Đứa trẻ kia cũng nhìn thấy Mục Từ Túc, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu nhóc là đi vòng qua người anh, giống như coi Mục Từ Túc và đám con nít láo nháo trước cổng là không khí.
Mà những đứa trẻ trong viện mồ côi nhác thấy cậu nhóc thì lập tức sốt sắng kéo người vào trong viện, rất sợ Mục Từ Túc ngăn lại.
“Đừng đến đây nữa.” Cánh cổng của viện cô nhi đóng sầm trước mặt Mục Từ Túc, viện trưởng cảnh cáo anh lần cuối cùng. Nhưng trong lòng có bao nhiêu chột dạ, có bao nhiêu hốt hoảng thì chỉ có bọn họ mới hiểu rõ.
Sư huynh vốn đứng bên ngoài đợi anh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền chạy nhanh tới.
“Tình huống này là sao?” Mục Từ Túc luôn được trẻ con yêu mến, đây là lần đầu bị một bầy con nít xua đuổi như thế, cho nên anh ta không khỏi lo lắng.
Mục Từ Túc kể lại ngắn gọn.
“Có muốn báo cảnh sát…” Sư huynh suy nghĩ rất đơn giản, mặc dù Mục Từ Túc là luật sư nhưng có những lúc anh không thể ép buộc thẩm vấn người ta. Nhưng sau khi nghe anh kể lại thì trở nên hợp lý hợp tình.
Rõ ràng viện mồ côi này có vấn đề, mà đứa trẻ giống Mục Chi Đồng kia chính là bằng chứng.
Nhưng Mục Từ Túc lại bác bỏ “Không cần, cho em thêm chút thời gian, tự em sẽ đi tìm Mục Chi Đồng.”
“Tại sao?” Sư huynh không biết.
Nhưng Mục Từ Túc lại chỉ tay về phía xe buýt của trường vừa mới rời đi “Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ! Anh đã nói suy đoán vô tội. Thật ra, viện trưởng cũng được, Mục Chi Đồng cũng được, tất cả đều chạy không thoát tội, nhưng những đứa trẻ không biết thì sao?”
“Hôm nay tới đây thôi. Về nhà.” Mục Từ Túc nói xong liền đi theo sư huynh ra ngoài. Ở phía sau cổng chính của viện mồ côi, đứa trẻ có đôi mắt giống y đúc Mục Chi Đồng nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện của Mục Từ Túc, thật lâu sau vẫn chưa rời đi.
Suy đoán vô tội, cậu nhóc suy ngẫm bốn chữ này của Mục Từ Túc, nghe cũng biết là anh đang bảo vệ bọn họ. Nhưng trên thực tế, cậu nhóc, không, phải nói rằng viện mồ côi bọn họ có tội!
Cậu nhóc im lặng quay về trong sân, nhìn những khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ của lũ trẻ, không khỏi cảm thấy thật châm chọc.
Nhưng Mục Từ Túc lại không biết tâm trạng của cậu nhóc, bây giờ anh đang nghĩ cách làm thế nào để gặp mặt Mục Chi Đồng.
Thật sự không dễ dàng.
Bây giờ Thời Vọng Tuyền đã biết sợ, còn Mục Chi Đồng mặc dù tạm thời được tự do nhưng thực ra hầu như bị bảo vệ mọi lúc mọi nơi, hay là nói đang chịu sự kiểm soát gắt gao.
Mục Từ Túc thử mấy lần những không thể nào tiếp cận được. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, là vào lễ khai mạc tuần sau của viện mồ côi.
Là người cứu trợ lớn nhất của viện mồ côi nên Mục Chi Đồng sẽ đại diện cho nhà họ Thời để chủ trì lễ khai mạc. Mục Từ Túc nhờ người nghĩ cách lấy được phiếu báo danh, có điều là dùng tên của người khác.
