Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 6: Kỳ lạ



Tôi thở hồng hộc nhảy xuống xe, nhìn ra sau thấy Nghiêm Diệu cũng xuống xa theo tôi, hắn đi thẳng về phía trước, tôi cũng không có nới lỏng cảnh giác với hắn, người này âm dương quái khí, không nên vì hắn nhất thời giúp đỡ bạn mà ngốc nghếch đi nói lời cảm tạ với hắn. Chuyện này để nói sau, so với việc tôi tự đứng ra xử lý, Nghiêm Diệu xử lý tên biến thái kia cũng không phải tốt hơn sao?

Vì thế tôi yên lặng, không nói một câu cảm ơn, hắn tất nhiên sẽ không cùng tôi nói chuyện, tôi đi ở phía trước, hắn theo tôi ở phía sau không xa không gần, nhưng đường này lại không phải của tôi, nên cũng không thể nói là hắn đi theo tôi được.

Suốt dọc đường về tới trường cứ tình trạng như vậy, những người đi ngang qua đều nhìn chúng tôi, lại cứ ghé tai nhau khe khẽ nói nhỏ, tôi đi trước, Nghiêm Diệu vẫn ở phía sau đi tới, bởi vậy người khác nhìn vào, trông chúng tôi như một cặp tình nhân đang giận dỗi, không cần bàn ở đây là trường học, còn có ai không biết "chuyện này" của chúng tôi? (Chuyện bị đồn là người yêu anh Nghiêm Diệu ý ạ)

Thật đúng là hết đường chối cãi, tôi bước nhanh hơn, thầm nghĩ sẽ nhanh chóng bỏ xa Nghiêm Diệu, tránh khỏi những ánh mắt ái muội kia. Nhưng là, ông trời cũng giống như đã tính để tôi không có việc gì theo ý nguyện, trong lúc đang bước thật nhanh về phía trước, bỗng ở dưới chân mất thăng bằng, một bên mắt cá chân đập xuống nền đường, tôi rõ ràng nghe được xương cốt phát ra "Lạc" một tiếng, sau đó chính là cảm giác đau đớn dâng lên từ mắt cá chân.

Tôi "A" một tiếng ngã sấp xuống nền đường, túi trước túi sau đựng đồ đặc sản rơi xuống, vài cái chai nhanh như chớp xoay tròn trên mặt đất, rất nhiều người dừng lại bên đường nhìn tôi. Tôi thậm chí nghe được tiếng cười nhạo, mặt lập tức đỏ lên, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, chật vật xoa xoa mắt cá chân. Lại càng không công bằng là, có người rõ ràng thất mọi chuyện xảy ra lại không hề giúp đỡ, còn ở trên ngạo nghễ nhìn xuống tôi, đem sự quẫn bách của tôi thu hết vào trong mắt.

Những người kia như thế nào còn không đi? Chê cười như vậy chưa đủ hay sao? Chiêm ngưỡng xong rồi không phải nên đi hay sao! :(

Tôi đang định đứng lên, nhưng là, mắt cá chân đau làm cho tôi không thể nâng nổi người, chính là hơi dùng một chút sức lực, làm cho da thịt tôi đau đến rơi nước mắt.

Rốt cuộc, tôi thấy những người trước mặt bắt đầu tản đi, may mắn là rốt cuộc họ cũng chịu đi, đôi chân thon dài của Nghiêm Diệu ngồi xuống, lúc hắn và tôi mặt đối mặt, tôi mới phát hiện hắn đã ngồi xổm trước mặt mình, tôi nhíu mi, không biết hắn là đang có chủ ý gì? Còn muốn hạ nhục tôi thêm hay sao? Lúc này, hành vi "oanh liệt" của hắn, ở trong mắt tôi lại biến thành tiểu nhân. Không chỉ có như thế, còn có lãnh huyết, ích kỷ, vô tình.......

Nhưng là, hiện tại hắn muốn như thế nào?

Ngay lúc tôi đang đề phòng nhìn hắn, tôi cảm giác đầu đã lìa khỏi thân xác, bả vai tôi dựa vào một khối ngực ấm áp, còn có hơi thở thản nhiên truyền đến vị bạc hà. Bốn phía, những ánh mắt cười nhạo đều biến thành kinh ngạc.

Tôi thề, trong thời khắc ấy, tôi lại có sự kiêu ngạo hiếm thấy, bị ôm ở trong lòng Nghiêm Diệu, tôi lại cảm thấy tự hào ư?

