Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 18



Lên tầng ba, Thẩm Tri Hành vô thức đi về phía phòng sách vốn thuộc về mình.

Vào giây phút đẩy cửa ra, anh vô tình nhìn thấy dây xích hồng nhạt trên tay nắm cửa mới nhận ra mình đi nhầm.

Đi tiếp dọc theo hành lang vào bên trong, anh dẫn Tô Ý Tiện đi vào một căn phòng còn nhỏ hơn phòng khách không ít.

Trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một cái bàn làm việc và hai cái ghế dựa một trong một ngoài.

“Cháu chờ một lát.” Thẩm Tri Hành có một tài liệu khẩn cấp cần xem ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của một dự án ở nước ngoài.

Thẩm Tri Hành đi tới sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, mở máy tính mang bên người ra xem tài liệu.

Tô Ý Tiện đứng chờ bên cạnh, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn anh.

Hôm nay Thẩm Tri Hành đeo một cái kính mắt gọng vàng, kiểu kính bản to gọng mảnh, dạo này khá thịnh hành.

Vốn dĩ đeo kính sẽ khiến người ta trông văn nhã hơn nhưng Tô Ý Tiện lại cảm thấy Thẩm Tri Hành đeo kính trở lên lạnh lùng hơn, càng khó gần hơn.

Dường như công việc có trở ngại gì đó, Thẩm Tri Hành nhíu mày, thỉnh thoảng gõ bàn phím.

Mấy phút sau, Thẩm Tri Hành vô tình ngẩng đầu lên thì thấy Tô Ý Tiện đứng ngây người ở bên cạnh.

Cô ưỡn lưng thẳng tắp, hệt như đứng nghiêm vậy.

“Ngồi đi.” Thẩm Tri Hành chỉ cái ghế đối diện mình, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem tài liệu: “Đợi tôi thêm một lúc nữa.”

Tô Ý Tiện kéo ghế ngồi xuống, cô cụp mắt, nhìn vào hoa văn gỗ ở mặt bàn, sau đó ánh mắt không chịu khống chế mà di chuyển lên trên...

Thấy Thẩm Tri Hành không phát hiện ra, cô to gan hơn mà nhìn chằm chằm.

Cô cúi đầu nhìn móng tay của mình một lúc rồi ngẩng đầu lên liếc anh một cái.

Nhìn bàn tay anh gõ bàn phím một lúc, rồi lại liếc anh một cái.

Nhìn rèm cửa sổ tung bay một lúc lại liếc anh một cái.

...

Thẩm Tri Hành đeo kính nhìn càng đẹp trai hơn.

Đây là kết luận cuối cùng Tô Ý Tiện có được sau vô số lần nhìn lén anh.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Tri Hành gửi email xong rồi gấp máy tính lại, thuận miệng hỏi: “Đẹp không?”

Giọng anh nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc đặc biệt gì.

“Dạ?” Tô Ý Tiện lấy lại tinh thần, chột dạ chớp mắt một cái, giả ngốc nói: “Gì ạ?”

“Vừa nãy cháu nhìn cái gì?” Thẩm Tri Hành đã thấy cô liếc trộm từ lâu rồi.

“Nhìn kính của chú.” Tô Ý Tiện ưỡn thẳng người dậy.

Cô cố gắng hết sức khống chế vẻ chột dạ, đánh bạo nhìn thẳng vào mắt anh... Không, kính mắt của anh.

“Cháu cảm thấy kính mắt của chú rất đẹp.”

Thẩm Tri Hành nghe vậy thì cúi đầu bỏ kính mắt xuống, anh cầm đệm mũi của kính, giơ cái kính tới trước mặt Tô Ý Tiện so sánh gì đó rồi lại đeo lên mặt mình.

Cái kính này quá to so với cô, không hợp chút nào.

“Thích thì mai tôi bảo trợ lý qua cửa hàng hỏi xem có mẫu của nữ nhỏ hơn không.” Anh nhớ hình như có.

Thẩm Tri Hành nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô, hỏi: “Có muốn nói cho tôi biết tại sao lại khóc không?”

