Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 104



(Gạt mây gặp sương mù, ý chỉ vẫn chưa thể nhìn thấy được sự thật).

Vào năm Phó Chiêu Hoa sống lại, cậu chỉ mới có 26 tuổi, ba mươi năm sau cũng chỉ được 56 tuổi, nếu mẹ Phó Chiêu Hoa đủ khỏe mạnh thì phần lớn sẽ sống tới từng tuổi đó.

Vất vả lắm đứa con trai út mới tỉnh lại nhưng lại phải một lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mục Từ Túc đã nhiều lần trải qua nỗi đau mất người thân, làm sao có thể nhẫn tâm để mẹ Phó Chiêu Hoa chịu nỗi đau này?

Dù sao trong lòng Mục Từ Túc, Phó Chiêu Hoa là người mang đến cho anh hy vọng, là ân nhân cứu mạng anh.

Cho dù thiên đạo ràng buộc hai người lại với nhau, nhưng cuối cùng Phó Chiêu Hoa là người đã đồng hành bên cạnh Mục Từ Túc vượt qua những tháng ngày khó khăn đó.

Chia đều sinh mạng chẳng có ý nghĩa gì cả, anh có thể giao nửa cuộc đời còn lại của mình cho Phó Chiêu Hoa. Mục Từ Túc chỉ có một thân một mình, những gì anh có thể cho cậu cũng chỉ là quãng thời gian còn lại của mình thôi.

"Mục Từ Túc đã sự sát. Đáng tiếc, hiếm có một luật sư nào tận tâm và khéo léo như vậy."

Đây là lời nhận xét của anh hai Phó Chiêu Hoa dành cho Mục Từ Túc, còn Phó Chiêu Hoa thì ngơ ngẩn nhìn bảng báo cáo trong tay, mãi đến một lúc lâu sau mới tỉnh người lại.

Tất nhiên là cậu biết Mục Từ Túc tài giỏi, thậm chí cậu còn biết Mục Từ Túc không chỉ thông thạo luật pháp trong nước, mà còn am hiểu luật pháp của nhiều quốc gia khác, bao gồm cả những quốc gia nhỏ ít được người biết tới.

Nhưng như vậy thì sao? Dù tài giỏi đến thế nào đi nữa thì Mục Từ Túc đã không còn, thậm chí cậu còn không thể gặp mặt anh lần cuối cùng.

Khi Phó Chiêu Hoa còn làm hệ thống, cậu đã từng tưởng tượng vô số lần bản thân trở lại thân thể và tự mình đi ra ngoài tìm anh. Chỉ một điều duy nhất mà cậu không nghĩ tới là sau khi tỉnh lại, nơi cậu đến lại là phần mộ của Mục Từ Túc.

Phần mộ của anh trông lẻ loi cô quạnh, không được đặt bên cạnh mộ cha mẹ mình. Những vị sư huynh sau khi theo Mục Từ Túc về Yến Kinh không được bao lâu thì lại lục tục rời khỏi, thậm chí còn không kịp thắp cho anh một nén nhang.

Phó Chiêu Hoa cẩn thận chạm vào bia mộ, chỉ cảm thấy bản thân quá vô dụng.

"Vậy thì em đã làm gì để anh sống lại?" Cuối cùng Mục Từ Túc cũng tìm về được kí ức, anh nhìn Phó Chiêu Hoa trước mặt thoáng như cách cả một đời người.

Hai mắt Phó Chiêu Hoa từ từ đỏ lên, cậu ôm chặt lấy anh "Em không hề nói bậy, em thật sự biết huyền học."

"Lúc trước xảy ra chuyện là vì em vi phạm quy tắc của thiên đạo, thế nên phải nhận trừng phạt. Nhưng dù sao em cũng đã làm hệ thống cho anh mấy năm nên ít nhiều có thể nắm được vài quy tắc, vì thế em đã giao dịch với thiên đạo."

"Cho anh sống lại."

"Em dùng gì để giao dịch?"

"Em sẽ không còn kiếp sau, mặc dù không ảnh hưởng đến tuổi thọ nhưng phải chịu một đời bệnh tật. Cho dù là mùa hè em cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Hơn nữa, mỗi lần trở trời trở gió thì sự trừng phạt còn nghiêm trọng hơn trước nhiều."

