Anh giống như người bệnh thần kinh, nhìn chằm chằm vào câu trả lời khi nãy của Thẩm Oánh, xem đi xem lại nhiều lần từng câu từng chữ cả đêm.
Năm giờ sáng, trời tờ mờ sáng, Từ Dân Thành đã thức dậy.
Anh chạy một mình vài vòng quanh chung cư, chạy xong liền thấy nhẹ cả người.
Lúc Từ Dân Thành chưa phát hiện ra bệnh AIDS, anh chơi thể thao không tồi.
Thời học cấp Hai, anh cũng từng đại diện cho trường tham gia đại hội thể dục thể thao của huyện, đứng nhất ở nội dung chạy 3000 mét nam.
Nhưng mà nó cũng đã trôi qua.
Thể lực bây giờ của anh không còn có thể chạy được 3000 mét.
Chạy xong, trời gần như đã sáng.
Từ Dân Thành ngồi trên ghế gỗ trong chung cư, chưa đầy năm phút, có vài đôi vợ chồng cao tuổi đi ngang qua trước mặt anh.
Từ Dân Thành không dám nhìn kỹ, bởi vì đối với anh mà nói đây là điều không thể.
Lúc Từ Dân Thành đứng dậy về nhà thì có một cậu bé ngã sấp xuống trước mặt anh.
Từ Dân Thành cúi xuống đỡ đứa trẻ dậy.
Cậu bé khoảng bốn hoặc năm tuổi, có đôi mắt cực to và ngoại hình rất ưa nhìn.
Từ Dân Thành hỏi cậu: “Có đau không?”
Cậu bé lắc đầu cười nói: “Không ạ, cảm ơn chú!”
Mọi người luôn nói đôi mắt của trẻ em là thứ sạch sẽ nhất trên thế giới, bây giờ Từ Dân Thành đã nhận ra điều đó.
Nhìn thấy đứa trẻ cười, anh cũng cười theo.
Từ Dân Thành nói với cậu bé: “Ừ, đây mới là đàn ông.”
Cậu bé nói: “Chú cũng là đàn ông! Mẹ cháu nói, nếu gặp chuyện, đàn ông sẽ rút kiếm giúp đỡ mình.”
Từ Dân Thành nhìn bóng lưng của cậu bé, suy nghĩ của anh trôi đi rất xa.
Trẻ con.
Đó là thứ cả đời này anh không có được.
**
Từ Dân Thành như người mất hồn trở về nhà, lúc trở về, người luôn thích ngủ nướng Trình Bồi Giai đã dậy rồi.
Thấy Từ Dân Thành trở về, Trình Bồi Giai có vẻ lo lắng.
Trình Bồi Giai hỏi anh: “Anh ra ngoài sớm làm gì vậy?”
Từ Dân Thành nói: “Chạy bộ vài vòng.”
Trình Bồi Giai ngạc nhiên: “Anh…vẫn còn chạy bộ được?”
Từ Dân Thành nói: “Sao lại không, AIDS chứ không phải bại liệt.”
Trình Bồi Giai giải thích: “Em không có ý đó, anh Dân Thành… Em chỉ lo cho cơ thể của anh.”
Từ Dân Thành nói: “Tôi biết, không sao.”
Trình Bồi Giai thở dài, tiếp tục thuyết phục anh: “Hay là anh đi gặp Thẩm Oánh đi, cần gì phải hành hạ mình như thế?”
Từ Dân Thành không nói chuyện, im lặng một lúc, anh đột nhiên hỏi Trình Bồi Giai một vấn đề.
Anh hỏi: “Phụ nữ các người có thích trẻ con không?”
Trình Bồi Giai nhất thời không kịp phản ứng, một lúc sau mới tiêu hóa được vấn đề này liền gật đầu với anh.
Trình Bồi Giai nói: “Ừ, có chứ. Em đã ở tuổi này, điều tiếc nuối lớn nhất chính là em không có con. Mặc dù có con rất mệt mỏi nhưng không phải có một câu nói ‘có mệt cũng vui vẻ’ đó sao? Em nhìn những đứa con của bạn bè đều cảm thấy hạnh phúc.”
Từ Dân Thành nói: “À, ra vậy.”
Trình Bồi Giai không biết vì sao Từ Dân Thành lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
Nhưng cô có thể cảm giác được, nghe được câu trả lời này xong, mặt anh càng đen hơn ban nãy.
