Ăn tối xong, Thẩm Tri Hành đưa Tô Ý Tiện về trường.
Xe vừa dừng hẳn thì Tô Ý Tiện đẩy cửa xuống xe ngay lập tức.
Giọng cô chẳng chút xao động, cảm ơn một cách máy móc: “Cảm ơn chú, phiền chú và trợ lý Tiền quá, cháu đi trước đây.”
Thẩm Tri Hành hạ cửa sổ xe xuống gọi cô lại: “Hôm nào thi xong? Tôi tới đón cháu.”
“Cháu vẫn chưa biết, để nói sau nhé chú.” Tô Ý Tiện nở một nụ cười gượng gạo với anh, “Chúc chú ngủ ngon, cháu đi đây.”
Thẩm Tri Hành nhíu mày lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Tô Ý Tiện đi xa, Thẩm Tri Hành xuống xe ngồi hàng ghế sau.
Anh vừa lên xe ngồi vững xong thì tháo tai nghe trên tai Nhan Nghiên xuống: “Chị cháu đã nói gì với cháu?”
Nhan Nghiên liếc anh: “Gì cơ ạ?”
“Con bé chia tay à?”
Hôm nay tâm trạng của Tô Ý Tiện không bình thường lắm.
Trước đó ở cổng trường, Thẩm Tri Hành tưởng rằng bọn họ lâu rồi không gặp nên cô hơi lạ lẫm với mình nhưng sau đó lúc ăn cơm cô cười rất gượng ép, còn hay thất thần.
“Không ạ.” Nhan Nghiên gãi cánh tay, “Hầy cậu đừng hỏi nữa, chuyện của con gái mà cậu quản nhiều thế làm gì?”
Thẩm Tri Hành: “Tỏ tình bị từ chối hả?”
“Không phải.” Nhan Nghiên thở dài, “Cậu à, cậu trở nên nhiều chuyện từ bao giờ thế? Cậu...”
Thẩm Tri Hành: “Người con bé thích không thích con bé?”
Nhan Nghiên dừng mấy giây: “Không mà, cậu...”
Thông qua mấy giây ngập ngừng khác thường của Nhan Nghiên trước khi nói, Thẩm Tri Hành hiểu ra.
“Được rồi, cậu biết rồi.”
Nhan Nghiên nghe vậy thì cuống lên, nhích người qua ôm cánh tay anh: “Cậu biết gì chứ? Cháu đã hứa với chị không nói với người khác!”
“Cháu không nói cho cậu biết.” Thẩm Tri Hành gạt tay cô bé ra, “Cậu tự đoán ra.”
Cô bé thực sự không muốn lén nói cho người khác biết, chỉ tại não không đủ dùng, đối thủ lại quá gian trá.
“Cậu ơi, cậu đừng nói cho chị biết là cháu nói với cậu nha.”
“Không nói, sau này không nhắc tới chuyện này nữa.”
Nhan Nghiên gật đầu, đấm vào gối ôm tức tối nói: “Chó má, đồ chó không có mắt nhìn người! Không thích chị là vì anh ta bị mù, cháu thực sự muốn nhìn xem đồ chó có mắt như mù ấy trông thế nào.”
Lần này Thẩm Tri Hành không trách cô bé nói chuyện chướng tai một cách hiếm có, mà lại chậm rãi nói: “Chắc người chị cháu thích trông cũng được.”
“Cũng phải...”
Nhan Nghiên đấm vào gối ôm hai phát nữa, càng tức giận: “Đó là kẻ mặt người dạ thú, chỉ được cái mã bên ngoài, kẻ mù!”
Nhan Nghiên vừa dứt câu thì Thẩm Tri Hành bỗng hắt xì mấy lần.
“Cậu, không phải cậu bị cảm đấy chứ?” Nhan Nghiên hào phóng chia thảm trên người cho anh, “Cậu đắp vào đi, không thể để ảnh hưởng tới công việc ngày mai được.”