Mục Từ Túc đột nhiên nhớ đến lần đó Phó Chiêu Hoa giúp người bói chữ, sau đó sắc mặt cậu tái nhợt đáng sợ, thoáng chốc trong lòng anh bỗng đau nhói.

"Tại sao?" Mục Từ Túc không hiểu. Đời trước Phó Chiêu Hoa là hệ thống của anh, vốn là giúp đỡ anh vô điều kiện, giúp anh báo thù. Cuối cùng anh tự sát là vì trả ơn cậu. Huống chi, cho dù không có chuyện của Phó Chiêu Hoa thì anh cũng sẽ không sống được lâu.

Lời nói mang nặng ám chỉ của người đàn ông kia như ác mộng ám ảnh anh không rời, làm anh mỗi đêm không thể chợp mắt.

Cho nên tại sao Phó Chiêu Hoa lại làm như vậy? Vì anh? Đáng giá không?

Nhưng câu trả lời của Phó Chiêu Hoa lại làm trái tim Mục Từ Túc đau đớn.

"Anh ơi, em yêu anh." Phó Chiêu Hoa nhìn thẳng vào mắt Mục Từ Túc, trịnh trọng nói ra từng chữ "Với anh, thế giới của anh rất nhỏ, những gì thầy anh làm cho anh thì anh xem đó là tất cả thế giới của mình. Nhưng với em, thế giới của em rất lớn, có người nhà, có bạn bè, nhưng duy nhất không thể thiếu anh."

"Em không có ý mưu tính anh, em chỉ là sợ không đủ thời gian. Thời Cẩm tốn mấy năm trời mới để anh chấp nhận hắn, em sợ em không đủ tốt để anh thích em, không thể để anh ở lại vì em. Em cũng sợ anh bị lún quá sâu, không còn niệm tưởng gì nữa, một đao giết chết mình."

"Vì thế em không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy. Em biết anh mềm lòng, anh không nỡ để người khác chịu khổ, cho nên em đã thi vào ngành luật, nhảy cấp tốt nghiệp trước thời hạn, tiến vào làm ở Trung tâm viện trợ pháp luật, cưỡng ép làm trợ lý của anh."

"Em..." Phó Chiêu Hoa thở hổn hển như không thể nói tiếp, cuối cùng vẫn là nói ra câu đó "Anh ơi, đừng rời khỏi em..."

Mục Từ Túc sững sờ nhìn cậu, một tiếng "anh" của Phó Chiêu Hoa như vượt khỏi không gian và thời gian, để Mục Từ Túc trở lại khoảnh khắc hai người gặp nhau lần đầu ở đời trước.

"Đừng gọi tôi là kí chủ, nghe giọng của cậu còn trẻ hơn tôi, gọi anh đi."

"Dạ... Anh."

"Anh đừng khó chịu, em sẽ luôn ở bên anh!"

"Anh cố chịu một chút, sẽ lập tức khỏe lên ngay."

"Anh ơi em thăng cấp rồi! Anh xem nè em có thể phát meme! ^_^"

"Anh giỏi quá đi, mới đó mà đã thông qua kì thực tập rồi sao?"

"Tên Thời Cẩm khốn kiếp này, nếu là em... Hừ, chắc chắn em sớm đã giết chết hắn! Anh đừng đau lòng vì hắn nữa, sau này em sẽ bảo vệ anh."

"Hôm nay anh vui không? Cuối cùng nhà họ Thời cũng đã ác giả ác báo!"

"Anh ơi anh nói gì đi, đừng làm em sợ."

"Anh khóc đi, cho dù thầy không ở đây, anh còn có em mà!"

"Anh ơi, đừng rời khỏi em."

Đây đều là những lời mà Phó Chiêu Hoa đã nói với anh ở đời trước, tiếc là lúc ấy Mục Từ Túc không nhận ra tình cảm ẩn chứa trong đó, vì vậy khi đó rốt cuộc trong lòng Phó Chiêu Hoa đã nghĩ gì mới van xin như thế?

Mục Từ Túc nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Chiêu Hoa, cuối cùng đưa tay ra đáp lại cái ôm của cậu.

