Trên mặt biển có một chiếc thuyền nhỏ màu trắng, có một người đang nằm trên đó, toàn thân trắng ngần, bồng bềnh theo dòng nước.
Không thể nào, nhất định là nhìn nhầm rồi.
Không phải tôi đã từng cho rằng người đội mũ lưỡi trai tựa lưng trên ghế sô pha ngày hôm đó là anh sao?
Tôi dán mặt lên cánh cửa kính, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của chiếc thuyền kia.
"Chị nhìn gì vậy?" Cát Mễ Nhi hỏi tôi.
Tôi quay đầu, hốt hoảng nói với cô ấy: "Hình như chị thấy Lâm Phương Văn."
"Ở đâu cơ?"
"Chị thấy anh ấy ở trên một con thuyền nhỏ." Tôi chỉ hướng đó cho cô ấy xem.
Cô ấy cũng nhìn xuống, nhưng không thấy gì cả.
"Bây giờ không thấy nữa." Tôi vội giải thích.
"Chị không nhận nhầm chứ?" Cô nàng hoài nghi hỏi lại.
Máy bay đậu trên mặt biển, khiến mặt biển dậy sóng. Một chiếc thuyền nhỏ màu trắng đến đón chúng tôi lên bờ.
Lâm Phương Văn sao có thể còn sống? Anh ấy đã sống mãi trong vĩnh hằng rồi.
14.
Ngày cuối cùng ở đảo Fiji, tôi tự mình đi đến bãi biển chỗ máy bay đã cất cánh ngày hôm đó.
Máy bay không còn ở đó, trên biển tràn ngập hoa tươi nổi bồng bềnh. Hôm nay là ngày lễ của Ấn Độ giáo. Mọi người quăng hoa tươi xuống biển theo truyền thống. màu đỏ của hoa giấy, màu hồng nhạt của hoa dâm bụt, và sắc trắng của hoa sứ. Một biển hoa sặc sỡ chói mắt kéo dài đến bất tận. Mọi người bơi lội trong biển hoa.
Tôi thả vòng hoa sứ trong lòng tôi xuống biển. Tôi hi vọng nó có thể hóa thành một chiếc thuyền nhỏ màu trắng, đi về nơi tưởng niệm vĩnh hằng.
Người hôm đó tôi nhìn thấy có lẽ không phải là người, mà là một hồn ma còn lưu luyến trần thế. Trong giây phút sắp từ biệt, hồn ma đó quay đầu như muốn nói đôi lời hay là trêu tức, rồi đột nhiên biến mất.
Tôi ở trên trời, anh ở dưới biển, cách nhau một khoảng không thể nào chạm đến. Chúng tôi lại nói một tiếng bảo trọng, nhưng không thể cho nhau cái ôm cuối cùng.
Tưởng nhớ như dòng nước lũ lan tràn khắp nơi.
Anh ngay cả ở đây cũng đáng ghét, luôn luôn muốn thấy tôi rơi nước mắt mới bằng lòng cho qua. Nhưng anh lại không biết rằng tôi đã trưởng thành, tôi không dễ khóc như vậy.
Anh quên rồi, thời gian trong dòng nước, tuổi của anh không tăng thêm. Nhưng tôi không còn trẻ giống anh nữa.
15.
Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, mọi người lần lượt rời khỏi mặt biển đầy cánh hoa kia. Có người nhóm một đống lửa trên bãi biển, bắt đầu nướng thức ăn. Trong mùi thức ăn chín thơm nức, tiếng đàn cùng tiếng trống cũng dần nổi lên. Người lớn lẫn trẻ con cùng nhau hát ca, cùng nhau nhảy múa. Chúc mừng một ngày lễ kết thúc, hẹn sang năm lại gặp nhau.
Một cô bé gái con lai tóc xoăn tít kéo tôi cùng nhảy múa. Chúng tôi vây thành một vòng tròn rất lớn, còn có những du khách người Mỹ và người Nhật, cùng nhau vui vẻ nhảy múa hát ca.
