Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo rất muốn gặp Kim Tại Trung, mặc kệ Đường Hữu Kiệt, muốn đẩy thằng bé ra mà đi vào. Đường Hữu Kiệt không có ý định cho hắn vào, đứng chặn ở cửa. Lực đẩy của Trịnh Duẫn Hạo cũng không nhẹ, nhưng Đường Hữu Kiệt lại không động đậy, đẩy lại một cái, ngược lại Trịnh Duẫn Hạo lại phải lùi về sau vài bước. Nhìn ánh mắt khiêu khích của Đường Hữu Kiệt, Trịnh Duẫn Hạo lại bước lên trước, dùng lực thật. Cứ như vậy Trịnh Duẫn Hạo muốn vào, Đường Hữu Kiệt không cho, hai người cứ đẩy qua đẩy lại, thế là bắt đầu đánh nhau, khó mà tách ra được.
Trịnh Duẫn Hạo trong lòng thầm ngạc nhiên, võ thuật của người này chỉ e là còn cao hơn hắn, nhưng hôm nay bất luận thế nào hắn cũng phải vào trong.
“Tiểu Kiệt là ai đến thế?”
Tiếng gọi của Kim Tại Trung khiến cho Đường Hữu Kiệt khựng lại, liền để cho Trịnh Duẫn Hạo đưa một chân vào nhà, nhưng rất nhanh bị thằng bé đẩy ra, tức thì đóng cánh cửa lại, không ngờ Trịnh Duẫn Hạo lại đưa tay vào. Trong thời gian không đến ba giây Kim Tại Trung đã nhìn rõ người đến là ai. Thấy bàn tay kẹp trên cửa, trong lòng Kim Tại Trung liền khẩn trương.
“Tiểu Kiệt, mở cửa!”
Đường Hữu Kiệt nhìn Kim Tại Trung, lại nhìn cửa, một lát sau mới không cam tâm mở cửa ra, trở về bên cạnh Kim Tại Trung. Nghe thấy lời của Kim Tại Trung, cảm thấy lực đạo trên cánh cửa không còn, Trịnh Duẫn Hạo liền đẩy cửa đi vào. Nhưng đi vào vài bước lại dừng lại, nhìn Kim Tại Trung cách đó một đoạn. Trịnh Duẫn Hạo muốn nói gì nhưng lại không biết phải nói gì, suy nghĩ nửa ngày vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn Kim Tại Trung như vậy, dường như quên mất cái đau trên bàn tay bị kẹp.
“Anh đón em trở về.”
Được nửa ngày, Trịnh Duẫn Hạo mới mở miệng nói câu đó. Kim Tại Trung khựng lại một chút, sau đó khoé môi khẽ kéo lên.
“Em… đi lấy hành lý, đã thu dọn xong rồi.”
Nói xong Kim Tại Trung xoay người đi vào nhà, Đường Hữu Kiệt mất một lúc mới hiểu rằng ý của Kim Tại Trung là theo Trịnh Duẫn Hạo trở về, liền xoay người đi vào. Nghe thấy đáp án của Kim Tại Trung, trong lòng Duẫn Hạo vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt không thể hiện nhiều, cũng không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ có thể đứng đợi tại chỗ.
“Anh Tại Trung, anh muốn theo hắn trở về sao?”
Vừa vào nhà, Đường Hữu Kiệt liền đứng trước mặt Kim Tại Trung đang thu dọn hành lý.
“Ừ.”
“Anh tại sao lại dễ dàng tha lỗi cho hắn như vậy, theo hắn trở về! Hắn ngay cả câu “xin lỗi” cũng không nói, đến cả chữ ‘Xin” cũng không có!”
“Nhưng anh ấy đã nói là “đón”, chứ không phải là “đưa”.”
Kim Tại Trung cười nhẹ. Nhìn nụ cười trên gương mặt của Kim Tại Trung, Đường Hữu Kiệt giận dỗi ngồi bên giường.
Nó đi học không nhiều, lúc đi học thành tích cũng tàm tạm, nó không biết “đón” và “đưa” có khác biệt gì. Nó chỉ cảm thấy giận, cảm thấy tên Trịnh Duẫn Hạo không nên dễ dàng có được sự tha lỗi của Kim Tại Trung, mặc kệ hắn, nên cho hắn chịu khổ một chút!
