Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 90



Phó Chiêu Hoa đẹp trai là điều ai cũng biết. Đặc biệt là cậu không hề có chút phòng bị nào trước mặt Mục Từ Túc, thường xuyên hận không thể móc trái tim ra đưa cho anh, vì thế luôn làm người ta mềm lòng không nói nên lời.

Mà bản thân của Mục Từ Túc khi đối mặt với một Phó Chiêu Hoa như vậy cũng khó có thể phòng bị. Đây tựa hồ không phải là chuyện tốt gì, Mục Từ Túc hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy có mùi nguy hiểm.

“Anh?” Phó Chiêu Hoa cảm nhận được tâm trạng của Mục Từ Túc thay đổi, cậu vươn tay ra nắm lấy tay anh.

Mục Từ Túc mỉm cười, không thoải mái đứng lên “Anh đi uống miếng nước.”

Anh nói xong vội vàng cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp để tâm trạng bình tĩnh lại. Bé con nhà mình đang nuôi bỗng trở nên quyến rũ một cách lạ thường, thật sự vô cùng nguy hiểm chết người.

Trái lại Phó Chiêu Hoa lén nhìn Mục Từ Túc trong lúc ăn bánh đào chiên, ánh mắt cậu tràn ngập ý cười. Cậu thích Mục Từ Túc trong mắt chỉ có mình cậu.

Có điều đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, một chút bầu không khí ái muội nhanh chóng tản đi. Sau đó hai người nhanh chóng chìm đắm vào công việc, vụ án được thụ lý, nhưng những công việc tiếp theo cũng không ít, vẫn khiến người ta bận bù đầu bù cổ.

Thời tiết năm nay lạnh hơn năm ngoái, năm mới đến muộn hơn thường lệ, mặc dù vậy, sau khi vụ án của Khúc Phương Trai hoàn toàn kết thúc thì cũng bước sang đêm giao thừa.

Trung tâm viện trợ pháp luật làm việc đến 29 tết, năm giờ chiều tan làm, các đồng nghiệp trẻ tuổi đều háo hứng đi đón tết đoàn viên.

Mục Từ Túc nhìn khuôn mặt của từng người, cũng biết bọn họ không thể ngồi yên, nên dứt khoát phóng sinh “Chúc mọi người nghỉ tết vui vẻ, tất cả tan làm giải tán đi!”

“Chúc anh Mục năm mới vui vẻ! Bọn em được về thật hả?”

“Về đi về đi!” Mục Từ Túc mỉm cười đuổi người.

Nhưng Phó Chiêu Hoa lại nhíu mày nhắc nhở “Anh chưa giao ca trực mà?”

“Ca trực bắt đầu vào mùng hai tết, ba tiếng một ngày, không cần bọn họ đến đâu, cứ nghỉ tết cho xả láng đi.” Mục Từ Túc có ý định một mình trải qua kì nghỉ tết, cũng không phải là vì tinh thần lao động vinh quang gì, mà là Mục Từ Túc chỉ muốn làm vậy. Vì anh chỉ có một mình, cho dù ăn sủi cảo ở đâu thì đều coi như là ăn tết. Hơn nữa anh ở nhà cũng chỉ đọc sách, mang đến Trung tâm đọc cũng giống vậy. Với lại nếu thật sự có vụ án thì đám nhỏ này vẫn chưa thể tự mình phụ trách được, còn các luật sư khác thì đều có gia đình của mình, cũng ngại chạy tới chạy lui nên chắc chắn sẽ giao thẳng cho anh làm, vì vậy cần gì bày ra ca trực để phiền phức thêm.

Phó Chiêu Hoa nhìn Mục Từ Túc một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là quay người đi thu dọn hành lý với tâm trạng không vui.

Mục Từ Túc biết cậu đang bực bội chuyện gì, nhưng anh cũng không dỗ dành mà chỉ chọc cậu cười, nhân tiện hỏi “Người nhà của em đâu, tới đón em?”

