Một đoàn xe đạp leo núi chạy về phía quốc lộ Bàn Sơn.
Phía Đông quốc lộ Bàn Sơn đã đình chỉ xe cộ qua lại, dần dà trở thành thánh địa của người hâm mộ đua xe đường núi.
Nhóm người Mộc Tiểu Thụ dừng ở chân núi. Đêm nay bọn họ rất may mắn, quốc lộ Bàn Sơn vắng vẻ lạnh tanh, không có những người khác chia đường với bọn họ.
Tả Trọng đuổi Mộc Tiểu Thụ xuống xe, hưng phấn bật lên chiếc xe của mình, vừa dùng bánh xe trình diễn đủ trò.
Minh Sùng ở đằng sau hô lên: “Trọng Tử, quy tắc cũ?”
“Được, nhưng tính thêm điểm đồng đội.” Tả Trọng tràn đầy hào hứng.
Mộc Tiểu Thụ giơ tay nhảy lên: “Tôi cũng muốn tham gia!”
Tả Trọng cười giễu cợt: “Xe cũng chẳng có, cậu biết lái sao? Qua bên kia hóng mát đợi đi.”
“Không phải chỉ hai bánh xe, một tay lái và một hộp số thôi sao, tàu sân bay tôi còn chạy như thường đấy.” Mộc Tiểu Thụ không nghe theo.
Minh Sùng cười vỗ vai Tả Trọng: “Cậu để cậu ấy chạy đi, Thụ Nhi hiếm khi ra chơi một lần không phải làm quần chúng.”
Mộc Tiểu Thụ gật đầu giống như gà con mổ thóc.
“Cậu mượn xe ai?” Tả Trọng cảnh giác ôm lấy chiếc xe bảo bối của mình, “Tôi không cho mượn đâu.”
Minh Sùng nói: “Tôi cho mượn.”
Mộc Tiểu Thụ vui vẻ nắm lấy cánh tay Minh Sùng đong đưa, còn không quên làm mặt hề nhìn sang Tả Trọng: “Xem nè, xem nè, cậu là cái đồ keo kiệt lần sau đừng hòng lấy bài tập tiếng Anh của tôi nữa!”
“Ai thèm!”
Bảy chiếc xe, tám người. Sáu người dự thi, ba người một tổ, tính điểm cả tổ, người đến đầu tiên của đội khi tính điểm đội sẽ được trừ 10 giây. Rút thăm quyết định thành viên mỗi tổ.
Tả Trọng khẩn trương nhìn số hiệu: “Cầu trời cầu trời, ngàn vạn lần đừng cùng tổ với Mộc Tiểu Thụ.”
Nhìn thấy kết quả rút thăm, Tả Trọng kêu rên một tiếng, nằm bò trên tay lái bất động.
Tổ 1: Mã Lục, Viên Tử, Thạch Đầu; tổ 2: Tả Trọng, Như Hoa, Mộc Tiểu Thụ.
“Cậu là tai ương do con khỉ phái tới sao?” Tả Trọng hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Thụ.
Mộc Tiểu Thụ cười hả hê: “Sai rồi! Tôi là khắc tinh của Tả tư lệnh do con mẹ cậu phái tới.”
Trong nháy mắt sắc mặt Tả Trọng tái mét.
Minh Sùng ra lệnh một tiếng, bảy chiếc xe chạy đi như bay.
Tả Trọng xung trận lên trước, dẫn đầu đoàn xe, theo sát là Viên Tử và Thạch Đầu. Mộc Tiểu Thụ chạy cuối cùng, nhưng bám sau đoàn xe rất gần.
Một phần ba quốc lộ Bàn Sơn có một đoạn sườn dốc kỳ lạ, theo thị giác thì là lên dốc, nhưng thực tế là xuống dốc, nếu không biết khống chế tốc độ cho tốt thì sẽ dễ dàng gây ra lật xe.
