Tô Ý Tiện đi theo Thẩm Tri Hành vào thang máy, hai người đứng song song hai bên trái phải.
Nói là đứng song song vậy thôi chứ thật ra hai người đều rúc vào trong góc. Mặc dù bọn họ đều cố gắng hết sức giữ khoảng cách nhưng cái thang máy này quá nhỏ, vẫn không thể tránh được đụng chạm nhẹ.
Tô Ý Tiện đi vào thang máy sau Thẩm Tri Hành, anh phát hiện ra điều không đúng, không gian quá hẹp.
Anh đứng chếch bên trong, không tiện đi ra ngoài, anh chưa kịp đề nghị anh và Tô Ý Tiện cùng ra ngoài đi cầu thang bộ thì cửa thang máy đã đóng lại.
Đồ ngủ tơ tằm mùa hè mỏng như không có gì, thỉnh thoảng cánh tay Tô Ý Tiện cọ vào cánh tay Thẩm Tri Hành, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người anh một cách rõ ràng.
Trong không gian kín nhỏ hẹp, dường như khứu giác càng thêm nhạy bén. Mùi đào mật ngọt thanh hòa với hương bạc hà, quanh quẩn ở chóp mũi cô một lúc lâu vẫn không tan.
Thang máy chậm rãi đi lên, nhiệt độ ở gò má Tô Ý Tiện cũng dần tăng cao.
“Thang máy một người.” Bỗng nhiên Thẩm Tri Hành thốt ra bốn chữ đó, có vẻ anh đang làm dịu bầu không khí ngượng ngạo này.
Về sau cái thang máy này mới được lắp đặt, tiện cho anh tăng ca ban đêm lên xuống tầng không làm phiền người khác nghỉ ngơi.
Tô Ý Tiện không biết nói gì cho phải, mím môi ừm một tiếng, rụt cánh tay về hết cỡ.
Rất nhanh sau đó cửa thang máy mở ra, Tô Ý Tiện nhanh chân bước ra ngoài, lại thấy bên ngoài thang máy không phải hành lang mà là phòng ngủ.
Cả căn phòng được trang trí theo phong cách trắng đen xám, chiếc giường màu xám đậm phẳng phiu không có một nếp nhăn.
Áo sơ mi và quần tây vắt trên chiếc sô pha đơn có lưng dựa cao làm bằng da ở cuối giường, trên quần tây còn có nửa đoạn thắt lưng buông thõng ra khỏi tay vịn ghế.
“Bên này.” Thẩm Tri Hành đẩy cửa gian bên phải ra, đi vào phòng sách.
Tô Ý Tiện vội vàng theo sau, không dám nhìn ngó linh tinh trong phòng ngủ của anh nữa, chỉ sợ nhìn thấy gì đó không nên nhìn.
Thẩm Tri Hành mở rộng cánh cửa phòng sách hướng ra hành lang tầng ba, sau đó quay lại trước bàn đọc sách, lấy hòm thuốc trong ngăn kéo ở bên dưới. Anh lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ Tô Ý Tiện cần ở tầng dưới của hòm thuốc ra, thêm cả một gói tăm bông chưa xé vỏ.
“Cảm ơn chú, chúc chú ngủ ngon.” Tô Ý Tiện tiến lên một bước, lấy mất chai thuốc sát trùng trên tay Thẩm Tri Hành chẳng chút do dự, sau đó nhanh chóng với lấy thuốc mỡ và tăm bông trên bàn.
Cô cầm đồ nhanh chân bước ra khỏi cửa phòng sách, không nán lại một giây nào, cuối cùng còn chu đáo đóng cửa phòng sách lại cho anh.
Sau khi cửa được đóng, Thẩm Tri Hành vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong phòng anh có gì hả? Sao tự dưng chạy nhanh thế?
Thẩm Tri Hành ngồi về bàn, vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy bản mặt của Thẩm Tùng trên màn hình máy tính.
Vừa nãy anh đang họp với các đồng nghiệp ra nước ngoài công tác, giữa chừng nghỉ mười phút, lúc này mấy đồng nghiệp cũng quay lại trước máy tính rồi.
Thẩm Tri Hành đeo tai nghe lên: “Tiếp tục.”
