Thẩm Oánh không phải là người thích vòng vo, Giang Ngạn đã hỏi như vậy thì cô cũng trực tiếp nói ra ý định của mình.
Thẩm Oánh nói: “Tôi có thể… nhờ anh giúp một chút được không.”
Giang Ngạn nói: “Em nói đi, nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp.”
Không biết là ai đã từng nói một câu như vậy: Đàn ông không bao giờ vượt qua cái nấc bạn gái cũ này được.
Thực tế đúng là như vậy.
Sau khi Giang Ngạn và Thẩm Oánh chia tay cũng từng yêu đương nhưng phía người nữ đều nói thái độ của anh ta rất qua loa, không đủ tận tâm.
Giang Ngạn không nói nhiều, cũng không giải thích, rồi lần nào cũng chia tay trong không vui.
Lúc Giang Ngạn và Thẩm Oánh ở bên nhau, họ đã cho nhau những tình cảm chân thành nhất.
Mặc dù anh ta biết Thẩm Oánh không thích anh ta, nhưng con người lúc còn trẻ, luôn cảm thấy chỉ cần yêu là đủ rồi.
Chia tay hơn hai năm, Giang Ngạn cũng không chủ động liên lạc với Thẩm Oánh, nhưng anh ta vẫn không quên được cô.
Hôm nay Thẩm Oánh đến nhờ anh giúp đỡ, chỉ cần anh làm được thì anh sẽ giúp.
…
Thẩm Oánh trầm tư một lúc để sắp xếp lại từ ngữ của mình.
“Ừm … chính là, tôi muốn phỏng vấn ba của anh, không biết chú ấy có tiện hay không.”
Thẩm Oánh chưa hề nói kỹ càng chi tiết.
Cô tin ngay khi cô nói ra câu này, Giang Ngạn sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi ở bên Từ Dân Thành, Thẩm Oánh rất chú ý đến lời nói của cô.
Có vài câu nói, nếu đối phương có thể hiểu được thì cô sẽ cố gắng tránh nói ra.
Giang Ngạn nghe Thẩm Oánh nói xong thì sững sờ một lúc, sau đó liền hiểu ý của cô.
Giang Ngạn hỏi: “Tại sao đột nhiên lại muốn phỏng vấn ông ấy?”
Thẩm Oánh nói: “Chúng tôi là dân chuyên nghiệp. Giang Ngạn, anh biết đấy, tôi không thích làm loại phim mang tính tuyên truyền. Lần này đài truyền hình giao cho tôi một nhiệm vụ, tôi lại không thể từ chối. Tôi muốn thay đổi quan điểm và xuất phát điểm của mình, cứ xem như là tôi ích kỷ đi. Hôm qua tôi đến tìm lãnh đạo của anh, ông ấy có vẻ rất không tình nguyện nói đến vấn đề này. Tôi cũng từ ông ấy mới biết được chú Giang là ba của anh. ”
Giang Ngạn nói: “Bây giờ thân thể ba tôi không tốt, hơn nữa cảm xúc có chút mẫn cảm, khả năng sẽ không thích hợp với…”
Thẩm Oánh nói: “Chuyện này không sao đâu, anh yên tâm được không? Tôi nhất định sẽ không nói gì kích động đến chú ấy. Trước đây tôi từng ở huyện S nên cũng xem như quen thuộc với người bị bệnh AIDS… Tôi sẽ chú ý cách nói chuyện, Giang Ngạn, cái này anh yên tâm đi.”
Giang Ngạn nói: “Tôi biết rồi.”
Thẩm Oánh hỏi: “Vậy anh có thể giúp tôi một chút được không? Bởi tôi thật sự không có cách nào…”
Giang Ngạn nói: “Để tôi về hỏi lại ba tôi. Về chuyện này, vẫn phải theo cảm xúc của ông ấy. Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ giúp em hết sức có thể.”
Thẩm Oánh nói: “Như thế đã đủ rồi. Giang Ngạn, thật sự cảm ơn anh.”
Giang Ngạn cười: “Không cần khách sáo với tôi như vậy.”
