Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 56




Nhược Trừng nhẹ nhàng xuống giường, bất ngờ va chân vào ghế nhỏ ở mép giường. Chiếc ghế đổ xuống, kêu "rầm" một tiếng. Nàng xoa xoa chỗ đau trên chân, cầm cây nến trên bàn lên, tay che chắn cho ngọn lửa tránh gió, lén lút mở cửa ra ngoài.
 
Minh gian bên ngoài cũng không có người, nha hoàn trực đêm đều ngủ ở phòng bên cạnh. Trên án kỉ, ba ngọn nến đỏ mới cháy được một phần ba, giữa là mấy đĩa táo đỏ, long nhãn, hạt sen và đậu phộng vẫn chất đầy. 
 
Cửa tây thứ gian khép kín, Nhược Trừng đứng ở ngoài cẩn thận nghe ngóng động tĩnh. Nàng hơi chần chừ không dám đi vào, chờ một lát rồi vẫn đẩy cửa ra một chút. Bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả. Hắn thật sự ngủ rồi? Nàng mím môi thổi tắt ngọn nến, đặt giá nến lên án kỉ rồi sờ soạng đi vào.

 
Tối nay Chu Dực Thâm có tâm sự, lại thay đổi giường, cũng chưa ngủ say. Từ lúc nàng đụng vào ghế hắn đã tỉnh giấc. Yên lặng nghe một lát, phát hiện hình như nàng xuống giường bước ra ngoài, sau đó cửa tây thứ gian bị đẩy ra. Hắn làm bộ nhắm mắt, nghe thấy tiếng sột soạt như có chuột. Một bên góc chăn bị lật lên khẽ khàng, sau đó đệm lõm xuống, có người bò lên. 
 
Mùi hương trên người nàng thanh mát trong trẻo, lập tức lan tỏa khắp không khí. Nha đầu này muốn làm gì? Chu Dực Thâm nhíu nhíu mày. Nếu là nữ nhân khác, đừng nói bò lên giường hắn, thậm chí muốn tới gần phòng hắn cũng chớ nghĩ! 
 
Nhược Trừng đã rất cẩn thận, cố gắng hết sức không đụng vào hắn. Nhưng bởi vì nàng quá căng thẳng, lúc bò qua cuối giường vẫn chạm vào chân người đang nằm. Nàng hoảng sợ, lập tức im bặt không dám động đậy, sợ hắn thức dậy sẽ đuổi nàng trở về. Nàng nhớ kĩ ma ma trong cung đã nói, đêm tân hôn, phu thê không thể phân phòng ngủ, về sau sẽ tổn hại tình cảm vợ chồng. 
 

Nàng đợi một lát, thấy Chu Dực Thâm chưa tỉnh, lại cẩn thận bò tiếp, cho tới khi chạm vào gối đầu mới khẽ khàng vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng chui vào. Người hắn ấm áp như bếp lò. Nàng vừa ở bên ngoài, đêm xuân se lạnh, cả người run lên, khẽ dịch sát vào bên người hắn. Chu Dực Thâm dở khóc dở cười. Nha đầu này gây tiếng động lớn như vậy, thật sự cho rằng hắn còn ngủ sao? Hắn đang định cất tiếng, lại cảm nhận một đôi tay vòng qua eo mình, cơ thể mềm mại thơm thơm kia dán lên. Tiểu nha đầu còn đắc ý khẽ cười một tiếng. 
 
Chu Dực Thâm bị nàng nháo đến tâm phiền ý loạn, thân thể càng thêm khô nóng, trầm giọng cất tiếng: “Thẩm Nhược Trừng!” Nhược Trừng hoảng sợ, theo bản năng mà buông tay ra, lại dịch khỏi người hắn một chút. Hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt trong đêm tối thẫm đến dọa người. 
 
“Chàng chưa ngủ sao?” Như đứa trẻ mắc lỗi, nàng cúi đầu với dáng vẻ đáng thương, “Ta... ta không ngủ được, ta… muốn... ngủ cùng với chàng!” 
 