Cô có nói gì sai không? Hẳn là không có…
Vừa rồi cô không có đề cập gì đến anh.
“Sao anh lại đột ngột hỏi vậy?” Trình Bồi Giai hỏi.
Từ Dân Thành nói: “Đột nhiên nghĩ đến nên hỏi một chút.”
Trình Bồi Giai không tin.
Với dáng vẻ này của anh, cơ bản không phải là tuỳ ý hỏi một chút.
**
Cả đêm, Thẩm Oánh mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
Lúc tỉnh dậy, cô muốn nhớ lại nội dung của giấc mơ, nhưng đầu óc trống rỗng, cô không thể nghĩ được gì.
Nằm mơ là một chuyện rất mệt mỏi, có khi nằm mơ một đêm, tỉnh dậy sẽ rất uể oải.
Giống như là không ngủ vậy.
Thẩm Oánh xuống giường, tắm rửa, ăn sáng rồi sau đó đi làm.
Xe buýt dừng lại đối diện đài truyền hình, rồi Thẩm Oánh một mình băng qua đường cái.
Lúc đi đến cổng, cô thấy Trình Bồi Giai đã đợi ở đó từ lâu.
Thẩm Oánh có chút thù địch với Trình Bồi Giai, cô cũng không nghĩ Trình Bồi Giai là đến tìm cô, nên không có ý định nói chuyện với cô ấy.
Vừa đi ngang qua người Trình Bồi Giai, Thẩm Oánh đã bị chặn lại.
Thẩm Oánh nhìn Trình Bồi Giai hỏi: “Chị đang tìm tôi sao?”
Trình Bồi Giai gật đầu: “Ừ, em có thời gian không, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Thẩm Oánh nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Trình Bồi Giai nói: “Là chuyện của anh Dân Thành. Chuyện này cũng không có thời gian sao?”
Thẩm Oánh nói: “Không có.”
Trình Bồi Giai nói: “Em hơi khác so với những gì chị nghĩ. Đã lâu không liên lạc rồi, em không nhớ anh ấy sao?”
Thẩm Oánh nói: “Tôi có nhớ hay không không liên quan gì đến anh ấy, và nó cũng không liên quan gì đến chị.”
Trình Bồi Giai bật cười: “Nói thật, hai người rất giống nhau. Tôi hỏi anh ấy, anh ấy cũng trả lời như vậy.”
Thẩm Oánh hơi bất động, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Thẩm Oánh nói: “Tôi còn phải làm việc nên đi trước, chị cứ tuỳ tiện.”
Trình Bồi Giai không nói thêm nữa, cũng không ngăn Thẩm Oánh lại, cứ để cô đi.
Phản ứng vừa rồi khiến của cô khiến Trình Bồi Giai hiểu được tại sao Từ Dân Thành lại thích cô đến vậy.
Cách xử sự của cô là một loại hấp dẫn riêng.
Lúc cô phô trương thanh thế, mọi người sẽ không cảm thấy cô đang giả vờ, mà ngược lại sẽ còn xót xa cho cô.
Loại mị lực trời sinh này, căn bản không thể sánh được.
**
Sau khi Thẩm Oánh vào đài truyền hình, tâm trí cô rối bời.
Ngồi trước máy tính, cô vẫn nhớ tới những gì Trình Bồi Giai vừa nói.
Trình Bồi Giai nói Từ Dân Thành cũng đang nhớ cô.
Cô có nên tin không?
Thẩm Oánh khó chịu không chịu được, cô muốn tìm một người để tâm sự.
Sau đó, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là người qua đường đã nhắn tin với cô trên Weibo đêm qua.
Suy nghĩ này chợt nảy ra, bản thân cô cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng mà cô vẫn bấm mở tin nhắn tìm người đó.
Thẩm Oánh gửi một tin nhắn cho đầu bên kia: Bạn có ở đó không?
Rất nhanh đã có hồi âm, chỉ một chữ ngắn gọn và rõ ràng: Có.
Thẩm Oánh suy nghĩ một lúc, rồi gõ một dòng tin: Trong lòng tôi hơi loạn, không tìm được người thích hợp để nói chuyện, bạn có thời gian nghe tôi nói một chút được không?
Người đó trả lời: Có.
