Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 16: Màn mưa



Âm nhạc vẫn du dương trên mặt cỏ xanh um.

Mộc Tiểu Thụ vùi đầu vào lồng ngực Kì Tấn Khiêm, lỗ tai cô lại không nhịn được mà đỏ lên.

Có người phụ nữ nào đáng ghét như cô không, quả thực làm mất mặt phái nữ trí thức.

Kì Tấn Khiêm nhoẻn miệng cười, ôm lấy cô gái trong lòng mình: “Mắc cỡ à?”

Cô gật đầu trong lòng anh, lỗ tai càng đỏ hơn.

“Có gì mắc cỡ chứ,” ý cười anh càng đậm hơn, “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một ngày giống như họ.”

Mộc Tiểu Thụ ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện thì lại trông thấy Tô Hiểu Mạt đứng cách đó không xa qua đầu vai của Kì Tấn Khiêm.

Tô Hiểu Mạt mặc váy trắng đứng cách mấy bước, lẳng lặng nhìn Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm.

Sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Mộc Tiểu Thụ, Tô Hiểu Mạt mỉm cười, dùng khẩu hình: “Là anh ấy ư?”

Mộc Tiểu Thụ đỏ mặt gật đầu.

Kì Tấn Khiêm nhận ra động tĩnh của Mộc Tiểu Thụ, vì thế anh xoay người đối diện với Tô Hiểu Mạt.

Tô Hiểu Mạt dứt khoát thong thả đi tới, nói với Kì Tấn Khiêm: “Kì tiên sinh, tám năm trước cảm ơn anh và Mộc Tiểu Thụ đưa tôi ra khỏi quán bar.”

Kì Tấn Khiêm chẳng nói gì. Trong lòng Mộc Tiểu Thụ thầm nôn nóng, với trí nhớ của Kì tiên sinh, có lẽ nào anh quên mất Tô Hiểu Mạt rồi. Cô không khỏi xấu hổ, khẽ khàng túm góc áo của Kì tiên sinh.

Kì Tấn Khiêm liếc nhìn sắc mặt sốt ruột của cô gái nhỏ đứng bên cạnh, khóe miệng anh cong lên, quay đầu qua nói với Tô Hiểu Mạt: “Việc nhỏ thôi, không cần khách sáo. Bạn của Tiểu Thụ chính là bạn của tôi.” Dù là dáng vẻ hay lời nói, đều thỏa đáng lịch sự.

Mộc Tiểu Thụ thở phào nhẹ nhõm. Tô Hiểu Mạt lại im lặng, trong mắt lắng đọng cảm xúc phức tạp.

“Vậy tôi đi trước.” Tô Hiểu Mạt nói với hai người, “Chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn.”

Kì Tấn Khiêm gật đầu: “Cám ơn.”

Tô Hiểu Mạt xoay người rời khỏi, hai ba bước liền chìm vào giữa đám đông khách khứa. Cô ta càng đi càng nhanh, cho đến khi tới bên cạnh một người đàn ông gầy gò cao lớn, rồi mới dừng bước.

“Cô đi đâu?” Người đàn ông nhìn cô ta một cái.

Tô Hiểu Mạt ổn định tâm trạng, đáp: “Tiên sinh, tôi chỉ tùy tiện đi xung quanh thôi.”

Người đàn ông hơi nhíu mày, gõ nhẹ cây gậy trong tay xuống đất. Tiếng động nho nhỏ vang lên khiến Tô Hiểu Mạt không khỏi cảm thấy bối rối.

“Cô nên biết, tôi ghét nhất người bên cạnh nói dối.” Hắn nói.

Tô Hiểu Mạt luống cuống nói không suy nghĩ: “Tôi…tôi gặp được một người bạn cũ, vì thế đi qua chào hỏi.” Quả là lời nói thật.

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Đi gặp Mộc Tiểu Thụ, hay là đi tìm Kì Tấn Khiêm?”

Tô Hiểu Mạt thảng thốt ngẩng đầu.

“Kiềm chế tâm tư riêng của cô đi,” âm thanh của hắn lạnh lẽo trước sau như một, “Có điều, nếu cô có thể leo lên giường của Kì Tấn Khiêm, ngược lại cũng không phải chuyện xấu.”