Vào ngày lễ khai mạc, khi Mục Từ Túc đến viện mồ côi thì đã có vài người ở đó. Lúc kí tên, anh thoáng nhìn lướt qua thì thấy khá quen, nhất thời biết buổi khai mạc này mở ra nhằm mục đích gì.
Nói là tài trợ cho trẻ mồ côi nhưng thật ra chỉ là cơ hội cho người khác móc nối quan hệ với nhà họ Thời. Thư ký này là tâm phúc, lấy lòng cô ta chính là lấy được cơ hội liên lạc với Thời Vọng Tuyền và Thời Cảnh Xuân.
Có điều đó đã là quá khứ, bây giờ nhà họ Thời xảy ra chuyện, cho dù là vì vạch rõ giới hạn, khai mạc lần này người tới cũng tương đối ít.
Mục Từ Túc quan sát xung quanh, chỉ có le que mười mấy người. Mà trong mười mấy người này có bốn, năm người là tình nguyện viên giúp đỡ ở đây mỗi năm.
Mục Từ Túc vốn là trà trộn đi vào, cho nên sau khi vào cửa liền tìm một góc khuất đứng, tránh để bị người khác phát hiện.
Lúc chín giờ sáng, Mục Chi Đồng mới thong thả tiến vào, bên người có bốn bảo tiêu đi kèm.
Sắc mặt cô ta trông rất xấu giống như đang lo lắng gì đó, tùy tiện nói vài lời mở đầu rồi ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
Viện trưởng đi tới nói nhỏ vài câu với cô ta, những đứa trẻ mồ côi sau khi được cho phép thì đồng loạt ùa tới ôm cô ta.
“Mẹ Đồng Đồng!” Bọn trẻ kêu rất thân thiết, lời nói tràn đầy lòng biết ơn. Khi Mục Chi Đồng nhìn thấy lũ trẻ, sắc mặt của cô ta trông rạng rỡ hơn nhiều, vươn tay bồng hai đứa trẻ trong đó lên thơm má.
Hình ảnh mẹ hiền con ngoan như thế khiến người xem cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng nếu không nhắc đến số tiền giúp cuộc sống của bọn họ ấm êm thoải mái là từ đâu mà có.
Tâm tình của Mục Từ Túc vô cùng phức tạp. Anh em Thời Vọng Tuyền có tội, Mục Chi Đồng là tòng phạm, mà cô ta lại lấy lợi ích thu được để chu cấp cho cuộc sống của những đứa trẻ mồ côi này.
Thoáng nghe thì giống như là chuộc tội, nhưng thực tế lại tạo ra một loại tội nghiệt khác.
Bây giờ những đứa trẻ này còn nhỏ, không biết cơm ăn áo mặc từ đâu mà có. Chỉ khi bọn trẻ lớn thêm chút nữa, lớn đến khi đủ để nhận biết thế nào là tam quan thế nào là tội lỗi và tự bản thân ứng phó như thế nào.
Sau khi Mục Chi Đồng bị bắt, viện mồ côi này sẽ phải hứng chịu những ánh mắt ra sao.
Đến lúc đó, sợ là ngay cả còn sống cũng sẽ cảm thấy chán ghét.
Mục Từ Túc thở dài, đột nhiên có người giật vạt áo của anh. Mục Từ Túc cúi đầu, thấy đó là cậu bé đã gặp trước cổng viện mồ côi.
“Sao vậy?” Mục Từ Túc thầm hoảng trong lòng, sợ là đứa trẻ này đã nhận ra anh. Mục Từ Túc không muốn gây rắc rối, nhưng cậu nhóc này lại chủ động giới thiệu mình trước.
“Tôi là Mục Uyên, tôi đã thấy anh trên tin tức, và cũng biết anh đến đây để làm gì.” Cậu ta khẽ ngừng lại, quay đầu nhìn Mục Chi Đồng bị lũ trẻ vây quanh “Bà ấy là mẹ tôi, có phải bà ấy cũng phạm tội?”
