Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 3: Nghèo Có Phải Là Nguyên Tội



Đó là luật sư của Kiều Tây? Hai vợ chồng bốn mắt kinh ngạc ngồi nhìn nhau. Nhưng ba của Thời Mỹ Thiến còn tương đối bình tĩnh, vội vàng lên tiếng thanh minh "Thưa thầy, chuyện không như thầy nghĩ đâu ạ. Cái tên luật sư đó cố ý hãm hại chúng tôi, con gái tôi tuyệt đối không có bạo lực bạn học ở trường đâu ạ."

Nhưng đối với phía nhà trường mà nói thì lời giải thích này quá phù phiếm "Xin lỗi, nhưng bên chúng tôi đã kiểm chứng qua, hồ sơ lập án và chứng cứ liên quan đều là thật, hơn nữa vị luật sư cung cấp chứng cứ còn là luật sư chính quy của Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh. Nếu các người muốn phản bác thì ít ra phải có chứng cứ, nếu không thì thật xin lỗi." Trường học bên đó nói xong liền cúp điện thoại.

Mà sau khi cúp điện thoại rồi, vẻ mặt của ba mẹ Thời Mỹ Thiến không thể nào bình tĩnh nổi.

"Đi điều tra xem luật sư của Kiều Tây là ai? Yến Kinh? Bây giờ Yến Kinh vẫn không có mắt nhìn người sao?"

Thư ký vội vàng đi làm theo lời dặn, năm phút sau, anh ta đưa tài liệu về Mục Từ Túc đến trước mặt ba mẹ Thời Mỹ Thiến.

"Mục Từ Túc? Chưa nghe nói có người này ở Yến Kinh..." Ba của Thời Mỹ Thiến suy đoán Mục Từ Túc là do ai chống lưng nên mới to gan làm chuyện này. Nhưng ông ta vừa nói xong thì thấy vẻ mặt của vợ mình không ngạc nhiên mấy.

"Em biết?"

"Ừ." Mẹ của Thời Mỹ Thiến do dự nói "Hình như là bồ nhí của em trai em."

"Cái gì?" Ba của Thời Mỹ Thiến sửng sốt một lát, sau khi nghe thư ký trả lời chắc chắn, cũng không khỏi giễu cợt nói "Hay, hay lắm! Gã bồ nhí của em trai em mà cũng dám phách lối ăn hiếp con gái chúng ta!"

Ông ta nói xong liền quay người rời đi. Mẹ của Thời Mỹ Thiến vội vàng gửi tin nhắn cho Thời Cẩm rồi xách túi chạy theo chồng.

Lúc này ở bệnh viện, Mục Từ Túc còn chưa biết mẹ của Thời Mỹ Thiến đã báo tin cho Thời Cẩm, anh vẫn đang chuyên tâm chăm sóc Kiều Tây.

Tình trạng của Kiều Tây thật sự không ổn, trước đó mặc quần áo ẩm ướt đứng trên sân thượng khá là lâu nên bị trúng gió cảm lạnh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, mặc dù bác sĩ đã tiêm một mũi hạ sốt nhưng bây giờ còn ngủ li bì.

Mục Từ Túc nhờ hộ sĩ chăm sóc Kiều Tây giúp mình, còn anh đi xuống tầng trệt làm thủ tục nhập viện tiện thể mua đồ dùng nằm viện cần thiết cho Kiều Tây. Cứ như vậy xà quằng một hồi, lúc Mục Từ Túc về bệnh viện là đã một tiếng sau.

Cơ sở vật chất của bệnh viện rất hạn hẹp, nằm cùng phòng bệnh với Kiều Tây còn có hai đứa bé. Trời đã xẩm tối, hai đứa bé kia có người nhà túc trực bên cạnh qua đêm, đang dịu dàng dỗ chúng ngủ sớm. Mà Kiều Tây... Chỉ có một mình.