...
Mấy ngày sau, lớp tổ chức liên hoan cuối kỳ.
Tô Ý Tiện và bạn cùng phòng vùi trong góc, rời xa trung tâm xã giao, tụ tập lại với nhau nói về sắp xếp trong kỳ nghỉ hè.
“Nghỉ hè cậu về chỗ chú cậu à?” Hình như mấy hôm nay Giản Đan không thấy Tô Ý Tiện dọn đồ đạc.
Cuối kỳ năm ngoái, Tô Ý Tiện chưa thi xong đã thu dọn vali xong xuôi mong ngóng về nhà rồi, lần này hơi khác thường.
“Không về đâu.” Tô Ý Tiện khẽ lắc đầu, sau đó giả vờ ung dung, “Tớ sắp chuyển nhà rồi, ngay đối diện trường, tới học kỳ sau các cậu đến nhà tớ chơi nhé.”
Giản Đan nghe vậy thì ngồi thẳng người dậy: “Chuyển nhà? Cậu ở một mình sao?”
“Ừ, ở một mình.” Tô Ý Tiện thích căn nhà nhỏ mà ấm áp, vì thế lúc chọn mua nhà cô không mua căn quá rộng.
Căn chung cư là kiểu hai phòng một sảnh, một phòng ngủ trong số đó được cô sửa thành phòng sách.
“Sau này có thể tới chỗ tớ ăn lẩu, khuya quá thì nằm luôn ra sàn.” Tô Ý Tiện nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt của cô lại không đúng, cười cực kỳ gượng gạo.
Ba bạn cùng phòng trao đổi ánh mắt, cảm thấy Tô Ý Tiện nhắc tới chuyện chuyển nhà không hề vui vẻ.
Đúng lúc đó có một bạn gọi mọi người chơi thật hay thách, bọn họ vội vàng kéo Tô Ý Tiện tham gia, không nhắc tới chuyện chuyển nhà nữa.
Bọn họ mượn chủ nhà hàng một bộ bài tây, xáo bừa lên rồi mỗi người rút hai lá, cộng hai lá lại, người nào cao điểm nhất thì quyết định hình phạt, người ít điểm nhất thì chịu trừng phạt.
Ở đây có tổng cộng gần ba mươi người, sau mấy vòng, cả phòng ký túc của Tô Ý Tiện chẳng hề có cảm giác tham dự.
Mãi đến khi Loan Vinh Hiên rút được lá ba cơ và lá ba rô, cậu ta bị yêu cầu bôi kem dưỡng tay cho bạn khác giới gần cậu ta nhất.
Loan Vinh Hiên ngồi giữa một đống con trai, tính về phía bên phải thì cô bạn gần nhất cách cậu ta sáu người, tính từ phía bên trái...
“Tô Ý Tiện!”
“Khéo quá, Tô Ý Tiện gần nhất.”
“Mau, ai có kem dưỡng tay!”
...
Trong lớp có rất nhiều người biết học kỳ trước Loan Vinh Hiên chiếm chỗ tặng quà cho Tô Ý Tiện, bình thường mọi người nhìn thấy thì coi như không thấy. Hôm nay vất vả mãi mới tóm được cơ hội ầm ĩ công khai chính đáng, ai nấy đều không kiềm chế được.
Loan Vinh Hiên hơi khó xử: “Giữa hè thế này ai lại mang kem dưỡng tay chứ? Đổi yêu cầu khác đi.”
Thật ra sau lần chuyển hành lý hồi đầu khai giảng, cậu ta đã dần dần nghĩ thông suốt rồi.
Nếu Tô Ý Tiện không có ý gì với cậu ta thì cậu ta không thể dùng danh nghĩa theo đuổi mà gây khó xử cho người ta mãi được. Vì thế trong học kỳ này cậu ta đã chủ động giảm bớt tiếp xúc với Tô Ý Tiện, mặc dù vẫn không nhịn được quan tâm cô nhưng ít nhất cậu ta không đến mức quấy rầy.
