Đột nhiên truyền đền tiếng súng khiến đôi mắt vừa mới nhắm lại của Dương Húc Huy lại mở ra. Đạn không ngừng bắn lên cây bên cạnh Kim Tại Trung, còn cậu thì hoàn toàn không có cơ hội phản kích, Dương Húc Huy ngồi thẳng dậy. Đợt tấn công cuối cùng cũng chậm lại, Kim Tại Trung nắm chặt súng chuẩn bị chui ra, Dương Húc Huy vội vàng lắc đầu, đặt ngón trỏ lên miệng. Hiểu được ý của y, Kim Tại Trung khẽ gật đầu, thu người lại, tai áp lên cây cột bê tong, liền nghe thấy những tiếng bước chân đang không ngừng đến gần, chậm rãi, người đó xuất hiện trong tầm mắt của Kim Tại Trung, cách Dương Húc Huy rất gần.
Hít sâu một hơi, Kim Tại Trung từ từ nâng cây súng trong tay lên, nhưng lại bị Dương Húc Huy ra dấu ngăn lại, Kim Tại Trung có chút không hiểu nhìn Dương Húc Huy, tay cầm súng vẫn chưa bỏ xuống. Còn Dương Húc Huy sau khi ngăn Kim Tại Trung lại, liền cầm lấy một cây gậy gỗ không dài nằm cạnh y, dựa vào vật sau lưng mà từ từ đứng dậy, sau đó lại nhìn về phía Kim Tại Trung. Kim Tại Trung đã hiểu ra, thả tay cầm súng xuống, lại rụt người vào trong.
Nhìn cái người đang không ngừng đến gần, Kim Tại Trung gật đầu với Dương Húc Huy, Dương Húc Huy cầm chắc cây gậy trong tay, cho kẻ vừa đến một gậy thật mạnh! Dường như một gậy bất ngờ đã khiến cho kẻ đó ngã xuống đất, nhưng đứng dậy rất nhanh sau đó. Cú đánh đó đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của Dương Húc Huy, y người mang thương tích nên không thể trong lúc người kia chưa đứng lên mà đánh thêm một gậy, sau khi cho Kim Tại Trung một ánh mắt “mau chạy”, liền xông vào đầu với người vừa đứng dậy.
Nhìn hai người đánh nhau, Kim Tại Trung không thể bóp cò được, cất súng vào, Tại Trung nhặt cây gậy bị bỏ dưới mặt đất, đánh một gậy vào cái tên đang đè Dương Húc Huy dưới thân, nam nhân đó đột nhiên buông Húc Huy ra trước khi cậu đánh xuống, lập tức xoay người đá Kim Tại Trung một cú thật mạnh! Một cú đá bất ngờ khiến Tại Trung không có bất kì phòng bị gì cả người đều bay ra ngoài, còn chưa đợi cậu đứng lên, người đó đã lôi cậu từ mặt đất đứng dậy, đấm mạnh vào mặt cậu, dịch thể nóng ấm từ mũi chảy ra rơi vào miệng, Kim Tại Trung nếm được cái mùi thanh mặn. Hoàn toàn không cho Kim Tại Trung cơ hội phản kích, những cú đấm của nam nhân đó không ngừng hạ xuống mặt và bụng của Kim Tại Trung.
Chính vào lúc kẻ đó cầm cây gậy lên định hướng về phía Tại Trung thì Dương Húc Huy cố gắng đứng dậy nhảy bổ qua, giữ chặt lấy người đó. Không kéo Dương Húc Huy ra được, nam nhân không ngừng tấn công vào lưng và eo y, phát hiện ra hai chỗ này của y đang bị thương nặng, Dương Húc Huy đã không còn sức để phản kích, chỉ liều mạng giữ lấy người kia. Từ nền đất bò dậy, nhặt lấy cây gậy không chần chứ cho tên đang bị Dương Húc Huy giữ chặt hai gậy. Sau lưng bị giữ chặn không thể đánh trả, những cú đấm tức giận của người đó đáp trên người Dương Húc Huy lại càng mạnh hơn! Đến lúc Dương Húc Huy chịu không nổi thả lỏng tay, người ngã xuống, không đợi nam nhân đó quay đầu lại, cây gậy của Kim Tại Trung đánh mạnh vào đầu tên kia, nam nhân la một tiếng rồi ngã xuống. Chưa kịp kiểm tra xem tên đó đã chết chưa, Kim Tại Trung đã ném cây gậy xuống đi đỡ Dương Húc Huy dậy.
“A Huy, ngươi mau tỉnh, A Huy!”