“Vậy anh không cần theo hắn về gấp như vậy! Chí ít cũng phải để hắn đợi ba hay năm tiếng đồng hồ, dù gì chúng ta cũng không gấp.”
“Không được, không nên để anh ấy ở bên ngoài quá lâu, rất nguy hiểm. Còn nữa, anh đã đáp ứng A Huy, chỉ cần anh ấy đến đón anh, anh sẽ theo anh ấy trở về.”
Trừ Trịnh Duẫn Hạo ra không còn ai khác, trên xe cũng không có Đặng Dũng hay Đào Chí Cương, chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo đến. Còn Dương Húc Huy nói qua, lúc hắn một mình rất ít người có thể khiến hắn bị thương, nhưng cậu vẫn lo, “rất ít” không có nghĩa là không có, lại nói ở đây còn có người không có thân thủ là cậu.
“Anh cứ vì hắn mà lo lắng! Dù gì em chỉ biết là hắn ăn hiếp anh, anh cứ giúp hắn. Anh thật là…”
Đường Hữu Kiệt trong lòng vẫn không thoải mái, nhớ đến vết thương trên người Kim Tại Trung lúc đó, là tức đến nổi muốn xé nát cái giường ra. Kim Tại Trung chỉ ôn nhu cười, buông hành lý ra, xoa xoa đầu của nó.
“Tiểu Kiệt, em còn nhỏ đợi đến khi em lớn lên…”
“Em còn nửa tháng nữa là mười chín rồi, không phải trẻ con!”
Đường Hữu Kiệt đỏ mặt cãi lại. Kim Tại Trung cũng không tranh cãi với nó, vẫn chỉ cười.
“Đợi đến khi có người mình thích rồi em sẽ rõ.”
Đường Hữu Kiệt lần này không đáp lại, chỉ ngước đầu nhìn Kim Tại Trung.
“Em cảm thấy anh ấy nợ anh, phải bồi thường đúng không?”
Gật đầu, Đường Hữu Kiệt cảm thấy trong mắt Kim Tại Trung mang theo nét cười ôn nhu, trong đó còn thứ gì đó mà nó không hiểu.
“Nên anh phải về bên anh ấy, anh ấy mới có thể bồi thường cho anh. Anh biết bản thân muốn gì, anh sẽ để cho anh ấy từ từ bồi thường cho mình.”
Đường Hữu Kiệt cảm thấy lời của Kim Tại Trung nó chỉ hiểu một nửa, nó vẫn luôn cảm thấy Kim Tại Trung vô cùng thông minh, dùng lời của sư phụ nó thì là thường nói những lời nó không hiểu cho lắm lại giống như những lời rất có đạo lí.
“Vậy em bây giờ theo anh đi, hay đợi chuyến bay ngày mai tự trở về Trung Quốc?”
“Em không trở về. Nếu như lần này em một mình trở về, sư phụ nhất định còn lâu mới cho em ra ngoài chơi. Còn nữa, anh trai vốn muốn để em theo anh học một số thứ.”
Không nói nhiều, Kim Tại Trung cười, mang hành lý ra ngoài. Đường Hữu Kiệt cũng chỉ có thể bất mãn đeo túi của mình, kéo theo hành lý theo Kim Tại Trung lên xe của Trịnh Duẫn Hạo.
Xe trên đường lái trở về, trên xe vẫn luôn im lặng, không ai nói gì, ngay cả nhạc cũng không bật. Kim Tại Trung vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên xoay đầu, mở miệng nói.
“Có thể dừng lại không?”
Trịnh Duẫn Hạo đưa mắt lên, nhìn vào mắt của Kim Tại Trung qua kính chiếu hậu sau đó thì rời ánh mắt đi, khẽ đáp lại, liền tìm một nơi có thể đậu mà dừng xe lại. Kim Tại Trung lại xoay đầu sang Đường Hữu Kiệt, còn Đường Hữu Kiệt lại mang vẻ nghi hoặc nhìn cậu.
“Tiểu Kiệt, em có thể lái xe đúng không?”
“Vâng ạ.”
