vạn đại ca chờ đã, ta còn một chuyện." Tịch Yến Thanh nói kế hoạch của mình: "Không biết quầy thịt của ngươi sắp hết hạn thuê chưa? Nếu không còn nhiều thời gian, ngươi cân nhắc thử cách làm của ta xem có được không?"
"Việc này..." Vạn Đại Vân có chút xấu hổ, hôm nay ông cũng vừa giao tô cho chủ quầy, chủ quầy có vẻ không muốn cho thuê tiếp. Nếu không phải tình cờ quen biết Tịch Yến Thanh và La Phi, e là ông còn không gom đủ bạc để trả tô.
"Không cần trả lời ngay đâu, hai ngày nữa ta cũng phải lên Thạch phủ một chuyến, đến lúc đó ngươi gửi thư cho ta cũng được." Tịch Yến Thanh nói xong thì gói cho Vạn Đại Vân một ít củ cải thái sợi phơi khô mang về làm quà cho lũ trẻ.
"Vậy hai ngày sau ta sẽ cho Tịch huynh đệ câu trả lời." Vạn Đại Vân nhận gói củ cải: "Cảm ơn Tịch huynh đệ và La huynh đệ."
"Không cần khách sáo, cũng không phải của ngon vật lạ gì." La Phi cười cười: "Nếu Vạn đại ca cảm thấy ngon miệng thì lần sau ta gửi thêm. Năm nay nhà ta phơi rất nhiều."
"Được được được, ta về trước đây." Vạn Đại Vân đi một chút lại dừng bước: "Đúng rồi Tịch huynh đệ, nếu Cảnh Dung huynh đệ trở lại, ngươi báo ta muốn lấy thêm hai con dê nữa nhé."
"Không thành vấn đề, nếu y về sớm ta sẽ trực tiếp dắt dê lên trấn giao cho Vạn đại ca." Tịch Yến Thanh phất tay tiễn Vạn Đại Vân, sau đó lùa ba con Đậu vào nhà. Hắn có chút nghi hoặc nhìn La Phi, nhỏ giọng hỏi: "Bảo bối em nói xem, lẽ nào Cảnh Dung và đại ca vui quên trời đất, không định về nhà nữa hay sao?"
"Không thể nào chứ?" La Phi suy tư, y có chút hoang mang. Quan trọng là vị đại ca này của y quá khó đoán. Có lẽ bọn họ đang tranh thủ hưởng thụ không gian riêng của hai người chăng?
La Phi cười xấu xa, nhưng y không ngờ mình đang đổ oan cho người vô tội.
Không phải La Cát và Cảnh Dung không vội về thôn, mà là bọn họ đã về tới quê nhà Cảnh Dung được vài ngày nhưng vẫn chưa mua được dê. Tên đệ đệ cùng cha khác mẹ kia của Cảnh Dung đã tiếp quản nông trại, biết tin huynh trưởng trở về, gã loan tin cấm các hộ nuôi dê lân cận không được phép bán dê của Cảnh Dung.