Cây Khô Gặp Xuân Về

Chương 29



“Muốn gặp tôi thường xuyên sao?”

Tô Ý Tiện không đáp, cúi đầu không nhúc nhích.

Chiếc áo sơ mi màu lam nhạt của Tô Ý Tiện bị nước mắt thấm ướt đẫm một mảng to, hai bên ống tay áo dính đầy nước mắt.

Thẩm Tri Hành đợi một lúc, thấy áo sơ mi của cô càng ngày càng ướt thì cúi người xuống đỡ cô đứng dậy.

“Về nhà trước đã.”

Anh giữ vai Tô Ý Tiện, hỏi cô: “Có tự đứng vững được không?”

“Được.” Tô Ý Tiện nhỏ giọng đáp.

Thẩm Tri Hành buông cô ra: “Thế cháu tự đi, không cần tôi đỡ?”

Tô Ý Tiện chậm rãi chớp mắt một cái, một giây sau, bộ não không tỉnh táo lắm vì say rượu bỗng đưa ra một mệnh lệnh - muốn anh đỡ.

Vì thế, Tô Ý Tiện nghiêng người về trước, cố ý loạng choạng bước về phía trước một bước.

Hai tay cô nắm chặt cánh tay Thẩm Tri Hành, trán suýt chạm vào ngực anh…

Nhưng cô không dám dựa vào đó.

Cô sợ.

Cô sợ mình thể hiện quá rõ ràng sẽ khiến Thẩm Tri Hành nhận ra điều gì đó.

Với tính cách của Thẩm Tri Hành, có khi lúc đó bọn họ chẳng thể gặp mặt nhau.

Tô Ý Tiện chậm rãi vịn vào cánh tay anh ngẩng đầu lên, nửa tỉnh nửa say: “Có vẻ cháu không tự đi được đâu.”

Thẩm Tri Hành thở dài, đỡ cái người bước đi lảo đảo nào đó ra ngoài.

Cơn mưa rào xế chiều đã xua tan không ít sự oi bức, gió đêm thổi vào người hơi lạnh.

Tô Ý Tiện rùng mình hai phát, men say cũng dần tan bớt đi một chút.

Lúc sắp tới cổng trường, cô bỗng nắm chặt cổ tay Thẩm Tri Hành, nghiêm túc nói: “Muốn gặp chú thường xuyên…”

Thẩm Tri Hành hơi cứng người lại, nhìn xuống cổ tay phải.

Anh kéo cổ tay áo sơ mi của mình xuống, đến vị trí cổ tay, sau đó dịch tay Tô Ý Tiện cầm vào tay áo.

“Cháu vừa nói gì?”

Tô Ý Tiện cụp mắt mắt nhìn ống tay áo sơ mi của anh, sự can đảm vất vả dựng lên nhờ men say đã tiêu tan hơn nửa.

Cô buông cổ tay Thẩm Tri Hành ra, nhắm mắt lại: “Cháu, cháu nói muốn thường xuyên được gặp chú… và Nhan Nghiên.”

“Được, sau này nghỉ lễ tôi sẽ cố gắng hết sức chừa thời gian dẫn hai đứa ra ngoài chơi.”

Tô Ý Tiện gật đầu, được anh đỡ lên xe.

Sau khi lên xe, cô cởi áo sơ mi khoác trên người ra, ngửa đầu ra sau đờ đẫn.

Thẩm Tri Hành nhíu mày: “Mặc áo vào.”

“Ướt, mặc khó chịu.”

Tô Ý Tiện cúi đầu nhìn áo ba lỗ của mình, không bị lộ.

“Đây là cái áo rất bình thường, nếu chú cảm thấy nó có vấn đề thì chính chú mới có vấn đề ấy.”

Thắt dây an toàn, lại để lộ nửa phần eo…

Thẩm Tri Hành bóp mi tâm, coi như chính anh có vấn đề đi.

Anh quay đầu đi, mở cửa xuống xe, chạy lên ngồi ghế lái phụ.

Tiền Tiễn không nhịn được bật cười: “Sếp Thẩm à, bây giờ con gái mặc như thế rất bình thường, công ty chúng ta cũng có rất nhiều nhân viên mặc kiểu này.”

Ngày thường Thẩm Tri Hành không rảnh rỗi để ý nhân viên mặc gì.

Anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tô Ý Tiện lại khóc tiếp thì cực kỳ đau đầu.

Thẩm Tri Hành nghiêng đầu hỏi cô: “Lại khóc gì nữa thế? Ở trường có người bắt nạt cháu sao?”

“Không ạ.” Tô Ý Tiện tựa đầu vào gối ôm, vai run rẩy.