Đường Hữu Kiệt không hiểu tại sao Kim Tại Trung lại hỏi nó cái này, mở to mắt nhìn Kim Tại Trung.
“Em đi lái xe được không?”
“Tại sao?”
Bị Đường Hữu Kiệt hỏi như vậy, Kim Tại Trung thấy ngại, đưa mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo ngồi ghế trước, sau đó lại cố tình dùng ánh mắt rồi chỉ chỉ tay trái của mình. Đường Hữu Kiệt hiểu ra, nhưng không vui vẻ.
“Hắn chẳng qua chỉ là kẹp trúng tay, lái xe một chút thì đã sao, anh chỉ biết đau lòng vì hắn! Em không lái.”
Miệng nói không đồng ý, nghiêng đầu ngồi một lát đã mở cửa xe. đi đến phía trước, nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi bất động bên trong, Đường Hữu Kiệt không khách khí gõ cửa sổ. Có lẽ thật sự là bất cần, Đường Hữu Kiệt chưa thấy qua sự tuyệt tình của Trịnh Duẫn Hạo nên không sợ hắn. Tuy nó cũng biết trên người Trịnh Duẫn Hạo có khí chất khác người thường, luôn khiến cho người khác cảm thấy áp bức.
Còn Trịnh Duẫn Hạo sau câu đó của Kim Tại Trung, chỉ nhìn chằm chằm vào tay bị thương của hắn mà thả hồn, do đó khi Đường Hữu Kiệt đứng bên ngoài gõ cửa sổ hắn mới hồi thần trở lại, đẩy cửa đi xuống xe. Đợi đến khi Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa mở cửa ra, Kim Tại Trung đã bị người ta nói trúng tim đen nên xấu hổ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe chạy được một lát, Kim Tại Trung cảm thấy cánh tay đặt bên đùi bị một bàn tay khác nắm lấy, cơ thể khẽ chấn động, không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nắm lại bàn tay đó. Còn hồi đáp nho nhỏ này, khiến cho cánh tay đó bị nắm chặt hơn, chặt đến nỗi khiến cậu hơi đau. Cũng vào lúc đó Tại Trung phát hiện bàn tay nắm lấy tay mình là cánh tay bị thương của Duẫn Hạo. Nhưng cậu biết, bây giờ dù cho có lý do gì cậu cũng không thể rút tay lại. Lén tăng lực nắm lấy, ánh mắt của Kim Tại Trung nhìn ra ngoài cửa sổ mang theo ý cười. Còn Trịnh Duẫn Hạo đang cách Kim Tại Trung không xa, sau khi được Kim Tại Trung đáp lại, cơ thể thả lỏng nhưng tay nắm chặt hơn, đã quên mất vết thương trên tay, kéo khoé môi lên nhưng cũng không nhìn người bên cạnh.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, Trịnh Duẫn Hạo buông tay Kim Tại Trung ra xuống xe, đứng bên cửa đợi đến khi Tại Trung xuống xe mới cùng cậu đi vào trong nhà, Đường Hữu Kiệt theo sau hai người, quan sát nơi này.
Chỗ này nó đến vài lần, nhưng lần nào cũng không có thời gian xem xét kỹ. Nhìn thấy đám người đứng hai bên đường, Kim Tại Trung không cảm thấy ngạc nhiên. Trịnh Duẫn Hạo khôi phục lại biểu tình thường ngày, cũng không quên nhìn bọn họ một cái.
Cậu dĩ nhiên biết họ tại sao lại ở đây, nếu không họ cũng không được vào đây.
“Đại ca, Kim thiếu gia.”
Nhìn đám người chặn giữa đường, Trịnh Duẫn Hạo vẫn giữ biểu tình ban nãy, không nói gì. Kim Tại Trung lại lần đầu tiên lộ ra thái độ của người bề trên nhìn đám người trước mặt, nhưng cũng không phải là làm cao. Đường Hữu Kiệt trước đây luôn thẳng thắng lại khép nép hơn.
“Trước đây trách sai Kim thiếu gia, nên hôm nay anh em chúng tôi đặc biệt đến đây tạ lỗi với Kim thiếu gia.”
