“Đương nhiên là có, không tin anh hỏi anh Tại Trung đi.”
Nói xong, Đường Hữu Kiệt quay đầu nhìn Kim Tại Trung sau lưng, nhìn thấy Kim Tại Trung cười gật đầu với Dương Húc Huy, liền quay đầu lại.
“Vậy anh lúc nào mới không cần ngồi xe lăn nữa? Anh đã hứa nếu em nghe lời sẽ đưa em đi chơi cho thỏa thích mà.”
Câu nói của Đường Hữu Kiệt khiến cho cả đám im lặng. Mọi người đều biết thương tích của Dương Húc Huy, cho đến bây giờ Hạ Phương vẫn nói một câu: không phải không có hy vọng đứng dậy, nhưng rất nhỏ. Trước mắt không biết tình trạng nghiêm trọng này chỉ có Đường Hữu Kiệt và Kim Tại Trung. Dương Húc Huy rất rõ tình trạng của bản thân nên cũng thư thả trong lòng, nhưng cũng không cách nào không để ý đến việc mình không thể đứng lên, nên lời của Đường Hữu Kiệt vừa thốt ra, cơ thể theo tự nhiên mà khựng lại.
“Anh?”
Không Hiểu tại sao mọi người lại có loại phản ứng này, nhìn mọi người, Đường Hữu Kiệt không hiểu nhìn Dương Húc Huy.
“Em chỉ cần tiếp tục nghe lời, anh ấy sẽ nhanh chóng đưa em đi chơi.”
Hạ Phương đứng cạnh Dương Húc Huy nhìn Đường Hữu Kiệt, mở miệng nói, một tay nắm lấy tay của Dương Húc Huy, lén dùng một ít lực.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, lời của bác sĩ em cũng không tin sao?”
“Vậy thì tốt.”
Không lo lắng nữa, Đường Hữu Kiệt nhìn Dương Húc Huy mặt đầy vui vẻ, không khí trong nhà cũng dịu lại.
Hạ Phương đúng là bác sĩ, rất nhanh đã phát hiện cánh tay bị thương của Trịnh Duẫn Hạo. Còn không đợi người khác hỏi, Đường Hữu Kiệt đã “khai” ra, đó là kiệt tác của bản thân, quả nhiên bị Dương Húc Huy giáo huấn một trận. Đường Hữu Kiệt cảm thấy bản thân không sai, muốn cãi lại nhưng không nói nên lời, chỉ có thể làm bộ mặt bị bắt nạt bĩu môi nghe mắng. Những câu của Dương Húc Huy khiến cho mọi người đều chú ý đến tay của Trịnh Duẫn Hạo.
Tay của Trịnh Duẫn Hạo thật không thể xảy ra bất kì chuyện gì.
Kim Tại Trung nói Đường Hữu Kiệt vài câu, cũng đứng bên Trịnh Duẫn Hạo, mặc cho Trịnh Duẫn Hạo đã cho cậu một ánh mắt “không sao”, cậu vẫn lo lắng, lúc đó Đường Hữu Kiệt dùng lực rất mạnh đề đóng cửa, cho đến khi Hạ Phương xác định vết thương của Trịnh Duẫn Hạo không có vấn đề gì lớn, mới yên tâm hơn.
Giải tán mọi người, Hạ Phương bắt đầu xử lý vết thương trên tay Trịnh Duẫn Hạo. Vết thương của Trịnh Duẫn Hạo chưa xử lý xong, Kim Tại Trung đã nhìn thấy dì Tống đứng trước cửa bếp nhìn mình, nhìn Trịnh Duẫn Hạo một cái rồi đi đến bên bà. Vừa nhìn thấy Kim Tại Trung có động tác nhỏ, ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo đã đi theo, nhìn thấy cậu đi đến chỗ dì Tống, mới thu lại ánh nhìn, nhìn bàn tay đang được băng bó, lại nhìn sang Kim Tại Trung.
“Dì Tống, có chuyện gì sao?”
“Tôi vừa dùng lá bưởi nấu một ít nước, đặc biệt để Kim thiếu gia tắm rửa, xả xui.”
“Vâng, cám ơn dì Tống.”
