Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 41: Vỡ mộng



Được, em cá với anh, em cá!” Nắm lấy tay Hiệp Thịnh, tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta “Chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây, rất nhanh thôi, sắp đến rồi!”

“Ha ha… Tịch Ngôn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ gả cho anh dễ dàng như vậy!” Giọng Hiệp Thịnh đầy vui sướng, tôi quay đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của cậu ta cũng tràn đầy hạnh phúc.

“Sợ anh chết sao? Anh còn phải cưới em mà!” Hiệp Thịnh nói một cách thoải mái, tôi lại nhìn thấy rõ ràng sự đau đớn thoáng xuất hiện trong mắt anh, tôi giữ chặt bàn tay anh lúc này đã dính đầy máu.

“Em… Chờ anh cưới em…” Tôi ra sức gật đầu, căn răng, kéo cơ thể cậu ta đi về phía trước, lúc này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

Rời khỏi đây, chúng tôi nhất định có thể rời khỏi đây, nhất định có thể.

Không, tôi nhất định không thể để cậu ta mất hy vọng.

Cả hai người chúng tôi ngã xuống đất, lại đứng lên, tôi nhất định không buông Hiệp Thịnh ra, vẫn cố gắng đỡ cậu ta, cho dù rất chậm. Cuối cùngm phía trước cũng truyền đến âm thanh động cơ.

Tôi ngẩng đầu, vô cùng vui mừng. Đó là một chiếc xe.

Một chiếc xe màu xám đỗ lại trước chúng tôi, vài người bước xuống xe.

“Hiệp Thịnh, có người, có người cứu chúng ta rồi!” Tôi buông cậu ta ra, liều mạng chạy về phía trước cầu cứu bọn họ. Có thể dễ dàng nhận ra bọn họ là du khách đến đây chơi.

Bọn họ nhìn tôi kỳ quái, bỗng nhiên, cô gái đi cùng đoàn chỉ về phía sau tôi hét ên một tiếng.

Tôi quay đầu, sau lưng, Hiệp Thịnh đã cuộn mình nằm trên mặt đất. Máu chảy lan ra.

“Hiệp Thịnh!” Tôi kinh hoảng chạy về bên cậu ta “Hiệp Thịnh, được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!” Tôi muốn nâng cậu ta dây, nhưng tay lại chạm phải một mảng áo ướt đẫm. Rụt tay trở lại, là một mảng máu đỏ tươi rợn người, nhìn xuống phía dưới, phần áo ở bụng Hiệp Thịnh thấm đẫm máu, không ngừng chảy ra ngoài.

Một vết đạn trông rất dữ tợn.

Là phát súng kia!!

“Hiệp Thịnh… Hiệp Thịnh….” Tay tôi run run đặt lên vết thương để ngăn máu chảy ra, nhưng thứu chất lỏng đỏ tươi kia vẫn cứ chảy không ngừng, không ngừng…

Cơ thể Hiệp Thịnh ngày càng lạnh, cả người dựa vào tôi, hít thở một cách yếu ớt.

“Hiệp Thịnh… Hiệp Thịnh!!!! Không, sẽ không đâu, không thể!”

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn!” Lúc này, khuôn mặt cậu ta đã tái mét, vô cùng tuyệt vọng. Cậu ta nhìn tôi, tôi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu ta “Hiệp Thịnh… Hiệp Thịnh!”

“Sẽ không… Không thể như vây!”

“Tịch Ngôn… Nói với ba tôi, con của ông không khiến cho ông mất mặt!” Hiệp Thịnh bắt lấy bàn tay tôi, ánh mắt vẫn có sự cố chấp.

Tôi gật đầu, nặng nề gật đầu, nghẹn ngào khóc.

“Tài liệu kia là giả, ngay từ đầu tôi đã tính sẵn…” Hiệp Thịnh cố hết sức nói, máu chảy mạnh ra từ mũi cậu ta.

“Không … Không!” Tôi kêu gào thảm thiết, liều mạng muốn ngăn lại dòng máu đang chảy không ngừng “Chúng ta về nhà, về nhà sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi….”

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn….”

“Không sao cả, không sao cả!” Tôi lắc đầu, không ngừng lắc đầu “Hiệp Thịnh, nhất định sẽ không có việc gì, cố chịu đựng một chút, cố chịu đựng một chút!”

“Hiệp Thịnh….”

“Tịch Ngôn… Tịch Ngôn… Em yêu anh không? Có yêu anh không?” Hiệp Thịnh nắm tay tôi rất nhanh, anh mắt bi ai nhìn tôi.

Tôi càng lúc càng căng thẳng, nhưng cuối cùng tôi vẫn không trả lời, ánh sáng trong mắt Hiệp Thịnh dần dần tắt đi, mí mắt từ từ hạ xuống, từ từ hạ xuống, cuối cùng nhắm mắt lại, để thế giới trở thành một mảnh tối đen. Bàn tay vẫn nắm tay tôi đã buông ra, từ từ hạ xuống.

“Không… Không… Hiệp Thịnh… Hiệp Thịnh!!!!!!”

“Không!!!!!”

Không còn hoài nghi, Hiệp Thịnh…… thực sự đã chết ngay trước mắt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.