Mục Từ Túc rón rén đi tới, nhưng phát hiện Kiều Tây đã tỉnh, đôi mắt khép hờ, trông không có chút tinh thần nào.

"Kiều Kiều?"

"Anh Mục, anh tới rồi?" Thấy Mục Từ Túc bước vào cửa, Kiều Tây gắng gượng ngồi dậy, muốn nở nụ cười với anh nhưng lại không cười nổi.

"Nằm xuống nào." Mục Từ Túc xoa đầu cô bé "Đã đỡ hơn chưa? Còn khó chịu chỗ nào không?"

Kiều Tây không trả lời, hỏi ngược lại Mục Từ Túc vấn đề khác "Anh Mục, sao hôm nay anh đến tìm em? Là chuyện phí công chứng sao?"

(phí công chứng được hiểu là khoản tiền mà người yêu cầu công chứng phải trả cho tổ chức hành nghề công chứng nhằm bù đắp một phần chi phí.Phí công chứng gồm: Hợp đồng, giao dịch, bản dịch, Phí lưu giữ di chúc, Phí cấp bản sao văn bản công chứng.)

Mục Từ Túc là chuyên viên trợ giúp pháp lý, lúc đầu Kiều Tây chọn anh nhờ tư vấn giúp đỡ là cô bé biết không cần phải nộp phí thuê luật sư. Mặc dù vậy, cô bé cũng phải chi trả phí của các chứng cứ liên quan đến vụ kiện.

(Trợ giúp pháp lý (hay còn gọi là Bảo trợ tư pháp) là việc cung cấp dịch vụ pháp lý miễn phí cho một số đối tượng không có khả năng tài chính để tiếp cận các dịch vụ pháp lý có thu phí, giúp họ bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của mình.)

Gia đình Kiều Tây thuộc hộ nghèo, trên người vốn không có bao nhiêu tiền. Vì vậy, cô bé bàn bạc với Mục Từ Túc là có thể chia ra trả tiền theo từng đợt được không, mỗi ngày cô bé đều đi làm thêm, tiền lương cuối tháng đều sẽ chuyển khoản cho Mục Từ Túc.

Tính đến bây giờ cũng là lúc đóng tiền phí công chứng.

Nhưng Mục Từ Túc lắc đầu "Không phải, là bởi vì lâu rồi không có tin tức của em nên anh lo lắng."

"Nhưng bên cạnh em nhiều người như vậy, bọn họ cũng đâu có lo lắng cho em, thậm chí còn hận em không thể chết cho khuất mắt họ."

"Bọn họ nói, muốn em nhảy xuống." Kiều Tây không biết làm sao để trút hết tâm tình của mình.

Kiều Tây và Mục Từ Túc chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng với cô bé mà nói, ngoài ba mẹ của mình ra, Mục Từ Túc là người đầu tiên đối xử tốt với cô bé.

"Giáo viên cũng tốt, bác sĩ cũng tốt, nhưng bọn họ chỉ ngoài miệng dỗ dành em. Chỉ có anh Mục là giúp em khởi kiện, kêu em phải phản kháng không được nhẫn nhịn. Cũng chỉ có anh Mục là nói cho em biết bạn bè thật sự là gì, tin em đứng về phía em nói những người kia mới thật sự là ăn hiếp em chứ không phải là đùa giỡn vô hại."

"Giống như hôm nay, Quảng Châu và Yến Kinh cách ba tiếng đi xe, nhưng anh vẫn đến đây."

"Cám ơn." Dù chỉ là hai chữ đơn giản nhưng đây là điều duy nhất mà Kiều Tây có thể đáp lại Mục Từ Túc.

Mục Từ Túc giúp cô bé chỉnh lại cái chăn "Vậy thì hãy mau chóng khỏe lại."

"Chỉ mong vậy."Giọng của Kiều Tây rất nhẹ tựa như rất mỏi mệt, cô bé khép mắt lại một lúc lâu sau, rồi bỗng lên tiếng hỏi một câu không liên quan "Anh Mục, có phải nghèo chính là nguyên tội?"