“Vậy tôi lui xuống trước.”
“Được rồi.”
Dùng chậu đem nước của dì Tống nấu lên lầu, cậu không quen dùng phòng tắm lầu một. Đặt chậu nước xuống, Kim Tại Trung dựa vào bức tường trong phòng tắm thở dốc, nhìn thấy nước trong thùng đang dao động, kiềm chế không được bật cười.
Không ngờ dì Tống lại tin những cái này. Cậu cũng không hiểu và không tin mấy thứ này, ngoài ra cậu cũng không thích mùi lá bưởi cho lắm. Nhưng cậu không có cách nào cũng như không muốn cự tuyệt một trưởng bối chăm sóc mình như mẹ.
Dùng nước trong thùng tắm xong, Kim Tại Trung lại mở nước nóng ngâm mình trong bồn tắm. Nằm trong đó, Kim Tại Trung đưa cánh tay phải của mình lên, cái cảm giác được cái siết chặt vẫn còn đọng lại. Tay phải lại áp lên đoá tường vi trên xương đòn, Kim Tại Trung nhắm mắt lại, khoé môi kéo lên.
Đợi Kim Tại Trung xuống lầu lần nữa, dưới lầu đã không còn ai, Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi bên bàn ăn đợi cậu xuống dùng cơm tối. Trên bàn toàn là những món Kim Tại Trung thích, kể cả món cá hương sắc vẹn toàn.
“Ăn cơm đi.”
Đợi Kim Tại Trung ngồi xuống bên bàn, Trịnh Duẫn Hạo nói ba chữ liền cắm đũa đưa về con cá trên bàn.
Tuy Hạ Phương nói tay của Trịnh Duẫn Hạo thương không nặng, nhưng cả bàn tay hắn đều được băng lại, chỉ để lại năm ngón tay. Nhìn Trịnh Duẫn Hạo dùng tay phải mà thường ngày không sử dụng còn bàn tay trái không được linh hoạt cho lắm để rút xương cá, Kim Tại Trung cầm đũa gắp rau lên, ăn từng miếng nhỏ.
Bữa ăn cũng như trước đây, rất yên tĩnh. Kim Tại Trung cảm thấy nên nói gì đó, ngước đầu nhìn đối phương, chiếc đũa gắp cá của Trịnh Duẫn Hạo đang đưa về phía cậu, Kim Tại Trung theo ý thức đưa chén ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo khựng lại một chút, sau khi miếng cá được đặt vào trong tô của cậu, tiếp tục cúi đầu ăn, trên mặt không kiềm chế được lộ ra nụ cười phớt. Khuôn mặt của Kim Tại Trung liền nóng lên, sau khi thu chén lại liền cúi đầu gắp cá bỏ vào miệng.
“Vết thương của A Huy sao rồi?”
Ăn xong cá trong bát, Kim Tại Trung lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
Hôm nay lúc Tiểu Kiệt nhắc đến vết thương của Dương Húc Huy, mọi người đều phản ứng kì lạ, trực giác nói với cậu, vết thương của A Huy không dễ dàng khỏi.
Nhìn Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo nuốt cơm trong miệng xuống, lại tiếp tục gắp miếng cá cho vào bát, mới mở miệng nói.
“Không lạc quan cho lắm, có thể, sau này vẫn phải ngồi xe lăn.”
Động tác gắp rau của Kim Tại Trung liền dừng lại.
Cậu không biết biểu tình của mình bây giờ là gì, chỉ biết người đàn ông đã cố hết sức để cứu cậu, cuối cùng có thể phải ngồi xe lăn đến hết cuộc đời, cậu không hề nghĩ đến kết cục này.
Dừng hành động rút xương cá trên tay, Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, cho cậu một nụ cười an ủi.
“Không cần lo lắng, chỉ cần không phải khẳng định hoàn toàn không thể chữa khỏi, Hạ Phương sẽ có cách. Ngoài ra, Hạ Phương sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện gì, cho dù lấy cả mạng ra, anh ta cũng không để A Huy xảy ra chuyện.”