Thẩm Tri Hành thử dò hỏi: “Chuyện tình cảm à?”

Lần này cô không trả lời.

Cô buồn từ lần trước tới hôm nay đã một tuần rồi.

Qua một tuần mà vẫn chưa tự thoát ra được, còn muốn mượn rượu giải sầu, còn khóc thành thế này nữa…

Thẩm Tri Hành bỗng cảm thấy bực bội: “Sao thằng nhóc kia không thích cháu?”

Tô Ý Tiện chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Gì cơ ạ?”

Thẩm Tri Hành kiềm chế cảm xúc xuống rồi hỏi: “Người mà cháu thích ấy, tại sao lại không thích cháu?”

“Cháu không biết.”

Tô Ý Tiện dùng mù bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi ngược lại: “Tại sao người ta phải thích cháu?”

Thẩm Tri Hành quay người ra sau, nhìn gương mặt đầy nước mắt vì khóc của cô, nhất thời không biết nói gì.

Tô Ý Tiện cụp mắt: “Cháu ngủ một lát.”

Cô nâng vách cách âm lên.

Mấy giây sau, Thẩm Tri Hành nghe thấy tiếng khóc ở hàng ghế sau qua cửa sổ mở rộng.

Anh thở dài liên tục, lại không biết nên khuyên thế nào, đành đóng kín cửa sổ xe lại.

“Lúc cậu học đại học, bố mẹ cậu có quản lý cậu không?” Thẩm Tri Hành hỏi Tiền Tiễn.

“Không, lúc đó tôi bị người ta đá cũng chỉ trốn khóc một mình, nói chuyện này với phụ huynh thì mất mặt lắm.”

Tiền Tiễn biết anh lo lắng cho Tô Ý Tiện bèn làm người phát ngôn hộ, mắng thay anh: “Nếu để tôi nói ấy à, cậu chàng kia đúng là có mắt không tròng, cô Tô xinh đẹp như thế mà không thích, cậu ta thích người thế nào? Tiên nữ trên trời hay gì?”

“Không đúng, sếp Thẩm này, anh nghĩ liệu có phải chàng trai mà cô Tô thích không thích nữ không?”

Thẩm Tri Hành đang định lên tiếng thì hắt xì hơi.

“Không phải anh bị viêm mũi đó chứ? Sao gần đây hắt hơi nhiều vậy?”

“Không biết.” Thẩm Tri Hành mang gương mặt không cảm xúc, “Có lẽ có người đang nói xấu tôi.”

“À cũng đúng, mới đây anh đã không đồng ý một đống đề án, còn bỏ hai dự án, có lẽ người mắng anh có thể xếp nửa vòng Giang Thành luôn đấy.”

Xe chạy ngang qua một tòa nhà mà nhà họ Thẩm mới khai thác dạo gần đây, đột nhiên Thẩm Tri Hành nhớ tới căn chung cư của Tô Ý Tiện.

“Dọn dẹp nhà của con bé xong chưa?”

“Quét dọn xong rồi, đồ dùng cơ bản cũng chuẩn bị xong hết theo dặn dò của anh. Anh nói bạn bè trong phòng ký túc xá của cô ấy có quan hệ tốt với nhau, tôi đã bảo người ta chuẩn bị thêm giường gấp và chăn đệm, sau này có bạn bè ngủ lại cũng tiện.”

Thẩm Tri Hành gật gù: “Những thứ chưa chuẩn bị thì cứ để từ từ, tạm thời không chuyển đi nữa.”

Anh vừa nghĩ tới cảnh Tô Ý Tiện ngồi xổm ven đường ấm ức khóc lóc nói mình không có nhà, không có người thân thì trong lòng khó chịu.

Chắc Tô Ý Tiện cảm thấy anh đang đuổi cô đi.

“Lần trước tôi cũng định nói với anh chuyện này.” Tiền Tiễn liếc mắt nhìn anh, “Tôi nói thẳng nhé sếp Thẩm, cô gái từng trải qua những chuyện như cô Tô, bình thường nội tâm rất nhạy cảm. Hơn một năm qua, cô ấy vất vả lắm mới quen thân được với anh và Nhan Nghiên, bây giờ anh chủ động bảo cô ấy dọn đi, cô ấy sẽ suy nghĩ nhiều lắm đấy.”

“Bình thường cô ấy khách sáo với tôi và chú Vương. Chú Vương nói cô ấy tự bắt xe đi được thì sẽ không gọi cho chú ấy. Cô ấy sợ gây phiền phức cho đám làm công ăn lương bọn tôi như thế, chắc chắn càng sợ làm phiền anh hơn.”

Thẩm Tri Hành lại thở dài, anh cởi cúc ở cổ áo, hạ kính xe xuống cho thoáng gió.