Nghiêm Diệu ôm tôi đi đến phòng y tế, giao tôi cho thầy phụ trách xong hắn liền rời đi. Cho đến lúc tôi khập khiễng đến lớp học, tôi không còn gặp lại hắn, nhưng mà tin đồn hành động vĩ đại "nâng niu" bạn gái của hắn đã trở thành giai thoại trong trường. Trần Di lại ở trước mặt tôi nhắc tới vài lần, không hề biết tôi đen đủi như thế nào, lại tìm được cái loại soái ca đóng vai chăm sóc bạn gái, cô ấy còn nghĩ đến hắn là người không cần tình nhân, có trời mới biết, hắn đúng là như vậy, căn bản bề ngoài hay nội tâm đều là lãnh huyết. Chính là nghĩ lại, càng nhiều tiếp xúc chỉ thêm càng thất vọng.

Chẳng lẽ cô ấy sẽ không chú ý tới rằng, lời cô ấy nói Nghiêm Diệu là "Tuyệt thế hảo nam nhân" (Nam nhân tốt) chưa từng xuất hiện hay sao? Nhưng mà thầm oán lại thầm oán, lần này, tôi quả thật nên cảm ơn hắn một lần, nhưng thật là tôi đã lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử.

Chính là, anh hùng này, hắn ngay cả một cơ hôi thấy mặt cũng không cho tôi, làm cho lời cảm tạ cũng không được nói ra rõ ràng, đành đợi cho sau này khi chân đã khỏi mới đi tìm hắn, nhưng như vậy cũng không tốt, chỉ sợ bởi vì đi giày cao gót làm cho tôi gãy xương chân, những ngày gần đây thạch cao là thứ luôn luôn gắn liền với tôi.

Trong những ngày trước, tôi chỉ có thể ngày ngày nhờ bạn cùng phòng dìu lên lớp, đi căn tin.... Đôi khi cũng có lúc không ai rảnh để đưa tôi đi. Tựa như hôm nay, người phụ trách giúp tôi đi học là Trần Di không biết đã chạy loạn đi đâu, tôi không có au dìu đi học, nghĩ lại, cũng không phải tôi tàn phế, giúp đỡ cũng không thể giúp cả đời, tuy rằng tự đi tư thế có khó coi một chút.

Hạ quyết tâm, tôi thấy bạn học đều đang lên lớp, cũng chưa phải trễ, tôi khẽ cắn môi, lúc chống tay lên bàn đứng dậy, ngã sấp xuống, cũng không hiểu xương sống va đập vào đâu, trong khi đi đường lên lớp ở lưng còn có chút nhói đau, trong tư thế đi của tôi lúc đó giống một ông lão cao tuổi, men theo tường, khập khiễng bước đi.

Bộ dáng buồn cười này, có đánh chết tôi cung không để cho người khác nhìn thấy, bằng không thanh danh một đời này của tôi coi như bị dủy hoại.

Đang nghĩ mông lung, nhưng là chết tử tế không chết, trong tầm mắt tôi đã xuất hiện một đôi giầy da, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tôi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt bởi vì nghẹn cười mà đỏ lên.

Xem ra, thanh danh của tôi đã bị hắn hủy hoại.

"Không phải có bạn trai hay sao? Tại sao không gọi hắn tới đây đưa cô đi học?" Người nào đó cười nhạo xong rồi, còn không quên thêm dầu vào lửa, tôi hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam sinh trước mặt, tên đáng giận này, chắc chắn đầu óc hắn bị chậm nửa nhịp.

Còn có, không thất được tôi đã trở thành người thương tàn rồi sao, lúc này động chân động tay, bước đi còn không nổi, hắn muốn cùng so đo với tôi sao?

"Lí Kiến, anh không thể có một chút nào ôn nhu hay sao?"

"Nghe tôi nói này Lộ Tịch Ngôn, tôi đối với cô hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô còn ngại ngùng cái gì?"

"Anh mãi mãi không có nửa điểm phong độ!" Xú gia hỏa, xứng đáng kiếm không được bạn gái.

"Người khác khỏe mạnh cũng không thể mạnh như rồng như hổ giống cô đâu... A. Cô còn đánh người?" Dám ăn nói lỗ mãng, tôi không thể nhịn được nữa, tiểu tử thối, ỷ vào bình thường có quan hệ tốt liền dám nói hươu nói vượn ư?

"Oa, Lộ Tịch Ngôn, cô thật đúng là người đàn bà đanh đá chanh chua nhất!"

Chạng vạng, phòng học lý trống trải, hai bóng người đùa nghịch nhau kéo dài, từ xa nhìn lại, tựa như một đôi tình nhân đùa giỡn nhau, ít nhất, lúc nhìn đên mặt Nghiêm Diệu, tôi nhìn được trong mắt hắn đúng là như vậy.