Trong lúc Kim Tại Trung lay động Dương Húc Huy từ từ mở mắt ra, liền nắm chặt cổ áo của Kim Tại Trung.
“Mau chạy! Mặc kệ ta! Mau chạy!”
“Muốn chạy thì cùng chạy!”
Lởi của Kim Tại Trung khiến Dương Húc Huy nắm chặt lấy cổ áo cậu.
“Ta bảo ngươi mau chạy, không nghe thấy sao! Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, nó sẽ điên đấy!”
“Ngươi cũng nghe rõ lời ta nói, ngươi cố gắng chịu đựng cho ta, nếu như ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ rời khỏi Mĩ, rời khỏi hắn, ngươi biết ta Kim Tại Trung nói được làm được!”
Đã có hai người chết trong lòng cậu, cậu không muốn có thêm người thứ ba, cậu tuyệt đối không để có thêm người thứ ba!
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy cười khổ.
“Được, nếu như ta ngủ quên thì hãy gọi ta.”
Không nói nữa, khụy gối trước mặt, vắt tay của Dương Húc Huy qua vai, Kim Tại Trung cõng ý dậy.
“Máu.”
Lúc Kim Tại Trung cõng bản thân dậy, Dương Húc Huy lại phun ra một chữ. Kim Tại Trung rất nhanh hiểu ra, nhìn người nam nhân nằm dưới chân, cẩn thận buông Dương Húc Huy ra, đi đến bên tên đó lột áo của tên đó ra buộc vào eo của Dương Húc Huy. Trong lúc Kim Tại Trung buộc áo lên người Dương Húc Huy, cậu phát hiện chiếc điện thoại trong túi của chiếc áo. Tay cầm điện thoại của Kim Tại Trung hơi run, tay của Dương Húc Huy giữ lấy tay cậu. Kim Tại Trung hiểu ý của Dương Húc Huy, người của bọn họ không biết còn bao nhiêu, điện thoại cậu gọi đi có thể bị họ nghe thấy, hai người có thể dễ dàng bị tìm thấy, nhưng bây giờ hai người nhất định phải cầu cứu! Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy, gọi số của Trịnh Duẫn Hạo,nhưng điện thoại vẩn không ai bắt máy, tay cấm điện thoại đã bắt đầu ra mồ hôi, nhưng vẫn không ai bắt máy. Nhìn Dương Húc Huy đang càng ngày càng yếu, Kim Tại Trung cúp máy, gọi một số khác.
Ngoài số của Trịnh Duẫn Hạo và Dương Húc Huy, cậu chỉ còn nhớ số của anh ta!
“Cẩn thận!”
Cơ thể đột nhiên bị Dương Húc Huy nằm bên cạnh kéo xuống, điện thoại cũng rơi ra, đạn lướt sát bên tai cậu. Lập tức ngồi dậy, Kim Tại Trung khẩn trương nhìn Dương Húc Huy bị đè bên dưới.
“Ta không sao.”
Tay của Dương Húc Huy cầm lấy súng lấy ra từ người Kim Tại Trung, được Tại Trung đỡ dậy. Vừa nãy kéo Kim Tại Trung xuống, đạn từ cây súng trong cây súng trên tay y bắn ra, hướng về phía người bắn Kim Tại Trung.
“Mau rời khỏi đây!”
Những người còn lại nghe thấy tiếng súng nhanh chóng chạy đến đây. Kim Tại Trung đỡ lấy Dương Húc Huy, nhìn về phía chiếc điện thoại.
Chính vào lúc điện thoại rớt ra, cậu hình như nghe thấy có người bắt điện thoại.
Chần chứ một lát, Kim Tại Trung vẫn hướng về phía điện thoại dùng âm thanh không lớn nói một câu, cẩn thận cõng Dương Húc Huy ra khỏi nơi này.
Số lạ, trong điện thoại có tiếng súng, một câu mơ hồ không rõ ràng, khiến Tân Tử Phong ngây ngốc một lúc, càng nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, bước nhanh vào đại sảnh mặc cho sự ngăn cản của bảo vệ.
“Đại ca, Kim thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn chiếc điện thoại nắm chắc trong tay, nhìn Tân Tử Phong người vừa xông vào, đứng dậy.
“Cậu ta đang ở đâu?”
Tân Tử Phong lắc lắc đầu, nắm chặt chiếc điện thoại đưa lên.
“Ta chỉ nghe thấy tiếng súng, tiếng của Kim thiếu gia nghe không rõ.”
Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu nhìn bên cạnh, biểu tình điềm tinh, nhưng tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
“Lập tức kiểm tra vị trí của Kim thiếu gia.”