“Cậu không nói sớm.”

Nếu không phải vì vừa nãy nghe thấy Tô Ý Tiện uống say khóc một trận, anh còn chẳng biết rằng cái mà anh nghĩ là lòng tốt lại khiến cô ấm ức như vậy.

“Tôi đâu dám! Nói thật chứ dù sao bây giờ anh cũng chưa có bạn gái, tôi thấy chi bằng…”

Thẩm Tri Hành nhíu mày, trầm giọng quát: “Nói chuyện chú ý một chút.”

“Gì thế?” Tiền Tiễn không hiểu sao anh lại giận, cuống quýt nói, “Tôi, tôi nói chi bằng cứ để cô Tô ở chỗ anh, nếu sau này, anh có bạn gái thì chuyển đi, có phải thế cũng được đúng không?”

“Anh, anh tưởng tôi định nói gì?”

“Không gì hết.” Thẩm Tri Hành phủ nhận.

Bỗng nhiên Tiền Tiễn trợn tròn hai mắt: “Không phải anh nghĩ tôi định nói…”

“Lái xe đi.”



Họ về đến nhà thì hai giờ sáng rồi, Tô Ý Tiện ngủ một giấc trong xe, gần tỉnh rượu hẳn luôn rồi.

Sau khi xuống xe, cô chào Thẩm Tri Hành một tiếng rồi vội vàng lên tầng.

“Sếp Thẩm, ngày mai anh nhớ an ủi cô Tô nhé.” Tiền Tiễn chu đáo nhắc nhở anh, “Con gái hay xấu hổ, cô Tô khác với bạn nhỏ vô tư vô tri Nhan Nghiên.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Hì hì, không cần cảm ơn, thế thì tôi đi trước nhé sếp Thẩm.”

“Đợi chút, mai gọi tài xế đến.” Thẩm Tri Hành nghĩ một lát, “Cậu nói rõ với con bé, xe con bé tự mua, lương tài xế con bé tự trả.”

Tiền Tiễn ra dấu OK với anh: “Yên tâm đi sếp Thẩm.”

Tiền Tiễn đi về, Thẩm Tri Hành ngẩng đầu nhìn lên tầng ba.

Đèn phòng ngủ và nhà tắm đều sáng.

Thẩm Tri Hành gửi tin nhắn cho dì Trần, dặn dì ấy ngày mai không cần gọi Tô Ý Tiện dậy, sau đó anh chậm rãi đi vào nhà, rón rén đi lên tầng về phòng bằng thang bộ.



Hôm sau, Tô Ý Tiện ngủ thẳng tới hơn tám giờ mới dậy.

Cô xuống dưới ăn sáng xong thì dì Trần nói Thẩm Tri Hành tìm cô có việc, bảo cô lên thư phòng.

“Chú ấy không đi làm ạ?”

Hôm nay là thứ hai, sáng sớm Thẩm Tri Hành phải đi họp mới đúng.

“Không, nói tìm cháu có việc nên cố ý nghỉ.”

“À…” Tô Ý Tiện xị mặt, chậm rì rì đi lên tầng.

Muốn chuyển nhà giúp cô mà chẳng thèm họp hành gì nữa.

Cô giơ tay gõ cửa phòng sách, nghe thấy tiếng đáp lại thì đẩy cửa ra, đứng ở cửa không đi vào.

“Cháu vừa hỏi dì Trần rồi, trong nhà… Ở đây, ở đây có thùng giấy và túi xách to để dọn đồ chuyển nhà, dù đồ đạc của cháu nhiều nhưng chắc sẽ dọn nhanh thôi.”

“Đừng dọn đi nữa.” Thẩm Tri Hành gập máy tính lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

“Dạ?” Tô Ý Tiện sững sờ đứng ở cửa.

Thẩm Tri Hành: “Đi vào đây, đóng cửa lại.”

Tô Ý Tiện đóng cửa phòng, ngồi đối diện anh qua bàn làm việc.

“Sao lại không dọn nữa? Nhà có chuyện gì sao chú?”

Thẩm Tri Hành không trả lời mà hỏi cô: “Còn chóng mặt không?”

“Không ạ.”

“Cháu còn nhớ tối hôm qua tôi đã nói gì với cháu không?”

“Không nhớ nữa.” Tô Ý Tiện chỉ nhớ mình khóc ở dưới tòa ký túc xá, cụ thể nói gì thì cô không có ấn tượng.

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Tôi hỏi cháu có muốn tiếp tục ở lại đây không, cháu nói cho cháu suy nghĩ đã.”