Rất nhanh trà sữa và bánh gato Giang Ngạn gọi cho Thẩm Oánh đã được mang lên.
Sau khi người phục vụ đặt đồ ăn lên bàn, Giang Ngạn nói với cô: “Ăn đi, tôi nhớ trước kia em rất thích món này.”
Thẩm Oánh nhìn xuống món tráng miệng trước mặt, trong lòng bỗng hơi khó chịu.
Hỏi cô tại sao lại cảm thấy khó chịu thì cô cũng không biết trả lời thế, có thể là do áy náy.
Bất kể là lúc ở bên nhau hay bây giờ, Giang Ngạn đều đối xử với cô rất tốt.
Thẩm Oánh biết mình yêu cầu anh thế này là quá đáng, cô cũng nghĩ Giang Ngạn có thể sẽ không đồng ý.
Nhưng không ngờ tới anh đồng ý không chút do dự, còn nói sẽ cố gắng hết sức.
Im lặng một lúc, Thẩm Oánh nói với Giang Ngạn: “Thật ra bây giờ tôi không thích ăn mấy thứ này nữa.”
Vẻ mặt Giang Ngạn bỗng đanh lại, nhưng rất nhanh chóng trở lại như bình thường. Anh ta nói: “Không thích thì đừng ăn. Đúng thật khẩu vị của con người sẽ thường thay đổi”.
Thẩm Oánh gật đầu phụ hoạ thêm: “Ừ, sau khi đi làm rồi cũng không thích ăn vặt nữa.”
Sau khi trò chuyện với Giang Ngạn vài câu, để lại số điện thoại thì Thẩm Oánh tạm biệt anh ta.
Trong lòng Thẩm Oánh có một nguyên tắc, lúc có bạn trai, trừ khi cần thiết cô tuyệt đối sẽ không ở riêng một mình với những người đàn ông khác.
Tương tự, đối mặt với một người đàn ông có bạn gái, cô cũng sẽ tránh một cách lịch sự.
**
Giải quyết xong chuyện này, đầu óc căng thẳng của cô lập tức đã thả lỏng.
Trở lại đài truyền hình là đã đến giờ ăn trưa.
Thẩm Oánh đến căn tin ăn cơm, cô ngồi ăn một mình ngồi ở trong góc nhỏ.
Lúc ăn cơm, Thẩm Oánh theo thói quen lấy di động ra xem.
Từ Dân Thành vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Thẩm Oánh hơi mất mát, cô cảm thấy Từ Dân Thành có gì đó không ổn.
Thẩm Oánh sợ gọi điện sẽ làm phiền đến anh, cho nên cô đã gửi một tin nhắn khác cho Từ Dân Thành.
[Tối nay anh vẫn sẽ đến đón em chứ?]
Lần này là một câu hỏi, Từ Dân Thành hẳn là sẽ trả lời.
Dù có đón hay không thì anh cũng nên đáp lại.
Thế nhưng Thẩm Oánh vẫn không đợi được anh hồi âm.
Sau đó, Thẩm Oánh không thể nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Từ Dân Thành.
Không ai nghe máy.
Cô đang ngồi trong phòng làm việc, mắt phải giật rất nhanh, trong lòng cô bỗng dấy lên một linh cảm không tốt.
Thẩm Oánh tìm thấy danh thiếp mà Trình Bồi Giai đưa cho cô lần trước, ấn số điện thoại trên đó gọi cho cô.
Thẩm Oánh nghĩ, nếu Từ Dân Thành xảy ra chuyện gì thì Trình Bồi Giai nhất định sẽ biết.
**
Trình Bồi Giai đang trông coi Từ Dân Thành truyền nước biển thì điện thoại đột ngột vang lên.
Cô không để chế độ yên lặng, nên Từ Dân Thành bị tiếng chuông của cô đánh thức.
Trình Bồi Giai đầy xin lỗi nhìn Từ Dân Thành, nói: “Anh ngủ tiếp đi, em ra ngoài nghe điện thoại.”
Từ Dân Thành không còn sức để nói chuyện, anh nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Trình Bồi Giai thận trọng ra khỏi phòng bệnh, đi đến hành lang nghe điện thoại.