Con người cần được trút bỏ cảm xúc ra ngoài, thỉnh thoảng khóc một trận cũng không có gì xấu.

Thẩm Tri Hành không muốn thăm dò chuyện riêng tư của Tô Ý Tiện, chỉ sợ cô chịu ấm ức hoặc gặp phải chuyện khó giải quyết gì đó.

Tô Ý Tiện không ngờ anh lại hỏi như vậy.

Anh không hỏi tại sao cô khóc mà hỏi cô có muốn nói hay không.

Lúc nãy lên tầng, cô nghĩ một đống lí do linh tinh, thoắt một cái chúng đều mất hết hiệu lực, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu không muốn nói.”

“Được.” Thẩm Tri Hành không tò mò nữa.

Anh lấy điện thoại di động ra, lật xem lịch sử trò chuyện của anh và Tiền Tiễn: “Trợ lý tìm cho cháu mấy căn nhà, cháu xem thử xem có thích không.”

Tô Ý Tiện nghe vậy thì đứng bật dậy khỏi ghế, cô chống hai tay lên bàn, nhoài người tới chúi đầu vào màn hình điện thoại.

Cô không nhìn rõ hình ảnh trên màn hình bèn sáp tới gần hơn.

Sợi tóc rũ xuống bên gò má Tô Ý Tiện rơi vào cổ tay Thẩm Tri Hành, đỉnh đầu cô ở dưới chóp mũi Thẩm Tri Hành chưa tới hai centimet.

Thẩm Tri Hành có thể ngửi thấy hương thơm hoa quả trên người cô, anh ngửa người ra sau, kéo giãn khoảng cách với cô.

“Không nhìn rõ...” Tô Ý Tiện ngồi về chỗ, “Cháu không mang kính.”

Thẩm Tri Hành chỉ điện thoại của cô đặt trên bàn: “Tôi gửi qua cho cháu rồi đó.”

“À.” Tô Ý Tiện ngồi xuống, mở điện thoại ra xem.

Trợ lý của Thẩm Tri Hành làm việc vô cùng cẩn thận, anh ấy ghi chú một loạt ưu nhược điểm của mấy căn nhà ấy ra, còn đính kèm ảnh ở mỗi một góc trong mỗi căn nhà.

“Đường Phúc Nhã Cư, hai phòng ngủ một phòng khách... Căn này có ánh sáng không tốt, tuy phòng ngủ ở hướng Nam nhưng cửa sổ quá nhỏ.”

“Ơ, căn này gần nhà trẻ sao? Không được, quá ồn.”

“Căn này cũng không ổn, phòng khách không có cửa sổ.”

...

Tô Ý Tiện chọn tới chọn lui, cảm thấy căn cuối cùng tạm được.

“Căn này có vẻ không tệ, có cả cửa hướng Nam lẫn hướng Bắc, đứng ba trạm tàu điện ngầm là có thể tới Đại học Giang Thành. Hơn nữa bên đối diện đường là Đại học Thể dục thể thao Giang Thành, chắc quanh đó có rất nhiều người trẻ, gần trường đại học nên có đủ các loại phương tiện giao thông.”

“Đại học Thể dục thể thao?” Thẩm Tri Hành lướt xuống cuối tệp tài liệu, chậm rãi nhíu lông mày.

Anh im lặng chốc lát rồi thoát khỏi tệp tài liệu.

“Đều không được, tôi bảo anh ta tìm thêm.”

...

Vì mấy căn nhà đợt đầu tiên đều bị Thẩm Tri Hành loại hết nên Tiền Tiễn càng cẩn thận hơn. Anh ấy không tin lời nói một bên của môi giới nên ngày nào tan làm xong cũng tự đi xem nhà.

Từ bố cục thiết kế trong nhà tới phương tiện công cộng xung quanh, thậm chí nhân phẩm hàng xóm và nhân phẩm của hàng xóm khu nhà gần đó, anh ta khảo sát từng cái một, sắp xếp thành một tệp tài liệu.

Mỗi tệp tài liệu đều đưa cho Thẩm Tri Hành xem trước, anh hài lòng thì mới đưa cô chủ của nhà họ Tô xem.