“Tại sao nhóc lại nói thế?” Mục Từ Túc bị lời nói thẳng thừng của cậu nhóc làm kinh hãi. Anh vốn nghĩ là Mục Từ Túc để con mình ở lại viện mồ côi là để che giấu toàn bộ sự tình. Nhưng không ngờ là đứa trẻ lại biết rõ tất tần tật.
Cậu nhóc biết mẹ ruột của mình là ai, nhưng mấy năm qua gần nhau trong gang tấc nhưng biển trời cách mặt, không thể nhận nhau. Đến bây giờ, cậu nhóc đứng trước mặt Mục Từ Túc, bộ dáng hỏi mẹ mình có tội hay không của cậu nhóc thật sự rất đáng thương.
Trong nhất thời Mục Từ Túc không biết phải trả lời cậu nhóc thế nào. Nhưng Mục Uyên đã hỏi sang vấn đề khác.
“Ngày đó tại sao anh ngăn bạn mình không tố giác? Anh biết rõ chỉ cần mang tôi đi uy hiếp hoặc trực tiếp giao cho cảnh sát, như vậy bà ấy sẽ khai sạch tất cả.”
“Vậy còn nhóc? Tại sao nhóc hy vọng tôi đưa mẹ của nhóc đi?”
“Tôi cảm thấy chán ghét.” Mục Uyên cởi áo khoác đưa cho Mục Từ Túc.
Mục Từ Túc theo ám chỉ của cậu nhóc nhìn vào nhãn hiệu của áo khoác, là một hãng thời trang dành cho trẻ em khá nổi tiếng, dù không tính là xa xỉ nhưng giá trị không hề rẻ.
“Không chỉ có tôi, những đứa trẻ khác trong viện mồ côi cũng có. Không giống với những đứa trẻ mồ côi bình thường sợ đi học bị bạn bè kỳ thị xem thường, chúng tôi đi học lại chính là đối tượng được hâm mộ.”
Giống như để trút giận, cậu nhóc móc một viên kẹo trong túi ra ném xuống đất “Ngay cả quà ăn vặt, chúng tôi đều ăn những thứ được nhập khẩu từ nước ngoài. Có phải rất châm chọc không?”
“Có chỗ nào giống một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa? Những gia đình phổ thông hoặc có chút điều kiện cũng không sống sung sướng bằng chúng tôi.”
“Đừng nói thế, mẹ nhóc là vì muốn tốt cho nhóc.”
“Thôi đi. Tôi không phải là không biết gì.” Mục Uyên lấy lại áo khoác từ tay Mục Từ Túc “Anh tin bà ấy yêu tôi không?”
“…”Mục Từ Túc không biết nên nói thế nào, nhưng Mục Uyên lại tiếp tục nói.
“Nếu thật sự yêu tôi thì sẽ không vì cảm thấy không nuôi nổi liền đưa tôi vào viện mồ côi. Nếu thật sự yêu tôi thì sẽ không kiếm tiền bằng cách đó, làm liên lụy bây giờ không dám quang minh chính đại nhận mặt nhau. Nếu thật sự yêu tôi thì sẽ không để tôi giống như bây giờ, ngay cả khi không ăn một miếng cơm cũng phải tự hỏi liệu nó có bị cướp từ miệng của người khác không.”
Mục Uyên nói đến đây thì không khỏi bật khóc.
“Nhóc còn quá nhỏ, đó không phải lỗi của nhóc.” Mục Từ Túc vỗ đầu cậu nhóc “Đừng có suy nghĩ vu vơ.”
Mục Uyên lau mặt, đột nhiên kéo tay Mục Từ Túc “Anh đi theo tôi.”
Cậu nhóc dẫn Mục Từ Túc đi ra phía sau, là chỗ ngủ của bọn trẻ.
Cậu bé cẩn thận khóa trái cửa, lôi ra một cái hộp nhỏ dưới gầm giường, rút ra một tờ giấy dưới đáy hộp đưa cho Mục Từ Túc.