Trình Bồi Giai nói: “Xin chào, ai vậy ạ?”
Thẩm Oánh nói: “Là tôi, Thẩm Oánh.”
Trình Bồi Giai hỏi: “Em tìm chị sao?”
Thẩm Oánh nói: “Tôi tìm Từ Dân Thành, anh ấy có ở đó không?”
Trình Bồi Giai nói: “…Ừ. Có.”
Thẩm Oánh hỏi: “Chị có thể đưa điện thoại cho anh ấy không?”
Trình Bồi Giai nói: “Thẩm Oánh, em nghe chị nói đây, bây giờ anh ấy có thể không nghe điện thoại của em được.”
——
Câu này có vẻ rất quen, sau khi Thẩm Oánh nghe được, cô lập tức nhớ đến bộ phim tình cảm máu chó mà cô từng xem hồi đại học.
Trong bộ phim đó, lúc nam chính đi quá giới hạn, sẽ luôn có một người phụ nữ trả lời điện thoại như vậy.
Thẩm Oánh cười, hỏi Trình Bồi Giai: “Cho nên bây giờ Từ Dân Thành đang tắm sao?”
Lúc cô hỏi vấn đề này, Thẩm Oánh hung hăng véo đùi mình một cái.
Cô phải làm vậy để giữ cho mình tỉnh táo, nếu không tỉnh táo thì nói không chừng cô lại khóc.
Cô không muốn Trình Bồi Giai nghe thấy cô nói chuyện một cách yếu đuối.
Trình Bồi Giai không ngờ Thẩm Oánh lại trả lời như vậy.
Nghe Thẩm Oánh nói vậy, cô chợt nhận ra vừa rồi cô nói có chút mơ hồ.
Trình Bồi Giai lập tức giải thích với Thẩm Oánh: “Không có… không phải. Em đừng hiểu lầm, anh Dân Thành… anh ấy có chút không khỏe. Đêm qua lúc về nhà thì bị sốt rồi ngất đi. Bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói phải nhập viện để theo dõi một thời gian… Lúc này anh ấy vẫn chưa hết sốt, cũng không có sức nói chuyện.”
Vì để tránh cho Thẩm Oánh hiểu lầm, Trình Bồi Giai nói hết mọi chuyện cho cô nghe.
Thẩm Oánh nghe Trình Bồi Giai nói xong, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đêm qua Từ Dân Thành ở cùng với cô, anh vẫn rất bình thường, cả người đều khoẻ mạnh.
Làm sao lại đột nhiên phát sốt?
Thẩm Oánh hiểu rõ căn bệnh AIDS này, đối với bệnh nhân AIDS mà nói, mỗi lần bị sốt đều giống như đi quanh quỷ môn quan một vòng.
Trước kia cô chỉ nghe Từ Dân Thành kể lại những lần anh phát sốt, mà chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Trong suy nghĩ của cô, Từ Dân Thành được xem là bệnh nhân AIDS khỏe mạnh.
Sức lực của anh rất mạnh, còn có thể ôm được cô.
Ngoại trừ không thể quan hệ thì anh không khác gì những người khác.
Trong tiềm thức của cô, Từ Dân Thành có thể sẽ sống rất lâu.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra cái chết đã cận kề với Từ Dân Thành đến vậy.
Nó ẩn nấp sau lưng anh, để đến lúc anh không tự vệ lại kéo anh xuống vực sâu vạn trượng.
…
Qua một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Oánh trả lời, Trình Bồi Giai vô thức lấy điện thoại trên tai ra xem.
Nhìn thấy màn hình hiển thị đang trong cuộc gọi, Trình Bồi Giai lại đưa điện thoại lên tai.
Trình Bồi Giai ngập ngừng gọi tên Thẩm Oánh: “Thẩm Oánh? Em vẫn nghe chứ?”
Cuối cùng Thẩm Oánh cũng lên tiếng, cô thấp giọng đáp: “Vâng.”
Trình Bồi Giai nói: “Ở bệnh viện xx, tầng 12 khoa nội trú, phòng 1203. Nếu em có thời gian…thì đến xem anh ấy một chút đi.”