"Tại sao lại nghĩ thế?"

"Trước đây em có tìm cô giáo nhờ giải quyết, nhưng cô giáo lại nói, bọn họ đem em ra làm trò đùa vì em và bọn họ không giống nhau."

"Cô giáo nói, là em sai."

"Không có chuyện đó đâu."

"Vậy em có thể nghỉ học không?" Kiều Tây ngẩng đầu nhìn Mục Từ Túc với ánh mắt cầu xin, nhưng một giây sau cô bé lại lắc đầu nói "Không được, vì vay nợ nên em mới có thể lên thành phố để học, dù có chết trong trường thì em cũng phải tiếp tục học."

"Kiều Kiều..."

"Anh Mục, em nói dối ba mẹ. Nói em sống rất tốt, thầy cô bạn bè đều tốt với em. Nhưng thực tế lại không phải vậy."

"Đây là trường học dành cho người có tiền học, còn một con nhóc khố rách áo ôm như em, bị bắt nạt là chuyện đương nhiên. Bởi vì cả người em đều bốc ra mùi nghèo hèn làm người ta buồn nôn. Dù em muốn tìm công lý nhưng lại không có tiền, cũng không có tư cách."

"Anh Mục, có phải phí công chứng rất đắt?"

"Bốn ngàn tệ."

"Tiền thuốc men?"

"Tiền đặt cọc năm ngàn tệ."

"Đúng không!" Kiều Tây không chịu nổi gánh nặng, người nghèo mà, ngay cả tư cách bị bệnh cũng không có!

Cả nhà cô bé một năm nhịn đói nhịn mặc cũng chỉ thu nhập được có mười ngàn tệ, mà chút tiền này chưa bằng một góc giá tiền một túi xách mà đám nhà giàu kia tiện tay mua. Bản thân mình như vậy có tư cách gì cùng hít thở một bầu không khí với bọn họ?

Kiều Tây nhắm mắt che đi nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt. Mà vành mắt của Mục Từ Túc cũng hơi đỏ.

Kiều Tây là một cô bé tốt, mặc dù nhà nghèo nhưng vẫn kiên cường lạc quan mà sống. Mục Từ Túc còn nhớ lần đầu tiên gặp cô bé, dù trên mặt vẫn còn vết bầm nhưng ánh mắt lại trong trẻo sáng ngời. Khi nói về ba mẹ mình, giọng của cô bé rất đỗi dịu dàng, nói về quê hương, giọng nói đều tràn ngập niềm tự hào. Mặc dù nghèo khó, nhưng tâm hồn của cô bé giàu có hơn bất kỳ ai.

Nhưng hôm nay lại gắng gượng đến mức chỉ còn chút hơi tàn như thế này.

"Đừng nói bậy bạ." Mục Từ Túc dang tay ôm cô bé vào lòng "Một cô bé tuổi ăn tuổi học như em chưa đến lúc nghĩ đến vấn đề tiền bạc đâu. Còn có anh Mục đây mà! Hơn nữa cũng đừng lo lắng vụ kiện này, anh nhất định sẽ giúp em thắng kiện!"

Cô bé trong lòng anh quá gầy yếu, đồng phục bệnh nhân là size nhỏ nhất nhưng cũng phải bóp lưng quần thì mới mặc vừa, đến nỗi giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái là có thể vỡ vụn ra.

"Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác vui hơn đi." Vì để làm cho tâm trạng của Kiều Tây tốt lên, Mục Từ Túc lấy một tờ giấy từ trong cặp táp của mình ra.

(Cặp táp: cặp dành cho dân công sở.)

Khi Kiều Tây nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người. Là công văn chứng nhận lập án thành công, cũng là điều mà cô bé mong mỏi có được từ lâu. Nhưng trăm ngàn lần không ngờ, Mục Từ Túc lại có thể làm được sau hai tuần nhận ủy thác.