Ở khúc cong, Mộc Tiểu Thụ vượt qua Mã Lục, tiến vào sườn dốc kỳ lạ. Cô mau chóng điều chỉnh hộp số, một tay lấy miếng khăn quàng trên cổ kéo lên mũi, che nửa khuôn mặt. Cơn gió ào ào thổi qua lỗ tai cô, dưới đèn đường sườn dốc kỳ lạ hiện ra độ cong đi lên nhưng lại mang cô chạy xuống thần tốc. Linh hồn cô bốc cháy muốn thét lên.
Thế là cô thật sự thốt ra, đồng thời vượt qua Như Hoa.
“Tả Trọng, tôi phải đại diện mặt trăng tiêu diệt cậu!”
Tả Trọng ở đằng trước trả lời: “Được thôi, tôi rất mong đợi, cậu mau chóng đuổi theo đừng cản trở tổ của tôi.”
Thạch Đầu nghiêng đầu nhìn tình hình chiến đấu ở đằng sau, cậu ta lớn tiếng kêu lên: “Chà chà tôi phải tăng sức đây, nếu như bị Tiểu Thụ bắt kịp thì mất mặt bao nhiêu!”
Mộc Tiểu Thụ cười ha ha: “Vậy làm sao bây giờ, cậu sắp mất mặt rồi.” Giây cuối cùng vượt qua sườn dốc kỳ lạ, cô chạy song song với Thạch Đầu.
Trên quốc lộ Bàn Sơn tĩnh lặng, tiếng cười đùa kêu gọi lúc trầm lúc bổng của các cô cậu thiếu niên, còn có tiếng vỗ cánh của vài con chim đêm trên núi.
Sắp sửa chạy hết đoạn đường, từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng của Minh Sùng và Tiểu Khải.
Mộc Tiểu Thụ tranh giành vị trí thứ ba với Thạch Đầu, thế nhưng một là song song với cậu ta, không thì cậu ta vượt qua cô vài bước.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng thét chói tai ồn ào càn rỡ. Cùng với tiếng nhạc inh ỏi, có mấy chiếc xe thể thao không hề báo trước mà xuất hiện phía sau đoàn xe đạp leo núi.
Một nhóm chơi đua xe.
Mã Lục là người phát hiện trước liền lên tiếng hô to: “Áp sát bên phải!”
Thạch Đầu tiếp lệnh hô về phía trước: “Áp sát bên phải!”
Nhóm xe đạp mau chóng cập sát bên ven đường quốc lộ. Mộc Tiểu Thụ chạy song song phía ngoài Thạch Đầu động tác chậm một nhịp, cuối cùng bị chiếc xe thể thao chạy cực nhanh bám sát đuôi xe, cả người lẫn xe đều ngã xuống đất, bị quán tính quăng ra xa ba mét.
“Tiểu Thụ!”
Viên Tử cách Mộc Tiểu Thụ gần nhất mau chóng nhảy xuống xe, vừa xem xét tay chân của cô, vừa hỏi: “Cậu sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Mộc Tiểu Thụ ngỡ ngàng bởi một loạt biến hóa. Cô ngơ ngác nhìn miếng da tại đầu gối bị xướt, sau đó mới cảm thấy đau đớn. Nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không sao không sao, bị thương ngoài da một chút thôi.”
Đám xe thể thao chạy như gió bão kia vẫn không coi ai ra gì tiếp tục gào thét chạy tiếp, hoàn toàn không để ý đã đụng người.
Tả Trọng nổi trận lôi đình gào lên vài tiếng về phía xe thể thao, thế nhưng đều bị tiếng nhạc ồn ào lấn át. Cậu ta lập tức xuống xe, cầm một hòn đá to, xoay tay ném về phía trước.
Từ bé cậu ta đã nhận được huấn luyện quân nhân tiêu chuẩn, hòn đá kia tựa như quả tạ to lớn đập chính xác vào chiếc xe thể thao đã đụng phải Mộc Tiểu Thụ.
Chiếc xe thể thao kia sau khi bị đập trúng liền bị sụp hố. Chiếc xe mất đi thăng bằng, chạy xiêu vẹo vái cái rồi ngừng lại, nhân tiện chặn đường của mấy chiếc xe sau.
Tiếng nhạc inh ỏi rốt cuộc im bặt.