“Dạ, anh hai em đến.” Phó Chiêu Hoa chưa bao giờ từ chối Mục Từ Túc “Em kêu anh ấy đến đón muộn một chút để đừng gây chú ý quá.”

“Tiểu thiếu gia nhà người ta chỉ mong bắt loa thông báo cho thiên hạ biết, còn nhà em thì lại giấu giếm.”

“Ảnh hưởng không tốt.” Phó Chiêu Hoa nghiêm túc nói “Em không sợ gì cả, nhưng người khác sẽ đàm tiếu không hay về anh, em không muốn như vậy.”

Luật sư làm việc trong Trung tâm viện trợ pháp luật giống như thanh quan trong triều đình thời xưa. Mục Từ Túc là một luật sư trẻ mới thành danh, nếu bị người khác phát hiện anh có quan hệ với nhà họ Phó, chắc chắn những lời bàn tán sau lưng sẽ không dễ nghe. Phó Chiêu Hoa không muốn anh bị chú ý, bị nói tất cả thành tựu anh có được là nhờ vào nhà họ Phó mà có. Rõ ràng đây là Mục Từ Túc đạt được bằng thực lực của chính mình.

Nhưng mà cậu thẳng thắn nói ra như thế làm Mục Từ Túc nghe ra sự đau lòng trong đó, nhưng lại làm người đứng ngoài gõ cửa cảm thấy răng đau ê ẩm, ngay cả lực gõ cửa cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Mục Từ Túc ngẩng đầu thấy có một người đàn ông lạnh lùng tầm ba mươi tuổi đang đứng bên ngoài cửa, anh ta có đôi mắt đào hoa giống hệt Phó Chiêu Hoa, nhưng lại không có đường vân vểnh lên ẩn chứa sự quyến rũ ở khóe mắt như cậu. Đó là anh hai của Phó Chiêu Hoa.

Quả nhiên vẫn là bé con nhà mình đẹp nhất. Đây là ấn tượng đầu tiên của Mục Từ Túc về cậu.

Còn anh hai của Phó Chiêu Hoa sau khi nhìn thấy Mục Từ Túc cũng phải sửng sốt trong giây lát. Mục Từ Túc trông còn xuất sắc hơn với những gì anh ta đã được nghe. Đặc biệt là sự dịu dàng tỏa ra từ trong xương cốt của anh, chỉ nhìn thôi là cảm thấy thoải mái. Nhưng ai mà ngờ một người nhìn không chút sát thương nào mà sau khi lên tòa lại biến thành mũi dao sắc bén chém chết đối thủ không còn đường cãi lại.

“Đã làm phiền anh chiếu cố em trai tôi.”Anh hai Phó Chiêu Hoa nhanh chóng hoàn hồn chào hỏi với Mục Từ Túc.

“Không sao.” Mục Từ Túc lắc đầu “Chiêu Hoa rất giỏi.”

“…” Anh hai Phó Chiêu Hoa im lặng vài giây, đột nhiên cảm thấy không biết tiếp lời như thế nào.

“Sao vậy?” Mục Từ Túc khó hiểu.

“Không có gì, chúc luật sư Mục năm mới vui vẻ, có thời gian hãy đến nhà chúng tôi chơi? Ông cụ nhà chúng tôi nghe nói về anh đã lâu, cụ rất muốn gặp anh một lần.” Anh hai Phó Chiêu Hoa lại lần nữa nhanh chóng hoàn hồn nhớ ra mục đích đến đây của mình, lập tức nói với Mục Từ Túc.

Mục Từ Túc cũng không có ý từ chối “Tôi cũng rất kính nể ông cụ, các vị cứ thoải mái sắp xếp, trong thời gian này tôi rảnh.”