Là một tờ giấy bị xé được cẩn thận dán lại, Mục Từ Túc cầm lấy xem thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Là trang giấy ghi kết quả giám định quan hệ cha con ở phần cuối cùng, phía trên ghi rất rõ ràng, đứa trẻ của vợ cũ Thời Cảnh Xuân chính là của Thời Vọng Tuyền!
Trong chớp mắt tất cả sự việc được xâu chuỗi lại với nhau.
Tại sao vợ cũ của Thời Cảnh Xuân bị sinh non một cách khó hiểu, không tìm được hồ sơ ghi chép khám thai, còn có khoảng thời gian Thời Cảnh Xuân vô cùng ghen ghét Thời Vọng Tuyền, và cả vợ cũ của Thời Cảnh Xuân bị ép đến phát điên.
Đúng vậy, một người phụ nữ, từ đầu đến cuối đều một lòng yêu chồng mình, thậm chí vì phần tình yêu này mà có thể chịu đựng đủ loại ngược đãi tàn bạo đến tận mấy năm trời.
Thậm chí đến phút cuối cùng, cô còn sinh ra ảo tưởng với chồng mình, tin tưởng người đàn ông này là yêu mình. Kết quả đến ngày bị sinh non đó, cô hoàn toàn phát điên.
Tất nhiên phải phát điên, đổi lại là ai cũng sẽ phải sụp đổ. Đứa bé của cô không ngờ lại là của anh chồng! Bất luận đứa bé này làm sao mà xuất hiện thì đối với vợ cũ của Thời Cảnh Xuân mà nói, chính là cú sốc vô cùng to lớn! Càng không thể nào tiếp nhận được hiện thực nghiệt ngã này.
Mục Từ Túc cúi đầu nhìn Mục Uyên, vô cùng nghiêm túc hỏi cậu nhóc “Làm sao nhóc lấy được cái này?”
“Tôi lục thùng rác của bà ấy.”
Chỉ có thể nói là được vận may phù hộ, ngày vợ cũ Thời Cảnh Xuân phát điên cũng chính là ngày viện mồ côi khai mạc. Chỉ có ngày này, Mục Chi Đồng mới có thể đường đường chính chính gặp mặt con trai mình.
Vì thế với tác phong làm việc cẩn thận của cô ta, sau khi nhận được báo cáo giám định thì vội vã xé nát rồi vứt vào thùng rác, cũng không có ý đốt hay làm gì khác.
Mà Mục Uyên bắt gặp được động tác lén lút của cô ta, sau khi chờ cô ta rời đi thì lập tức nhặt về những mảnh giấy vụn.
“Mấy tờ khác bị xé vụn quá nên không thể nào dán lại được, chỉ có tờ này là hoàn chỉnh.” Mục Uyên đưa những mảnh giấy vụn còn lại cho Mục Từ Túc xem.
“Vậy nhóc có biết tôi mà cầm cái này đi thì sẽ như thế nào không?”
“Tôi biết, bà ấy sẽ bị bắt. Nhưng…” Mục Uyên bối rối ngẩng đầu hỏi Mục Từ Túc “Nhưng bà ấy vẫn có thể đi ra đúng không? Sẽ không bị tử hình đúng không?”
“Tòng phạm sẽ không bị phán tử hình, nếu chủ động đầu thú thì có thể sẽ được khoan hồng.”
“Tôi có thể làm một trao đổi với anh không? Tôi khuyên bà ấy tự thú, nhưng đổi lại anh phải đáp ứng tôi, nhất định phải giúp bà ấy. Tôi biết anh là luật sư, có thể tiếp nhận nhiều án kiện, cho nên có thể…” Mục Uyên đang nói thì cúi đầu. Thật ra cậu nhóc biết rõ mình không có tư cách bàn điều kiện với Mục Từ Túc. Dù sao bọn họ là tội nhân, là đầu sỏ.