Âm thanh gấp gáp của Kim Tại Trung khiến mắt mọi người sáng lên. Theo tiếng mà tìm đến. Dừng bước, mọi người nhìn bốn phía đều không thấy thân ảnh của Kim Tại Trung và Dương Húc Huy. Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm vào cây cột đổ vỡ khoảng ba mét nhưng có thể che được hai người, đi sang đó, đưa tay gõ lên tường.
“Nhanh! A Huy sắp chống đỡ không nổi rồi!”
Tiếng của Kim Tại Trung rất nhanh phát ra. Không chậm trễ, Trịnh Duẫn Hạo theo chiếc thang dựa vào tường mà leo xuống. Kim Tại Trung ôm chặt Dương Húc Huy đang yếu dần, ngước đầu nhìn khuôn mặt phía trên, nước mắt sáng như thủy tinh, như muốn đâm sâu vào trái tim Trịnh Duẫn Hạo.
Bệnh viện Hà Thị bận rộn tiến hành ca cấp cứu. Bên ngoài phòng mổ Đào Chí Cương và Tân Tử Phong đang ngồi trên hang ghế dài, khẩn trương chờ đợi. Đào Chí Cương hai tay nắm chặt, chốc chốc lại nhìn lên cửa của phòng mổ.
Kim Tại Trung đã từ phòng cấp cứu chuyển ra phòng bên, đang im ắng nằm trên giường, vết thương trên mặt vì hiệu quả của thuốc nên không quá nghiêm trọng, vết bầm bên môi vẫn chưa tan. Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên chiếc ghế bên giường, nhìn Kim Tại Trung.
“A Huy anh ấy….”
“Hà Phương đang giúp hắn làm phẩu thuật, hắn sẽ không sao.”
Kim Tại Trung không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, biểu tình nhẹ nhõm hơn, nhưng thật sự vẫn chưa yên tâm.
Vết thương của Dương Húc Huy nặng như thế nào, cậu rõ, làm sao có thể yên tâm. Chỉ là nếu như cậu biểu hiện quá lo lắng, vậy Trịnh Duẫn Hạo sẽ càng không yên tâm. Cậu nhớ lúc Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy cậu và Dương Húc Huy dưới cây cột đỗ nát, ánh mắt của hắn lộ ra sự sợ hãi cùng đôi tay run lên của hắn khi đón Dương Húc Huy từ tay cậu. Đó là lần đầu tiên cậu thấy biểu tình đó của Trịnh Duẫn Hạo, còn cậu không muốn nhìn thấy như vậy nữa.
Nhìn thấy biểu tình của Kim Tại Trung nhẹ nhõm hơn, mặt của Trịnh Duẫn Hạo đã dãn ra một chút, vừa định mở miệng nói gì thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng của A Thái đứng bên ngoài.
“Đại ca.”
“Chuyện gì?”
“Dũng ca đến rồi.”
“Ta lập tức sang đó.”
Xoay mặt nhìn Kim Tại Trung, âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng hơn.
“Có lẽ còn phải ở đây hai ngày, ngươi cứ cố gắng nghỉ ngơi, ta qua bên của A Huy xem sao.”
“Ân.”
Đợi Kim Tại Trung nằm xuống, Trịnh Duẫn Hạo cúi người đặt môi lên trán cậu, sau đó đứng thẳng, quay người mở cửa đi ra. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay người, thì A Thái cùng A Thế đợi bên ngoài liền tiếng đến.
“Dũng ca đã sang bên phòng mổ rồi.”
“Ân. Điều tra được gì chưa?”
“Thân phận của người đó vẫn chưa tìm ra, nhưng những viên đạn rất đặc biệt, là loạt hàng do Hắc Nham Hội cùng Chu Tước Đường hợp tác làm ra.”
Bước chân của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, chưa được một giây lại tiếp tục bước về phía phòng mổ. Bước vào trong tháng máy, đợi cửa thang máy đóng lại, A Thế mới mở miệng tiếp lời của A Thái.
“Đợt hàng này bọn họ chia làm bốn phần bán cho những người khác nhau, nhưng đều ở Châu Âu. Nhưng của hôm nay vẫn chưa điều tra ra được xuất phát từ phần nào, cũng không bảo đảm nó không xuất phát từ số lượng nhỏ do Chu Tước Đường cùng Hắc Nham Hội để lại.”