Anh nghĩ chắc hẳn cô nhóc này không muốn nhớ lại dáng vẻ yếu ớt mất lịch sự của mình lúc say rượu, nếu cô đã quên mất chuyện hôm qua rồi thì Thẩm Tri Hành không muốn để cô nhớ lại nữa.

“Cháu nghĩ thế nào rồi?” Thẩm Tri Hành hỏi.

Tô Ý Tiện nhíu mày: “Cháu không tin, ngài lại lừa cháu đúng không?”

Lần trước cô say đã bị anh lừa rồi.

“Rõ ràng ngài luôn giục cháu chuyển nhà đi, sao tự dưng lại hỏi cháu có muốn tiếp tục ở lại không?” Tô Ý Tiện cảm thấy điều này không hợp lý.

“Có phải tối qua cháu uống say rồi nói gì với ngài không? Cháu, cháu… Lời nói lúc say không tính là thật, cháu có thể dọn đi, hơn một năm qua cháu đã gây thêm nhiều phiền toái cho ngài…”

Nghe cô nói vậy, Thẩm Tri Hành sầm mặt xuống.

Quả nhiên cô cho rằng anh luôn thúc giục cô chuyển đi.

“Hình như tôi không có giục cháu chuyển đi.” Trong ấn tượng của Thẩm Tri Hành, anh chưa từng nói câu nào bắt cô mau chóng chuyển nhà đi cả.

“Hôm đó ở cổng trường thi, ngài nói hết học kỳ sẽ dọn nhà giúp cháu, sau đó còn gọi hai lần, gửi ba tin nhắn hỏi cháu bao giờ thi xong.” Tô Ý Tiện nói rất nhanh, làm như trong lòng đã nổi giận.

“Tôi muốn hết học kỳ sẽ đón cháu về nhà, không có ý giục cháu chuyển đi.” Thẩm Tri Hành giải thích.

Anh không ngờ vì mình từng nhắc tới chuyện chuyển nhà sau khi hết học kỳ đúng một lần như thế, Tô Ý Tiện lại coi mấy lần quan tâm sau đó của anh thành sự thúc giục.

“Trước đó muốn dọn nhà giúp cháu là vì cháu nói trường học có kỳ học hè, đi học từ căn chung cư tới trường sẽ dễ dàng hơn.”

Học kỳ hè hằng năm Đại học Giang Thành đều có hai kỳ môn tự chọn hè, Tô Ý Tiện đã nói từ trước là nghỉ hè năm nay cô muốn chọn một môn mình thích, nhưng bạn cùng phòng đều về nhà vào dịp này, vì thế không ai đi học cùng cô.

“Vì cái đó?” Tô Ý Tiện hơi ngạc nhiên.

Cô nhớ lần trước cô nhắc tới môn học hè với Thẩm Tri Hành là vào lúc nghỉ lễ Thanh Minh, anh nhớ suốt hơn hai tháng…

“Thế sao lại không chuyển nữa? Cháu chọn môn học rồi, chín giờ đến mười một giờ thứ hai, tư, sáu hàng tuần.”

“Tôi bảo Tiền Tiễn tìm tài xế cho cháu, nhưng chín giờ sáng cháu phải lên trường rồi, hơn bảy giờ phải từ nhà xuất phát.” Vì thế, Thẩm Tri Hành cảm thấy cô quá vất vả, ngày nào cũng phải ngồi xe hơn ba tiếng.

Tô Ý Tiện nói ngay lập tức: “Cháu làm được, cháu dậy được!”

Cô nói xong thì cúi đầu xoa mũi, cố gắng ghìm khóe miệng của mình xuống để mức độ cong lên của nó không quá rõ ràng.

Biết Thẩm Tri Hành không có ý bắt cô chuyển đi, Tô Ý Tiện đánh bạo hỏi anh: “Cháu… Cháu muốn dùng bể bơi vào mùa hè, nên có thể chờ tới mùa đông trời lạnh rồi chuyển đi không?”

“Bể bơi vừa được lắp thêm máy cấp nhiệt ổn định nhiệt độ, sau này trời lạnh cũng bơi được.”

Vào kỳ nghỉ Thanh Minh, Thẩm Tri Hành thấy Tô Ý Tiện ngồi ở trong sân nhìn chằm chằm bể bơi thẫn thờ, sau kỳ nghỉ lễ đã bảo người ta lắp một bộ.

“Sau này cháu muốn ở một mình thì tới căn chung cư, không muốn ở một mình thì về đây.”

Để cô ở lại đây mà không có áp lực gì, Thẩm Tri Hành nói thêm: “Nghiên Nghiên sợ sau này con bé lên cấp ba tôi ở một mình quá cô đơn, cháu coi như thỉnh thoảng về bầu bạn với tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.