Hắn bỗng nhiên xuất hiện làm cho tôi cùng Lí Kiến không kịp trở tay, hai tay đang nắm của chúng tôi thậm chí còn đang dừng ở giữa không trung., nhìn ánh mắt hắn lạnh lùng quét tới phía tôi, mới mạnh tay buông ra. Giống như đã làm sai chuyện gì đó bị bắt tại trân.

Nhưng mà, Lộ Tịch Ngôn, mày là đang sợ cái gì?

Mày không phải biết rõ....

Tôi biết, Lí Kiến lại không nói gì. Hắn cười xấu hổ. Nhức đầu ngây ngốc noi "Ha ha, đừng hiểu lầm a! Tôi là tình cảm đơn phương... Này, liền trả cho cậu!" Nói xong, lại ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói "Tôi nói đi rồi, bạn trai cô vẫn nhìn như sắp nuốt sống tôi!" Cuối cùng, Lí Kiến lấy tốc độ một trăm mét rời khỏi hiện trường.

Chỉ để lại mình tôi cùng Nghiêm Diệu đứng cách một hành lang nhìn nhau.

Tôi nghĩ, sau đó hắn nhất định sẽ nói gì đó, nhưng mà, làm cho tôi thất vọng là, trừ bỏ đứng ở nơi đó nhìn tôi, hắn ngay cả khóe miệng cũng lười động đậy.

Tôi ý đồ đánh vỡ cục diện đáng xấu hổ này, nghĩ người khác cũng đang đi về phía này, có phải hay không nên nói cái gì? Tỷ như cảm tạ đã đến thăm, nhưng là nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười, mở đầu như thế sẽ không thể cùng hắn nói chuyện trong một đề tài, đến cuối cùng rõ ràng nói "Tôi đi đây!"

Tôi lại men theo tường quay về, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi làm cho hắn mất mặt. cũng không phải động tác này chướng mắt, chính là ảo não, người kia bỗng nhiên xuất hiện, đem tôi bế lên, Lí Kiến tuy rằng thô thiển, cũng không có hành động như vậy.

Lộ Tịch Ngôn ơi Lộ Tịch Ngôn, ngươi xứng đáng tự làm tự chịu đi.

"Tôi cõng cô!" Ngay trong lúc tôi đang gian nan bước đi, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh nặng nề, giây tiếp theo, không đợi tôi kịp phản ứng, thân mình tôi đã bị hắn nâng lên, đặt vững vàng trên tấm lưng dày rộng của Nghiêm Diệu.

"Nghiêm... Diệu!"

Hắn không trả lời, cõng tôi hướng xuống dưới tầng, tôi quýnh lên, lúc này tuy rằng tối lửa tắt đèn, nhưng không tránh được những sinh viên khoa khác tan học, cảm giác không tự nhiên lên tới cực điểm, tôi bất an ở trên lưng hắn động đậy, định mở miệng nói hắn thả tôi xuống dưới. Lại căn bản không nói nên lời, chỉ phải chặt chẽ vòng tay ôm đầu vai hắn, ngửi thấy mùi hương bạc hà giống như đã từng quen thuộc, đầu óc lại từ từ lắc lư.

Cảm giác lâng lâng, giống như đang trên mây. Thâm chí tôi còn sờ sờ đầu mình, là hoài nghi chính mình có phải bị cảm hay không?

Một đoạn ngắn đường nhỏ qua đi, đã đến ký túc xá nữ.

Nghiêm Diệu thả tôi xuống, lúc gót chân chạm mặt đất, trong lòng còn lại một sự hụt hẫng, tôi sợ hãi nhìn hắn noi "Tôi... Ân. Cảm ơn anh!"

Ánh sáng lúc này không đủ cho tôi nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể phỏng đoán hắn hơi hơi nâng mày. Đó là bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi làm cho tôi nhớ đến lúc hắn lạnh lùng như băng, như thế nào lúc này cảm thấy quái dị như vậy, cả người tôi đều không có cảm giác tự nhiên.

Thấy hắn lại trầm mặc, tôi nói " Này... Tôi đi đây!"

Đang định dùng sức bắt đầu bước đi, tay lại bị Nghiêm Diệu mạnh mẽ giữ lại.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, hơi thở ấm áp bao trùm xuống dưới, nhanh tới nỗi ngay cả thời gian cũng không biết bao lâu, tôi cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác tê dại trên môi.

Đúng vậy, có thể, tôi đã nghĩ đến Nghiêm Diệu hôn tôi, tôi theo bản năng nhắm mắt lại. Chờ đợi chuyện sắp phát sinh.

Nhưng là.

