Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 40: Gương mặt giả vũ hội (17)



Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Chương 40 : Vũ hội
"Các bạn rất tốt"
****************************
Vốn chỉ là đương sự Lục Bích lại bị mắng là vô dụng, sau khi nghe thấy những lời này Thẩm Thanh Thành bất giác quay đầu xem phản ứng của nam nhân, vẻ mặt như đang xem kịch.
Lục Bích lạnh mặt, lấy tay giữ lấy đầu cậu quay đi nơi khác, hoàn toàn phớt lờ lời của con bé.
Hôm nay là ngày thứ bảy trong phó bản, vũ hội gương mặt giả cũng sắp bắt đầu.
Đại sảnh dùng bữa được trang trí vô cùng trang hoàng, thảm, giấy dán tường đều được đổi mới, những chiếc bình hoa sứ tuyệt đẹp được đặt tại các góc, đèn chùm pha lê trong suốt được treo trên đỉnh đầu mọi người, giá cắm nến đều được thay bằng màu đỏ, bên trong lâu đài như được thay một lớp da mới.
Bọn người hầu thì vẫn mặc đồng phúc trắng đen, một bàn tay tái nhợt lấy đĩa nhạc đưa vào máy quay, ngay sau đó máy quay đĩa liền phát ra tiếng nhạt mờ ảo.
Cộc ——
Cộc ——
Tiếng giày da đạp lên cầu thang gỗ vang lên thanh thúy, làn váy đỏ tươi đong đưa uốn lượn theo từng bước đi, tựa như một đóa hồng đỏ đang nở rộ.
Lớp trang điểm tinh tế khiến diện mạo vốn đã mỹ lệ trở nên càng thêm tinh xảo hoàn mỹ, nữ nhân trên môi mang ý cười, ngẩng đầu nhìn mọi người sau đó cất bước đi vào đại sảnh.
"Hồ Lệ Lệ!" Bé gái sau khi nhìn thấy nữ nhân liền quên mất sự tình bên này, nhảy nhót chạy đến trước mặt Hồ Lệ Lệ, ánh mắt đầy vẻ ghen tị mà nhìn chiếc váy trên người nữ nhân.
Đều do hai tên nhân loại kia đem váy mới của  ta phá hỏng, đều do bọn họ! Đều do bọn họ!
Hừ, chờ hôm nay qua đi, ta cũng sẽ có một cái váy xinh đẹp thế này!
Sự hồn nhiên vốn nên thuộc về một bé gái 6, 7 tuổi giờ phút này đã bị biểu tình quỷ quyệt trên khuôn mặt con bé phá hỏng.
Nó đã gấp đến độ không chờ nổi, muốn thay ngay váy mới, vì thế vỗ tay hưng phấn nói: "Mau bắt đầu! Mau bắt đầu!"
"Heo mau trưởng thành, sinh ra heo con ~"
"Một con, hai con, ba con...... Vô dụng, giết chết hết!"
"Da làm y phục mới ~ da làm y phục mới!"
Thẩm Thanh Thành ôm lấy cánh tay nam nhân, khi nam nhân nhìn qua cậu liền cười xấu xa: "Vô dụng phải giết chết hết kìa, Lục Bích, không biết anh có được tính là vô dụng như trong lời con bé đó vừa nói không a?"
Vài phút trước bé gái vừa chỉ thẳng mặt Lục Bích mắng hắn vô dụng.
Người chơi khác có lẽ không rõ, nhưng hai người họ lại rất rõ câu này có nghĩa là gì.
Con bé ngửi ngửi chính là đang đánh hơi xem lông thỏ tinh có còn trên thân thể đám người chơi hay không, nói cách khác, là đang phân biệt người chơi có thụ thai hay không.
Thẩm Thanh Thành, người đã hai lần làm con bé thất vọng, tất nhiên là không có, cậu vốn đã bức đám lông đó ra khỏi cơ thể mình lâu rồi.
Cho nên đám người được NPC phân cho mặt nạ màu trắng chính là giống đực, hơn nữa sở dĩ hai ngày ở lì trong phòng chính là để giống đực "làm việc", Thẩm Thanh Thành ở cùng Lục Bích thế nhưng cậu lại không thụ thai, vì thế Lục Bích liền bị nói là vô dụng.