Ngủ cùng? Chu Dực Thâm nhíu mày. Vốn thương nàng còn nhỏ mới cố nhịn mà ngủ riêng, nhưng không ngờ lá gan nha đầu này lớn như vậy, dám chủ động bò lên giường hắn! E rằng ở trong lòng nàng, hắn vẫn là huynh trưởng giống như khi còn nhỏ, cho nên mới muốn gần gũi. Nàng còn chưa ý thức được sau khi thành thân, hắn đã trở thành phu quân, một nam nhân có thể chiếm hữu nàng. Hắn không phải thánh nhân, đối với nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng thế này, sao có thể không phản ứng? 
 

Hắn duỗi tay ôm eo cô gái nhỏ, kéo nàng sát vào lồng ngực. Bởi vì xiêm y mỏng manh, có thể cảm nhận cực kì rõ ràng cơ thể mềm mại và từng đường cong. Thân thể hắn càng thêm nóng bỏng, bàn tay giống như bàn ủi chạm vào eo nàng. Trong lòng Nhược Trừng có cảm giác kì lạ, thân mình bất giác rụt rụt lại, ngay sau đó bờ môi liền bị phủ lên. 
 
Mới đầu chỉ là chậm rãi nhấm nháp cánh môi mềm mại, nhưng bởi vì bàn tay nhỏ kia ở trên ngực hắn giống như khơi thêm lửa, hắn xoay người đè nàng xuống, cả người bao trùm. Miệng Nhược Trừng rất nhỏ, nuốt đầu lưỡi hắn khó khăn, hắn liền nâng cằm nàng lên, khiến nàng hơi ngửa đầu, bày ra tư thế đón đợi mê người. 
 
Trong bóng tối vang lên tiếng liếm mút khiến người ta đỏ mặt. 
 
Nàng khác những nữ nhân mà hắn từng thân mật. Các nàng đa phần chủ động, hơn nữa điệu bộ lấy lòng xu nịnh, hắn chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực là có thể thỏa mãn dục vọng. Còn người dưới thân bây giờ vẫn luôn nhắm mắt, toàn bộ quá trình phản ứng ngờ nghệch, chỉ có ngón tay nắm lấy cổ áo hắn, hàng mi run nhè nhẹ. Chu Dực Thâm rời khỏi môi nàng, dọc theo cổ đi xuống. Làn da nàng mềm mịn, môi hắn thuận đường đến trước ngực. 
 
Hắn định giúp nàng thích ứng trước đã, một bàn tay đi xuống tách hai chân nàng ra, duỗi đi vào. 
 
Nhược Trừng có thể cảm nhận được ngón tay hắn, cả cơ thể nàng run rẩy, rồi sau đó một vật lớn cực nóng đè lên nơi đó. Cực kì lớn, vượt quá sức tưởng tượng! Nàng bắt đầu sợ hãi giãy giụa, rên rỉ bật thốt lên một tiếng: “Ca ca…” 
 
Chu Dực Thâm đột nhiên dừng động tác, thần trí tỉnh táo lại. Áo trong mở rộng, nửa bầu ngực lộ ra, cả người nàng mồ hôi thơm đầm đìa, không ngừng thở dốc run rẩy. Vừa rồi hắn đã sờ hạ thân nàng, tuy rằng cũng đủ ướt át, nhưng thật sự quá nhỏ quá non nớt, nếu hắn mạnh mẽ đi vào, chỉ sợ sẽ làm nàng dau ! Hắn nằm xuống bên cạnh, lẳng lặng điều chỉnh hô hấp, sau đó vươn tay sang kéo yếm che ngực và mặc áo trong cho nàng, lại kéo chăn đắp cho cô gái nhỏ. 
 
“Ngủ đi!” Giọng khàn khàn, hắn xốc chăn xuống giường. Hiện giờ hắn rất cần một chậu nước lạnh! 
 
Nhược Trừng đang nằm im trong chăn, thấy thế vội bắt lấy cánh tay rắn chắc của hắn: “Có phải chàng rất khó chịu không? Ta… thực xin lỗi… ” Nàng nói năng lộn xộn, rất muốn nói có thể tiếp tục, nhưng lại không có dũng khí nói ra. Vừa rồi hắn thật sự dọa nàng! 

