Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 1: Thiếu niên ở thị trấn Cam



Tại biển Hoa Đông, Đảo Anderk, Thị trấn Cam.

Hoàng hôn dần buông, ánh sáng của Mặt Trời dần lặn trên biển, giống như nó được phủ lên một lớp những sợi vàng, làm cho mọi thứ trên mặt biển đều đẹp long lanh đến lạ thường.

Ngay lúc này, những ngư dân cũng kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc và trở về nhà.

Đây là một thị trấn nhỏ, với hơn 100 hộ gia đình. Ngoài những lúc có những sự việc không hay phát sinh, thì hầu hết nơi đây rất yên bình. Cuộc sống nơi đây bình thản và an yên đến lạ thường, mỗi ngày đều xảy ra đều đặn và êm đềm trôi qua.

Đảo Andrek cao về phía bắc và thấp ở phía nam. Về phía bắc có một hồ nước hình bán nguyệt tuyệt đẹp, nước trong vắt được bao quanh bởi một khu rừng rậm rạp. Không gian khá yên tĩnh, ở đây có một dòng suối nhỏ bắt nguồn từ khu rừng uốn lượn xuống phía nam,chảy qua một hòn đảo nhỏ rồi đổ dần ra biển.

Ở cuối phía nam của con suối, phong cảnh hai bên đẹp mê mẩn và dòng suối cứ thế róc rách chảy qua.

Hoàng hôn ngày càng đến gần hơn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được một vài hình dáng người nhỏ bé đang ở trên bờ biển. Hình như là những đứa trẻ con đang khá hiếu kỳ, cúi khom người nhìn mặt nước biển.

Qua vài phút đồng hồ, ngoài tiếng nước chảy bên tai róc rách, dòng suối vẫn không có động tĩnh gì lạ thường.

Ngay lúc này, một cậu bé có mái tóc màu nâu và vài đốm tàn nhang, hít hít nước mũi, rốt cuộc không nhịn được nữa mà thốt lên: "Này, tớ nói này, tên kia đã lặn rất lâu rồi mà chưa ngẩng mặt lên, có khi nào hắn chết đuối rồi không?"

"La Y, đừng có nói hươu nói vượn"

Một cậu bé gầy yếu vừa nói, vừa đẩy gọng kín đen của mình sát vào mũi, bình tĩnh nói tiếp: " Kỹ năng bơi của đại ca ngươi còn không biết hay sao, mới có một chút thời gian trôi qua, đối với đại ca mà nói, chút thời gian ấy đâu nhằm nhò gì."

Tên của anh ta là An Đức Sâm, con trai duy nhất của gia đình ngài thị trưởng, vốn cùng một tuổi nhưng thế lực và uy tín của anh ta rất cao. Cậu bé có khuôn mặt tàn nhang không dám nói gì thêm, bĩu môi cúi đầu.

"Chính xác rồi, đừng nói là đại ca, nếu là tớ, tớ cũng nghẹt thở ngay tức thì rồi". Một cậu bé mập mạp khác gật đầu và lặp lại, nheo mắt nhìn chăm chú vào cái bóng mờ mờ dưới đáy nước, mỉm cười rồi nói:

"Hơn nữa, La Y, đây chỉ là một con suối nhỏ bình thường, nào có phải biển rộng lớn, làm sao mà đại ca có thể chết đuối được cơ chứ"

"Cậu nói cũng phải."

La Y, cậu bé có khuôn mặt tàn nhang, buồn bực gãi gãi đầu, như chợt nhớ ra điều gì đó, thở dài nói:

" Tên đại ca khốn nạn này, lần trước chỉ vì ta ăn trộm cá nướng, liền đánh ta đến nỗi ba ngày vẫn chưa đi lại được, hừm, loại người ác độc như vậy, cho bằng cứ cho chết đuối ở đây"

"Thôi đi, không phải vì anh quá ngu ngốc sao, sau khi ăn xong lại lăn ra nhà ngủ, gặp đại ca tính tình nóng nảy, không cho ngươi ăn đánh mới lạ"

Cậu bé mập mạp nhìn cậu ta với ánh mắt khinh thường, vỗ nhẹ vào bụng mình rồi cười nói: " Nhưng thật ra, cũng tại vì đại ca nướng cá ngon quá đấy chứ. Như ta đây, kỳ thực cũng ăn vụng nhiều lần rồi, ăn xong ta bỏ chạy nên chưa lần nào ta bị đại ca đánh cả."

"Ah, thật sư là mùi vị quá sức thơm ngon ngoài trí tưởng tượng...." Thật bất ngờ, một người điềm tĩnh như An Đức Sâm lại nói với vẻ mặt tận hưởng như thể dư vị của cá nướng vẫn còn đâu đó.