Nếu hôm nay thực hiện trừng phạt này, quan hệ của hai người lại bị người ta bàn tán là chắc chắn.
Bản thân Loan Vinh Hiên bị trêu chọc mấy câu cũng chẳng sao nhưng có vài người nói đùa mà không biết nghĩ gì hết, cậu ta không muốn Tô Ý Tiện bị làm phiền vì chuyện đó.
Người đưa ra trừng phạt liếc qua bạn gái mình, bạn gái cậu ta lập tức lấy kem dưỡng tay trong túi ra.
Cậu ta vứt kem dưỡng tay cho Loan Vinh Hiên, sau đó liếc mắt ra hiệu với Loan Vinh Hiên: “Người anh em à, chả nhẽ tôi không có kem dưỡng tay mà tôi lại đưa ra yêu cầu như thế à?”
“Hay là tôi bôi kem cho bạn nam nhé?” Loan Vinh Hiên nói xong thì định kéo bạn cùng phòng bên cạnh mình.
“Không được! Thế thì chắc chắn không được.”
“Sao lại không chơi nổi thế anh Hiên.”
“Con gái người ta còn chưa nói gì, cậu ngại gì chứ?”
...
Loan Vinh Hiên thấy thế thì quả quyết trả lại kem dưỡng tay: “Tôi uống rượu.”
Cậu ta ngồi về vị trí, uống một hơi cạn sạch bia trong cốc.
“Tôi chia bài đúng không?” Các bạn vẫn còn sững người, Loan Vinh Hiên đã bắt đầu xào bài rồi.
Cậu ta xào bài một cách trúc trắc nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, xào một lúc lâu mới lần lượt chia bài.
“Tôi có một quân K, một quân Q, không ai lớn hơn tôi đâu nhỉ?”
“Ai nhỏ nhất? Tôi mười hai.”
“Tôi ha? Tôi chín.”
Tô Ý Tiện bất đắc dĩ ngửa bài ra: “Tôi bảy.”
“Cậu gọi cho người đầu tiên trong danh sách liên lạc gần đây nhất mà phải là người có lưu trong danh bạ, cứ nói cậu uống sau, bảo người đó tới đón cậu về.”
Tô Ý Tiện nghe xong thì bưng chén rượu của Giản Đan lên uống luôn chẳng chút ngập ngừng.
Người liên lạc gần đây nhất của cô là Thẩm Tri Hành.
Chiều hôm nay Thẩm Tri Hành gọi tới hỏi cô có nghỉ hè không, chắc là muốn để trống lịch chuyển nhà giúp cô.
Nếu Thẩm Tri Hành không bảo cô nghỉ hè chuyển nhà thì có lẽ Tô Ý Tiện sẽ rút điện thoại ra không chút do dự.
Nhưng bây giờ cô không dám gọi nữa.
Cô sợ làm phiền Thẩm Tri Hành.
Hơn một năm nay, cô gây ra quá nhiều phiền phức cho anh, Tô Ý Tiện không thể chỉ vì trò chơi mà làm phiền anh.
Không đúng, sau này cô sẽ cố gắng hết sức không làm phiền anh.
Đây là lần thứ hai Tô Ý Tiện uống rượu, đối với cô mà nói, bia khó uống hơn cả rượu ngâm, cô nín thở một hơi nuốt rượu xuống bụng, vội vàng uống hai hớp nước ngọt.
Trong những buổi đi chơi, Tô Ý Tiện cực kỳ ít uống rượu, hành động khác thường lần này của cô khiến các bạn ngửi thấy mùi hóng chuyện.
Sau đó cô bị hai lần điểm nhỏ nhất.
Lần đầu tiên hỏi “Người cậu thích ở trong trường mình sao?” Tô Ý Tiện trả lời không phải.