“Được, vậy tôi sẽ kêu Chiêu Hoa nói thời gian cụ thể với anh.” Sau đó mọi người tán gẫu thêm vài câu, Phó Chiêu Hoa cũng tranh thủ dặn dò mấy chuyện vụn vặt với Mục Từ Túc rồi theo anh hai mình rời đi.

“Anh ơi, sau tết gặp lại!” Phó Chiêu Hoa vẫy tay với Mục Từ Túc, cái túi trên lưng Phó Chiêu Hoa giống cái bánh chưng nhìn vô cùng đáng yêu.

Mục Từ Túc thấy thế thì mỉm cười, Phó Chiêu Hoa nhìn ngây dại, trực tiếp đụng vào lưng anh mình.

Đứa nhỏ này… Mục Từ Túc không khỏi bật cười thành tiếng. Mãi đến một lúc lâu sau người đã đi khuất thì anh mới không nhìn theo nữa, nhất thời cảm thấy phòng làm việc có chút vắng vẻ.

Người ta nếu đã quen đông đúc náo nhiệt thì khi yên tĩnh sẽ cảm thấy không quen. Dạo này cuộc sống của anh quá nhộn nhịp.

Mục Từ Túc vừa nghĩ ngợi vừa thong thả dọn đồ trong tay. Đứa nhỏ đã đi rồi, anh cũng nên trở về nhà. Không hiểu sao Mục Từ Túc lại cảm thấy mình giống như là giáo viên mầm non tan làm sau khi nhà trẻ đóng cửa.

Nhưng sau khi về đến nhà, nỗi lo lắng quan trọng khác lập tức hất bay những suy nghĩ vu vơ của anh.

Không có cơm ăn!

Vì sắp tới tết nguyên đán, Mục Từ Túc đã cho mẹ Kinh Mặc nghỉ ngơi trước hai ngày. Lúc trước đều là Phó Chiêu Hoa đi theo anh về nhà nấu cơm, bây giờ cậu ấy đã về nhà ăn tết, Mục Từ Túc mới nhớ ra nhà mình không có cơm.

Mục Từ Túc mở tủ lạnh ra, bên trong còn vài nguyên liệu nấu ăn mà Phó Chiêu Hoa đã mua. Đứng giữa hai lựa chọn nổ phòng bếp và tự hạ độc chết mình, cuối cùng Mục Từ Túc vẫn là dũng cảm kêu thức ăn bên ngoài.

Không hiểu sao vốn từng đã quen ăn đồ ăn bên ngoài, bây giờ lại cảm thấy dầu mỡ béo ngậy.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Mục Từ Túc qua loa gắp hai miếng bỏ vào miệng rồi đặt đũa xuống, sau đó đi vào phòng đọc sách lấy một quyển ra ngồi đọc.

Ngày mai là ba mươi tết, mặc dù đã hơn chín giờ tối nhưng trong khu chung cư vẫn rất náo nhiệt, dưới lầu còn loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con, Mục Từ Túc nhìn qua cửa sổ thấy một đứa trẻ cầm cây pháo bông, giống như một bức tranh tết thiếu nhi với bên cạnh là khuôn mặt hiền từ của ba mẹ.

Mục Từ Túc nhìn một lát, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng và ý cười.

Rốt cuộc bây giờ mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều. Anh nghĩ như vậy rồi khép sách lại lên giường ngủ.

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, khi Mục Từ Túc mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, xem đồng hồ thì hết hồn, đã sắp mười một giờ rưỡi.

Anh vừa mới thay quần áo xong thì nghe bên ngoài có tiếng pháo nổ. Mục Từ Túc ngồi trên mép giường, đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không có gì làm.

Anh lên mạng lướt một vòng, không phải thảo luận bữa tiệc đêm giao thừa thì cũng là thảo luận về du xuân, cảm thấy tất cả mọi người đã hoàn toàn hòa mình vào bầu không khí của năm mới.