Từ âm thanh đến ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo đều rất kiên định, khiến Kim Tại Trung tin tưởng, chỉ cần Hạ Phương nguyện ý, vậy Dương Húc Huy sẽ không ngồi xe lăn suốt đời, còn Hạ Phương tuyệt đối sẽ nguyện ý, nên Dương Húc Huy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy sắc mặt của Kim Tại Trung khôi phục lại bình thường, Trịnh Duẫn Hạo trong lòng thở phào nhẹ nhõm,tiếp tục “công việc” rút xương cá trong tay. Sau khi nghe những lời của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung trong lòng cũng dễ chịu hơn, cũng bắt đầu gắp thức ăn cho vào miệng. Bàn ăn lại trở nên yên tĩnh, cho đến khi Kim Tại Trung ăn xong, hai người cũng không ai mở miệng nói gì.
“Em ăn no rồi, muốn ra ngoài dạo.”
Kim Tại Trung đặt chén đũa xuống, nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Ừ.”
Cơm trong chén của Trịnh Duẫn Hạo vẫn còn, sau khi nghe lời của Kim Tại Trung một lát mới trả lời, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhẹ nhàng đẩy ghế ra, Kim Tại Trung đi ra ngoài, đi trong vườn một lát, liền quay đầu nhìn về sau, nhưng không thấy gì cả, mới quay đầu lại thở dài, trong lòng hơi thất vọng.
Kì thực cậu hy vọng Trịnh Duẫn Hạo sẽ cùng cậu ra đây, hay là cậu ra trước, đợi hắn ăn xong mới đến tìm cậu, nhưng bây giờ xem ra Trịnh Duẫn Hạo sẽ không đến. Nói muốn ra ngoài dạo, kì thực là muốn tạo cơ hội trò chuyện với hắn. Trở về nơi đây, trở về cạnh hắn, cậu cảm thấy quan hệ giữa họ nên có gì đó thay đổi, trước tiên là sự giao lưu ngôn ngữ. Nhưng nếu như Trịnh Duẫn Hạo không chủ động nói chuyện với cậu, cậu cũng không biết nên nói gì với hắn. Nói cây trong vườn đã cao bao nhiêu? Hoa trong nhà kính đã nở, cái gì lại mọc lên? Hay là ở góc tường nào đó có kiến bò qua? Sao có thể nói những thứ này. Quá khứ của cậu, Trịnh Duẫn Hạo đã sớm cho người đi điều tra rõ ràng, có nói gì cũng không có ý nghĩa. Còn những chuyện Trịnh Duẫn Hạo không biết, không điều tra được thì bây giờ vẫn không thể nói cho hắn biết. Nếu như hắn biết thân phận trước đây của mình, hắn có thể chấp nhận không? Còn tin tưởng cậu như vậy nữa hay không? Nhất định là không. Nên bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói rõ với hắn. Vậy bản thân rốt cuộc phải nói gì với hắn đây? Cậu không biết Dương Húc Huy dùng cách gì để chứng minh với những người đó rằng cậu trong sạch, còn không biết những chuyện trong khoảng thời gian này anh đã nói gì với Trịnh Duẫn Hạo, nên cậu không rõ Duẫn Hạo có phải đã biết thực ra cậu thích hắn, không, không phải, phải nói cậu đã yêu hắn, đã sớm yêu hắn. Trịnh Duẫn Hạo có biết hay không?
Khi trở về phòng, Kim Tại Trung không nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, trong phòng tắm cũng không có tiếng. Kim Tại Trung không biết bản thân ngồi trong phòng bao lâu, chỉ biết đến lúc cậu nắm xuống giường, Trịnh Duẫn Hạo cũng không xuất hiện.
Từ trên lầu đi xuống, lúc Trịnh Duẫn Hạo mở cửa phòng ngủ đi vào, trong căn phòng tối ánh đèn đầu giường vẫn đang sáng, Kim Tại Trung nằm nghiêng hình như đang ngủ. Nhẹ nhàng bước đến bên giường nằm xuống, nhìn người đang xoay lưng về phía hắn, một lát sau mới nhẹ giọng nói.
“Ngủ rồi sao?”