Thẩm Thanh Thành tặc lưỡi lắc đầu, đám NPC này cũng thật biết chơi đùa.
Đối với việc này Lục Bích cảm thấy vô cùng bất lực, không rõ tại sao Thẩm Mỹ Nhân bị coi là "thụ thai" mà vẫn có tâm tư nói giỡn, thấp giọng cảnh cáo, "Đừng náo loạn."
Thẩm Thanh Thành cười đến thập phần ngoan ngoãn, lần sau còn có cơ hội à.
Không biết mới có thể khiến người ta sợ hãi, Thẩm Thanh Thành biết đó là giả, chỉ là một đống lông thỏ tinh mà thôi, tự nhiên sẽ không có cảm giác gì, hơn nữa người đang "Mang thai" lại không phải cậu.
Trong ca từ kỳ quái của đứa bé, đám người hầu liền đem đến hai chiếc ghế mềm lưng cao, được đặt cạnh nhau ngay giữa đại sảnh.
Hồ Lệ Lệ đung đưa làn váy, bé gái nhảy nhót, Đại Hùng trầm mặc ít lời, ba người hướng phía ghế mềm đi đến.
Hồ Lệ Lệ dùng tư thế tuyệt đẹp mà ngồi trên ghế mềm, vuốt tóc, đầu ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào đôi môi đỏ tươi, cười đến vô cùng yêu nghiệt.
Bé gái thì chống đôi tay ngồi trên ghế mềm, hai chân đung đưa qua lại trong không trung.
Đại Hùng trầm mặc không lên tiếng mà đứng bên cạnh hai người.
Hồ Lệ Lệ nhìn thần sắc mỗi người một vẻ trong đại sảnh, cười khẽ một tiếng, "Bắt đầu đi."
Máy quay đĩa truyền ra tiếng nhạc thay đổi.
"A!" Một tiếng kêu thê lương thảm thiết mang theo làn điệu u oán từ loa phát ra, dọa đám người chơi ở gần đó nhảy dựng.
Nhưng mà tiếng kêu thê lương chỉ mới là bắt đầu, ngay sau đó lại là một tràng âm thanh kêu cứu vang lên, "Cứu mạng! Cứu mạng a!"
"Cầu xin ngươi buông tha cho ta đi!"
"Đây là quái vật từ đâu ra vậy?"
"Ô ô ô ô, làm ơn buông tha cho con của ta, cầu xin ngươi buông tha cho con của ta, nó chỉ mới ba tuổi a......"
......
Thanh âm hít thở nặng nề của người vợ đang vội chạy, cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất tạo thành hàng loạt âm thanh khác nhau, trong đó còn có giọng nói của nam lẫn nữ, hỗn loạn mà đan chéo vào nhau.
Trong số những âm thanh hỗn loạn này, có một đạo âm thanh mà người chơi rất quen thuộc.
Xẹt ——
Xẹt——
Âm thanh phát ra trong máy quay đĩa trùng lập với âm thanh ở hiện thực.
Một người chơi nữ ngốc lăng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, "A ——"
Lột da, không mặt, trong tay cầm trường câu, là quỷ ảnh không mặt.
Máu tươi rơi xuống tí tách trên mặt đất khi quỷ ảnh từng bước tiến vào đại sảnh, đám người chơi thậm chí có thể ngửi được mùi tanh tưởi hôi thối bay tới từ trên người nó.
Phụt ——
Thanh âm vũ khí sắc bén xuyên thấu qua da thịt.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết của người vợ trong đĩa quay đột nhiên im bặt.
Đám người chơi nghe thấy âm thanh này từ trong máy phát, bất giác rùng mình một cái, mơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu lúc ấy.
Hồng Cương Liệt hét lên một tiếng nhằm trấn an sợ hãi trong lòng người chơi, trong tay hắn ta xuất hiện một con dao găm hình như là vũ khí, "Sợ cái trứng, mau lao ra chiến đấu cùng lão tử đi!"