Tô Hiểu Mặt đỏ mặt: “Tiên sinh, tôi…tôi không có…tôi làm sao có thể…”

Hắn bóp mạnh chiếc cằm của Tô Hiểu Mạt, ánh mắt càng tỏ vẻ tàn nhẫn hơn: “Cô suy nghĩ cái gì, tôi làm sao không biết hả?”

Trong chớp mắt có dòng khí lạnh lan tràn tứ chi trăm cốt của Tô Hiểu Mạt.

“Sau khi tiệc cưới kết thúc, cô đem bức thư này giao cho Đan Hiểu Thanh.” Cuối cùng hắn căn dặn.

“Vâng.” Tô Hiểu Mạt nhíu mày, tóc mái rũ xuống che chắn tầm mắt, nhưng không hề che khuất vẻ kinh hoảng không kịp thu hồi lại.

***

Tiệc cưới diễn ra tới bốn giờ chiều.

Khi Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm rời khỏi hội trường, bầu trời đã bắt đầu mưa lất phất. Mưa bụi trong ngày hè là phiền não nhất, rơi trúng ngọn tóc khiến người ta vừa thấy ngứa ngáy vừa dinh dính.

Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Kì Tấn Khiêm nói: “Ban nãy bệnh viện gọi điện đến, Mộc Trạch Bách tỉnh lại rồi.”

Mộc Tiểu Thụ dừng một chút, nói: “Chúng ta đến bệnh viện trước, được không?”

Kì Tấn Khiêm nghiêng người đeo dây an toàn cho cô: “Được.”

Trong phòng bệnh VIP, Mộc Trạch Bách đã tỉnh lại được một lúc.

Cậu nghiêng người dựa vào chiếc gối đầu mềm mại, trông thấy Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm bước vào.

“Tiểu Bách, em cảm thấy thế nào rồi?” Mộc Tiểu Thụ vén sợi tóc rối nằm hai bên trán cậu.

Mộc Trạch Bách tươi tắn: “Chị hai, em khỏe lại nhiều rồi.”

Rõ ràng là lời an ủi, nhưng Mộc Trạch Bách lại nói ra rất nghiêm túc, Mộc Tiểu Thụ nghe được mà đau lòng.

Kì Tấn Khiêm nói: “Hai người trò chuyện đi, anh ra ngoài nhận điện thoại.” Dứt lời anh rời khỏi phòng bệnh, khẽ đóng cửa lại.

“Tiểu Bách, nói cho chị biết, rốt cuộc mấy năm nay em đã trải qua những gì.” Mộc Tiểu Thụ nghiêm mặt, nhìn Mộc Trạch Bách, “Chị muốn nghe lời nói thật.”

Mộc Trạch Bách nhếch khóe miệng, thế nhưng động đến vết thương, nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

“Mẹ em muốn em đi theo con đường chính trị giống như Mộc Trạch Tùng, nếu không thì theo thương nghiệp cũng được. Nhưng mà, cho dù là chính trị hay thương nghiệp, em chẳng hề thích cái nào. Em gạt người trong nhà, đăng ký vào trường đại học nghệ thuật thành phố B, nhưng khi thư trúng tuyển gửi đến cho em, người trong nhà lại chọn đại học chuyên ngành thay em.”

Cậu dừng một chút, nói tiếp: “Em rất tức giận. Lớn như vậy lần đầu tiên cãi cọ với mẹ. Đêm hôm đó, em thu dọn hành lý bỏ đi.”

Mộc Tiểu Thụ nhíu mày: “Em…”

“Chị hai, em muốn giống như chị, trải qua cuộc sống mà mình mong muốn. Nhà họ Mộc quá áp lực, em không muốn cả đời mình ràng buộc ở đó, không muốn giống như Mộc Trạch Tùng làm chuyện mình không muốn làm.”

“Thế nên em bỏ nhà đi?” Mộc Tiểu Thụ cười khổ, “Tiểu Bách, em và chị không giống nhau, ba mẹ chị đều qua đời, ở nhà họ Mộc chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, chị phải rời khỏi, nhưng em thì khác, người thân của em đều ở đó.”

Ánh mắt Mộc Trạch Bách nguội lạnh: “Người thân như vậy, không cần cũng được.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt. Cô thật không ngờ lời nói đoạn tuyệt như vậy lại thốt ra từ miệng Mộc Trạch Bách ngoan ngoãn hồi đó.

“Em bỏ nhà đi…thành công?” Mặc dù trong lòng loáng thoáng đã có đáp án, Mộc Tiểu Thụ vẫn chần chừ cất tiếng.