Thẩm Oánh hỏi: “Anh ấy có bị nghiêm trọng không?”
Trình Bồi Giai nói: “Bệnh sởi lại tái phát, anh ấy vừa ngứa vừa đau. Lúc tỉnh dậy là gãi ngay, bác sĩ nói rất nghiêm trọng”.
Thẩm Oánh nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến.”
Trình Bồi Giai chưa kịp nói gì thì Thẩm Oánh đã cúp điện thoại.
Trong giờ nghỉ trưa, mọi người trong văn phòng đều nằm trên bàn nghỉ ngơi, còn Thẩm Oánh lại không nghe được bất cứ thứ gì.
…
Thẩm Oánh đưa tay lên che chặt mắt lại, trong đầu không ngừng vang lên những lời nói của Trình Bồi Giai.
Sau đó Thẩm Oánh như người điên lấy áo khoác lao ra khỏi văn phòng.
Cô còn chưa xin phép lãnh đạo, cứ như vậy vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc đi trên hành lang, Thẩm Oánh vô tình đụng phải một số đồng nghiệp, ngay cả thời gian nói xin lỗi cũng không có.
Ra khỏi đài truyền hình, Thẩm Oánh dùng tốc độ nhanh nhất chặn lại chiếc taxi.
Sau khi đọc địa chỉ cho tài xế, cô mới đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.
Bác tài xế cũng chỉ trạc tuổi ba của Thẩm Oánh, ông nhìn cô đang khóc, nhiệt tình khuyên cô: “Cô bé à, trên đời này không có thứ gì khó khăn cả. Khóc cũng không được gì, lạc quan lên.”
Thẩm Oánh dùng bàn tay lau nước mắt, mím môi không nói gì.
Thật ra cô rất muốn nói lời “cảm ơn” với bác tài, nhưng cô lại không thể mở lời.
Chỉ cần mở miệng nói, cô càng khóc nhiều hơn.
Đường từ đài truyền hình đến bệnh viện chỉ có 20 phút nhưng Thẩm Oánh cảm thấy nó dài vô cùng.
Cô có cảm giác như đang chạy đua với tử thần.
Xe dừng ở cổng bệnh viện, Thẩm Oánh đưa tiền lẻ đã sớm chuẩn bị cho bác tài xế, rồi chạy như điên tới khoa nội trú.
**
Tầng 12 khoa nội trú.
Truyền xong chai thứ hai, Trình Bồi Giai cắm đầu kim tiêm sang chai thứ ba.
Từ Dân Thành trở mình, nhúc nhích cánh tay.
Sau khi Trình Bồi Giai cắm xong kim tiêm thì tranh thủ chỉnh lại tư thế cánh tay cho anh.
Từ Dân Thành mở mắt ra nhìn Trình Bồi Giai, mấp máy môi, yếu ớt nói: “Tôi không muốn nằm viện.”
Giọng anh rất trầm nên Trình Bồi Giai hoàn toàn là đọc khẩu hình của anh mới đoán được anh đang nói gì.
Trình Bồi Giai nói: “Không được, anh Dân Thành…Anh nghe lời em một lần được không?”
Từ Dân Thành nói: “Tôi phải đón cô ấy đi làm về.”
Trình Bồi Giai đỏ mắt nói: “Anh đã thế này thì đón cô ấy bằng cách nào! Đến nói chuyện anh còn không có sức thì làm sao có thể đón cô ấy tan làm được chứ?”
Nói xong, Trình Bồi Giai mới nhận ra cô đã quá kích động.
Cô bình tĩnh lại rồi nói với Từ Dân Thành: “Vừa rồi Thẩm Oánh có gọi cho tôi. Hôm nay cô ấy sẽ đến thăm anh.”
Từ Dân Thành liền biến sắc: “Cô nói cho cô ấy biết?”
Anh bỗng dùng tay rút kim tiêm ra rồi ném nó sang một bên.
Trình Bồi Giai sửng sốt, “Sao anh lại như thế?”