Lần thứ hai lại bắt cô gửi Wechat chúc ngủ ngon cho người mà cô thích.
“Tôi uống rượu.”
Để phòng ngừa người tửu lượng tốt trốn tránh chơi game nên trước khi vào cuộc chơi, họ đã đưa ra quy định, lần sau phải uống nhiều hơn lần trước hai chén.
Có một cô bạn bình thường chơi khá thân với cô thấy cô uống rượu thì hơi ngạc nhiên: “Gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cũng không được sao? Cậu yêu thầm à?”
Tô Ý Tiện im lặng một lúc, cuối cùng không trả lời.
Xem như là yêu thầm nhỉ?
Dường như nó bí mật hơn yêu thầm một chút, thêm phần... Không thể cho người ta biết.
...
Qua mấy vòng nữa, Tô Ý Tiện lại uống thêm một lần.
Lần này ba chén vào bụng, cô thực sự không uống nổi nữa, Quan Nhã Ninh uống hai chén còn lại giúp cô.
Ngồi một lúc, Tô Ý Tiện kéo Giản Đan đi vệ sinh.
Cô cúi đầu chống tay vào bồn rửa tay, dùng nước lạnh hất lên gò má nóng bỏng: “Tớ chóng mặt quá, lát nữa các cậu, chắc phải đỡ tớ về đấy.”
“Biết rồi.” Giản Đan lo lắng nhìn cô, “Cậu không sao chứ? Từ trước tới nay tớ chưa từng thấy cậu uống nhiều rượu như thế bao giờ, không phải cậu không uống được sao?”
“Tớ có thể uống được!”
Tô Ý Tiện khịt mũi, lau nước trên mặt một cách bừa bãi: “Tớ uống sẽ say, say sẽ nói rất nhiều, hơn nữa sẽ quên hết, sáng hôm sau sẽ hoàn toàn, không nhớ hôm trước đã làm gì.”
“Cậu hứa với tớ.” Tô Ý Tiện bỗng áp sát tới trước mặt Giản Đan, biểu cảm nghiêm túc, “Không được, chụp ảnh, chụp cái loại chuyển động được ấy, không được làm.”
Ảnh chuyển động được?
“Ý cậu là video ấy hả?”
“Ừ!” Tô Ý Tiện gật đầu, sau đó ôm chầm lấy cô ấy, “Các cậu nhất định phải đưa tớ về phòng cùng, không được bỏ mặc để tớ tự đi...”
“Tớ uống rượu vào rất ngoan, không ói đâu.”
“Hơn nữa tớ còn có thể coi chỉ tay cho cậu, cậu muốn xem không? Tớ nói cho cậu, một điều may mắn...”
“Được, về thì xem, về rồi xem nhé.” Giản Đan đỡ cô ra ngoài.
Cô ấy không dẫn Tô Ý Tiện vào phòng riêng của cuộc tụ tập nữa mà đi ra chỗ ngồi nghỉ ngơi ở sảnh, gọi điện cho hai người ở bên trong.
Lưu Tử Dịch và Quan Nhã Ninh nhanh chóng cầm túi của bọn họ ra.
“Chúng ta về trước thôi, tớ nói với các bạn rồi.”
“Được, thế hai cậu ra gọi xe đi, tớ ngồi với cậu ấy một lúc.”
Giản Đan thấy Tô Ý Tiện ngồi không vững, muốn đỡ đầu cô dựa vào bả vai mình.
Đầu Tô Ý Tiện vừa mới chạm vào vai cô ấy, chưa dựa vào hẳn, cô bỗng giật mình, giãy giụa ngồi thẳng người dậy.
“Sao thế? Vai tớ có đinh à?” Biên độ động tác của cô rất lớn, dọa Giản Đan giật nảy mình.
Tô Ý Tiện lắc đầu, khóe miệng trễ xuống dưới, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “Không thể dựa, sẽ bị sái cổ đấy.”