"Đây là thật ư?" Kiều Tây run rẩy cầm tờ giấy.

Mục Từ Túc gật đầu "Đúng, là thật. Một tháng nữa là có thể mở phiên tòa." Anh xoa đầu cô bé "Kiều Kiều, phải mau chóng khỏe lên đó."

"Dạ." Kiều Tây gật đầu đáp lại, nhưng rốt cuộc không nhịn được mà khóc nấc lên.

Không dễ dàng, thật sự không dễ dàng chút nào. Nhưng may mắn là, dù trong khó khăn vất vả, cô bé vẫn còn thấy được hy vọng.

"Anh ơi, ôm em một cái được không?" Giống như tất cả tâm tình uất ức dồn nén bấy lâu nay bộc lộ hết ra ngoài, Kiều Tây ôm chặt lấy Mục Từ Túc khóc một trận lớn. Người nhà của bệnh nhân cùng phòng tò mò nhìn chằm chằm nhưng cô bé không thèm để ý.

Không biết khóc bao lâu, Kiều Tây cũng đã trút hết ưu tư ra ngoài, Mục Từ Túc cũng theo đó bình tĩnh lại.

Đến buổi chiều hôm sau bác sĩ tới kiểm tra phòng, tiện thể nói tình huống của Kiều Tây với Mục Từ Túc.

"Dựa theo trạng thái của người bệnh, tôi đề nghị nên ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa để bác sĩ tâm lý tư vấn cho cô bé."

Mục Từ Túc chưa lên tiếng thì Kiều Tây đã lắc đầu nói "Không cần."

Nhà cô bé vốn thiếu nợ, lần này vào bệnh viện không biết đã tốn bao nhiêu tiền. Cô bé cũng đã nghe nói về bác sĩ tâm lý, nếu nghe lời ở lại viện cộng với tư vấn tâm lý thì thật sự không biết tốn tiền đến bao nhiêu nữa.

"Vậy hai người bàn bạc với nhau đi." Bác sĩ cũng nhận ra hoàn cảnh đặc biệt của Kiều Tây nên khuyên bảo vài câu rồi đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh, Kiều Tây lắc đầu với Mục Từ Túc "Anh Mục, em không thể làm phiền anh thêm được."

Người dưng nước lã, Mục Từ Túc không phải ba mẹ cô bé, càng không có lý do để ỷ lại vào anh.

Nhưng Mục Từ Túc lại nhéo mũi cô bé rồi nói "Không phải đã bảo em phải tin tưởng anh à? Anh đây có biện pháp!"

Kiều Tây hơi sửng sốt, cô bé cũng đã nghe qua chuyện của Mục Từ Túc.

Mục Từ Túc là trẻ mồ côi, mười hai mười ba tuổi thì ba mẹ qua đời, họ hàng cực phẩm cướp mất gia sản. Nếu không phải nhờ Trung tâm viện trợ pháp luật giúp đỡ, e rằng khó có thể sống bây giờ. Vì vậy, sau khi Mục Từ Túc tốt nghiệp đại học mới đến Trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh để làm việc. Mà bây giờ vì vụ kiện của Kiều Tây nên chắc hẳn là đã tốn rất nhiều tiền. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô bé sợ Mục Từ Túc khó có thể lo cho cuộc sống cá nhân của anh.

Bởi thế Kiều Tây cảm thấy chuyện này không nên làm phiền anh. Nhưng Mục Từ Túc lại tỏ ý bảo cô bé không cần nói thêm nữa.

"Chuyện quan trọng bây giờ em cần phải làm là nghỉ ngơi cho tốt, mau hết bệnh, anh nói anh có biện pháp là chắc chắn có biện pháp."

Kiều Tây há miệng nhưng ngập ngừng một hồi rồi đành nghẹn ra hai chữ "Cảm ơn."