Từ Dân Thành nói: “Mẹ nó như thế là như thế nào? Cô muốn khiến cô ấy ghê tởm tôi như vậy sao?”
——
“Em không ghê tởm.”
Trình Bồi Giai còn chưa kịp phản bác lại anh thì cửa phòng bệnh đã được đẩy ra.
Cả Từ Dân Thành và Trình Bồi Giai đều không ngờ Thẩm Oánh lại đến nhanh như vậy.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Oánh, Từ Dân Thành liền nằm xuống giường lấy chăn che kín hết cả người.
Thẩm Oánh run rẩy bước đến giường bệnh của anh, nhẹ nhàng nắm lấy chăn mà anh đang che kín người.
Thẩm Oánh nói: “Từ Dân Thành, em đã thấy hết rồi, thật sự không ghê tởm.”
Từ Dân Thành nắm chặt chăn không thả.
Thẩm Oánh gối đầu lên người anh, dùng chăn lau mắt một chút.
Thẩm Oánh vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể anh, “Đi ra được không? Van anh đó.”
Từ Dân Thành nằm trong chăn, toàn thân cứng ngắc.
Anh nghe được giọng của cô, nơi lồng ngực ngột ngạt đến muốn chết, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra.
Trình Bồi Giai vỗ Thẩm Oánh một cái, dùng khẩu hình nói với cô: “Em trông anh ấy đi, chị đi gọi bác sĩ.”
Thẩm Oánh nhẹ nhàng gật đầu với Trình Bồi Giai.
**
Rất nhanh Trình Bồi Giai đã ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Thần Oánh cứ ôm Từ Dân Thành không rời, mặc dù ngăn cách bởi lớp chăn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Từ Dân Thành.
Cô nói với anh: “Em cầu xin anh, đừng che nữa.”
Vốn dĩ Từ Dân Thành đã phát sốt, nằm trong chăn một lúc rất nhanh đã ngợp thở, lực nắm chăn bông cũng dần yếu đi.
Tận dụng cơ hội này, Thẩm Oánh dùng sức vén chăn lên.
Cô đã nhìn thấy Từ Dân Thành.
Chỉ mới mười tiếng không gặp nhau mà anh liền trở nên chật vật đến vậy.
Thẩm Oánh đỡ Từ Dân Thành dậy rồi ôm chặt lấy eo anh.
Thẩm Oánh nói: “Lo lắng cái gì đâu, năng lực chịu đựng của em rất tốt.”
Từ Dân Thành nói: “Đừng tới tìm anh nữa.”
Thẩm Oánh nói: “Anh đừng nằm mơ, em vẫn sẽ luôn quấn lấy anh.”
Từ Dân Thành nói: “Anh sắp chết rồi.”
Thẩm Oánh nói: “Anh sẽ không chết, em có thể kéo anh trở về.”
Từ Dân Thành nói: “Em cút đi.”
Anh dùng sức đẩy cô ra, nhưng bây giờ cả người anh rất yếu, một chút sức lực này căn bản là không đẩy được.
Thẩm Oánh nhìn Từ Dân Thành nói: “Em không cút, anh có bản lĩnh thì đạp em ra ngoài đi.”
Từ Dân Thành nói: “Đừng có điên.”
Thẩm Oánh nói: “Anh đừng nói nữa, nằm xuống đi. Đợi bác sĩ sẽ tới sẽ tiếp tục truyền nước biển.”
Không đợi Từ Dân Thành lên tiếng, Thẩm Oánh đã đặt anh lên giường bệnh rồi đắp chăn lại cho anh.
Từ lúc quen biết nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Oánh có cảm giác vượt trội trước mặt Từ Dân Thành.
Đúng, lúc trước anh đối xử với cô như thế.
Mỗi lần như vậy, cô sẽ đều cảm thấy Từ Dân Thành đặc biệt vô lý.
Nhưng lúc này cô thực sự khá hoài niệm những lời nói không có lý lẽ kia.
Cô cũng thực sự hy vọng Từ Dân Thành luôn nói những lời vô lý với mình.
Cô cũng sẽ không quan tâm chuyện anh đá vào máy quay của đài truyền hình trong ngày đầu gặp mặt nhau.