Thẩm Oánh tiếp tục gõ chữ: Xem như tôi không gặp anh ấy, tôi cũng không quên được anh ấy. Tôi rất muốn đi tìm anh ấy, nhưng lại sợ anh ấy sẽ không quan tâm đến tôi.
Người kia hỏi: Tại sao?
Thẩm Oánh trả lời: Bởi vì anh ấy nói phải giữ khoảng cách. Nếu tôi không nghe lời anh ấy, anh ấy sẽ đi.
——
Từ Dân Thành nhìn tin nhắn này của cô, trong lòng bỗng chua xót.
Anh biết, lúc trước anh rất quá đáng.
Nhưng anh không thể nghĩ ra cách nào khác.
Vì không muốn hủy hoại cuộc đời cô nên đành phải làm cô đau, khiến cô buông bỏ.
Từ Dân Thành nói: Vậy bạn hãy đi tìm anh ấy. Nếu anh ấy mắng bạn, nói không chừng sẽ mắng cho bạn tỉnh.
Thẩm Oánh trả lời: Không thể. Anh ấy mắng tôi cũng không tỉnh, mọi người không thức tỉnh được tôi.
Từ Dân Thành còn chưa kịp gửi, cô đã gửi thêm một câu.
Cô nói: Bởi vì tôi không muốn tỉnh lại, và cũng không nguyện ý tỉnh lại.
Từ Dân Thành đã sống hơn 30 năm, cũng được xem là từng chứng kiến hết tình người.
Anh đã nghe nhiều câu chuyện cũ, từng nghe những lời thề, ước định của những người yêu nhau.
Nhưng không ai có thể nói những lời đó một cách dễ nghe và đẹp đẽ như Thẩm Oánh.
Ông trời vẫn còn rất công bằng với anh, lấy đi sức khỏe của anh rồi lại cho anh một người yêu tốt đến như vậy.
Ở lúc sinh mệnh anh dần khô héo, lại để anh nếm được mùi vị tình yêu.
Từ Dân Thành muốn đến chỗ cô ngay lập tức, nhưng may mắn thay, anh vẫn còn tự chủ nhịn được.
Anh hồi âm cho Thẩm Oánh: Có thể anh ấy cũng nghĩ giống như bạn.
Trả lời xong, Từ Dân Thành lại cảm thấy mình nói không thích hợp.
Nếu nói thêm gì đi nữa, nhất định Thẩm Oánh ngốc nghếch kia sẽ chạy đến tìm anh một lần nữa.
Từ Dân Thành ném điện thoại sang một bên rồi chạy lên sân thượng hút một hộp thuốc lá.
**
Lúc không có phỏng vấn nào, Thẩm Oánh khá là nhàn nhã.
Sau khi tan làm, cô đeo túi đi ra khỏi đài truyền hình.
Hơn năm giờ, trời đã nhá nhem tối.
Thẩm Oánh đi tới trạm dừng xe buýt bên kia, lại nhìn thấy một bóng hình cực kỳ quen thuộc cách đó không xa.
Cao, gầy nhưng bả vai rất rộng rất dày.
Thẩm Oánh đưa tay dụi mắt.
A, không phải là ảo giác.
Thẩm Oánh đi đến, vỗ nhẹ vào lưng anh.
Lúc anh vừa quay lại, mắt cô lập tức đỏ lên.
Thẩm Oánh nắm chặt quai túi của cô, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Từ Dân Thành không trả lời câu hỏi của cô, anh bắt lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng.
Trạm xe buýt chỗ này, người ra vào tấp nập.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Oánh và Từ Dân Thành ôm nhau ở chốn đông người như vậy.
Trước kia, Từ Dân Thành luôn kéo cô đến nơi không có ai rồi mới anh chịu tiếp xúc thân thể với cô.
Từ Dân Thành phản ứng như vậy đã khiến cô rất ấm ức.
Mấy ngày trước anh còn nói muốn giữ khoảng cách, nhưng bây giờ lại đến tìm cô, là có ý gì?
Thẩm Oánh hít mũi, chống tay lên vai anh, tạo ra một khoảng cách.
“Rõ ràng anh đã nói…”
“Em nghĩ thông suốt chưa?”
Từ Dân Thành ngắt lời cô, dùng đôi mắt phiếm đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Oánh nhất thời không hiểu: “Nghĩ thông suốt cái gì?”
Từ Dân Thành buông Thẩm Oánh ra, nói với cô: “Đi theo anh.”
