Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 30: Tôi Có Vụ Án, Anh Dám Nhận Không?



Sư huynh ở đầu dây bên kia nghe anh kể thì không khỏi lắc đầu "Có thể đòi bồi thường tận ba ngàn tệ, chú đúng là lợi hại!"

"Không chỉ ba ngàn thôi đâu." Mục Từ Túc tính từng khoản cho sư huynh biết, chi phí khám bệnh, chi phí điều dưỡng, chi phí vận chuyển, chi phí dinh dưỡng và phí tổn thất tinh thần. Đúng là chỉ bị thương tổn nhẹ, nhưng tổng cộng chi phí lên tới hơn năm, sáu ngàn tệ.

"Nghe có vẻ không nhiều nhặn gì, nhưng không thể để Kinh Mặc chịu tổn thương oan ức được. Hơn nữa người phụ nữ kia còn thiếu mẹ Kinh Mặc tiền lương tháng này, gộp lại tất cả cũng phải tám ngàn tệ!"

"Chú đó!" Sư huynh lắc đầu, Mục Từ Túc nói thì dễ dàng nhưng các khoản bồi thường trong vụ án này vô cùng rắc rối. Luật sư ở độ tuổi này cũng chỉ có Mục Từ Túc là dám hùng hồn đòi tiền bồi thường theo ý mình.

"Rốt cuộc đứa trẻ Kinh Mặc đó bị thương tổn như thế nào?" Nói chuyện hồi lâu, sư huynh mới chợt nhớ chưa hỏi kết quả vụ việc.

Mục Từ Túc thuật lại ngắn gọn, lập tức đầu dây bên kia liền vang lên tiếng chửi đổng.

"Chuyện vậy mà cũng làm ra được!" Sư huynh cũng tức giận quá chừng "Đúng là quá ác độc!"

"Chúng ta làm cái nghề này cũng đã gặp không ít những kẻ thú đội lốt người như vậy mà, có gì lạ đâu."

"Chú nói không sai." Sư huynh cười khẩy "À phải rồi, chú nói đến Kinh Mặc làm anh nhớ ra một chuyện, hôm qua chị dâu của chú luôn miệng nói với anh là bên cạnh nhà chú có một trường mẫu giáo cũng ổn lắm, mặc dù là tư nhân nhưng giáo viên ở đó rất tận tình, học phí cũng rẻ nữa, chất lượng không chênh lệch nhiều so với trường mẫu giáo mà Kinh Mặc học hồi trước."

"Nếu chú quyết định thuê chị ấy lâu dài, ngày mai anh sẽ kêu chị dâu gọi điện báo một tiếng, để xem chị ấy có muốn gửi Kinh Mặc ở đó không. Như vậy sau khi làm việc xong là chị ấy có thể tiện đường đến đón Kinh Mặc."

"Cũng được, cứ làm như thế đi." Mục Từ Túc gật đầu tán thành.

"Đúng rồi, thầy còn kêu anh nhắc chú ngày mai nhớ đến phòng tài chính để nhận tiền trợ cấp." Bàn xong chuyện mẹ con Kinh Mặc, sư huynh lại nhắc nhở Mục Từ Túc "Còn Thời Cẩm nữa, hai ngày qua bên nhà họ Vu đang xảy ra nhiều chuyện lắm, coi chừng Thời Cẩm đến gây phiền phức cho chú."

"Sợ cái gì." Mục Từ Túc cười khẩy "Em chỉ sợ nó không dám tới tìm em!"

Hệ thống nói phải làm Thời Cẩm tự mồm nói gã thích anh, yêu anh, say đắm anh, hơn nữa còn hãm sâu vào tình yêu với anh không thể cưỡng lại được, nhưng cũng không có nói anh phải làm bằng cách gì. Do đó chỉ cần đánh gã kêu cha gọi mẹ, cái gì cũng nguyện ý nói, như vậy chẳng phải là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Ngày hôm sau, tại Trung tâm viện trợ pháp luật.