Hôm nay người nói chuyện cũng là người cầm tấm hình hôm đó, ngữ khí thay đổi một chút, nói xong cúi đầu xuống, những người khác cũng theo người đó cúi đầu. Trên đạo này, cúi đầu với người khác là phải mang theo vào dũng khí và tự tôn. Tuy hôm nay tạ lỗi nhưng nguyên nhân cũng có một nửa vì Trịnh Duẫn Hạo, còn một nửa là xuất phát từ trong lòng: nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu.
“Đại ca, Kim thiếu gia, trước đây hiểu lầm là lỗi của bọn em, nhưng…”
Một vị đường chủ hôm đó được xem là “người giúp đỡ” lúc nhìn thấy Kim Tại Trung không có phản ứng tuy vậy tình trạng đã trở nên khẩn trương, mở miệng muốn xin xỏ giúp những người khác, nhưng lời chưa nói xong đã bị Kim Tại Trung đưa tay lên ngăn lại. Kim Tại Trung nhìn vị đường chủ mang nụ cười hối lỗi, mở miệng nói.
“Liên quan đến việc đó, mọi người đều trúng kế của người cố tình gây chuyện, có phản ứng đó cũng là do trung thành, nên chuyện lần này tôi không muốn kéo dài nữa, tránh làm vừa ý người nào đó, không biết mọi người cảm thấy như thế nào?”
Lời nói của Kim Tại Trung là đã nể mặt của họ. Nhưng lúc cậu nói đã nhấn mạnh “chuyện lần này”, khiến họ hiểu được Kim Tại Trung không phải là người dễ chọc, chỉ là chuyện lần này không tính toán. Kim Tại Trung hiểu, ở thế giới này không có bao người là hiền lành, một khi uy hiếp đến cuộc sống của bọn họ hay chặn đường họ, bọn họ sẽ vì cái lợi của bản thân mà bất chấp tất cả loại bỏ những điều gây bất lợi cho mình. Nên trước mặt những người này không thể yếu đuối, người hiền sẽ bị người khác chèn ép, ngựa lành sẽ bị người ta cưỡi lên, đó cũng chính là quy luật của thế giới này.
Nhưng chuyện này Kim Tại Trung không biết, cậu chỉ biết Dương Húc Huy đã “nói rõ” với những người này, chứng minh sự trong sạch của cậu, nhưng không biết Dương Húc Huy cho họ xem những thứ mà anh đã lén quay lại, nên bây giờ những người này đối với cậu đã có chút kính phục, nể trọng sự tài trí của cậu.
“Cảm tạ Kim thiếu gia đại lượng!”
Kim Tại Trung đã nói đến thế, những người khác cũng không nói gì nữa. Tuy họ đã sớm nghĩ ra nhiều trường hợp khác nhau, Kim Tại Trung sẽ không làm khó họ, nhưng cũng không ngờ Kim Tại Trung dễ dàng bỏ qua như vậy.
Không nói gì nữa, Kim Tại Trung chỉ nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh. Duẫn Hạo từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ là sau khi Kim Tại Trung nhìn hắn, hắn mới liếc đám người kia một cái, đám người tự động đứng sang hai bên, nhường bước. Mặc kệ họ, hai người chậm rãi bước vào nhà, Đường Hữu Kiệt theo sau họ, mặc kệ ánh mắt của đám người đó, tiếp tục nhìn đông nhìn tây thám thính.
“Đại ca, Kim thiếu gia.”
Đặng Dũng cùng Đào Chí Cương đã sớm đứng bên cửa, ngay cả Dương Húc Huy đang nằm viện cũng ở đây. Đáp lại mọi người, Kim Tại Trung quay sang Dương Húc Huy, chưa kịp mở miệng liền bị Đường Hữu Kiệt đang ngoan ngoãn đứng cạnh giành mất.
“Anh!”
Đường Hữu Kiệt vừa nhìn thấy Dương Húc Huy, liền từ sau lưng Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo chạy lên, khuỵu trước xe lăn của Dương Húc Huy.
“Ừ, có ngoan ngoãn nghe lời anh Tại Trung của em không?”
Dương Húc Huy nhìn đứa em họ nhỏ hơn mình mười tuổi, cười rất dịu dàng.