 
Chu Dực Thâm quay lại xoa xoa đầu nàng: “Không sao đâu! Ngủ đi!” Giọng hắn không hề tức giận, ngược lại còn dịu dàng hiếm thấy! Nhược Trừng lúc này mới yên tâm, nhìn hắn đứng dậy thắp nến đi ra ngoài, ngoan ngoãn nằm xuống, hít thở mùi hương của riêng hắn. Hình như là mùi tùng chi, còn có hỗn hợp đàn hương ấm nồng. 
 
Đêm thực an tĩnh. Đây chỉ là chiếc giường gỗ giản dị, thật ra không thoải mái như giường lớn bên kia, được Tố Vân và Bích Vân trang bị chăn đệm rất dày. Nhưng Nhược Trừng lại cảm thấy nằm ở chỗ này rất an tâm, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. 
 
Chu Dực Thâm vào nội thất xối nước lạnh một lúc mới có thể áp chế dục vọng xuống. Hắn trở lại tây thứ gian, phát hiện đầu sỏ gây chuyện đã ngủ khò khò. Cơ thể nhỏ nhắn cuộn trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt trong trẻo ngây thơ, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái không phòng bị. Hàng mi dày rợp, làn da non mềm trắng mịn như em bé. 
 
Hắn vốn định ôm nàng trở về phòng ngủ chính. Ở đây chăn mỏng, nhưng lại sợ nàng thức giấc, tiếp tục chạy sang bò lên giường hắn. Gần đây nàng có vẻ không còn sợ hắn chút nào, thích làm gì là dám làm cái đó, thậm chí còn nũng nịu giận dỗi nữa! Hắn bất giác cong khóe miệng, thổi tắt nến, xốc chăn lên giường. Hắn nằm song song với nàng, vươn tay vuốt tóc nha đầu ngốc, ánh mắt nhu hòa.
 
 Tóc nàng suôn mềm, rủ xuống hai bên như dải mây lụa. 
 
Đối với hắn, nàng thật sự không có một chút phòng bị nào. Vừa rồi hắn không nhịn được, thiếu chút nữa muốn nàng, nàng lại vẫn yên tâm thoải mái mà ngủ bên cạnh hắn. Kiếp trước chắc chắn nàng không chủ động tiếp cận Diệp Minh Tu, nếu không Diệp Minh Tu sao có thể nhịn được hai năm? 
 
Nhược Trừng ngủ mơ, cảm giác có một bàn tay to ấm áp khô ráo xoa đầu mình, thực thoải mái, không khỏi mỉm cười. 
 
Chu Dực Thâm bị nàng làm cho tỉnh ngủ, nhắm mắt dưỡng thần, lại cảm giác nàng đang tiến dần về phía hắn. Đệm chăn này đối với nàng có lẽ là hơi mỏng! Nữ tử trời sinh âm hàn, thân thể hắn lại ấm áp. Hắn mở to mắt, nhìn vật nhỏ kia rốt cuộc cuốn chăn thành công mà dựa rúc vào trong lòng hắn, đầu dán sát cổ hắn, vẫn ngủ say sưa ngon lành. 
 
Hầu kết lăn lộn, thân thể cứng đờ một lát, nhưng Chu Dực Thâm cũng không đẩy nàng ra. Thôi, kệ nàng vậy, hắn thật sự không có cách nào cự tuyệt nàng! 
 
Ngày hôm sau, theo quy định là đôi tân phu thê phải vào cung triều kiến hành lễ. Nếu còn Hoàng Thái Hậu thì cần xin yết kiến Hoàng Thái Hậu trước, nhưng Hoàng Thái Hậu sớm đã "giá hạc tây thiên"* , bởi vậy chỉ cần đi Khôn Ninh Cung bái kiến Hoàng Hậu. 
 
(*cưỡi hạc đi về phía tây, ý nói đã khuất) 
 
Chu Dực Thâm mặc lễ phục, Nhược Trừng mặc đại sam. Hai người sóng vai ngồi một xe ngựa tới cửa Đại Minh. Hồng Lư Tự tán dẫn và nội quan đã chờ sẵn, Chu Dực Thâm xuống xe ngựa trước rồi đỡ Nhược Trừng xuống. 
 