Thoạt nhìn chỉ mới rời xa hơn một tháng, nhưng đối với Mục Từ Túc mà nói là cả một đời người.

Mục Từ Túc đứng ở đại sảnh suy nghĩ một lát mới nhớ ra đường đến phòng tài chính. Kết quả vừa mới lên tầng hai, còn chưa tới trước cửa phòng thì đã bị thầy túm cổ lôi đi.

Trong phòng làm việc, mặc dù tóc của thầy đã ngả bạc nhưng tinh thần vẫn còn sung sức chán. Ông vốn là giáo sư của trường đại học Chính trị và Luật pháp, sau khi về hưu thì được mời đến Trung tâm viện trợ pháp luật mời đến. Mục Từ Túc tốt nghiệp ra là do một tay ông giới thiệu vào đây.

"Thầy." Mục Từ Túc đi đến trước mặt thầy, trong lòng rối bời như tơ vò.

Đời trước, lúc anh bị ép rời khỏi đây, điều đáng tiếc nhất là không thể nói lời tạm biệt với người thầy đáng kính của mình. Sau đó khi anh gặp lại người thầy này cũng là lúc ông sắp rời khỏi thế gian.

Thật may lần này vẫn còn kịp.

"Con đó! Gan to bằng trời!" Ông nhìn Mục Từ Túc với đôi mắt đong đầy ý cười. So với những học sinh khác, ông vẫn luôn lo lắng cho cậu học trò Mục Từ Túc không còn người thân bên cạnh này nhất. Thấy anh còn khỏe mạnh đứng trước mắt mình, ông không khỏi nhắc nhở đôi câu "Sáng sớm nghe sư huynh của con nói con vừa mới xen vào chuyện của người khác?"

"Cũng không phải là chuyện vớ vẩn gì." Mục Từ Túc kể lại vụ việc ngày hôm qua "Vụ án này vẫn chưa kết thúc, con còn định bồi thường chút ít cho hai mẹ con họ."

"Là việc nên làm!" Ông gật đầu tán thành.

Thầy trò hai người lại tán gẫu thêm một lát, Mục Từ Túc thấy thầy còn có việc nên một mình đi đến phòng tài chính.

Khác với những luật sư bên ngoài, mặc dù luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật không được nhận chi phí từ các vụ án nhưng sẽ được nhà nước trợ cấp một khoản phí tương đương.

Hơn nữa vụ án bạo lực học đường của Mục Từ Túc chiến thắng vô cùng vẻ vang nên sẽ được đưa vào sách giáo khoa, coi đó án lệ cho bào chữa sau này, tất nhiên sẽ được nhận không ít tiền trợ cấp. Huống chi Mục Từ Túc còn có thầy chống lưng cho mình, thầy anh nổi tiếng là bao che khuyết điểm, chắc chắn sẽ không để học trò của mình chịu thiệt thòi.

Điển hình là việc nhà của Mục Từ Túc, lúc trước Thời Cẩm dùng mánh khóe muốn cướp nhà anh. Kết quả ông lấy danh nghĩa Trung tâm việc trợ pháp luật đứng ra giải quyết vấn đề này.

Trước mắt ngôi nhà này đã đứng tên Mục Từ Túc, ai cũng đừng hòng khiến anh trở thành kẻ vô gia cư!

Mục Từ Túc trở về phòng làm việc, sắp xết lại các công việc hiện tại của mình, những vụ án anh nhận trước đó đều đã kết thúc phiên tòa đợt một, giờ chỉ cần ngồi đợi kết quả tuyên án ở phiên tòa đợt hai.

Còn vụ án mới... Nói như thế nào đây, bên chỗ Trung tâm viện trợ pháp luật mặc dù bận rộn, nhưng đa số đều là những vụ án nhỏ nhặt, chỉ cần trao đổi tư vấn là xong, còn những vụ án đao to búa lớn thì lại rất ít.