“Vừa nãy là Tô Ý Tiện hả chú? Có vẻ rất xinh đẹp.” Thẩm Tùng hỏi.
Cô gái vừa rồi đi quá nhanh, Thẩm Tùng chưa nhìn rõ mặt.
Thẩm Tri Hành nhíu mày, vừa tiếc mài sắt không nên kim, lại khâm phục độ mặt dày của cậu ta.
Lần này Thẩm Tùng ra nước ngoài chẳng làm được việc gì đàng hoàng, từ sáng tới tối thoải mái hưởng thụ ăn uống chơi bời.
Lúc nãy mở họp, Thẩm Tùng vừa bị cấp trên trực tiếp của cậu ta gọi thẳng tên phê bình báo cáo cậu ta làm toàn thứ bỏ đi, cậu ta không thấy mất mặt chút nào, còn nhân lúc tạm nghỉ giữa cuộc họp để ý Tô Ý Tiện có đẹp hay không, hơn nữa còn hỏi thẳng trước mặt các đồng nghiệp khác.
Thẩm Tùng không nhận ra sự thay đổi nét mặt của Thẩm Tri Hành, tiếp tục hỏi: “Không phải cô ấy ở chỗ ông nội sao? Bố cháu nói...”
“Thẩm Tùng.”
Bỗng nhiên giọng Thẩm Tri Hành trở nên nghiêm túc: “Không cần tham gia họp nữa, về viết lại báo cáo ngay lập tức, sáng mai gửi tới hòm thư của chú trước giờ vào làm của trụ sở.”
...
Ngày hôm sau, Tô Ý Tiện được đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô vươn người sờ điện thoại ở tủ đầu giường, cánh tay bị cấn bởi thứ gì đó nhỏ mà cứng. Cô duỗi tay ra sờ, hình dáng rất giống đinh ghim nhưng không đâm đau mấy, phần mũi hơi tù...
Cô bỗng giật mình, mở bừng mắt ra.
Tại sao cái đinh tai vốn phải yên ổn trên tai cô lại rớt xuống giường?
Tô Ý Tiện sờ vành tai trái, chỗ đó trống trơn.
Cô lật người xuống giường, nhìn vào giường, nhẹ nhàng xỏ đinh tai vào lỗ tai nhưng đinh tai chỉ chui vào được 2mm rồi không vào được nữa.
Vành tai căng đau, Tô Ý Tiện không dám làm bừa, định lát nữa xuống dưới nhờ ai đó giúp.
Sau khi nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, Tô Ý Tiện xuống tầng. Cô đi từ phòng bếp ra phòng khách, từ phòng khách chạy ra vườn đều không thấy dì Trần đâu.
Bỗng nhiên Tô Ý Tiện nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, cô quay lại nhìn thì thấy Thẩm Tri Hành.
“Tìm ai?” Thẩm Tri Hành thấy biểu cảm hớn hở trên mặt cô thoắt cái biến thành hụt hẫng thì không khỏi nghĩ tới Nhan Nghiên.
Sao hai cô bé này chẳng ai muốn nhìn thấy anh vậy?
“Cháu tìm dì Trần ạ.”
“Dì ấy đi mua thức ăn rồi.”
Tô Ý Tiện nhíu mày, lùi lại tìm cách khác: “Thế Nhan Nghiên đâu ạ?”
“Về trường rồi, hôm nay phát thành tích cuối kỳ.”
“À...” Tô Ý Tiện khẽ thở dài, “Cháu đi ăn sáng trước nhé chú.”
Cô gọi chú càng ngày càng bon miệng.
“Có chuyện gì?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
“Đinh tai của cháu bị tuột ạ.” Tô Ý Tiện vừa nói vừa đi về phía phòng ăn.
Thẩm Tri Hành đi theo, ngồi xuống trước bàn ăn.
“Mua cái khác à?”
Tô Ý Tiện im lặng hai giây, giải thích tỉ mỉ: “Nó bị rơi ra khỏi lỗ tai, giờ cháu không đeo vào được nên muốn tìm dì Trần đeo giúp cháu.”
Cô rót một cốc sữa đậu nành cho mình, múc một thìa đường thật đầy vào rồi khuấy đều.