Tiền Tiễn chậm rãi nhìn ra manh mối từ những căn mà Thẩm Tri Hành gạt bỏ, ngoại trừ mấy nguyên nhân cơ bản như giao thông không thuận tiện, công trình cũ kỹ, còn một điểm rất quan trọng...

Hình như anh không thích xung quanh nhà có quá nhiều con trai cùng độ tuổi với cô Tô.

Đại học Thể dục thể thao, Trung tâm thể thao điện tử, Câu lạc bộ trượt ván... Chỉ cần là nơi có nhiều mấy chàng trai trẻ tuổi, Thẩm Tri Hành đều loại ngay lập tức không có cái nào ngoại lệ.

Tiền Tiễn cảm thán sâu sắc vì Thẩm Tri Hành còn trẻ mà đã sống như một người cha già, dùng đủ cách để đề phòng con gái nhà mình yêu sớm.

Sau khi hiểu rõ điều này, anh ấy có phương hướng tìm nhà rõ hơn.

Lúc nộp tệp tài liệu thứ tư lên, Tiền Tiễn tràn ngập tự tin.

Tiền Tiễn: [Sếp Thẩm, anh xem trong mấy căn nhà này có hài lòng về căn nào không.]

Tiền Tiễn: [Tôi đề cử khu nhà gần đại học dành cho người cao tuổi, phẩm chất của cư dân trong đó cực cao, còn khá là yên tĩnh.”

Tiền Tiễn bắt chéo hai chân, miệng ngậm chân gà ngâm chanh ớt, tràn ngập tự tin chờ Thẩm Tri Hành trả lời.

Anh ấy cảm thấy lần này chắc chắn được rồi!

Thần tài thân yêu của tôi: [Hình như gần khu này là Góc xem mắt?]

Mỗi lần ông cụ Thẩm khuyên anh tìm bạn gái tới mức nổi giận đều nói qua mấy năm nữa nếu Thẩm Tri Hành không tìm được người yêu thì ông ấy sẽ cố vác cái mặt già tới Góc xem mắt đăng ký giúp anh.

Tiền Tiễn: [Đúng vậy, đó là Góc xem mắt nổi tiếng nhất Giang Thành, cứ đến cuối tuần là vô cùng náo nhiệt.]

Tiền Tiễn: [Cuối tuần tôi tới khảo sát còn bị mấy cô mấy chú kéo lại hỏi tôi bao nhiêu tuổi, muốn chọn đối tượng xem mắt cho tôi.]

Thần tài thân yêu của tôi: [Không được.]

Sau khi nhìn thấy hai chữ không được, Tiền Tiễn ngạc nhiên tới mức miếng chân gà trong miệng rơi xuống đất.

Anh ấy thở dài, rầu rĩ gãi đầu, lần này không được vì lý do gì?

Xung quanh có người trẻ tuổi không được, người lớn tuổi cũng không được, thế thì cứ để cô Tô về nhà chính của nhà họ Thẩm ở luôn đi, ngoại trừ người nhà họ Thẩm ra thì xung quanh chẳng có bóng người nào khác.

Thầm than thở trong lòng thế thôi chứ Tiền Tiễn là một nhân viên nhỏ bé, vẫn giữ thái độ rất tốt.

Tiền Tiễn: [Vâng sếp Thẩm, tôi sẽ tìm tiếp.]

Thần tài thân yêu của tôi: [Vất vả rồi.]

Tiền Tiễn đang định nhặt chân gà ngâm chanh ớt trên mặt đất lên rồi dùng nước lọc rửa sạch ăn tiếp thì thấy tin nhắn thông báo số dư ngân hàng.

Hai nghìn tệ?

Thần tài chuyển cho anh ấy hai nghìn tệ?

Anh ấy liếc mắt nhìn cái chân gà vừa nhặt lên trong tay, ném nó vào thùng rác chẳng chút do dự.

Tiền Tiễn: [Anh yên tâm nhé sếp Thẩm, dù không ăn không uống tôi cũng sẽ tìm ra căn nhà để anh và cô Tô đều hài lòng.]