Có thể nói đây là chuyện tốt, anh nên nghỉ ngơi cho khỏe, thuận tiện nghĩ cách xử lý Thời Cẩm.

Bên phía sư huynh đã bắt đầu ra tay, chắc hẳn khoảng vài ngày tới sẽ chơi nát nhà họ Vu. Nhưng nhà họ Vu chỉ là quan hệ thông gia, mặc dù nhà họ Thời có bị ảnh hưởng nhưng không đến mức phải chịu thiệt hại nặng. Hơn nữa những lời chỉ trích từ dân chúng cũng sẽ khiến nhà họ Thời không khá hơn là bao.

Đúng như dự đoán, một tuần sau ở Quảng Châu, nhà họ Vu quả nhiên đã xảy ra chuyện. Vì có liên quan đến vụ án bạo lực học đường nên mấy nhà kia nối đuôi nhau sụp đổ. Trốn thuế là tội danh không hề nhỏ. Trong đó phiền toái của nhà họ Vu mới là lớn nhất— Nhà họ Vu bị tra ra có hiềm nghi buôn lậu, nhận tội đền tội chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng có thể chúc mừng sớm gia đình bọn chúng đoàn tụ trong tù, cùng nhau hát bài lệ rơi sau song sắt.

Ngoài ra, người phụ nữ ngược đãi Kinh Mặc lúc trước tất nhiên cũng không khá khẩm hơn là bao. Tạm giam mười lăm ngày đủ khiến cô ta chịu nhiều khổ sở, tám ngàn tệ tiền bồi thường thoạt nhìn không nhiều, nhưng đối với cô ta bây giờ mà nói thì đây là một khoản tiền lớn.

Không sai, công việc khiến cô ta lấy làm kiêu ngạo đã mất. Không chỉ có vậy, bạn trai lắm tiền chuẩn bị tiến tới hôn nhân cũng đòi chia tay cô ta.

"Tại sao? Em chỉ còn lại mình anh thôi! Tại sao ngay cả anh cũng muốn rời bỏ em!" Người phụ nữ ra sức níu kéo tay của người đàn ông, vẻ mặt nhuốm đầy tuyệt vọng.

Người đàn ông khinh miệt nói "Đứa trẻ năm tuổi mà cô cũng xuống tay cho bằng được, có phải sau này cũng sẽ thẳng tay bạo hành con của tôi?"

"Loại đàn bà đáng sợ như cô không xứng rước về làm vợ, cho dù có phải độc thân cả đời tôi cũng không muốn sống với cô!" Người đàn ông nói xong liền quay người rời đi.

Người phụ nữ đờ đẫn nhìn bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông, hối hận cả đời. Lúc Mục Từ Túc đến tìm hỏi cô ta về chuyện bồi thường, người phụ nữ đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo hách dịch như trước.

Ai xem thường ai? Đều là phận phụ nữ như nhau, đều là làm công ăn lương, một khi đã không còn chỗ dựa, mất việc, thì chẳng khác gì bèo dạt mây trôi.

Đến tháng sau, bên chỗ Mục Từ Túc vẫn không có chuyện lớn gì. Nhắc tới cũng lạ, Thời Cẩm bên kia cũng không có chịu dày vò gì cả.

Mục Từ Túc tìm người hỏi thăm thì mới biết gã bị cha mình nhốt trong nhà, để tránh gây chuyện phiền phức.

Dĩ nhiên đây chỉ là tin tức bề ngoài, Mục Từ Túc biết rõ nguyên nhân thật sự khiến gã không thể ra ngoài là gì.

Giống như sư huynh đã nói, chó sủa là chó không cắn người, e là Thời Cẩm đang ủ mưu để làm gì đó.