"Cái gì chứ? An Đức Sâm, cậu cũng đã ăn trộm cá nướng sao?" Cậu bé mập mạp tỏ vẻ ngạc nhiên, khóe miệng mấp máy. Cậu định mở miệng ra nói tiếp điều gì đó, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu lại, tiếp tục nhìn và mong chờ La Y lên khỏi mặt nước, muốn nhìn thấy khuôn mặt chán nản của La Y, thực sự sẽ làm cho cậu ta hả hê lắm.

Tuy nhiên, ngay lúc cậu ta quay lại, cậu ta thấy La Y mắt đã mở to, kinh ngạc chỉ tay về phía sau mình, run rẩy như muốn nói điều gì đó nhưng vì quá kinh ngạc nên không thể thốt nên lời.

"La Y,cậu làm sao vậy?

Cậu bé mập mạp nhìn La Y với vẻ mặt khó hiểu và nghi ngờ. Đột nhiên, An Đức Sâm đang đứng cạnh anh ta cũng bất chợt hét lớn với một khuôn mặt hoảng sợ và kinh ngạc.

"Nổi lên rồi... Nổi lên rồi..."

La Y lắp bắp nói không nên lời. Cậu bé gầy yếu nói lí nhí điều gì đó và lập tức quay lại nhìn, thấy mặt nước lấp lánh, bên dưới, một bóng đen ngày càng gần hơn, dần dần lớn lên với tốc độ chậm rãi.

Cuối cùng, một tấm lưng trần nổi lên khỏi mặt nước, tấm lưng rắn chắc và vươn thẳng lên trước mặt mọi người.

"Là đại ca sao?"

"Cái này... thật không thể tin được!"

"Làm sao có thể được?..."

Trong nháy mặt, khuôn mặt của 3 người thực sự biến sắc, An Đức Sâm và cậu bé mập mạp nhìn nhau. Không chút do dự, cùng nhau xỏ giày, nhảy xuống và bơi đi. La Y do dự một chút, hít mũi một cái rồi cũng nhảy xuống và bơi theo hai cậu bé kia.

Con suối chỉ rộng ba đến bốn thước nên không mất nhiều thời gian để 3 cậu bé có thể bơi qua bên kia bờ.

" Chính là đại ca rồi..."

Chăm chú nhìn vào bóng người đâng di chuyển dưới mặt nước, cậu bé mập mạp òa khóc, La Y cũng đang vô cùng sợ hãi. May mắn thay, An Đức Sâm khá bình tĩnh, nói: "Đừng hoảng hốt, hai cậu!

Chúng ta phải cùng nhau phòng vệ, trước tiên chúng ta đưa đại ca lên bờ, sau đó vào thị trấn tìm bác sĩ Lai, phải làm ngay để kịp thời gian!"

"Ừ!"

An Đức Sâm như người đứng đàu tài ba, hai cậu bé vội vàng gật đầu, ngay sau đó, dưới sự chỉ huy cùa An Đức Sâm, cùng nhau vươn tay ra, dùng lực kéo người dưới nước lên bờ.

Đâu ai biết được, khi hai bàn tay nhỏ bé của hai cậu bé chạm vào tấm lưng của người đó, một cảm giác dị thường ngay lập tức xuất hiện.

Rầm!

Tôi nghe thấy tiếng nước văng tung tóe, dáng người đó nổi lên cao. Ngay lập tức, trước ánh mắt kinh ngạc của các cậu bé, hình dáng người nổi lên mặt nước như một con cá bạc, và đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước. Dưới những ánh sáng le lói của hoàng hôn, cơ thể uốn duỗi ra, sau đó hai chân to ra, quay trở về với hình dáng cơ thể, văng lên bờ suối.

Trong ánh hoàng hôn, một cậu bé tóc đen với phần thân trên trần trụi, thân hình dài lạ thường xuất hiện trước mặt họ.

"Đây... Đây là chuyện gì vậy?..."

La Y nhìn cảnh tượng trước mặt, nước mũi không tự chủ được mà chảy xuống.

"Ha ha"

Chàng trai tóc đen để lộ mái tóc ướt đẫm, khuôn mặt trong trẻo và sạch sẽ, đôi mắt trong veo và ướt át, trông cậu ta như một đứa trẻ tầm 12 tuổi, nhưng thể lực của cậu ta thì không giống như vậy.

Cậu ta nhìn các cậu bé, nở một nụ cười châm biếm, nói:

"Này, các tiểu tử thối, những gì các ngươi nói ta đều nghe thấy được đấy, dám lấy cắp cá nướng của ta, đừng trách ta trừng phạt các ngươi, ngâm mình trong nước thấy như thế nào hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.