“Sau này có bị sái cổ cũng không ai, không ai quan tâm tới tớ nữa, tớ ở một mình, bị sái cổ không có ai bế tớ, tớ chỉ có thể vẹo cổ thôi hu hu hu...”
Quan Nhã Ninh vừa đi tới thì thấy Tô Ý Tiện khóc lóc nói nghiêng cổ gì đó.
“Cậu ấy nói gì vậy?”
Giản Đan lắc đầu liên tục: “Tớ nghe mà chẳng hiểu gì.”
“Đi thôi, xe đến rồi.”
Quan Nhã Ninh và Giản Đan mỗi người một bên đỡ Tô Ý Tiện, người ở giữa vừa đi vừa khóc, Giản Đan chỉ có thể dùng tay áo của mình lau cho cô.
“Khóc vì người cậu thích hả?” Hôm nay Quan Nhã Ninh nghe cô bảo có người mình thích rồi còn thấy kỳ lạ, bình thường Tô Ý Tiện chưa từng nhắc tới chuyện này với họ, bọn họ cũng chưa từng thấy Tô Ý Tiện và bạn nam nào tiếp xúc nhiều.
“Không biết nữa.” Thật ra trong lòng Giản Đan đã có suy đoán lờ mờ rồi nhưng nếu Tô Ý Tiện không chủ động nói cho họ biết thì họ không tiện nói lung tung.
Lên xe, Tô Ý Tiện ngồi thẳng tắp ở hàng ghế sau, đầu dựa vào gối tựa đầu của xe một cách ngay ngắn.
“Ngày mai phải làm sao? Mai chúng ta về nhà hết. Hay là gọi cho người nhà cậu ấy nhỉ? Không phải cậu có số của chú cậu ấy sao?”
Bọn họ chỉ biết Tô Ý Tiện có một người chú không có quan hệ máu mủ, các bạn cùng phòng chưa từng gặp người thân nào khác, cũng không nghe cô nhắc tới.
Nghe thấy chữ chú, Tô Ý Tiện mở bừng mắt ra, quay người nắm chặt tay Quan Nhã Ninh.
Cô hỏi Quan Nhã Ninh: “Cậu cũng biết chú tớ sao?”
“Không đúng.” Vành mắt Tô Ý Tiện ửng đỏ, khẽ nức nở, “Người đó không phải chú tớ, tớ không cần chú...”
“Rồi rồi, không cần chú, không cần chú.” Quan Nhã Ninh vội vàng dỗ cô.
Tô Ý Tiện sững người một giây rồi tiếng nức nở càng to hơn: “Nhưng mà, nhưng mà tớ lại rất cần chú...”
Quan Nhã Ninh và Giản Đan thoáng nhìn nhau, hai người nhất trí im lặng, quyết định không nói logic với con ma men.
Lúc xe chạy tới gần trường, điện thoại của Tô Ý Tiện ở trong túi bỗng vang lên.
Giản Đan lấy điện thoại của cô ra, nhìn thấy người gọi tới là “Thẩm Tri Hành”.
Cô ấy nhìn Tô Ý Tiện đang kéo Quan Nhã Ninh nói đường tình cảm trắc trở gì đó, tự quyết định ấn nghe máy.
“Alo? Chú của Ý Ý đúng không ạ? Bọn cháu vừa đi chơi về, Ý Ý uống say...”
Hai mươi phút sau, Thẩm Tri Hành vội vàng chạy tới dưới tòa ký túc xá.
Từ xa anh đã nhìn thấy ba cô gái, đến gần mới thấy Tô Ý Tiện ngồi xổm cạnh bụi cỏ đóng vai cây nấm.
“Cây nấm nhỏ” cúi đầu lẩm bẩm chẳng biết đang nói gì, ba người bạn cùng phòng của cô còn khá phối hợp, ba người vây quanh cô, mỗi người một câu nói chuyện với cô.