Mặt lúc lâu sau vẫn không nghe thấy gì, Hồng Cương Liệt quay đầu nhìn lại, tình hình phía sau khiến hắn ta đứng im bất động.
Chỉ thấy đám người chơi khác đang lùi ra đằng sau đem hắn đứng một mình phía trước!
Đám NPC khoác da người không tiếng động mà nhìn một màn này, khóe môi nữ nhân nở nụ cười, bé gái thì nhẹ nhàng đung đưa chân.
Quỷ ảnh tay cầm trường câu đi vào đại sảnh, gương mặt không có ngũ quan của nó quan sát một vòng xung quanh đại sảnh, bỗng nhiên nhấc chân hướng tới Hồng Cương Liệt đang đứng gần nhất.
"Má nó!" Hồng Cương Liệt mắng một câu, hắn ta không hoảng loạn, nắm thật chặt dao găm trong tay mà tiến lên đối mặt với quỷ ảnh.
Người chơi khác thấy thế trong lòng liền vui vẻ, quỷ ảnh khi tiến lên cánh cửa sau lưng nó liền trống không, chỉ cần Hồng Cương Liệt giữ chân quỷ ảnh......
Bọn họ liền có thể chạy đi!
Mẹ nó, cái phó bản này quá hố cha, những đạo cụ phòng ngự mà bọn họ đổi lấy để phòng ngừa quỷ quái công kích căn bản không dùng được!
Trong khi đám người chơi đang âm thầm chờ mong Hồng Cương Liệt nhanh chân tiến lên khiêu chiến với quỷ ảnh, Hồng Cương Liệt bỗng nhiên thống khổ mà khom lưng ôm chặt bụng.
"Xẹt —— Xẹt——" cảm giác được tốc độ của quỷ ảnh trước mặt càng lúc càng nhanh.
"Không được!" bé gái ngồi trên ghế mềm kêu lên, "Trước hết giết con đực! Trước hết giết con đực!"
Cầu lầu, cửa sổ, cửa...... Từng con mắt đỏ rực của đám thỏ tinh lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện.
Chúng nó không biết đã đi vào đại sảnh từ lúc nào, theo tiếng ra lệnh của bé gái, biến thành từng đạo bóng trắng lao nhanh về phía đám người chơi một cách có chọn lọc.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích cảm nhận được rất rõ ràng, vào lúc đám thỏ tinh xuất hiện quỷ ảnh bỗng nhiên trở nên nôn nóng và cuồng bạo hơn.
Hai người tức khắc liền hiểu ra, NPC là dựa vào việc quỷ ảnh có cừu hận đối với động vật mà khống chế nó.
Người vợ lúc trước sở dĩ bị bức đến điên cuồng  khẳng định phát hiện ngọn nguồn tất cả tội ác đều là do những động vật thành tinh gây nên, mối hận này cho dù nàng ta điên rồi vẫn không sao quên được.
Mục tiêu của quỷ ảnh không phải là Hồng Cương Liệt, mà là đám thỏ thành tinh kia.
Lúc này đám thỏ thành tinh đang nhào lên ra sức cắn xé da thịt của đám người chơi.
Từng tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong miệng người chơi .
Một người chơi nữ lảo đảo chạy hướng cửa, phải nhanh, cô sẽ lập tức có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái đáng chết này, lúc nãy con bé kia có nói trước tiên giết hết giống đực.
Trước hết giết giống đực, cô ta có thể sống sót!
"A!" Một con thỏ nhảy lên phía sau lưng cô ta.
Tiếp theo là hai con, ba con...... Cô ta nhanh chóng bị một mảnh màu trắng bao phủ, tuyệt vọng chất vấn, "Vì sao! Vì sao!"
Có người chơi nhanh chóng phát hiện điểm này liền cao hứng nói: "Chạy mau! Mục tiêu của chúng nó là những người không mang thai!"
Lúc này cũng không rảnh lo lắng ghê tởm cái bụng to của bản thân, thậm chí còn có người chơi phẫn hận vì sao được phân mặt nạ màu đỏ không phải là mình.
"Phụt ——"
Một người chơi ngã xuống trước mặt quỷ ảnh, trường câu nhanh chóng đâm xuyên qua cổ, máu tươi nóng hổi tức khắc trào ra.