Mục Từ Túc tắt máy tính, dự định thay quần áo ra ngoài dạo vài vòng, năm ngoái quá bận rộn, không kịp chuẩn bị gì, bây giờ có thời gian nhớ đến việc ăn tết nhưng lại nhận ra trong nhà không có sắm sửa gì cả.

Dù gì cũng nên mua một gói sủi cảo ăn liền, chứ không năm nay không khỏi quá hẩm hiu.

Mục Từ Túc nghĩ vậy liền thay quần áo đi ra ngoài. Thật ra lúc trước sư huynh và thầy có mời anh qua nhà ăn tết, ngay cả hai anh em Duẫn Ninh và Kiều Tây ở Quảng Châu xa xôi cũng có mời anh. Nhưng Mục Từ Túc cảm thấy tết là dịp cả nhà sum vầy bên nhau, còn anh là người ngoài, dù có được tiếp đãi nhiệt tình nhưng lại không thoải mái bằng ở nhà của mình.

Dưới lầu, Mục Từ Túc gặp dì Vương đang bế Lê Lê từ bên ngoài trở về.

“Luật sư Mục năm mới vui vẻ.” Cô mỉm cười chào hỏi Mục Từ Túc, Lê Lê nằm trong lòng dì Vương nghe thấy tiếng thì ló đầu ra, khi nhìn thấy Mục Từ Túc cũng vui vẻ meo một tiếng, giống như là chào anh.

“Năm mới vui vẻ. Dạo gần đây sống rất tốt?” Mục Từ Túc dừng bước hàn huyên với dì Vương đôi câu.

“Tốt lắm, tiểu Nhã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cửa hàng trên mạng của chúng tôi đã khai trương. Hai tháng đầu phải bù lỗ, nhưng những tháng tiếp theo đã có thể thu hồi vốn và trang trải các phí dụng khác. Tôi nghĩ về sau sẽ càng tốt hơn.”

“Vâng.” Mục Từ Túc nhìn vẻ mặt của cô thoải mái hơn rất nhiều, cũng cảm thấy an tâm phần nào. Nửa đời trước của người phụ nữ này đều đắm chìm trong nỗi đau mất con trai, bây giờ mặc dù vẫn không từ bỏ việc tìm con nhưng cuộc sống đã có nhiều mục tiêu phấn đấu hơn, coi như đã vượt qua và tiếp bước về phía trước.

Như vậy cũng rất tốt. Mục Từ Túc tạm biệt dì Vương, sau đó đi ra khỏi khu chung cư đi đến siêu thị cách đó không xa để mua đồ.

Nhưng lúc đi gần tới thì chợt nhớ bây giờ đã ba mươi tết, ngoại trừ vài cửa hàng ở trung tâm mua sắm còn mở, những khu phố khác đã đóng cửa ăn tết từ lâu.

Biết vậy nên tranh thủ mua sẵn cho rồi.

Đột nhiên Mục Từ Túc cảm thấy có gì đó tắc nghẽn trong lòng, mặc dù anh luôn sống một mình nhưng ở đời trước có hệ thống vả mặt bên cạnh trông nom, chuyện sinh hoạt vụn vặt đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Sau khi công thành danh toại, những chuyện cần trợ lý phụ giúp cũng đều được hệ thống sắp xếp hợp lý đâu vào đó.

Còn về ăn tết… Khi đó vụ án trong tay Mục Từ Túc nhiều vô số kể, đến tết còn phải chạy nhảy bên ngoài, chứ đừng nói đến sắm sửa đón tết.

Nghĩ thì nghĩ thế, thật ra bây giờ xem như đã khá hơn nhiều rồi.

Mục Từ Túc không mua được sủi cảo nhưng cũng không buồn, trái lại còn thích thú đi tản bộ dọc theo con phố, anh nhìn xung quanh tràn ngập không khí tết tâm trạng cũng vui vẻ, bất tri bất giác đã đi một quãng đường dài. Lúc định thần lại thì anh đã đến gần một công trường cách khu chung cư của mình khoảng ba, bốn cây số.