**
Thẩm Oánh đi theo Từ Dân Thành, hai người đi tới đến công viên bên đường gần đó.
Trong công viên không một bóng người, đèn đường cũng không bật hết.
Sắc trời tối sầm, cây cối xung quanh đã khô héo, cộng với tiếng gió rít làm tim cô đập rất nhanh.
Cô không phải là một người gan dạ gì.
Ở những nơi như thế này, chỉ khi Từ Dân Thành dẫn cô đi, cô mới đi cùng anh.
Từ Dân Thành đi vào sâu trong công viên rồi mới dừng lại.
Từ Dân Thành đi rất nhanh, dường như Thẩm Oánh phải chạy mới đuổi kịp tốc độ của anh. Lúc dừng lại, hơi thở của cô có chút không ổn định.
Thẩm Oánh đưa tay lên vỗ ngực, vỗ đến cái thứ ba thì lại bị Từ Dân Thành kéo vào lòng anh.
Ngay sau đó, anh hôn cô.
Não cô trống rỗng ít nhất năm giây.
Sau khi phản ứng kịp, cô đưa tay ôm lấy cổ Từ Dân Thành, dùng hết toàn lực hôn trả lại anh.
Trước đó đã từng nói, Thẩm Oánh chưa bao giờ chủ động trong lúc yêu đương.
Lần này, cô chủ động đưa đầu lưỡi của mình vào miệng Từ Dân Thành, ngoan ngoãn để anh hôn.
Hôn xong, dưới cằm Thẩm Oánh đã ướt đẫm.
Hôn, là cũng với người mình thích mới có cảm giác.
Dù sao trao đổi nước bọt không phải chuyện gì sạch sẽ.
Nếu không đủ thích, trong lòng sẽ có chút chán ghét.
Hôn xong, Thẩm Oánh nâng cánh tay lên dùng tay áo lau miệng.
Cô túm lấy góc áo của Từ Dân Thành: “Vừa nãy anh nói là có ý gì?”
Từ Dân Thành hỏi cô: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Nếu em cố chấp ở bên anh nhất định sẽ nhận hậu quả.”
Thẩm Oánh gật đầu: “Em đã sớm nghĩ thông suốt rồi.”
Từ Dân Thành tiếp tục hỏi: “Em có thể chấp nhận được không?”
Thẩm Oánh vẫn gật đầu: “Có cái gì là không thể chấp nhận? Chỉ cần anh muốn, em thì cái gì cũng được.”
Từ Dân Thành hỏi Thẩm Oánh: “Em đã cân nhắc đến ba mẹ của mình chưa?”
Vấn đề này khiến Thẩm Oánh trầm mặc.
Thật lâu sau cô mới nói: “Sẽ không lâu đâu, em muốn ở bên anh trước rồi sau đó lại cùng bọn họ.”
Thẩm Oánh không nói thẳng, nhưng Từ Dân Thành có thể hiểu được ý của cô.
Cũng đúng, anh không còn nhiều thời gian.
Ích kỷ một lần, dành những năm tháng trước khi qua đời đi cùng cô…
Không thấy Từ Dân Thành đáp lại, Thẩm Oánh bỗng hơi hoang mang.
Cô ôm lấy Từ Dân Thành, tựa đầu vào ngực anh.
“Từ Dân Thành, anh đừng mắng em, em biết mình đang làm gì.”
Từ Dân Thành nói: “Được rồi, anh sẽ không mắng em.”
Thẩm Oánh vui vẻ cười: “Cảm ơn anh không có mắng em.”
Từ Dân Thành hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Oánh nói: “Nghĩ kỹ rồi.”
Từ Dân Thành nhấn mạnh: “Anh không thể cho em cái gọi là sinh hoạt tình dục được, cũng không thể kết hôn với em, càng không thể có con với em.”
Thẩm Oánh nói: “Em không quan tâm đến việc này, như thế quá giả dối.”
Từ Dân Thành nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Ngừng một chút, Thẩm Oánh nói tiếp: “Nhưng mà so với anh không có gì là quan trọng hơn. Nếu như lựa chọn giữa anh và bọn chúng, em chọn anh.”
Từ Dân Thành lại hỏi cô: “Nếu cho em lựa chọn giữa anh và ba mẹ em thì em sẽ chọn thế nào?”
Thẩm Oánh nói: “Em không chọn.”
Từ Dân Thành hỏi: “Không chọn là thế nào?”