Tôi nhảy từng bước, thỏa sức xoay vòng trên bãi biển. Bỗng nhiên lúc quay đầu lại, trong đám người mờ mờ ảo ảo, tôi giật mình phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.
Anh đứng chỗ chiếc trống bên cạnh đống lửa, vui vẻ hát ca.
Cách một đống lửa đang bập bùng, chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau. Tay đang gõ trống của anh sững lại giữa không trung. Cô bé vừa kéo tôi đi khiêu vũ chạy đến bên cạnh anh, ôm lấy cổ anh, rồi trèo lên lưng anh. Ngay giây phút đó, có một người phụ nữ ngoại quốc tóc đỏ đến gần anh, vô cùng thân thiết ôm eo anh, và hôn cô bé kia.
Cô bé kia tinh nghịch dùng một tay che mắt anh lại. Anh gạt tay cô bé ra.
Trong ánh sáng hoàng hôn le lói còn sót lại, ngăn cách giữa chúng tôi không phải là đống lửa, mà là hằng hà những chuyện xưa cũ, tình yêu và nỗi đau. Anh quẫn bách nhìn tôi đang đứng như trời trồng nơi đó, nhưng tâm hồn đã thất lạc đến tận đâu.
16.
Cát Mễ Nhi ngồi trên bậc thềm trước nhà đợi tôi. Vừa thấy tôi, cô ấy đã vội đứng lên hỏi:
“Chị đi đâu vậy? Em tưởng chị lạc đường rồi!”
“Chị đã thấy Lâm Phương Văn.” Tôi thều thào.
“Không phải chị lại nhìn nhầm người chứ?”
“Anh ta đã gõ trống trên bãi biển.”
“Có phải chị đã gặp ma?” Cô ấy thể hiện bộ dạng khó tin.
“Anh ta không chết.” Tôi khẳng định.
Cô ấy giật mình nhìn tôi hồi lâu. Tôi thấy rằng rõ ràng cô ấy không biết điều này. Nếu như cô ấy biết chân tướng, thì đã không rủ tôi đến đảo Fiji.
“Ý chị là nói anh ấy không chết, nhưng lại ở trên bãi biển gõ trống ư?”
“Ừ.”
“Không thể nào.” Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy.
“Đó không phải là chuyện không thể nào. Lúc xảy ra tai nạn, không ai tìm được thi thể của anh ta.”
“Chị dẫn em đi xem đi.” Cô ấy kéo tay của tôi.
“Anh ta không còn ở đó nữa. Anh ta đã phát hiện ra chị.”
"Có lẽ có người giống vậy?"
"Em nghĩ chị có thể nhận nhầm người sao?"
Giây phút thấy anh, tôi cũng từng cho rằng đó chẳng qua chỉ là một người đàn ông giống anh mà thôi, thậm chí còn nghĩ đó là ảo ảnh. Nhưng khi anh cũng nhìn tôi, không cần nói chuyện, không cần bất cứ thứ gì để chứng minh, tôi biết người đứng bên cạnh đống lửa kia chính là người đàn ông đã trải qua khoảng thời gian nồng nhiệt nhất trong cuộc đời tôi.
“Chị có nói gì với anh ấy không?” Cát Mễ Nhi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Anh ta đã có vợ và con rồi.”
“Vợ và con á?” Cô nàng trợn mắt ngây ngốc nhìn tôi.
“Ừ.”
“Đứa nhỏ kia khoảng mấy tuổi?”
“Bốn, năm tuổi.”
“Vậy thì không phải rồi, anh ấy mất tích mới hai năm.”
“Nói chung, anh ta đã rất thân mật với một người phụ nữ.”
“Vậy tại sao anh ấy lại muốn trốn đi?”
“Anh ta xưa nay làm việc gì cần có lý do sao?”