Rõ ràng chốn đô thị phồn hoa là nơi vô cùng đáng sợ, có vô số người trong bóng tối hòng muốn cô bé chết đi, nhưng chỉ có Mục Từ Túc là ánh sáng ấm áp duy nhất còn tồn tại.

Kiều Tây tựa đầu vào vai Mục Từ Túc "Anh Mục, cám ơn anh nhiều lắm."

Mục Từ Túc vỗ nhẹ vào lưng cô bé, dỗ dành Kiều Tây nằm xuống nghỉ ngơi. Nửa tiếng sau, Mục Từ Túc thấy Kiều Tây đã ngủ sâu, anh liền rón rén rời khỏi phòng bệnh.

Mục Từ Túc ngồi trên ghế dài trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện, thầm tính toán tài sản hiện giờ của mình, không khỏi thở dài một hơi.

Đời trước anh quen sống giàu sang đủ ăn đủ mặc nên quên mất tư vị nghèo nàn là gì. Gộp cả hai tấm thẻ ngân hàng lại chỉ còn có hai ngàn tệ, nói khó nghe là cho dù có đi xác nhận công chứng để làm công chứng về chứng cứ liên quan đến vụ án thì chút tiền cỏn con này chẳng khác gì muối bỏ biển.

Hơn nữa còn phải sắp sửa đối mặt với một phiền phức lớn nữa.

Mục Từ Túc muốn khởi tố vụ án của Kiều Tây thành tố tụng hình sự. Vụ án này khác với việc trực tiếp báo cảnh sát và án hình sự do cảnh sát điều tra, tất cả bằng chứ đều do nguyên cáo tự cung cấp.

Kiều Tây tự sát đã trở thành chuyện lớn. Dựa theo thói quen của mấy tay nhà giàu kia, đã lâu rồi mà báo đài vẫn không có tin tức gì thì chắc chắn đã bị ém nhẹm, còn nếu muốn đi lấy chứng cứ thì nhất định phải tiến hành kháng chiến lâu dài. Mà nguồn viện trợ chính cho cuộc chiến tranh này, xét tới xét lui vẫn là sức mạnh của đồng tiền.

Giống như Kiều Tây đã nói, người nghèo, có lúc ngay cả một vụ kiện cũng không kiện nổi. Cho nên bây giờ, kiếm tiền lại trở thành mục tiêu quan trọng nhất.

Trung tâm viện trợ pháp luật cấm luật sư tiếp nhận các vụ kiện vì mục đích lợi nhuận cá nhân, vì thế anh phải nghĩ biện pháp khác. Mục Từ Túc nhìn chăm chăm điện thoại một hồi rồi đứng dậy rời khỏi bệnh viện đến quán nét.

Tìm một máy còn trống ngồi xuống, anh thong thả lên mạng đăng ký một diễn đàn luật sư khá nổi tiếng hiện nay, sau đó gõ vấn đề cần hỏi vào mục hỏi đáp.

Khác với những diễn đàn về phong thủy hay học thuật nghiêm túc khác, bầu không khí ở mục hỏi đáp khá là sôi nổi hòa đồng.

Treo giải thưởng: Bây giờ vẫn chưa tìm được bằng chứng ngoại tình của chồng, nhưng tôi muốn đá anh ta ra khỏi nhà, phải làm sao?

Treo giải thưởng: Nhà cũ ở quê bị kêu di dời, mẹ kế của tôi dẫn anh trai không cùng huyết thống đến đòi chia tiền bán nhà, bây giờ đơn kiện đã được gửi lên tòa án, tôi phải làm sao để bảo đảm quyền lợi của mình?

Treo giải thưởng:...

Trang đầu tiên đầy ắp những câu hỏi có treo giải thưởng, trong đó đa số đều là vấn đề tranh cãi liên quan đến dân sự. Hơn nữa mức treo giải thưởng của các câu hỏi cũng không đồng đều.