Giọng nói của Phó Chiêu Hoa run rẩy vang lên bên tai Mục Từ Túc "Anh ơi, em sẽ bảo vệ anh, lần này sẽ không có ai xảy ra chuyện nữa đâu."

"Muốn khóc cứ khóc đi!"

Cơ thể của Phó Chiêu Hoa quanh năm tỏa ra mùi hương thoang thoảng của đàn hương khiến người ta cảm thấy an lòng. Hơn nữa không biết từ bao giờ vòng tay của bé con trở nên ấm áp vững chãi, làm cho Mục Từ Túc vô thức muốn yếu đuối một lần.

Từ khi cha mẹ qua đời, Mục Từ Túc nếm trải vô số tuyệt vọng vấp ngã, mỗi lần được cứu cũng phải nhờ vào bản thân cố gắng tranh đấu mới có được, cho nên từ lâu anh đã không còn dám hy vọng xa vời gì nữa.

Nhưng lúc này đây, được Phó Chiêu Hoa ôm, bức tường thành mà anh xây dựng lên để tự bảo vệ mình cuối cùng cũng sụp đổ.

Tất cả áp lực và khủng hoảng ập đến như vũ bão, nỗi lo lắng vì sự an nguy của thầy, nỗi đau đớn khó chịu khi bất ngờ biết được sự thật, và cả nỗi sợ hãi với tương lai, trong chớp mắt này hoàn toàn bùng nổ.

Vòng tay Mục Từ Túc ôm Phó Chiêu Hoa từ từ siết chặt lại, tầm mắt của anh dần trở nên mông lung.

Phó Chiêu Hoa không nói gì, chỉ là càng ôm anh chặt hơn "Nếu mệt thì hãy ngủ một lát, khi anh tỉnh lại mọi chuyện đã kết thúc."

Phó Chiêu Hoa không hề nói điêu, đời trước bọn họ không biết nhà họ Mạnh giấu đuôi sói sau lưng nên mới bị thua thảm. Còn lần này thì đã tóm được đuôi sói của bọn chúng, cho dù vị Mạnh tổng của nhà họ Mạnh có quyền thế ngút trời đi chăng nữa, nơi này là Yến Kinh, tất cả đều phải tuân theo pháp luật của Yến Kinh!

Ba ngày sau, nhà họ Mạnh sụp đổ, thầy được cứu ra, mặc dù vừa mới cứu ra thì phải lập tức vào phòng cấp cứu, nhưng cuối cùng ca cấp cứu đã thành công mĩ mãn.

Và sự thật của vụ án nhà họ Mạnh cũng theo đó được công khai.

Đúng như dự đoán, chính nhờ bao thuốc lá mà cha La Thiến để lại đã kết tội chúng.

Ai mà ngờ, nhà họ Mạnh bên ngoài đoan chính nhã nhặn nhưng bên trong thì lại ngấm ngầm cất giấu âm mưu động trời.

Nguồn tài sản lớn nhất của nhà họ Mạnh không phải từ kinh doanh chính đáng, mà là dựa vào buôn lậu văn vật có được. Công trường ở khu phố cũ gần nhà Mục Từ Túc thoạt nhìn như đang xây một dự án chưa hoàn thành, nhưng thật ra đó là một nơi lí tưởng để danh chính ngôn thuận rửa tiền cho nhà họ Mạnh.

Nhà họ Mạnh không chỉ có một công trường giống vậy, mà còn có một nơi khác nữa chính là hãng thuốc lá kia.

Mẹ của tên nhà giàu mới nổi họ Lục cũng không sạch sẽ gì, cô ta được Mạnh tổng mua lại từ chỗ Thời Cảnh Xuân rồi làm việc cho Mạnh tổng khoảng mấy năm, sau khi "về hưu" thì gả cho nhân viên kế toán của hãng thuốc lá, đều là đường lùi đã được sắp xếp sẵn.

Bao thuốc lá mà cha La Thiến giấu là một phần trong tập tài liệu tuyên tuyền của nhà họ Mạnh lúc bấy giờ.

Bọn chúng sẽ in ấn những văn vật bị buôn lâu trên bao bì thuốc lá, sau đó đưa cho những người có hứng thú. Số còn lại sẽ được bọn chúng sắp xếp thời gian tuồn ra nước ngoài để bán đấu giá, khách sẽ bỏ ra giá trên trời mua lại văn vật, từ đó kiếm lời.