Không có ôn nhu triền miên. Chính là trong nháy mắt hư ảo kia phảng phất cảm giác đụng chạm giả dối, tay tôi đã bị hắn buông ra, Nghiêm Diệu tách ra thân mình làm cho gió lạnh thừa cơ thổi vào, thân mình tôi chợt run rẩy. Đối mặt như trước là cặp con ngươi lạnh như băng.

Lại không giải thích gì, Nghiêm Diệu xoay người bước đi, giống như lúc hắn đột ngột xuất hiện đầy khó hiểu.

Tôi ngây dại đứng lại đó một lát. Cho đến khi bóng hình hắn biến mất khỏi tầm mắt, nửa ngày. Tôi sờ sờ khóe miệng, mới vừa rồi trong nháy mắt kia, là ảo giác sao?

Chuyện này........

Là chuyện gì đây a!!!!!!!!

Tôi cùng Nghiêm Diệu đã bước vào một vòng luẩn quẩn, hắn vẫn lãnh đạm như cũ, vẫn như trước đối với tôi nhìn như không thấy. Nhưng có đôi khi, hắn lại đột ngột xuất hiện, có thể không nói chuyện với nhau, chính là yên lặng đi trên một đoạn ngắn, lại hoặc là đưa cho tôi một tuýp thuốc mỡ, đúng vậy, có thể tính đó là một phần quà, một tuýp thuốc mỡ chữa thương chuyên dụng.

Mà tôi, giống như bị một sợi dây vô hình buộc lại, buông thả giữa không trung. Mỗi khi nghĩ đến sẽ có biến hóa, cũng là vẫn như cũ, nếu không hi vọng nữa, lại thường thường cho tôi một chút vui vẻ. Mà sợi dây đầu tiên này như đã bị Nghiêm Diệu nắm trong tay.

Hắn đang đùa tôi hay sao, tôi suy nghĩ cũng không thể lý giải, hắn chỉ cần nói điều kiện, không cần đối với tôi cái gì gọi là "Lạt mềm buộc chặt" gì cả, vẫn là, tôi biểu đạt không đủ rõ ràng hay sao?

Đảo mắt đã đến tháng tư, đúng ngày Trần Di sinh nhật, lại nhân ngày tôi "trọng thương mới khỏi". Một vài người bạn cùng lớp bao một phòng hát, cả trai lẫn gái đều vào chung, rượu uống không ít, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe được bên ngoài có âm thanh cãi vã. Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy vài tên con trai tuấn tú cùng Lí Kiến đánh nhau, Trần Di đứng ở giữa, mặt đỏ lên, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống. Tay bị một tên con trai khôi ngô nắm giữ trong tay.

"Con mẹ nó, mày muốn chết à!" Tên con trai khôi ngô thô bạo một đá hướng tới Trần Di đang che chở cho Lí Kiến. Vài phần giống hung thần ác sát đồng thời đem Trần Di giữ chặt. Thân mình gầy yếu của Lí Kiến không chịu được một cước hanh ác như vậy. Một cái lảo đảo liền ngã quỵ, tên con trai kia còn không hết giận, hướng tới mặt Lí Kiến nặng nề giáng xuống một đấm. Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, chỉ thất máu tươi đỏ sẫm từ mũi Lí Kiến gian nan chảy ra bên ngoài.

Đều là sinh viên, đã gặp qua trường hợp như vậy, biết là gặp phải lưu manh, nữ sinh là một chút cũng không dám động thủ. Chỉ thấy mấy ánh mắt khinh bỉ của tên nam nhân kia ở trên người Trần Di nhìn một lượt. Đó là biểu tình làm cho người ta buồn nôn.

"Đừng không biết phân biệt. Nữ nhân khi cởi quần áo còn không phải đều là một hạng người hay sao!" Lời nói hạ lưu từ trong miệng tên con trai khôi ngô bắn ra, thật đáng khinh thường. Nói xong át đi tiếng khóc vốn đã không thành tiếng của Trần Di, Lí Kiến cố nén suy nghĩ lan man, lại một cước đá xuống, hắn ngã sấp xuống nền đất rốt cuộc không đứng dậy nổi.

"Lí Kiến!"

Như thế nào không có người đứng ra phân rõ phải trái, chẳng lẽ không có pháp luật sao? Lúc này vài cửa phòng mở ra, thấy tình hình bên ngoài, nhưng lại không ai nói chuyện, hơn nữa còn nhanh tay đóng cửa lại.

Đây rốt cuộc là cái thế giới gì?

"Buông cô ấy ra, chúng tôi sẽ... Báo... Cảnh...!" Tôi không thể nào biết dũng khí của mình đến từ đâu, thậm chí lúc tôi nói chuyện, bởi vì thân thể run run, tôi cơ hồ nói không được một câu đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.