Thần tài thân yêu của tôi: [Không cần gấp, cứ từ từ mà tìm.]

Tiền Tiễn: [Sếp Thẩm, tôi xin phép lắm miệng một chút.]

Tiền Tiễn: [Nếu không gấp thì tại sao anh không giữ lại một căn trong tòa nhà mới cho cô Tô?]

Thẩm Tri Hành chưa từng nghĩ tới cái này, được Tiền Tiễn nhắc nhở, anh thấy cũng khá hợp lý.

Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, gõ cửa phòng Tô Ý Tiện.

“Mời vào!”

Tô Ý Tiện đang ngồi sau máy tính cày phim, cô ngồi trên ghế làm việc bằng da của Thẩm Tri Hành trước kia, hai tay ôm đầu gối, cả người co lại.

Cô tưởng dì Trần tới đưa quần áo đã giặt khô hôm qua, vì thế không ấn nút tạm dừng.

Câu thoại sến sẩm của phim thần tượng vang vọng trong phòng sách...

“Thân phận địa vị thì đã sao? Tuổi tác từng trải thì đã sao? Em chính là thích con người anh! Dù sau này anh phá sản lưu lạc đầu đường, dù sau này anh bị bệnh liệt nửa người, em vẫn sẽ ở bên anh!”

Tô Ý Tiện cau mày, mặt nhăn hết cả lại, diễn cái quần gì đây chứ?

Sao cô nhớ trong bộ phim điện ảnh đầu tay mấy năm trước nữ diễn viên này diễn hay lắm mà? Sao bây giờ lại thụt lùi đến mức này rồi.

Tô Ý Tiện ngại tới mức ngón chân quặp lại, cô nhìn qua chỗ khác, thấy Thẩm Tri Hành đang đứng trước bàn cũng cau mày.

“Chú?”

Tô Ý Tiện luống cuống ấn dừng bộ phim truyền hình, sau đó bỏ chân xuống đất, quy củ đứng lên.

“Ngài có chuyện ạ?”

Thẩm Tri Hành: “Trợ lý lại gửi thêm mấy căn nhà.”

“À, thế ngài chuyển tiếp qua cho cháu là được rồi.” Tô Ý Tiện tìm thấy điện thoại trong đống đồ ăn vặt, “Ngài gửi chưa ạ?”

“Chưa.” Thẩm Tri Hành cầm điện thoại không động đậy, “Đều bình thường thôi nên muốn hỏi cháu có dọn đi gấp không, không gấp thì...”

“Không gấp, không gấp!” Tô Ý Tiện vội vàng ngắt lời anh.

Thẩm Tri Hành nhìn cô, hình như cô không muốn dọn đi cho lắm.

Có lẽ là không nỡ xa Nhan Nghiên.

Dì giúp việc trong nhà nói ngày nào cô và Nhan Nghiên cũng quấn lấy nhau, hai người vào trong phòng sách một cái là ở đó suốt cả ngày.

Không biết sao một người sắp lên đại học như cô rồi ở cùng một cô nhóc cấp hai lại có nhiều chuyện để nói như thế. Nhưng gần đây Vật lý của Nhan Nghiên tiến bộ rất lớn, dù thế nào đây cũng là công lao của cô.

“Không gấp thì tòa chung cư đang xây ở bên cạnh Đại học Giang Thành là dự án của Thẩm Thị, tôi bảo người ta giữ lại một căn cho cháu, chừng cuối tháng mười thì bàn giao nhà.”

Tính cả thời gian trang trí và thông gió, Tô Ý Tiện có thể ở lại đây với Nhan Nghiên tới khi kỳ thi lên cấp ba kết thúc, nếu có cô hỗ trợ để ý việc học hành của Nhan Nghiên, Thẩm Tri Hành cũng bớt lo hơn.

Mắt Tô Ý Tiện sáng lên, đồng ý ngay: “Được ạ, thế mấy ngày nữa cháu tự tới chỗ mua bán bất động sản để ký hợp đồng sao?”

“Không cần, bảo trợ lý đi xem cùng cháu, cháu chỉ cần xem xem thích căn nào là được.” Thẩm Tri Hành thấy cô muốn nói gì nữa thì nói luôn, “Cháu tự chi tiền, còn hợp đồng thì bảo họ gửi tới nhà rồi ký.”