Gió thổi bão giông sắp đến. Bên chỗ Mục Từ Túc cũng đang sóng ngầm cuộn trào, nhưng bên phía hai mẹ con Kinh Mặc thì lại mưa thuận gió hòa.

Tựa như đổi vận vậy, mẹ Kinh Mặc không chỉ có công việc thuận lợi, mà còn gặp được một người đàn ông tốt. Hình như sắp bàn tới chuyện kết hôn.

"Đám cưới này cũng hơi nhanh rồi đó, chị Dương, chị nghĩ kỹ chưa?" Mục Từ Túc nhìn thiệp cưới trong tay, hiếm khi trêu ghẹo một câu.

"Chủ yếu là vì tuổi tác đã lớn, cũng hợp tính nhau... Không muốn kéo dài thêm." Mẹ Kinh Mặc nói về chuyện của mình thì có chút ngượng ngùng.

"Còn Kinh Mặc thì sao? Nhóc cũng thích chú đó chứ?"

Tiểu đại nhân Kinh Mặc nghe thế nhíu mày "Chỉ cần đối xử tốt với mẹ là em thích tất." Cậu bé nói xong ôm lấy cổ Mục Từ Túc, thì thầm "Anh, em và chú đó ngoéo tay giao kèo với nhau, trước khi em lớn lên, chú sẽ bảo vệ mẹ, sau khi em lớn lên rồi, em có thể bảo vệ cả mẹ lẫn chú lúc về già."

"Ừ, Kinh Mặc của chúng ta chắc chắn sẽ làm được!" Mục Từ Túc nhìn dáng vẻ hoạt bát của cậu bé, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một tháng sau, mẹ Kinh Mặc thuận lợi kết hôn với người đàn ông kia. Sau khi cưới, Kinh Mặc có người đưa đón đi học, mẹ Kinh Mặc không còn phải lúc nào cũng mang cậu bé đến nhà Mục Từ Túc.

Không biết có phải vì không yên tâm hai cha con ở nhà không, từ khi cha dượng đưa đón cậu bé đi học, mỗi ngày mẹ Kinh Mặc đều đợi Mục Từ Túc tan làm, vội vàng nấu cho anh bữa cơm rồi chạy về nhà.

"Nếu không yên tâm thì cứ mang Kinh Mặc đến đây, nhìn chị chạy tới chạy lui như vậy em cũng mệt dùm." Mục từ Túc thấy khuôn mặt phờ phạc của mẹ Kinh Mặc, bèn lên tiếng đề nghị.

"Không sao đâu, để thằng bé ở nhà với cha cũng được mà." Mẹ Kinh Mặc lo lắng nhìn đồng hồ rồi vội vã rời khỏi nhà Mụ Từ Túc.

Mục Từ Túc nhìn bóng lưng của cô, thầm nghĩ có điều gì đó không đúng. Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu thì trong nhất thời anh vẫn chưa tìm ra.

Ngày hôm sau lúc chín giờ sáng, Mục Từ Túc đi đến trường mẫu giáo của Kinh Mặc xem thử, thấy cậu bé ăn mặc chỉnh tề, cười nói vô tư với bạn bè, anh cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Mấy ngày sau mẹ Kinh Mặc cũng vội vàng như cũ, mà Mục Từ Túc không có tra hỏi nữa.

Nhưng hôm nay tan làm về nhà, bất ngờ phát hiện mẹ Kinh Mặc vẫn còn ở đây chưa về, mà cơm canh cũng chưa chuẩn bị.

"Có chuyện gì vậy chị?" Mục Từ Túc nghĩ là xảy ra chuyện nên vội vàng hỏi.

"Không có gì, nhà em có khách, chị có gọi điện nhưng em không bắt máy, nên chị chưa nấu cơm, không biết em có ăn ở nhà hay không."

"Có khách?" Mục Từ Túc khẽ sửng sốt, bạn bè tâm giao của anh ở Yến Kinh không nhiều. Đôi giày để ở cửa trông giống đôi giày theo mốt thời trang hiện nay của phụ nữ, Mục Từ Túc suy nghĩ một hồi nhưng không đoán ra đó là ai.