Cát Mễ Nhi đột nhiên nói: “Vậy không phải quá tốt sao? Lâm Phương Văn không có chết! Anh ấy không có chết! Không phải chị vẫn luôn hi vọng như vậy sao?”
Tiếp viên hàng không tắt đèn trong khoang máy bay, mọi người bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Câu nói cuối cùng của Cát Mễ Nhi vẫn luôn quanh quẩn trong lòng tôi, không phải tôi luôn hi vọng Lâm Phương Văn còn sống sao?
Anh không có chết, tôi nên vui mừng mới phải. Tại sao tôi lại cảm thấy thất vọng, thậm chí còn phẫn nộ và đau lòng?
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ vì sao Lâm Nhật lại muốn đưa số tiền kia cho tôi, nói rằng đó là tâm ý của Lâm Phương Văn, vì sao chị ấy nói dối tôi sẽ đi Ấn Độ, nhưng lại tới đảo Fiji rồi.
Chị ấy là người duy nhất biết Lâm Phương Văn không chết.
Tôi thay anh nghĩ ra trăm nghìn lý do vì sao anh muốn giả bộ đã chết. Thế nhưng, không có một lý do nào khiến tôi có thể thuyết phục bản thân mình tha thứ cho anh.
Lúc tôi nhìn thấy anh từ trên trời cao, đó không phải là một hồn ma.
Tôi nhảy xuống biển để từ biệt với người tôi yêu. Bây giờ nhìn lại, đó là hành động là sự ngu ngốc buồn cười xiết bao?
Người tôi hằng mong nhớ ngày đêm, hóa ra đã sớm quên tôi và có cuộc sống hạnh phúc mới.
Tôi hận anh, tôi hận sự tiếp tục sống của anh. Hai năm qua, tôi chỉ vẫn luôn tôn thờ đoạn tình yêu vĩnh hằng kia. Đoạn tình yêu vĩnh hằng kia trong giây phút gặp lại, đã biến mất hoàn toàn.
18.
Máy bay từ từ đáp xuống nơi chốn quen thuộc của tôi. Tôi lại không biết làm cách nào để đối diện với cuộc sống trước đây.
Tôi kéo hành lý về nhà. Cửa mở, hé ra khuôn mặt tươi cười chào đón tôi ở đó.
“Em về rồi à? Ăn gì chưa? Anh đang hầm canh, còn có món cá và rau. Em nhất định không quen món ăn trên đảo Fiji.” Đỗ Vệ Bình nói thao thao bất tuyệt với tôi.
Tôi bỏ hành lý xuống, cúi đầu tìm dép của tôi.
“Em đang tìm dép sao? Trong phòng của em đó.” Anh mỉm cười nói.
“À, cảm ơn anh.”
Tôi đi về phía phòng ngủ của mình.
“Chắc là em đã mệt lắm rồi?” Anh quan tâm hỏi tôi.
Tôi đứng lặng một chỗ, hít sâu một hơi, rồi tôi ngước đầu nói với anh:
“Lâm Phương Văn còn sống, em đã thấy anh ấy ở đảo Fiji.”
Anh kinh ngạc nhìn tôi chằm chặp.
Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, không biết phải nói chuyện gì mới tốt.
Hôm chia tay nhau ở bến xe, tôi cho rằng sau khi tôi trở về, sẽ có một cuộc sống ngọt ngào mới rộng mở chào đón tôi. Anh cũng nghĩ như vậy phải không? Chúng tôi cùng chờ đợi trong suy nghĩ. Tôi còn cho rằng, khi tôi về đến nhà, tôi sẽ không còn ngại ngùng luống cuống, chúng tôi sẽ ôm nhau thắm thiết. Song, tới giây phút cuối cùng, loại mong muốn này đã mất hẳn.
“Em không đói, anh ăn một mình đi.” Tôi mệt mỏi rã rời nói.