Mộc Trạch Bách tự giễu: “Đương nhiên không thành, bọn họ bắt em về ngay trong đêm đó, nhốt em trong phòng một tuần liền. Cơ mà không sao cả, em vẫn trốn đi nữa. Chỉ cần có cơ hội, em bỏ chạy ngay, lần trốn xa nhất là chạy đến thành phố J. Nhưng sau lúc ấy, mọi thẻ tín dụng và tiền mặt của em đều bị lấy đi. Kết thúc kỳ nghỉ hè, mẹ em đích thân đưa em đến trường đại học mà bà ấy đã đăng ký. Đây là cơ hội duy nhất để em bỏ nhà đi, thế nên em giả vờ nghe lời. Tuần thứ nhất đến trường, em tìm cơ hội, tránh né tai mắt rồi bỏ đi.”

Lúc này, trong mắt cậu có mấy phần ý cười. Cậu nhìn Mộc Tiểu Thụ, tỏ vẻ nghịch ngợm như là muốn tranh công.

Mộc Tiểu Thụ cũng cười: “Lần này, em thành công?”

“Ừm.” Mộc Trạch Bách gật đầu, “Lúc đó bọn họ không bắt được em. Nhưng mà em đã phải trả một cái giá rất lớn… Em làm giao dịch với một số người của xã hội đen.”

Trong lòng Mộc Tiểu Thụ căng thẳng, lắng nghe Mộc Trạch Bách nói tiếp: “Em không có tiền, cũng chẳng dám dùng giấy tờ tùy thân, hơn nữa nếu em muốn tiếp tục đánh đàn dương cầm, chi phí rất cao. Em không còn cách nào, cho nên em tìm đến bọn họ.”

“Bọn họ là ai?” Mộc Tiểu Thụ hỏi.

Mộc Trạch Bách nhìn trần nhà, nói: “Em cũng chẳng biết họ là ai, em chỉ biết họ có thể cho em tiếp tục làm chuyện em muốn làm. Bọn họ cho em tiền để em tiếp tục học đàn, đưa em đến học viện âm nhạc tốt nhất, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ em nên ở Vienna.”

“Bọn họ muốn em trao đổi cái gì?” Mộc Tiểu Thụ nhíu mày. Chẳng có người nào bằng lòng làm vụ buôn bán lỗ lã, Mộc Trạch Bách hưởng thụ mọi thứ cậu cần, thế thì chắc chắn phải trả bằng cái giá tương đương.

“Bọn họ yêu cầu em trở thành nghệ sĩ dương cầm ưu tú nhất, sau đó chơi đàn cho bọn họ tám năm.” Mộc Trạch Bách đáp.

Mộc Tiểu Thụ hiểu rõ, Mộc Trạch Bách dùng tám năm huy hoàng nhất của mình để trả giá, giúp những kẻ đó vơ vét tài sản. Tám năm sau, cậu mới có thể nhận được sự tự do.

Mộc Trạch Bách nói tiếp: “Em vốn tưởng rằng mọi việc sẽ rất thuận lợi, ai ngờ, trong thời gian đó bọn họ không chỉ bồi dưỡng một người mới là em. Sự cạnh tranh rất kịch liệt, nếu không thể trở thành người đứng đầu, thế thì cái gì cũng không có.”

Chỉ vài ba câu, Mộc Tiểu Thụ lại hiểu được gian khổ ở bên trong. Cô hơi đau lòng: “Tiểu Bách, đường đi có rất nhiều loại, em không cần phải…chọn một con đường nguy hiểm như vậy.”

“Chị hai, em không còn lựa chọn nào khác. Huống hồ, năm đó chẳng phải chị cũng chọn con đường nguy hiểm nhất sao?” Mộc Trạch Bách nói.

Mộc Tiểu Thụ nghẹn lời.

“Đáng lẽ em có thể trở thành một trong bốn người lọt vào vòng chung kết, nhưng mà ——” Trong âm thanh của Mộc Trạch Bách lộ ra sự phẫn nộ, “Nhưng mà người nhà họ Mộc tìm được em. Bởi vì bọn họ, em lại trở về hai bàn tay trắng, em…”

Mộc Tiểu Thụ nắm bàn tay cậu hơi run run.

“Em biết nhất định một trong ba người kia bán đứng em, nhưng ngay cả sức lực đánh trả em cũng không có.” Cậu nhẹ nhàng nói, “Khoảng thời gian đó, em sống như một con chó.”