Tô Ý Tiện cầm cốc sữa đậu nành ngồi vào ghế đối diện Thẩm Tri Hành, hỏi anh: “Chắc dì Trần đi mua thức ăn sẽ về nhanh thôi đúng không ạ? Chín giờ cháu phải tới trường tham gia lễ tốt nghiệp rồi.”
“Dì ấy còn phải tới phía bắc thành phố mua hải sản tươi, không về kịp trước chín giờ.”
Lúc sáng Nhan Nghiên kêu gào đòi ăn cua, dì Trần nói phía bắc thành phố có hải sản tươi ngon nên ra ngoài gọi cả tài xế theo.
Tô Ý Tiện ồ một tiếng, cúi đầu ăn sáng không nói nữa.
Thẩm Tri Hành đứng dậy định đi, nhìn thấy cô bĩu môi, có phần rầu rĩ không vui.
“Tôi xỏ giúp cháu nhé?”
Chắc xỏ đinh tai không khó khăn gì đâu.
Tô Ý Tiện ngẩn người, hơi do dự.
“Nếu không tiện thì tôi bảo dì Trần quay lại, chắc dì ấy chưa đi xa đâu.” Thẩm Tri Hành đang định đi lấy điện thoại thì thấy Tô Ý Tiện lắc đầu.
“Không phải không tiện mà cái này không dễ xỏ.”
Tô Ý Tiện móc đinh tai vẫn còn dính thuốc sát trùng, thuốc mỡ tiêu viêm trong túi ra, đưa tới chỗ Thẩm Tri Hành.
“Ngài thử xem ạ.” Cô cúi đầu xuống buộc hết tóc lên trên đỉnh đầu, sau đó nghiêng đầu sang bên phải, để lộ lỗ tai trái của mình ra.
“Bôi một ít thuốc mỡ vào đinh tai đi ạ.” Cô chỉ đạo Thẩm Tri Hành.
Thẩm Tri Hành nghe theo, sau đó dùng hai ngón tay phải cầm đinh tai đi tới bên cạnh Tô Ý Tiện.
Anh khom người xuống khua tay một cái, ra hiệu Tô Ý Tiện đứng dậy.
Tô Ý Tiện đứng lên, dựa vào bàn ăn, quay tai trái về phía anh. Cô liếc thấy cái tay lơ lửng giữa không trung của Thẩm Tri Hành qua khóe mắt, cô không nhịn được nhìn thêm một lúc... Sau đó đỏ mặt, ép mình không được nhìn nữa.
Thẩm Tri Hành vươn một tay nhẹ nhàng đỡ vành tai cô, tay còn lại từ từ đưa đinh tai tới gần lỗ tai cô, sau đó ấn vào...
Anh không dám mạnh tay, nhẹ nhàng cầm đinh tai xoay trái xoay phải, muốn tìm vị trí chính xác.
“Đau không?” Thẩm Tri Hành thấy cô đỏ mặt.
“Vẫn ổn.”
Không phải đau, cô chỉ thấy nóng mặt, tim đập nhanh hơn.
Tô Ý Tiện cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi, chỉ sợ Thẩm Tri Hành đứng bên trái cô nghe thấy tiếng tim đập như đánh trống của mình.
Thẩm Tri Hành thử lần nữa, vẫn chẳng đạt được hiệu quả gì.
“Cháu mang tới trường nhờ bạn cháu giúp vậy.” Sắp không kịp giờ rồi, không thể tới lễ tốt nghiệp trễ được.
Thẩm Tri Hành gật đầu, trả lại đinh tai cho cô.
Tô Ý Tiện nhận đinh tai, đang định đi thì đồng hồ thông minh trên cổ tay trái rung lên, nhắc nhở cô tim đập quá nhanh.
“Cháu thi đại học có đo điện tâm đồ không?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
Anh nhớ đây không phải lần đầu tiên nhịp tim của Tô Ý Tiện quá nhanh.
“Không, không ạ.”
Thẩm Tri Hành hơi lo lắng: “Qua mấy hôm nữa đi đo thử đi.”
“Dạ, vâng...”
“Kiểm tra cả tuyến giáp nữa.”
“Vâng...”
Thẩm Tri Hành nghĩ ngợi: “Không thì bảo người sắp xếp khám sức khỏe tổng quát cho cháu luôn đi.”