Anh đổi giày vào nhà để xem là vị khách nào. Nhưng khi đi vào phòng khách, anh thấy người ngồi trên sofa là một phụ nữ lạ mặt.

Tóc đen môi đỏ, trên người khoát bộ đồ da mắc tiền, vóc dáng thon thả, nhìn ra giá trị của người phụ nữ này không thấp.

Nhưng người phụ nữ này nhìn Mục Từ Túc giống như đã quen biết từ trước.

"Trác Tử Dung." Người phụ nữ chủ động đứng dậy bắt tay "Tôi biết anh không quen tôi, nhưng tôi cảm thấy anh quen biết chồng tôi."

"Chồng cô?"

"Thời Cảnh Xuân, em trai ruột của cha Thời Cẩm, và cũng là chú ruột của hắn. Bây giờ đang làm Phó quản lý trong công ty của nhà họ Thời. Cho nên tôi có chuyện này muốn cẩn thận nói với anh."

"Chuyện gì?" Mục Từ Túc tỉnh bơ.

Anh đúng là biết Thời Cảnh Xuân, nhưng anh nhớ mang máng vợ của hắn là họ Quý, tiểu thư của một tay nhà giàu mới nổi, dáng vẻ trông bình thường, chứ không có nổi trội như người phụ nữ trước mắt này.

Mà cũng khó nói, bởi vì đời trước lúc Mục Từ Túc đối đầu với Thời Cẩm đã là bốn năm sau, những chuyện xảy ra trong đó, ví dụ như là chuyện Thời Cảnh Xuẩn đổi vợ cũng không rõ ràng lắm.

Đúng như dự đoán, lời nói tiếp theo của Trác Tử Dung liền chứng thực suy nghĩ của Mục Từ Túc.

"Tôi muốn ly dị với Thời Cảnh Xuân."

"Xin lỗi, chuyện này e là cô phải đi tìm luật sư bên ngoài, tôi là luật sư của Trung tâm viện trợ pháp luật. Chỉ phục vụ cho những người gặp khó khăn trong việc chạy án, hoặc là gặp khó khăn về tài chính không thể thuê luật sư."

"Vì vậy theo quy định của nhà nước, chúng tôi không thể nhận vụ án vì lợi nhuận. Hơn nữa, tình huống hiện tại của cô không nằm trong phạm vi đối tượng mà chúng tôi phục vụ."

"Sao lại không?" Người phụ nữ đặt túi tiền ở trước mặt Mục Từ Túc "Trong đây không có một đồng cắc bạc nào, ngay cả thẻ ngân hàng của tôi cũng không có tiền."

"Mà anh có biết Thời Cảnh Xuân đã nói gì với tôi không?"

"Nói gì?"

"Nếu tôi dám ly dị, gã sẽ để tôi trần truồng lăn ra khỏi nhà, cũng sẽ không cho tôi một xu nào!"

"Tìm một luật sư chuyên giải quyết vấn đề ly hôn?"

"Anh cảm thấy có thể sao? Mặc dù gần đầy nhà họ Thời không yên ổn, nhưng ít ra cũng có máu mặt. Làm gì luật sư nào nguyện ý đắc tội bọn họ để giúp tôi chứ? Đặc biệt là trên người tôi còn không có tiền."

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Mục Từ Túc cảm thấy trong lời nói của Trác Tử Dung có hàm ý.

"Thật ra tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện."

"Mời cô nói."

"Nếu không phải là ly hôn..." Trác Từ Dung mím môi ngập ngừng giây lát, giống như câu nói tiếp theo làm cô khó mở miệng, mất một lúc lâu sau mới nói ra "Luật sư Mục, anh có thể khởi kiện vụ án cưỡng hiếp trong hôn nhân không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.