Thẩm Tri Hành biết chắc chắn Tô Ý Tiện không muốn anh bỏ tiền, nếu căn nhà đó do cô tự bỏ tiền của mình ra mua thì sau này cô ở đó cũng sẽ yên tâm hơn.

Tô Ý Tiện gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu cảm ơn chú.”

“Đi ngủ sớm đi.”

“Vâng, chúc chú ngủ ngon.”

Tô Ý Tiện nhìn theo anh đi ra ngoài, đang định xem nốt tập phim thì thấy Thẩm Tri Hành đẩy cửa ra rồi lại đóng lại.

“Bớt xem mất thứ vô bổ đó đi.” Ánh mắt Thẩm Tri Hành tối tăm khó hiểu.

Anh vừa sợ mình nhúng tay quá nhiều, vừa cảm thấy không thể mặc kệ được.

Tô Ý Tiện thoáng ngây người, ấm ức nói: “Nhưng cháu vừa thi đại học xong, đâu thể ngày nào cũng học được... Xem bộ phim không cần động não một chút cho thả lỏng thôi mà.”

Cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, biết học hành quan trọng nhưng không thích học tập đến thế, đôi lúc vẫn muốn thả lỏng lười nhác.

“Thả lòng thì được nhưng nếu sau này cháu dám tìm một kẻ phá sản, lưu lạc đầu đường, liệt nửa người...” Thẩm Tri Hành dừng một lát, “Cháu cứ thử xem.”

...

Từ cuối tháng sáu, Giang Thành mưa suốt hơn nửa tháng, mùa mưa dầm qua đi, chính thức nghênh đón nóng bức.

Thẩm Cẩm dẫn Nhan Nghiên về vùng phía Bắc nghỉ hè, cô ấy bảo Tô Ý Tiện đi cùng nhưng cô không muốn làm phiền khoảng thời gian hiếm có của hai mẹ con, mượn cớ bạn bè rủ cô đi chơi để từ chối.

Nhan Nghiên đi mất, trong nhà yên tĩnh hơn, cũng bớt thú vị hẳn.

Ban ngày Tô Ý Tiện nằm trong phòng điều hòa đọc sách xem phim, tới tối thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, lén Thẩm Tri Hành đi ăn khuya ở ven đường.

Hôm nay cô vừa mới dậy thì nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào ở ngoài sân, kéo rèm cửa ra xem thì thấy dì Trần gọi thợ tới dọn bể bơi.

Tô Ý Tiện thích cái bể bơi này lâu rồi, cô rửa mặt đánh răng xong đi xuống, không ăn sáng đã chạy ra ngoài sân.

Dì Trần thấy cô đi tới thì vội vàng bảo người dựng ô che nắng ở bên rìa bể bơi lên.

“Đánh thức cháu à?”

Tô Ý Tiện lắc đầu, nhìn các anh thợ cầm súng nước cao áp và bàn chải dọn sạch thành bể bơi, cô cảm thấy giải tỏa áp lực rất tốt.

“Mấy năm rồi không động đến cái bể bơi này, sếp Thẩm nói muốn bơi nên mới gọi người tới dọn.” Dì Trần kéo cô tới chỗ ô che nắng, “Cháu muốn xuống nước thì muộn muộn hãy xuống, hôm nay mặt trời độc lắm.”

Dù phía trên bể bơi có lều che nắng nhưng bên ngoài vẫn cực kỳ nóng.

“Nhưng muộn mới xuống nước thì nước sẽ bị sưởi nóng mất.” Tô Ý Tiện lẩm bẩm.

“Tốt nhất vẫn nên chờ sếp Thẩm về, bể này sâu lắm, dì và chú Vương của cháu đều không biết bơi...” Dì Trần dừng lại, dì ấy không thích nói lời không may.

“Không sao đâu dì Trần, cháu biết bơi mà.”