Dĩ nhiên, ưu điểm lớn nhất của thủ đoạn này là không dễ dàng bị phát hiện. Mỗi lần kết thúc buổi đấu giá đều sẽ có quay phim ghi hình lại, người nhà họ Mạnh chỉ cần ra ám hiệu cho nhân viên thiết kế bao bì của thuốc lá giả vờ như tình cờ nhìn thấy đoạn video quay cổ vật nên vô cùng kinh ngạc, sau đó nảy ra ý tưởng và chủ động in lên bao thuốc lá, như vậy là hoàn toàn có thể lấp liếm.

Sau đó bọn chúng sẽ cho tiêu hủy những bao thuốc mới sản xuất và chỉ giữ lại những cái cũ, như vậy là có thể che lấp thời gian sản xuất bao thuốc lá. Một khi bị tra hỏi, những người thiết kế bao bì đó có thể nói ra thời gian chính xác để giúp bọn chúng thoát tội.

Một kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được. Tựa như một bộ máy bánh răng vận hành chặt chẽ và đều đặn qua nhiều năm, chưa từng xảy ra một lỗi nhỏ nào.

Mãi đến khi cha La Thiến vô tình nhặt được bao thuốc lá kia.

Trong tất cả bao thuốc lá được sản xuất, chỉ có một bao thuốc lá là có vấn đề. Góc độ in hình trên bao bì là góc độ chưa từng xuất hiện trong video của buổi đấu giá.

Cha La Thiến là người yêu thích đồ cổ. Mặc dù không mua nhưng lại thường xuyên ngắm nghía nghiên cứu. Hơn nữa lúc đó sự xuất hiện của cái bình cổ kia đã dẫn đến không ít hỗn loạn, cha La Thiến tất nhiên sẽ phát hiện ra sự bất hợp lý trong đó.

Vì thế anh ta đã làm một chuyện táo bạo nhất trong đời mình là nghe trộm quản lý nói chuyện, mặc dù chỉ nói có vài câu nhưng anh ta có thể suy đoán ra chân tướng.

Vì vậy anh ta lựa chọn giấu vật chứng, nhưng cuối cùng chưa kịp tìm ra đầu đuôi ngọn ngành thì đã bị diệt khẩu.

Còn về phần nguyên nhân tại sao Dương Thiên Xương bị chọn cũng rất đơn giản, là vì anh ta từng cho con gái xem bản hợp đồng làm việc tạm thời của mình thông qua video call.

Nhà họ Mạnh luôn cẩn thận dè dặt, bọn chúng sợ Dương Thiên Xương gây ra chuyện nên cố ý đưa anh ta ra khỏi công trường.

Mà cái hôm Mục Từ Túc gặp Dương Thiên Xương ở công trường cũng là do một tay nhà họ Mạnh sắp đặt.

Mục Từ Túc là luật sư có tiếng và quen quản những chuyện bất công, La Thiến bị oan và không biết cầu cứu ở đâu, nếu có cơ hội gặp được Mục Từ Túc có thể đào lại vụ án cũ, tất nhiên cô bé sẽ biết gì nói nấy.

Mà Dương Thiên Xương chính là mồi nhử tốt nhất, có thể khiến La Thiến chủ động giao ra vật chứng.

Chỉ cần chờ Mục Từ Túc tiếp nhận vật chứng là bọn chúng có thể nhân cơ hội diệt trừ tận gốc.

Mục Từ Túc vừa chết, bọn chúng sẽ hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Thời.

"Vì thế ở đời trước, không phải là thầy thất vọng với anh, mà là bọn chúng cố ý muốn giết anh. Anh còn nhớ không? Lúc anh mới vừa về nước, anh thường xuyên gặp nguy hiểm vì tâm trạng không tốt. Chẳng qua là khi đó có em ở bên nên có thể giám sát mọi thứ xung quanh anh từng phút từng giây và nhắc nhở anh kịp thời."

Mục Từ Túc gật đầu, anh cũng nhớ ra khoảng thời gian đó. Có điều chỉ có thể nói là may mắn là được sống lại một lần, cuối cùng cũng lau sạch những tiếc nuối không cam lòng ở đời trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.