Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 176: Nháy mắt giết chết



Translator: Waveliterature Vietnam

"Kiếm sĩ, không thể thắng được ta!"

Giọng nói lạnh lùng vang vọng giữa không gian rộng mở trước di hài của Hải Vương.

Sau một lúc im lặng được một đến hai giây, đám đông căng thẳng bên cạnh sững sờ, người cao gầy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lúc nãy bị Cơ Đức đánh dường như vẫn chưa hết tức giận, lúc này đầy khí thể nhìn lão đại của mình, trong lòng hắn cảm giác sùng bái lên đến đỉnh, cũng không nhịn được nữa, kích động phấn khích hét lên để cổ vũ.

"Hahaha, không hổ là Đạt Tư lão đại, quả thực rất xuất thần a!"

Âm thanh ồn ào làm người đàn ông mập mạp đang bất tỉnh thức dậy, dụi mắt, nhìn người bạn đồng hành đang hưng phấn bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng lắc lắc người cao gầy, hỏi bằng một giọng trầm thấp: "Này, chuyện gì vừa xảy ra a?"

"Ồ, chúng ta bây giờ đã có thể kiếm được một món hời lớn a."

Sau khi nghe câu hỏi của bạn đồng hành, người cao gầy lập tức trả lời, có lẽ do quá vui mừng, anh ta vô tình tát vào mặt người đàn ông mập mạp, cười nói: "Đừng hỏi nữa, nhìn thật kĩ là được, chờ Đạt Tư lão đại sử dụng hết sức mạnh, tiêu diệt hết nhóm cướp biển này, chúng ta chỉ cần đi theo đếm tiền là được a! "

Phía bên kia.

Những người đang đứng đó bất động và dường như bị sốc bởi sức mạnh của anh ta, làm họ không nói nên lời, Đat Tư trên miệng lóe lên một tia chế nhạo.

Là một cựu thợ săn hải tặc mạnh nhất, trong vài năm trở lại đây săn được rất nhiều hải tặc, phản ứng ngay lập tức rằng, những tên cướp biển trong phi hành đoàn của mình trước đây, nhìn thấy quá nhiều lần. Đặc biệt là những kiếm sĩ tự cao tự đại, với một con dao đơn giản, nghiền nát đối phương đang mộng tưởng, để rơi thẳng xuống vực thẳm tuyệt vọng, luôn là mối quan tâm của anh ta.

Bây giờ, cũng không có ngoại lệ

Nghĩ đến đây, Đạt Tư liếc nhìn mọi người, đôi mắt lạnh lùng dừng lại trên cơ thể Cơ Đức, cánh tay phải biến hóa lưỡi đao, từng bước một, chậm rãi bước về phía bên kia, anh ta muốn bắt đầu từ tiểu tử tóc đỏ này, giết hết từng tên cướp biển. Mặc dù những người này không có khả năng rằng đều được treo thưởng, nhưng đối với anh ta, chưa bao giờ để con cá nào lọt ra khỏi lưới.

Nhưng... sau khi đến gần hơn, Đạt Tư đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh... có điều gì đó không đúng?

Lông mày hơi nhăn lại, anh ta nhận thấy rằng những tên cướp biển này đều nhìn mình kỳ lạ, cả tên tiểu tử tóc đỏ cũng nhìn anh ta với vẻ mặt hả hê, cười toe toét với chính mình, làm thế nào tình hình lại như vậy chứ....

Tình hình là gì...

Ngay lúc Đạt Tư đang buồn bực, đột nhiên một tiếng gió rít đến từ trên cao, với tốc độ chóng mặt đến gần, hắn giật mình, quay đầu lại nhìn bầu trời, kinh ngạc phát hiện, có một con đại bàng màu đen sải cánh dài ba thước đang lao xuống phía anh ta.

"Trên đó có người sao?"

Chỉ trong nháy mắt, Đạt Tư phát hiện rằng con đại bàng này không bình thường, anh ta suy nghĩ, anh ta chắc chắn đến tám phần mười tên này là đồng bọn, rất có thể là người có sức mạnh cao nhất. Chính vì điều này mà những tên cướp biển kia mới thể hiện như vậy.