Nửa mơ nữa tỉnh nghe thấy tiếng nói sau lưng, Kim Tại Trung xoay người nhìn người phát ra tiếng nói, mắt mở ra có chút mơ hồ. Cho đến khi cậu hoàn toàn tỉnh táo, Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu như thế.
“Anh xin lỗi.”
Một lúc lâu, Trịnh Duẫn Hạo mới mở miệng nói ba chữ đó. Kim Tại Trung rất ngạc nhiên, cậu không ngờ đến Trịnh Duẫn Hạo vừa mở miệng đã nói câu này.
Trước đó, Trịnh Duẫn Hạo cho dù biết có tổn thương cậu, cũng sẽ không nói ba tiếng này.
“Chuyện của chín năm trước, anh xin lỗi. Lời của em nói với Hàn Kính, anh đều nghe thấy rồi.”
Kim Tại Trung khựng lại một chút, sau đó liền nở nụ cười, nhẹ nhàng xích người qua, dựa vào vòng tay của Trịnh Duẫn Hạo, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Kim Tại Trung khựng lại một chút, sau đó liền nở nụ cười, nhẹ nhàng xích
người qua, dựa vào vòng tay của Trịnh Duẫn Hạo, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
“Ừ.”
Cậu tin Trịnh Duẫn Hạo sẽ hiểu ý trong đó.
Từ cuốn sổ của Kim Tại Trung cùng đối thoại giữa cậu và Hàn Kính, Trịnh Duẫn Hạo đã biết Kim Tại Trung thích mình, nhưng hắn không dám xác định sau khi Hàn Kính chết phát sinh nhiều chuyện như vậy, Kim Tại Trung có còn thích hắn hay không, có còn nguyện ý tiếp nhận lời xin lỗi của mình hay không. Còn biểu hiện này của Kim Tại Trung biểu thị cậu đã tha thứ cho hắn, khiến hắn vui đến nỗi không biết phải làm gì, chỉ biết ôm chặt Kim Tại Trung vào lòng.
“Hôm đó, em làm sao trở về?”
Sau khi nhớ lại chuyện đó, điều hắn muốn biết chính là việc này. Lúc đó những cú đá giận dữ trên người Kim Tại Trung không nhẹ, lúc đó cũng vừa quan hệ xong, lại thêm hôm đó bên ngoài đang mưa to, gió lớn.
Nghĩ đến đó, tay của Trịnh Duẫn Hạo không tự giác ôm chặt hơn.
Dựa vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, áp lên ngực của hắn, lắng nghe nhịp đập con tim của hắn, Kim Tại Trung có thể cảm thấy được cảm xúc của hắn đang dâng cao.
“Hướng gió và thực vật ở đó. Em mỗi ngày đều giúp cha xem dự báo thời tiết, cho dù ở trường không về nhà cũng như vậy.”
Cậu cảm thấy may mắn vì cha mà không bao giờ bỏ lỡ dự báo thời tiết nào, may mà nơi mà họ bỏ cậu lại không cách xa đường lớn, may mà thực vật bị gió gột rửa toả ra những hương vị mà cậu biết, may mà lúc đó bản thân đủ bình tĩnh để phán đoán, thông qua hướng gió cùng cây cỏ xung quanh có thể xác định được vị trí của mình và hướng trở về nhà.
“Hôm đó, anh thấy em ở đâu?”
Trực giác nói với cậu, ngày cậu nhìn thấy bức tường trồng tường vi đó, Trịnh Duẫn Hạo gặp cậu, nhưng cậu thực sự không nhớ hôm đó mình gặp Trịnh Duẫn Hạo lúc nào.
“Trên xe, lúc trở về nơi ở. Lúc đó sau lưng em là một biển tường vi trắng.”
Hôm đó vì có một số chuyện tâm tình của hắn rất tệ, phiền nhiễu, còn vào lúc trở về vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy Kim Tại Trung lúc đó còn là một thiếu niên, cùng bờ tường tường vi trắng sau lưng cậu. Thiếu niên thanh thoát gọn gàng, hoa tường vi thuần khiết, tâm tình khó chịu lúc đó giảm đi rất nhiều. “Buổi tối đưa cậu ấy đến cho tôi” sau đó vì một câu của hắn, cậu thiếu niên bị đưa lên giường của hắn.