Không ngờ ở đây vẫn còn công nhân đang làm việc.

“Không về ăn tết hả các anh!” Mục Từ Túc chủ động chào hỏi mọi người.

“Năm nay thưởng tết nhiều nên ráng làm thêm vài ngày, kiếm chút tiền đóng học phí cho sắp nhỏ!” Một người đàn ông đang đẩy xe cút kít chở gạch đi ngang qua nghe thấy Mục Từ Túc chào hỏi thì tạm thời bỏ xe xuống mỉm cười đáp lại anh.

“Tụi nhỏ đều ở đây hả anh?”

“Đúng vậy! Đang học cấp hai. Tuổi trẻ tài cao, năm ngoái thi học sinh giỏi cấp huyện giành hạng nhất, còn nghe bà xã nói con bé thi cuối kỳ một được hạng nhất nữa đấy!”

“Con anh giỏi quá.”

“Ừ! Tôi không được ăn học nên chỉ có thể bán sức lao động kiếm tiền. Con cái trong nhà lại hiểu chuyện. Lúc đó tôi nghe người ta nói học sinh cấp hai đi học mang giày gì mà gọi là… Nike? Con nhà tôi toàn mặc quần áo cũ người ta cho còn không thì mặc đỡ đồng phục trường. Năm mới tôi muốn mua cho con bé một bộ quần áo mới, để khỏi bị bạn bè cười nhạo.”

Kể về con gái nhà mình, trong mắt người đàn ông toàn là ý cười “Mệt một chút thì có xá gì, nhà nào mà không phải lao động để kiếm sống chứ.”

“Còn cậu sao lúc này còn ở bên ngoài? Cũng đi làm hả?”

“Không có, tôi chỉ đi dạo thôi.”

“Nhanh về nhà đi! Ba mẹ ở nhà còn đang nấu hoành thánh chờ chú về đón giao thừa đấy.”

“Vâng vâng, tôi về ngay.” Mục Từ Túc sảng khoái đồng ý rồi quay người đi dọc theo con đường cũ về nhà.

Nhưng sau khi về đến nhà mở cửa ra, Mục Từ Túc đột nhiên ngẩn người, bởi vì anh nhận ra trong nhà không có ai đợi anh cả. Cha mẹ đã qua đời nhiều năm, đời trước thì có hệ thống vả mặt luôn ở bên cạnh bầu bạn với anh… Còn bây giờ không biết nó đang ở đâu. (hệ thống dựa vào mặt công lược ra chuồng gà =))))

Mục Từ Túc cởi giày đi vào phòng đọc sách, trên giá sách đặt tấm ảnh chụp anh với ba mẹ, một nhà ba người trông vô cùng hạnh phúc.

Mục Từ Túc cầm xuống nhìn một lúc lâu rồi mới đặt trở lại, sau đó ngồi trên sofa mở ti vi xem được một lát thì ngủ thiếp đi.

Lúc anh tỉnh lại là vì bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Ai thế?” Mục Từ Túc vừa hỏi vừa đứng dậy mở cửa, ngay sau đó bị người ngoài cửa bổ nhào vào.

Hơi thở và mùi hương trên người rất quen thuộc, là Phó Chiêu Hoa.

“Anh!” Giống như là bị dọa sợ, giọng nói của Phó Chiêu Hoa có chút gấp gáp, đôi tay ôm Mục Từ Túc càng siết chặt hơn.

“Sao vậy?” Mục Từ Túc có chút không biết phải làm sao, nhưng Phó Chiêu Hoa lại lớn tiếng hỏi.

“Tại sao anh không nghe điện thoại?” Sắc mặt của Phó Chiêu Hoa trắng bệch đến đáng sợ, cậu nhìn chằm chằm Mục Từ Túc giống như sợ một giây sau anh sẽ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.