…
Rất nhanh Trình Bồi Giai đã gọi bác sĩ tới.
Để phòng ngừa Từ Dân Thành lại rút kim ra, lần này bác sĩ đã đưa kim vào mạch máu ở bắp chân của anh.
Đã tiếp tục truyền nước, Trình Bồi Giai cùng bác sĩ đi ra ngoài, như thể có chuyện muốn nói.
Thẩm Oánh không đi, cô vẫn ở trước giường bệnh nhìn Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành cũng nhìn cô.
Thẩm Oánh không khóc, từ lúc cô kéo anh ra khỏi chăn cô cũng không hề khóc.
Cô nói với Từ Dân Thành: “Đừng lộn xộn, truyền nước cho tốt.”
Từ Dân Thành muốn phản bác lại nhưng anh không còn sức lực, điều duy nhất anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn không chớp mắt.
Thẩm Oánh cũng không trông cậy anh sẽ nói gì, cô nói: “Về sau mùa đông anh đừng ra ngoài, em tan làm sẽ trực tiếp đến nhà tìm anh. Nếu anh muốn ăn mì nước thì em sẽ học, nấu cho anh ăn.”
Từ Dân Thành phát ra một âm thanh nhỏ, nhưng cô không nghe rõ anh đang nói gì.
Thẩm Oánh đặt ngón trỏ lên môi anh rồi lắc đầu.
“Anh không cần nói chuyện, nghe em nói là được rồi, chỉ cần nghe là được rồi.”
“Đợi một lúc em tra cách làm món mì nước, hẳn là sẽ sớm học được. Đợi anh khoẻ sẽ nấu cho anh ăn. Nếu anh thích thì mỗi ngày đều ăn.”
“Từ Dân Thành, anh nghĩ gặp em là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Thôi, anh không cần trả lời.”
Thẩm Oánh cúi đầu hôn lên chóp mũi anh, cười nói: “Dù sao em nghĩ gặp được anh là chuyện tốt, là một chuyện rất tuyệt vời.”
“Anh lại buồn ngủ rồi hả? Em làm phiền anh ngủ rồi phải không?”
Thẩm Oánh chỉnh lại chăn cho anh, “Anh ngủ đi, em trông anh.”
**
Mí mắt anh nặng trĩu, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Một trận dằn vặt vừa rồi cũng đủ để hao tổn sức lực.
Bản thân anh vẫn chưa hạ sốt, nếu không cẩn thận nhất định sẽ có những biến chứng khác.
Ngộ nhỡ bị viêm phổi thì sẽ phiền phức hơn.
Sau khi Từ Dân Thành ngủ rồi, Thẩm Oánh ra khỏi phòng bệnh.
Trình Bồi Giai cũng vừa nói chuyện xong với bác sĩ.
Thẩm Oánh hỏi Trình Bồi Giai: “Bác sĩ có nói thế nào?”
Trình Bồi Giai nói: “Bây giờ ông ấy cũng không thể chắc chắn. Ông ấy chỉ nói là… Nếu hạ sốt thì mọi thứ sẽ ổn.”
Thẩm Oánh thở dài, “Vậy thì ngóng trông anh ấy hạ sốt thôi.”
Trình Bồi Giai hơi ngạc nhiên Thẩm Oánh lại bình tĩnh đến vậy.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Oánh một hồi, không nhịn được hỏi: “Em… không phải là không buồn hay lo lắng gì sao?”
Theo lý thuyết là không nên.
Thẩm Oánh nói: “Tôi sẽ không khóc trước mặt anh ấy, cũng sẽ không để anh ấy nhìn thấy tôi lo lắng.”
Trình Bồi Giai: “…”
Thẩm Oánh nói: “Nếu tôi khóc, anh ấy sẽ cảm thấy mình sắp phải chết. Anh ấy có thể sống sót, tôi không muốn tạo áp lực tâm lý cho anh ấy. Tôi càng khóc, anh ấy sẽ càng tuyệt vọng. Đến cuối cùng là tự hành hạ mình đến chết. ”