Thẩm Oánh nửa đùa nửa thật nói: “Không chọn có nghĩa là: Em chọn chết, không chọn cách lựa chọn.”
Có chút khó đọc, nhưng Từ Dân Thành nghe hiểu.
Sắc mặt anh thay đổi, sau đó nặng nề kéo Thẩm Oánh vào lòng.
Từ Dân Thành nói: “Yên tâm, anh sẽ không ép em phải lựa chọn. Đừng để họ biết chuyện của chúng ta.”
Thẩm Oánh gật đầu: “Em hiểu rồi… Em sẽ không nói gì nữa.”
Từ Dân Thành nói: “Sau này đừng hở tí là nhắc đến cái chết, biết không?”
Thẩm Oánh cười hỏi anh: “Anh cũng biết nói đến cái chết là không tốt hả? Trước kia không phải lúc nào anh cũng nhắc đến đó sao?”
Từ Dân Thành chống cằm lên đầu cô, cọ nhẹ mấy lần.
Từ Dân Thành nói: “Trước kia không có em, anh liền muốn chết. Sau này có em rồi, anh liền muốn sống.”
Thẩm Oánh kiễng chân hôn lên môi anh.
…
Máy nóng chạm vào là nổ ngay.
Với Thẩm Oánh, Từ Dân Thành không có sức chống cự.
Cho dù Thẩm Oánh chỉ động một chút, anh cũng có thể có phản ứng lớn đến như vậy.
Hơn nữa, bây giờ cô còn cố ý trêu chọc anh, nói rằng nếu không kiềm chế được thì đừng kiềm chế nữa.
Từ Dân Thành ôm eo cô, dùng đầu gối dồn cô đến thân cây cách đó không xa.
Lúc ép cô vào, anh dùng bàn tay che sau đầu cô.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, nơi hai bờ môi va chạm vang lên những âm thanh đầy mờ ám.
Như tiếng suối chảy róc rách.
Công viên vô cùng yên tĩnh, khiến âm thanh này càng lúc càng vang to.
Thẩm Oánh chỉ có thể nghe thấy âm thanh va chạm cùng tiếng thở dốc của Từ Dân Thành, còn lại không nghe được gì khác.
Bởi vì cơ thể hai người dính sát vào nhau nên Thẩm Oánh cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của Từ Dân Thành.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Thẩm Oánh ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Oánh nói: “Thật ra anh có thể ‘làm’, em không ngại. Nếu anh mang bao thì hẳn là không sao.”
Từ Dân Thành dùng ngón cái lau môi cho cô, cô nói được chữ có chữ không.
Anh nói: “Sau này đừng để anh nghe được những lời này. Bằng không, anh thật sự sẽ không cần em.”
Thẩm Oánh không biết là sai ở đường gân nào, sau đó cô cắn vào ngón tay Từ Dân Thành một cái.
Cô trượt lưỡi mình trên đầu ngón tay anh mấy lần, trong khi đó vẫn dùng anh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm anh.
Từ Dân Thành rút tay ra, nắm lấy cằm cô: “Lại nghịch!”
Thẩm Oánh tiến gần đến tai anh, nhỏ giọng hỏi anh: “Em muốn, được chưa? Anh không biết con gái cũng sẽ có nhu cầu đó sao? Anh với em như vậy, không làm bước cuối cùng, em cũng sẽ thấy khó chịu.”
Trước kia, Thẩm Oánh chưa bao giờ nghĩ rằng đời này cô lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Đúng vậy, vô liêm sỉ.
Vậy mà cô lại chủ động xin một người đàn ông ‘yêu’ mình.
Từ Dân Thành tạo khoảng cách với cô, cảnh cáo cô một lần nữa: “Em mà nói nữa, anh sẽ đi.”
Thẩm Oánh vội vàng giữ chặt anh: “Em sẽ không nói, sẽ không nói…”
Từ Dân Thành mím môi nhìn cô.
Thẩm Oánh cúi đầu, ngượng ngùng lẩm bẩm: “Nhưng những gì em nói đều là thật nha…Có đôi khi em rất muốn… Nè, anh…anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Oánh chưa kịp nói xong đã cảm thấy cả người mát lạnh.
Cô khiếp sợ nhìn Từ Dân Thành.
“Anh…”
Từ Dân Thành xắn tay áo lên: “Không phải em muốn sao? Cho em.”