"Ngây thơ."

Tâm trí giằng co một hồi, Đạt Tư nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh ta nhìn con đại bàng càng lúc càng gần hơn, ở độ cao chừng hơn 70 thước, một người nhảy xuống, đồng thời lôi ra một thanh kiếm ngay eo, theo hướng nơi anh ta đứng mà đi đến!

"Là một kiếm sĩ sao..."

Đuôi lông mày của Đạt Tư nhăn lại, đột nhiên cảm thấy một chút thất vọng, anh ta đã hy vọng cái người mà được xem như một vị cứu tinh, phải là một người rất lợi hại, nếu có khả năng trái ác quỷ, thì có lẽ anh ta lại phải sử dụng chân tay rồi. Tuy nhiên, rõ ràng là không thể nhìn thấy rõ ngay bây giờ. Nếu là một kiếm sĩ, ngay cả khi anh ta đứng yên, bên kia sử dụng kiếm như thế nào, cũng không làm anh ta bị thương.

Trong lòng nghĩ như vậy, anh ta cũng làm như thế, do đó, ngay cả khi phía bên kia đang cầm kiếm trong tay, Đạt Tư cũng không có biểu hiện nào là muốn tránh né, chỉ uể oải nhấc một cánh tay, làm ra một hành động như đón đỡ.

Vì vậy, sau đó, anh ta nhận ra rằng mình đã đưa ra một lựa chọn ngu ngốc.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, mũi kiếm lóe lên một tia sáng trắng trên mặt đất, trên cánh tay lập tức biến thành thép, không giống như bất kỳ kiếm sĩ nào trước đây, Đạt Tư chỉ cảm thấy một thanh kiếm đang gào thét, gió rít từng cơn, thậm chí ngay cả chiếc áo khoác thêu màu đen và trắng cũng đang nhảy múa trong gió, khiến anh ta không thể mở nổi mắt.

Chà xát!

Tiếp theo, như tiếng nứt của lưỡi kiếm thép, đột nhiên vang lên, kèm theo một cơn đau từ da thịt, Đạt Tư nhìn vào cánh tay anh ta, nhưng thật không thể tin được, cánh tay anh ta bị kiếm của bên kia đâm thấu hơn một nửa, máu không ngừng phun ra từ bên trong, thoạt nhìn có vẻ rất kinh khủng!

"Làm thế nào... làm thế nào có thể?"

Trước cảnh tượng này, Đạt Tư dường như mất đi nhận thức xung quanh, ngay khi anh ta đang sững sờ, thanh kiếm lại đâm tới, lần này, lực thực sự mạnh hơn rất nhiều, anh ta như là rơi vào biển bão tố, không có nổi bất kỳ một phản kháng nào, một tiếng uỵch vang lên rồi ngã xuống đất.

Rầm!

Bụi mù mịt bay lên và cỏ văng tung tóe! Một nhát kiếm đó như tạo ra một cơn bão, thậm chí cả những khối đá bên cạnh cũng bay ra, các trên mặt đất như một mạng nhện đầy vết rạn!

Mới vừa rồi Đạt Tư còn đứng đó đầy khí thế, bây giờ hơn nửa người đều mắc kẹt trong bùn đất, chỉ lộ ra cái cổ, mặt đầy đất và máu, có vẻ khá lúng túng.

"Hự..."

Cảnh này rất khác so với cảnh trước. Bên cạnh hai thợ săn tiền thưởng đang mong đợi, biểu cảm của người cao gầy và mập mạp đột nhiên đóng băng. Họ nhìn vẻ ngoài khốn khổ của Đạt Tư, nhịn không được sợ run cả người. Sau một cái liếc mắt, cả hai dường như đồng thuận gì đó với nhau và im lặng gật đầu.

Cùng lúc đó, Đạt Tư đang mắc kẹt trong đống bùn liền hồi phục tinh thần tỉnh táo trở lại, anh ta nhìn quanh, thấy người bên kia thu hồi kiếm, có chút khó khăn thở hổn hển, mở miệng nói:

"Ngươi... ngươi là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.