Từ nhỏ Tô Ý Tiện đã bị ông nội ép học không ít kỹ năng, bao gồm cả tránh né thoát thân trong trường hợp nguy hiểm, thậm chí là phân biệt đồ ăn thông thường ở khu hoang dã, bơi lội là thứ cơ bản nhất.

Ông cụ Tô sợ mình không bảo vệ được cháu gái quá lâu, ông cũng biết Tô Ý Tiện không thể ở trong tháp ngà cả đời, vì thế ông chưa từng yêu cầu Tô Ý Tiện ưu tiên học tập lên hàng đầu mà yêu cầu cô biết tự lập, có thể gánh vác công việc, trong lúc nguy hiểm phải biết cách chạy trốn giữ mạng.

Dì Trần không khuyên cô nữa, quay đi nhắn tin cho Thẩm Tri Hành.

Thẩm Tri Hành nhận được tin nhắn của dì Trần, anh còn tưởng là Nhan Nghiên có chuyện gì đó, muốn đợi họp xong rồi xem.

Sau khi nghe cấp dưới nói thêm mấy câu, anh đột nhiên nhớ ra Nhan Nghiên ra ngoài nghỉ hè rồi, vậy thì chắc dì Trần tìm anh vì chuyện của Tô Ý Tiện.

Thẩm Tri Hành mở điện thoại lên ngay lập tức, đọc tin nhắn xong thì gửi tin nhắn cho Tô Ý Tiện.

A Thẩm Tri Hành: [Không được bơi một mình.]

A Thẩm Tri Hành: [Chờ tôi về.]

Tô Ý Tiện nhận được hai tin nhắn này thì quay lại nhìn dì Trần, dì ấy đảo mắt qua lại, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, còn hỏi cô sao thế.

Tô Ý Tiện bật cười, cảm thấy dì Trần thật đáng yêu.

“Không có gì ạ, cháu biết rồi dì Trần, cháu sẽ chờ chú về rồi mới bơi.”

Lần này dì Trần hài lòng, vui vẻ giục Tô Ý Tiện đi vào nhà ăn sáng.

Ăn sáng xong, Tô Ý Tiện làm một chuyện hiếm thấy - ra ngoài vào ban ngày.

Ba năm cấp ba chẳng bơi lần nào, mấy thứ áo tắm, kính bơi đều phải mua mới hết.

Cô đi vào một cửa hàng chuyên bán áo tắm, vừa vào đã đi thẳng tới kệ trưng bày đồ bơi thi đấu.

Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình tới giới thiệu: “Bên này là đồ bơi thi đấu hình tam giác, khá là chuyên nghiệp, chúng tôi còn có bikini gợi cảm, bên kia có đồ chia mảnh kèm váy.”

“Cô xem, đây là mẫu khá chạy của chúng tôi năm nay.” Nhân viên bán hàng mang một bộ đồ bơi liền thân ra.

Áo tắm mang màu xanh lục của quả bơ, trên mặt vải có ánh nhũ bạc, lộ da rất nhiều.

So với áo tắm hai mảnh và bikini thì cái này chỉ có thêm hai mảnh vải ở eo, nó nắm hai bên trái phải, luồn từ sau lưng thắt nút ở trước người, mặc lên người vừa khéo buộc ở nơi nhỏ nhất của eo.

Quả thực thiết kế rất khác biệt, Tô Ý Tiện cũng thích màu này.

Nhưng kiểu hoa hòe hoa sói này chỉ hợp đi nghỉ phép bên biển thôi, không hợp để bơi lội.

“Cái này không được.” Tô Ý Tiện quả quyết từ chối.

Cô nhanh chóng chọn một bộ đồ bơi thi đấu đen tuyền thông thường, hai dây chắc chắn, tam giác xẻ tà cao tiện duỗi chân, động tác lúc bơi sẽ khá thoải mái.

Tô Ý Tiện đưa áo tắm cho nhân viên bán hàng: “Cái đen này đi.”

“Nhưng thực sự cái xanh lục này rất đẹp, cô thích thì cũng có thể mua một cái, không mặc để bơi được thì sau này sẽ có cơ hội mà.”