Rẻ nhất là một trăm hai trăm tệ, đắt nhất là năm trăm tệ. Có điều số lượng câu hỏi khá là nhiều, và cũng cách kiếm tiền mà Mục Từ Tức nhắm đến.

Ngược lại cũng bình thường, thời đại bây giờ khác với ngày xưa, có rất nhiều chuyện mọi người đều theo thói quen giải quyết thông qua tòa án. Nhưng không phải tất cả vụ kiện đều phải có luật sư tham gia, có một vài vụ kiện đơn giản chỉ cần người trong cuộc khiếu nại là được.

Ngoài ra có những vụ kiện không phải muốn kiện là kiện được, nhất là ly dị và tranh chấp tài sản, hơn nữa đây còn là những vụ kiện phức tạp lằng nhằng, dính líu khá nhiều chuyện liên quan với nhau.

Thông thường những vụ kiện như vậy chỉ cần tìm một luật sư bình thường hiểu biết chút pháp lý là được, thành ra người đi kiện không hiểu rõ mức nghiêm trọng của sự việc, cuối cùng biến mọi chuyện thành một mớ hỗn loạn.

Trong thời buổi kinh tế xã hội, việc tìm luật sư để hỏi những vấn đề pháp lý cũng phải tốn lệ phí. Giống như bạn cần tư vấn về ly hôn, cứ một giờ tư vấn là tính giá ba mươi ngàn tệ, hơn nữa những việc như vậy cũng không tốn nhiều tiền.

Vì vậy diễn đàn luật sư dần dần hình thành một thông lệ. Chính là hỏi đáp có thưởng.

Và tất nhiên cũng không cần phải lo bị lừa. Bởi vì trong phần hỏi đáp có thưởng, chỉ khi câu trả lời được ban kiểm duyệt cho thông qua thì mới hiện lên cho mọi người xem. Ngoài ra, câu trả lời còn được các luật sư khác xem xét và đánh giá, nếu phiếu bầu phản đối cao hơn thì cho dù được kiểm duyệt thông qua nhưng sẽ không được nhận tiền thưởng.

Do đó nếu có lỡ gặp phải kẻ lừa đảo thì cũng sẽ nhanh chóng lòi mặt chuột.

Phương pháp kiếm tiền này không dễ dàng gì, nhưng ít ra Mục Từ Túc có thể góp đủ số tiền để trả các đợt phí công chứng tiếp theo cho Kiều Tây!

Dù sao luật sư cũng không phải là cảnh sát, khi nộp bằng chứng liên quan đến vụ án truy tố hình sự, bởi vì tính hợp lệ và tính liên quan của bằng chứng không thể được phán đoán chính xác, cho nên cách tốt nhất là gửi tất cả bằng chứng liên quan cho công chứng viên. Khoản tiền công chứng theo đó mà tích lũy dần, có lẽ với một số người nó chẳng nhiều nhặng gì, nhưng với Kiều Tây và Mục Từ Túc hiện tại mà nói, đó là một khoản tiền rất lớn.

Mục Từ Túc xem các mục hỏi đáp, anh dự định sẽ chọn người hỏi treo mức thưởng cao nhất. Tình cờ thay, quả đúng là có một người treo giải khá cao đến tận mười ngàn tệ.

Nhưng vấn đề mà người đó hỏi vẫn chưa được giải đáp suốt một tuần nay. Hoặc là nói, đã có rất nhiều người trả lời nhưng không một đáp án nào được thông qua.

Mục Từ Túc cảm thấy khá thú vị, ánh mắt đầy hứng thú nhìn vấn đề trong đó.

#Con gái tôi bị bọn cho vay lừa đảo với mức lãi cắt cổ, nhưng tôi không thể nộp đơn báo án cho cảnh sát, và tôi cũng không thể thuận lợi dùng án hình sự để khởi tố, xin hỏi tôi nên giải quyết như thế nào?#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.