“Nhanh chóng điều tra thân phận của người đó, còn nữa loạt đạn này trước đó bán cho ai, đều phải làm rõ cho ta, không được thiếu sót gì.”
“Vâng.”
Vừa nói chuyện, ba người ta từ thang máy bước ra, một lát đã tới phòng cấp cứu trong góc, không nói gì nữa. Nghe thấy tiếp bước chân, Đặng Dũng, Đào Chí Cương cùng Tân Tử Phong đợi bên ngoài cửa sổ xoay đầu, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, Đào Chí Cương và Tân Tử Phong đang ngồi liền dứng dậy, bước chậm lại, Trịnh Duẫn Hạo đi đến bên Đặng Dũng rồi dừng lại, hai người nhìn nhau, không ai nói gì. Nhìn về phía cánh cửa phòng mổ đang đóng chặt Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày. Nhìn thấy cái nhíu mày của Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng nhìn những người xung quanh không nói gì chỉ ra dấu cho họ ngồi xuống. Nhận được dấu hiệu của Đặng Dũng, mọi người đều ngồi xuống, mắt vẫn không rời cánh cửa đó.
“Đại ca có lẽ vẫn còn phải đợi một lúc, ngồi xuống trước đi.”
Không có hồi đáp, Trịnh Duẫn Hạo sau khi đứng thêm một lúc mới ngồi xuống,, ánh mắt rời khỏi cánh cửa đang đóng chặt lại, khủy tay đặt lên đầu gối, hai tay nắm chặt vào nhau, cúi thấp đầu. Đặng Dũng sau khi Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống cũng ngồi xuống theo, nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh, lại nhìn ba người còn lại, sau đó lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cuối cùng cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ.
Đào Chí Cương ngồi đối diện ngước đầu lên, phát hiện Đặng Dũng đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, lại chuyển ánh nhìn đến cánh cửa đang đóng chặt.
Ca mỗ đã tiến hành rất lâu, tuy mọi người đều biết Hà Phương rất lợi hại, cũng tuyệt đối tin tưởng vào y thuật của anh. Nhưng lần này khác, Dương Húc Huy thương quá nặng! Bị thương đối với bọn họ nhưng cơm bữa, đặc biệt là vài năm trước, khi họ vẫn còn trẻ, Dương Húc Huy đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên nói thương tích của anh phải chịu còn nhiều hơn so với bọn họ. Nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Dương Húc Huy như vậy, cơ thể mềm oặt của y dựa vào Kim Tại Trung đầy máu, dường như không cảm nhận được hơi thở của anh. Không biết nếu họ đến trễ một chút, có khi nào nhìn thấy đã là xác chết của anh. Hoặc giả lúc đó họ rời khỏi, thì có thể….đám người đó sẽ biết được Kim Tại Trung đã cầu cứu họ mà đợi cứu trợ, nhưng lúc bọn họ vẫn chưa tìm thấy Kim Tại Trung, viện binh đã tới, không muốn đối mặt trực tiếp với những người đến cứu trợ nên những người đó mới trốn đi. Còn thu thập lại hiện trường để họ nghĩ rằng Kim Tại Trung và Dương Húc Huy đã bị đưa đi, nơi hai người có thể chốn không nhiều, muốn tìm hai người chỉ là vấn đề thời gian. Còn theo vết thương của Dương Húc Huy mà phán đoán, mục đích của những kẻ đó không phải bắt sống, mà là giết!
Đào Chí Cương liền run người, thu lại ánh mắt, cũng cúi đầu, chờ cánh cửa phòng mổ mở ra.
Không ai đi chú ý thơi gian đã qua bao lâu, chỉ có chờ đợi. Cuối cùng, cánh cửa phòng mổ mở ra, mọi người đều đứng dậy. Vừa ra khỏi phòng mổ, Hà Phương đã đi về phía Trịnh Duẫn Hạo, đứng trước mặt hắn.
“Ca phẩu thuật diễn ra rất thuận lợi, nhưng tình trạng của Dương Húc Huy rất tệ, y có thể sống tiếp hay không ta cũng chưa biết, ta chỉ có thể nói hiện tại, chỉ là hiện tại, tạm thời chưa có nguy hiểm.”