Một gã đàn ông nhuộm tóc lòe loẹt hùng hổ bước xuống chiếc xe thể thao, rồi đi về phía Mộc Tiểu Thụ. Đồng thời xuống xe còn có một mỹ nữ cao gầy vóc dáng nóng bỏng. Mọi người ở những xe khác đều ló đầu ra, có người xuống xe đi sang đây xem náo nhiệt.
“Là đứa nào ném?” Sắc mặt Khổng Tước Nam vô cùng tệ hại đi về phía nhóm người Mộc Tiểu Thụ mà rống lên.
Tả Trọng bỏ xe, trừng mắt tiến lên trước: “Là tôi ném, thế nào?”
“Cái thằng còn chưa dứt sữa muốn bố mày dạy dỗ phải không?” Khổng Tước Nam không ngờ khí thế của Tả Trọng lại chẳng hề thấp hơn gã.
Tả Trọng: “Anh không có bố dạy đụng người ta còn muốn chạy hả?”
Khổng Tước Nam nhìn Mộc Tiểu Thụ ngồi dưới đất tay chân đều bị thương cùng với chiếc xe bên cạnh cô đã hỏng, anh ta nhổ đờm: “Tao làm cái gì, tự bọn mày lái xe dỏm chặn đường ông. Đây là bài học kinh nghiệm đấy!”
Thạch Đầu tức giận định vung nắm đấm qua nhưng bị Như Hoa ngăn lại.
“Tôi không đập vỡ đầu anh coi như anh mạng lớn!” Tả Trọng làm ra vẻ cầm lấy một hòn đá.
Khổng Tước Nam cười nhạo: “Ồ, đồ con nít mà còn muốn đánh nhau à?” Nam nữ phía bên kia cười không ngừng.
Minh Sùng và Tiểu Khải ở điểm cuối phát hiện có điều bất thường, hai người chạy tới xem. Bọn họ vừa thấy tình hình hiện tại liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Minh Sùng và Thạch Đầu cùng nhau đỡ Mộc Tiểu Thụ đứng dậy, Minh Sùng quay đầu nói với Tả Trọng: “Đừng xung động. Viên Tử, cậu gọi điện thoại đi.”
Cô gái hút thuốc vẽ mắt giống như gấu mèo dựa vào Khổng Tước Nam cười đến run rẩy cả người: “Ơ, anh Hạo, bọn nó muốn báo cảnh sát đấy.”
Khổng Tước Nam cười bí ổi: “Chúng mày khỏi cần gọi, để ông gọi.” Dứt lời gã lấy di động bấm một dãy số, “A lô, cục trưởng Thường phải không? Tôi là Hạo Tử, ở đây có người gây rối…ừ…xe tôi bị người ta ném đá, chú tới một chuyến đi.”
“Thế nào? Được rồi chứ?” Khổng Tước Nam cười ta đây có hậu thuẫn.
Một chiếc xe thể thao màu xanh lặng lẽ đậu ở bên ngoài.
“Nhị thiếu, Hạo Tử xảy ra chuyện gì à? Sao lại lâu vậy?” Cô gái xinh đẹp bất mãn phàn nàn.
Đan Bá Phi dựa trên chỗ ngồi, hút thuốc câu đáp câu không. Anh ta im lặng nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ xe, làm như không nghe thấy câu hỏi của cô bạn gái.
Có người gõ cửa kính xe.
Đan Bá Phi hỏi người ngoài cửa sổ. Người kia đầu đầy mồ hôi: “Nhị thiếu, bọn họ đánh nhau rồi, anh lại nhìn xem.”
Dập tắt điếu thuốc trong tay, anh ta mở cửa xe ra.
Lúc Tả Trọng vung nắm đấm qua thì Khổng Tước Nam không hề có phòng bị. Cho đến khi nghe tiếng thét của cô gái kia, gã mới phát hiện mũi mình chảy máu. Khốn kiếp! Cái mũi bị thằng nhóc này đánh gãy rồi.