Cục diện trong đại sảnh lúc này vô cùng hỗn loạn, Hồng Cương Liệt đỡ bụng chạy ra ngoài, lúc chạy ngang qua Thẩm Thanh Thành và  Lục Bích không quên thúc giục bọn họ, "Các người còn thất thần làm gì, chạy nhanh a!"
Hắn thấy hai người bọn họ đều gió êm sóng lặng, liền cho rằng hai người đều bụng to, dưới tình thế cấp bách căn bản không nhớ tới lúc trước bé gái quy định chỉ có thể mặt nạ bất đồng thì người chơi mới ở cùng một phòng.
Thẩm Thanh Thành mãnh liệt hoài nghi đám thỏ con do bị trường đao cùng đống lửa của Lục Bích làm phiền mấy đêm trước nên muốn đem cái tên "khốn chết tiệt" này xử lý cuối cùng.
Cậu hướng mắt nhìn về phía bé gái và nữ nhân  đang ngồi trên ghế mềm phía xa, nữ nhân vừa lòng mà nhìn toàn bộ sự việc diễn ra trong đại sảnh, bé gái thì cao hứng mà vỗ tay.
"Điên rồi sao? Lúc này mà còn phát ngốc!" Hồng Cương Liệt trực tiếp bắt lấy tay Thẩm Thanh Thành muốn kéo cậu cùng chạy.
Thẩm Thanh Thành trở tay bắt lấy hắn ta, dùng một giọng điệu hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh: "Cậu rất hợp ý tôi."
Lục Bích liếc nhìn Hồng Cương Liệt một cái.
Thấy Hồng Cương Liệt không hiểu ý của cậu, Thẩm Thanh Thành cũng không giải thích, lấy ra ngân châm, ở đầu ngón tay Hồng Cương Liệt đâm vài cái.
Ngân châm dính máu của mình cậu có dự trữ vài cây, lúc này lấy ra đâm vào đầu ngón tay đối phương.
Hồng Cương Liệt tự nhiên bị đâm vài cái, vừa định mở miệng mắng chửi, bỗng nhiên một trận buồn nôn khiến hắn ta phun ra một đống lông thỏ trắng.
Lông thỏ rơi xuống đất nhanh chóng biến thành một đống mắt thỏ màu đỏ, lại bị tay mắt lanh lẹ Hồng Cương Liệt đâm cho mấy nhát dao găm lại biến trở lại thành lông thỏ.
Mẹ nó, trong bụng hắn ta cư nhiên lại là loại đồ vật quỷ quái này, thật ghê tởm.
Bụng to theo lông thỏ bị phun ra mà biến mất, Hồng Cương Liệt không phải không biết tốt xấu, tự nhiên minh bạch người trước mặt vừa mới giúp mình.
Lúc trước hắn còn bởi vì đối phương là gay nên rất không thích đối phương, hiện tại liền cảm thấy đối phương cũng tốt, nhưng hắn ta vẫn là không thích gay!
Ánh mắt Hồng Cương Liệt phức tạp mà nhìn Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, đều là dáng vẻ đường đường đại nam nhân, cứ dính dính vào nhau làm gì chứ.
Thẩm Thanh Thành thu hồi ngân châm, thấy hắn ta không đi, nhắc nhở hắn, "Anh có thể đi rồi."
Cùng lúc đó, sau nhiều lần giãy giụa Hồng Cương Liệt liền mở miệng, gian nan nói: "Các người rất xứng đôi."
Mình cư nhiên hổ thẹn lương tâm mà đi chúc phúc một đôi gay!
Sau đó hắn không ngừng phỉ nhổ bản thân rồi quay đầu nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Thanh Thành: "???"
Lục Bích: "......".
Tác giả có lời muốn nói:
Hồng Cương Liệt: Chúa ơi, tôi bị nhiễm bẩn rồi, sự trong sạch của tôi, ô ô ô ô ô...
Editor có lời muốn nói:
NPC rồi bây giờ đến cả người kỳ thị cũng chúc phúc rồi, bao giờ hai anh mới thành đôi đây (⌒▽⌒)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.