“……”
“Nội thương của y so với ngoại thương mà mọi người thấy còn nghiêm trọng hơn. Dựa theo cơ thể y mà phán đoán, có thể y đã từng gặp phải một vụ nổ lớn, lưng và eo bị một vật ngọn bằng gỗ đâm trúng, tuy đã được rút ra, nhưng còn một đoạn nhỏ còn ở trong đó, do hoạt động mạnh trong thời gian dài, đoạn gỗ đó đã gây thương tích cho những cơ quan khác, thêm một phát súng ở ngực, may mà có điện thoại đỡ lại, nếu không y đã mất mạng ngay tại chỗ, thêm vào là mất máu quá nhiều. Cuối cùng là ta muốn nói, nếu y có thể sống tiếp, rất có khả năng sẽ không thể đứng dậy được nữa, eo của y có những vết thương quá nặng.”
Sau khi gnhe xong, không ai nói gì, nhìn Dương Húc Huy được đưa từ phòng phẩu thuật sang phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tất cả đều trở về đi, làm tốt những chuyện mình nên làm.”
Lúc nói chuyện, mắt của Trịnh Duẫn Hạo không hề rời khỏi cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lại quay sang nhìn Dương Húc Huy nằm trong phòng chắm sóc đặc biệt, Đặng Dũng dùng mắt ra hiệu cho những người khác, sau đó rời khỏi, những người khác cũng rời đi sau đó. Sau khi đợi những người khác rời đi, Hà Phương đứng cạnh Duẫn Hạo, nhìn người hyunh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
“Ý thức muốn sống của y rất mạnh, có thể chống đỡ đến lúc các ngươi đưa về đã là kỳ tích, hãy tin y.”
“….”
“Cậu ta, sao rồi?”
Không chỉ rõ là ai, nhưng Hà Phương biết Trịnh Duẫn Hạo muốn nói đến ai. Bên của cậu là do trợ lý của anh xử lí, nên tình trạng anh không nắm rõ.
“Vẫn ổn, không quá nghiêm trọng. Xương mũi bị gãy, lá lách ra máu nhẹ, gãy một chiếc răng, còn có một số xây xát.”
Hà Phương nghiêng đầu, nhìn Trịnh Duẫn Hạo luôn im lặng, ngay cả mặt cũng không mang nhiều biểu tình, không chú ý lướt mắt xuống dười, mới thấy nắm tay đang nắm chặt của hắn.
“Ngươi nói xem, hôm nay là chúng ta phản ứng quá chậm hay Tử Phong phản ứng quá nhanh?”
.
Cách bệnh viện không bao xa, Đặng Dũng đột nhiên dừng bước, quay sang Đào Chí Cương đứng bên cạnh. Lời của Đặng Dũng khiến cho Đào Chí Cương đã nghi hoặc dừng bước, nhìn Đặng Dũng, không nói gì, trên mặt hiện rõ sự suy tư. Nhưng không đợi Đào Chí Cương nói gì, Đặng Dũng đã mở miệng.
“Đúng là năm tháng không chờ đợi con người, chúng ta quả thật đã già, muốn không thừa nhận cũng không được.”
Cười nhẹ, Đặng Dũng lại tiếp tục bước đi, nghiêng đầu nhìn Đào Chí Cương phía sau, Đào Chí Cương chau mày, lại bước theo.
“Đúng rồi, ngươi về trước, ta còn phải sang bên đó xem xem.”
“Ta đi với ngươi.”
“Không cần, ta đi một mình là được.”
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, người còn định hành động một mình.”
“Ta chỉ đi xem họ có tin gì hay không. Không có gì người cứ trực tiếp trở về trước, muốn đi đâu thì mang người theo, đừng cứ chỉ biết nói ta, bản thân lại hành động một mình.”
“Biết rồi, ta sẽ tự cẩn thận.”
“Ân.”
Đặng Dũng vỗ vỗ vai của Đào Chí Cương, xoay người đi về hướng khác. Sau khi thấy Đặng Dũng lên một chiếc xe, Đào Chí Cương cũng vẫy một chiếc xe để đi về. Ngồi trên xe nghiêng người nhìn về phía sau, nhìn thấy Đào Chí Cương lên xe, Đặng Dũng mới quay đầu nói với tài xế.
“Không đi đến đó, đến bệnh viện Hà Thị đi.”
Xuống xe ở nơi cách bệnh viện một đoạn, Đặng Dũng không vào, mà đi vòng ra sau, tìm một chỗ khuất trốn vào, đợi khoảng nửa tiếng, quả nhiên người trong dự đoán xuất hiện. Ẩn người sâu vào trong bóng tối, sau khi đợi người đó đi vào, Đặng Dũng âm thầm đi theo.