Nhân viên bán hàng làm nghề này nhiều năm rồi, khách có thích món đồ nào đó hay không, cô ấy nhìn cái là biết ngay. Huống hồ cô gái trước mặt nhìn qua là biết không thiếu tiền, người có tiền không quá quan tâm tới việc mua thêm một cái áo tắm về nhà tích trữ.

Nhân viên bán hàng tiếp tục khuyên cô: “Bơi thì mặc cái đen này, ra ngoài chơi với bạn trai thì mặc cái xanh lục. Bộ xanh lục rất kén người mặc, vóc người cô đẹp thế này, nếu không tôi cũng không đề cử cho cô đâu.”

“Thích thì mua đi, mùa hè đi biển, mùa đông tắm suối nước nóng, ắt sẽ có cơ hội mặc đến, lần sau cũng đỡ phải ra ngoài mua tạm, đúng không?”

Tô Ý Tiện nghe nhân viên mua hàng nói mà mê, hơn nữa cô thích kiểu này thật, cuối cùng cô vẫn mua cả hai cái.

Sau khi về nhà, cô cất cái áo tắm màu xanh lục vào ngăn thấp nhất trong tủ quần áo, sau đó giặt sạch cái màu đen.

Buổi chiều, Tô Ý Tiện cố gắng lén xuống nước nhưng dì Trần rất sợ cô xảy ra nguy hiểm nên xách luôn cái ghế nhỏ ra ngồi giữa con đường đi tới bể bơi, chặn cô thật chặt.

Tô Ý Tiện than thở ngồi trước cửa sổ tầng hai, tha thiết mong chờ hôm nay Thẩm Tri Hành về sớm.

Mặt trời dần lặn về tây, sau khi ăn tối xong không bao lâu, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng cổng mở ra.

Tô Ý Tiện lười đi thang máy, vội vàng chạy xuống dưới tầng bằng thang bộ.

Thẩm Tri Hành khom lưng thay giày thì nghe thấy tiếng chạy bình bịch ở cầu thang, anh thay giày xong đứng thẳng dậy, Tô Ý Tiện đã chạy tới trước mặt anh.

Tô Ý Tiện nhìn anh với ánh mắt ngập tràn chờ mong, giọng điệu không kìm được vẻ hớn hở: “Chú về rồi!”

Thẩm Tri Hành sửng sốt, không hiểu tại sao hôm nay cô lại hoạt bát như thế.

“Cháu ăn cơm chưa?” Anh hỏi.

“Ăn rồi ạ!”

Khóe miệng Tô Ý Tiện không kiềm chế được mà cong lên, tông giọng cũng cao hơn ngày thường cả tám quãng: “Ngài ăn chưa ạ?”

“Ăn rồi.” Thẩm Tri Hành lướt qua cô nhìn dì Trần ở phía sau, vẻ mặt có phần không hiểu.

Dì Trần khua tay làm động tác bơi lội với anh, Thẩm Tri Hành mới nhớ ra hồi sáng anh đã đồng ý tan làm sẽ về bơi cùng cô.

Anh bận rộn cả ngày, quên mất chuyện này, biết trước thì anh đã bỏ bữa xã giao hồi tối rồi về nhà sớm hơn.

“Thế cháu đi thay đồ bơi đi.” Thẩm Tri Hành nói.

“Vâng!” Tô Ý Tiện lại chạy huỳnh huỵch lên tầng, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn.

“Có vẻ cô Tô rất thích bơi, ở nhà mong ngóng cậu cả ngày trời.” Trước kia dì Trần luôn cảm thấy Tô Ý Tiện hệt như bà cụ non, nói năng hành động đều cực kỳ thận trọng, không giống con gái tuổi này chút nào.

Bây giờ xem ra chỉ vì trước kia chưa đụng tới chuyện mà cô hứng thú thôi, vẻ hào hứng của cô khi nhìn thấy bể bơi chẳng thua gì Nhan Nghiên thấy đồ chơi xếp hình mới.

Thẩm Tri Hành nhìn bóng lưng vội vã chạy lên tầng của Tô Ý Tiện, cười lắc đầu.

Cô tuổi con cá vàng hả? Sao thấy bể bơi lại vui đến thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.