“Vâng.”
Người đó sau khi nhận lệnh, trả lời rất nhanh.
“Đại ca, máy dò cho thấy Kim thiếu gia ở tổng bộ.”
Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt tay: máy định vị trên người của Kim Tại Trung bỏ lại ở tổng bộ!
“A Huy thì sao?”
“Máy dò hiển thị Huy ca đang ở phòng làm việc bên câu lạc bộ, nhưng huynh đệ nói anh ấy không ở đó.”
Trong đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng ngay cả tiếng thở còn không nghe thấy, mọi người đều nhìn Trịnh Duẫn Hạo, chỉ có Tân Tử Phong cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, trong miệng lẩm bẩm. Đột nhiên anh ngước đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Hình như là, viên bi đỏ, Shin cậu bé bút chì, nhà máy, Kim thiếu gia hình như nói như vậy!”
Ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía Tân Tử Phong, trong mắt mang theo nghị hoặc, vì họ đều không hiểu, ý nghĩa của ba từ này nghĩa là gì.
“Ta biết rồi! Ta biết Kim thiếu gia đang ở đâu! Nhà máy gần tiệm sách đó!”
“Đi.”
Dường như cùng lúc, Trịnh Duẫn Hạo cùng Tân Tử Phong xông ra ngoài, Đặng Dũng, Đào Chí Cương cũng lập tức phản ứng chạy theo ra ngoài, để lại những người chưa phản ứng kịp, do vẫn chưa biết phải làm gì, nên đứng ngây ngốc tại chỗ.
Dừng xe ở gần nhà máy, năm người xuống xe, rút súng ra, cẩn thận tiếp cận nhà máy, tứ phía đều im lặng, không có bất kì tiếng động gì truyền đến. Sau khi vào nhà máy, năm người nhìn nhau, để cao cảnh giác cầm chắc súng trong tay chuẩn bị hành động. Sau hai mươi phút, năm người lại gặp nhau tại nơi chia ra lúc nảy, nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Trừ những vết máu còn chưa khô hẳn trên mặt đất, họ không thấy bất kì ai, cả xác chết cũng không có.
Bốn người còn lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt mang theo sự khẩn trương.
Theo tình trạng, bây giờ Kim Tại Trung và Dương Húc Huy có thể đã lọt vào tay của những người đó! Nếu như là thế bây giờ họ chỉ có thể đợi.
Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, cuối đầu bắt đầu chạy ra ngoài, bốn người cũng theo sau hắn. Chính vào lúc gần chạy tới cửa nhà máy, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên dừng lại, quay người chạy trở về. Những người kia tuy không hiểu, nhưng vẫn lặng lẽ chạy theo. Chạy xung quanh tất cả những chỗ có vết máu, Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng dừng lại ở nơi có nhiều máu nhất. Mọi người cẩn thận quan sát xung quanh, Trịnh Duẫn Hạo nhìn những vết máu dường như đang suy nghĩ gì đó. đột nhiên tấm ván gỗ trên đầu họ phát ra những âm thanh nho nhỏ, không do dự, Trịnh Duẫn Hạo hướng về nới đó nổ súng, sau một chốc im lặng, tiếng động trên đó lại rõ hơn, đạn xuyên qua ván gỗ bay về phía họ. Năm người tản ra, tránh ra, trong lúc tránh ra cùng bắn về phía trên. Sau một lúc chiến đấu, trên đầu đã yên tĩnh trở lại, một lát sau, máu từ những lỗ do đạn bắn chảy xuống, tí tách rơi xuống mặt đất. Đột nhiên có vài bong người lướt qua ở nơi gần họ, năm người họ theo bản năng bắn về phía đó, nhưng đều không bắn trúng. Bốn người chạy về phía đó, bị Trịnh Duẫn Hạo đưa tay cản lại.
Những người này cư nhiên không muốn giao đấu với họ.
Không kịp tìm hiểu những người bỏ chạy, Trịnh Duẫn Hạo nhìn bốn phía, mở miệng gọi.
“Ngươi đang ở đâu? Trả lời ta.”
Không có câu trả lời, nhà máy im ắng, không có bất kì âm thanh bào. Bốn người nhìn nhau, lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt mang theo sự lo lắng. Mắt vẫn nhìn ra xung quanh, Trịnh Duẫn Hạo gọi lớn hơn.
“Trả lời ta, ngươi đang ở đâu?”
Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo vang vọng trong khu nhà máy cũ, nơi này lại càng yên ắng hơn. Không lâu sau, từ nơi nào đó phát ra âm thanh nho nhỏ.