Mọi người đã nghe đồn nhiều về nhan sắc của Tấn Vương phi, nhưng Nhược Trừng vẫn luôn ở khuê phòng, ít có người từng nhìn thấy. Gặp rồi mới biết, chỉ cảm thấy da mềm mịn như mỡ đông, mặt tựa hoa đào, khiến người ta kinh ngạc. Khó trách Tấn Vương tình nguyện trở mặt với vương tử bộ tộc Ngõa Lạt, cũng nhất định phải che chở nàng! Một cô nương tuyệt sắc như thế, suýt chút nữa bị mọi rợ phương bắc chà đạp! 
 
Chu Dực Thâm đi phía trước, Nhược Trừng đi cách phía sau một đoạn, sau nữa là Lý Hoài Ân, Tố Vân và Bích Vân. Tử Cấm Thành rộng lớn hùng vĩ, từng lớp cửa cung lần lượt mở ra. Tường cao sơn son và mái ngói hoàng lưu hợp thành từng tòa cung điện trang nghiêm bề thế. Nhược Trừng chỉ cảm thấy nơi này quá lớn, quá trống trải, mỗi số phận con người trong đó chỉ nhỏ bé như một con kiến. 
 
Qua cửa Càn Thanh, bọn họ vòng qua cung Càn Thanh, từ đường nhỏ băng qua điện Giao Thái, rồi sau đó tới cung Khôn Ninh, nơi ở của Hoàng Hậu. Đây là nơi hậu cung gần nhất với cung Càn Thanh, quy mô và sự tráng lệ đều vượt xa sáu cung còn lại. 
 
Cung nhân đi vào bẩm báo, mà Tô Hoàng Hậu đã sớm chờ bọn họ. 
 
Chu Dực Thâm và Nhược Trừng đi vào, nữ quan hai bên trái phải hành lễ bốn bái. Cung nhân dâng Tu Bàn Thụ cho Nhược Trừng, Nhược Trừng đặt lên án. Sau đó nàng và cung nhân nâng án cùng đến trước mặt Hoàng Hậu. Tô Hoàng Hậu trên đầu đội mũ song phượng chầu long, mặc đại sam hoàng kim, trên vai là khăn quàng kim tú vân long, hoa tai ngọc rủ xuống, dung mạo đoan trang đẹp đẽ, nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi. 
 
Nàng chăm chú nhìn Nhược Trừng, khẽ gật đầu: “Tấn Vương phi quả nhiên trời sinh tuyệt sắc, khó trách cửu đệ tâm tâm niệm niệm! Hơn nữa không hổ là lớn lên ở trong cung, lễ nghi quy củ, tốt lắm!” 
 
Nhược Trừng vội vàng hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương quá khen, thần phụ còn chưa kịp cảm tạ Hoàng Hậu nương nương ban thưởng!” 
 
Tô Hoàng Hậu phẩy tay cho cung nhân dọn án ra ngoài, lại ôn hòa cầm tay nàng nói: “Cửu đệ tuổi không còn nhỏ, nếu đã cưới muội làm thê, cần phải chú ý vì hoàng thất kéo dài hương khói!” 
 
Nhược Trừng miệng vâng dạ, trong đầu lại nhớ tới chuyện đêm qua, gương mặt ửng đỏ. 
 
Buổi sáng nàng tỉnh lại trong lòng ngực Chu Dực Thâm, cũng không biết mình ngủ thế nào mà chui vào lòng hắn, lại còn cuốn hết chăn làm toàn bộ phía sau lưng hắn trống không cả đêm. Đêm qua nàng ngủ rất ngon, còn hắn hình như không chợp mắt được chút nào, sáng sớm phải uống một ly trà đặc cho tỉnh táo. 
 
“Tấn Vương phi?” Tô Hoàng Hậu lại gọi một tiếng, Nhược Trừng mới bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần: “Hoàng Hậu nương nương!” Tô Hoàng Hậu cho rằng dẫu sao nàng còn nhỏ tuổi, quá câu nệ, liền cười nói: “Chỗ bổn cung không còn việc gì, các ngươi có thể đi Đông Cung được rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.