Đầu óc Khổng Tước Nam trống rỗng hai giây, ngay sau đó gã dùng sức toàn thân đánh về phía Tả Trọng. Tả Trọng dễ dàng tránh né, Khổng Tước Nam ngã xuống nằm sấp dưới đất.
Tả Trọng khinh thường nhìn Khổng Tước Nam trên mặt đất: “Loại cháu đích tôn như anh cũng dám ra ngoài lăn lộn hả?” Dứt lời cậu ta xoay người muốn xem vết thương của Mộc Tiểu Thụ.
Khổng Tước Nam tức giận, thuận tay vớ lấy hòn đá định đánh lén.
Mộc Tiểu Thụ nhìn thấy rõ ràng hành động của gã đàn ông kia. Trông thấy hòn đá sắp ném vào lưng Tả Trọng, cô bỗng nhiên hé miệng hét ầm lên.
Tiếng thét chói tai này pha lẫn thanh nhạc, đủ loại nhạc dân tộc, gào thét đến nỗi chấn động phá vỡ tường thành, Mộc Tiểu Thụ dùng hơi thở của cả đời mình để gào lên.
Mọi người theo phản xạ đều bịt kín lỗ tai, Khổng Tước Nam sợ tới mức làm rớt hòn đá trong tay khi nào không biết.
Mộc Tiểu Thụ đẩy Minh Sùng và Thạch Đầu ra, khập khiễng đi tới trước mặt Khổng Tước Nam đang ngây người, cô túm lấy cổ áo gã: “Tên du côn nhà anh đầu bị lừa đá mắt bị máy cày xay nghiền rồi hả dám chơi đánh lén tự tưới nước tiểu vào mình nếu không thì coi mình là từ sao Hỏa tới mẹ anh không dạy anh đụng người khác phải xin lỗi hả anh sỉ nhục chỉ số thông minh của con heo như vậy ba mẹ anh không dạy dỗ hả lần sau trước khi lái xe nhớ đem theo con mắt dùm cái cảm ơn bà đây hôm nay không mang giày cao gót nếu không tôi sẽ đạp một cước nổ tung đầu anh luôn đó!”
Khổng Tước Nam một mét tám bị Mộc Tiểu Thụ một mét sáu lôi kéo. Cuối cùng cô ngửa đầu ra sau, “phịch” một tiếng đâm đầu vào miệng Khổng Tước Nam.
Mộc Tiểu Thụ lùi về sau hai bước, hài lòng nhìn Khổng Tước Nam bịt miệng chầm chậm ngồi xuống, nhổ ra hai chiếc răng dính máu.
Cô nghiêng đầu, cười ngoan hiền mà vô hại: “Được rồi, thanh toán xong.”
Lúc Đan Bá Phi đi tới, vừa lúc thấy được màn khôi hài này.
Trong lúc anh ta có chút kinh ngạc, cô gái trước mắt rốt cuộc có phải là Miltonduff dịu dàng ngọt ngào tại Cầu Luân Đôn đêm đó không? Cho đến khi trông thấy nụ cười trăng sáng gió thanh kia, anh ta mới khẳng định, thật là cô.
Trên người cô gái này có bao nhiêu mặt mà anh ta không biết?
Khổng Tước Nam hoàn toàn ngỡ ngàng, sau khi nhìn thấy Đan Bá Phi liền rụt cổ lại, gã cúi đầu gọi một tiếng: “Nhị thiếu.”
Đan Bá Phi lạnh lùng liếc nhìn gã. Cô gái kia lắng nghe tiếng “Nhị thiếu” liền quay đầu nhìn thấy anh ta, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc. Hóa ra cô còn nhớ anh ta, tâm trạng anh ta không khỏi tốt lên.
Nhưng mà, vẻ kinh ngạc trong mắt mau chóng bị thay thế bằng cảm giác chán ghét. Anh ta bỗng nhiên hoảng hồn.
Mộc Tiểu Thụ không ngờ nhìn thấy người tặng rượu cho cô tại đây, càng không ngờ vị công tử tao nhã trong ấn tượng lại cùng một thuyền với loại xấu xa kia. Còn “Nhị thiếu”? Loại con nhà giàu ăn chơi trác táng mới dùng cách xưng hô thô tục này.