“Con bé uống bao nhiêu?” Thẩm Tri Hành đi tới, nhóm Giản Đan tản ra bớt.
“Chơi trò chơi thua mấy ván, uống thêm mấy cốc bia.” Giản Đan giải thích đúng trọng tâm, sau đó hỏi anh, “Chú muốn đón cậu ấy về sao?”
Thẩm Tri Hành gật đầu: “Không làm phiền các cháu.”
Tô Ý Tiện uống say rồi sẽ nói rất nhiều, e rằng sẽ quấy khiến bọn họ không ngủ yên.
“Có phải mai con bé còn phải thi nữa đúng không?” Thẩm Tri Hành nhớ lúc chiều Tô Ý Tiện nói qua điện thoại rằng phải ở lại trường thêm mấy ngày.
Ba cô gái nghe vậy thì đều ngẩn người, môn thi cuối cùng đã kết thúc vào buổi sáng hôm nay rồi.
Giản Đan lấy lại phản ứng trước: “Cháu không rõ lắm, các môn tự chọn của bọn cháu không giống nhau.”
Thẩm Tri Hành: “Tôi biết rồi, cảm ơn các cháu.”
“Vâng, bọn cháu đi trước nhé chú.”
Sau khi các bạn cùng phòng đi khỏi đó, Thẩm Tri Hành đi tới cạnh Tô Ý Tiện vỗ đầu cô: “Dậy thôi, về nhà nào.”
Tô Ý Tiện vùi đầu không nhúc nhích, giọng rầu rĩ: “Về đâu? Cháu không có, không có nhà...”
Nghe thấy cô nói không có nhà, trong lòng Thẩm Tri Hành có chút chua xót.
Anh ngồi xổm xuống đối diện Tô Ý Tiện, dịu dàng nói: “Sao lại không có nhà?”
“Không có nhà, nhà họ Thẩm không phải nhà, nhà mới cũng không phải nhà...” Hơn một năm nay, cô đã vô thức coi nhà của Thẩm Tri Hành thành nhà, nhưng mấy ngày trước cô mới nhớ ra, đó cũng không phải nhà của cô.
Tô Ý Tiện nói này nói kia rồi bắt đầu nghẹn ngào: “Cháu cũng không có người thân, cháu tưởng cháu có nhưng lại không có nữa rồi.”
Thẩm Tri Hành thở dài, vươn tay xoa gáy cô mấy lần: “Có người thân, tôi là người thân của cháu.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, má cô đỏ ửng, hốc mắt ngấn lệ.
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, khiến Tô Ý Tiện không nhìn rõ người trước mặt, cô cúi đầu gắng sức lau nước mắt bằng tay áo rồi nhìn lại...
Sau khi thấy mặt Thẩm Tri Hành, cô ấm ức cực kỳ, nước mắt lại tràn ra khỏi khóe mi.
Tô Ý Tiện cao giọng: “Chú không phải người thân.”
“Tôi không phải?”
Thẩm Tri Hành nhíu chặt mày: “Sao tôi lại không phải? Cháu không cần người chú này nữa à?”
Tô Ý Tiện nhìn mặt anh, gằn từng chữ một: “Chú không phải chú cháu.”
“Bố cháu là con một, cháu không có chú.”
“Được rồi, tôi không phải chú cháu.” Thẩm Tri Hành kiên nhẫn dỗ dành cô, “Thế sau này cháu muốn gọi tôi là cậu giống Nhan Nghiên hả?”
“Chú!” Tô Ý Tiện tức cái mình, duỗi tay đẩy anh, “Chú, rất thích làm bề trên của người khác đấy.”
Thẩm Tri Hành bật cười, vai vế của anh không phải thứ anh muốn hay không.
“Thế cháu nói xem phải làm sao?”
Tô Ý Tiện lắc đầu, lại vùi mặt vào khuỷu tay: “Không làm gì hết... Dù sao cháu chuyển nhà đi cũng sẽ không gặp được chú nữa.”