Minh Sùng và Tả Trọng đi qua đỡ Mộc Tiểu Thụ đã mệt mỏi nhưng trong mắt vẫn còn chứa ý cười.
“Thụ Nhi, tư thế oai hùng năm đó không giảm nha.” Minh Sùng nhỏ giọng nói bên tai cô.
Mộc Tiểu Thụ hất đầu lên, đắc ý giành công: “Lần này tôi làm rớt hai chiếc răng của anh ta.”
Tả Trọng ngồi xổm xuống cởi xà cạp của cô ra, cẩn thận vén ống quần của cô lên, kiểm tra vết thương trên chân cô: “Cũng may không bị thương đến xương cốt.”
“Ngồi xe của tôi đi bệnh viện.” Đan Bá Phi nói, “Tiền thuốc men tôi trả.”
Tả Trọng tức giận hừ một tiếng: “Không cần.”
Đang khi nói chuyện, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần. Có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở bên ngoài.
“Sao lại thế này?” Một người đàn ông đầu hói mặc đồng phục đẩy đám người ra đi vào, “Hạo Tử xe cậu bị ai ném đá?”
Khổng Tước Nam nhất thời thẳng lưng: “Chính là nó.” Gã chỉ vào Tả Trọng.
“Tại sao cậu ném đá vào xe người khác? Đây là hành vi phạm pháp cậu có biết không?”
“Hạo Tử đụng phải cô bé này, bạn của cô ấy ném đá bảo cậu ta dừng xe.” Trong đám người chỉ Đan Bá Phi thản nhiên nói.
Khoảnh khắc người đàn ông mặc đồng phục nhìn thấy Đan Bá Phi, ông ta lập tức tươi cười: “Ồ, nhị thiếu cũng ở đây. Yên tâm, chỗ này tôi sẽ xử lý.” Sau đó ông ta quay đầu dặn dò mấy viên cảnh sát, “Đưa mấy đứa nhỏ này về cục.”
Đan Bá Phi nhíu mày, vừa định nói chuyện thì có một đội xe từ xa đang chạy sang đây.
Những chiếc xe này lẳng lặng xuyên qua bóng đêm, không có còi cảnh sát ầm ĩ càng tăng thêm khí thế uy nghi và thâm tàng bất lộ còn hơn mấy chiếc xe cảnh sát kia nhiều.
Người vây xem vẫn còn buồn bực, Đan Bá Phi liếc mắt một cái là nhìn ra lai lịch của những chiếc xe này.
Là xe quân đội.
Từ trên xe có mấy người mặc quân trang nhảy xuống, người dẫn đầu nói với ông cảnh sát kia vài câu, sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt nói không nên lời.
Người dẫn đầu kia đi đến trước mặt đám thiếu niên, bồng cô gái bị thương lên xe. Những cậu thiếu niên còn lại thì tự giác nhảy lên xe. Xe đạp leo núi của bọn họ đã có người khiêng lên bỏ vào hàng ghế sau từ trước. Một loạt hành động ngắn gọn mà nhanh chóng, tựa như u linh biến hóa khôn lường trong đêm tối.
Sau khi mấy chiếc xe thần bí kia biến mất, ông cảnh sát kia trưng ra bộ mặt khó coi: “Nhị thiếu, Hạo Tử, làm phiền các người theo tôi về cục một chuyến.”
Khổng Tước Nam không có phản ứng, vừa định cất tiếng hỏi thì lại nghe ông cảnh sát kia nói: “Cậu hết người đắc tội rồi sao, lại mạo phạm một đám đại gia.”
Hồi lâu sau Khổng Tước Nam mới lấy lại tinh thần, hóa ra tám đứa nhỏ kia, với bối cảnh của từng đứa gã hoàn toàn không thể chạm vào.
Bối cảnh của cô còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh ta. Anh ta lại nghĩ rằng cô là Miltonduff xuất thân từ dòng dõi thư hương, hiện tại xem ra anh ta quá ngây thơ rồi.