“Cho nên em vay tiền nặng lãi của Kim Tự Phúc?” Mộc Tiểu Thụ nhìn Mộc Trạch Bách.

Mộc Trạch Bách cụp mắt: “Phải.”

“Thế nhưng, cuộc sống của em cũng không phải đều là hỏng bét. Trong lúc em thảm hại nhất, em gặp được Cơ Sùng An.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt. Cơ Sùng An, cái tên này rốt cuộc xuất hiện trong tự thuật của Mộc Trạch Bách.

“Hôm đó mưa rất to, trời tối như mực. Anh ta kéo em ra từ trong đống rác, đưa em về nhà. Anh ta nói nếu em muốn tiếp tục đánh đàn, thế thì không được phá hoại bản thân mình như vậy. Sau đó, em bắt đầu sống như con người.”

Trong mắt Mộc Trạch Bách mang theo ý cười: “Chị hai, chị biết không, em rất hâm mộ chị. Hâm mộ chị thông minh như vậy, có dũng khí như vậy, vạch rõ ranh giới với nhà họ Mộc từ sớm, ngay cả tình cảnh như thế cũng chống chọi được. Em rất ngốc, lại không hề quả quyết, cuối cùng chỉ đành rơi vào tình cảnh như vậy.”

Vành mắt Mộc Tiểu Thụ cay cay: “Không phải vậy đâu, Tiểu Bách. Sở dĩ chị có thể tốt lành ngồi ở đây, bởi vì…” Cô khựng lại, bởi vì sao? Bởi vì cô có Kì Tấn Khiêm.

Không có Kì Tấn Khiêm, Mộc Tiểu Thụ đã bị hủy hoại trong phòng tối tại công xưởng cũ vào tám năm trước.

“Người nào muốn hủy hoại hai tay của em?” Mộc Tiểu Thụ thu hồi suy nghĩ, “Có phải là người đã bán đứng em không?”

Mộc Trạch Bách không nói tiếng nào.

Hồi lâu, cậu mới cất tiếng: “Em cũng không biết là ai ác độc như vậy. Em không biết, vậy thôi.”

Mộc Tiểu Thụ sửng sốt.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Kì Tấn Khiêm ló nửa người vào.

Anh nhìn Mộc Tiểu Thụ và Mộc Trạch Bách nói: “Bác sĩ muốn làm kiểm tra, bây giờ tiện không?”

Mộc Trạch Bách gật đầu, cười với Kì Tấn Khiêm: “Tiện chứ, bây giờ đi.”

Kì Tấn Khiêm gật đầu, lại lui ra ngoài.

“Chị hai,” Mộc Trạch Bách cong đôi lông mày ôn hòa, “Anh ấy đối với chị tốt lắm.”

Mộc Tiểu Thụ mỉm cười: “Em là đứa con nít, lại dám quản chuyện của chị.”

Mộc Trạch Bách lại có phần mấy thẫn thờ: “Hai người có thể ở bên nhau, thật tốt.”

Ngay sau đó, bác sĩ lần lượt đi vào. Mộc Tiểu Thụ chỉ đành rời khỏi.

Cô vuốt mái tóc Mộc Trạch Bách: “Ngày mai chị lại đến thăm em.”

***

Ra khỏi bệnh viện, trời đã tối đen. Cơn mưa nhỏ không biết khi nào đã thành mưa to, rơi xuống đôm đốp mang theo hơi lạnh ban đêm.

“Đi đâu?” Kì Tấn Khiêm ôm vai Mộc Tiểu Thụ.

“Em mệt quá, muốn trở về biệt thự Thanh Tương.” Sắc mặt Mộc Tiểu Thụ uể oải.

“Được.”

Mộc Tiểu Thụ ở trên xe ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã tới biệt thự.

Cô đang muốn cởi dây an toàn xuống xe, thình lình bị Kì Tấn Khiêm nắm lấy cổ tay.

“Sao thế?” Cô hoài nghi.

Anh lẳng lặng nhìn cô: “Hôm nay em không vui.”

Cô sửng sốt.

Anh nói: “Nếu em có tâm sự, có thể nói anh nghe, đừng buồn phiền một mình.”

Anh chỉ liếc một cái là nhìn ra hỉ nộ ái ố của cô.

“Không có gì quan trọng đâu, em chỉ hơi mệt thôi.” Cô hôn môi anh, “Em đi đây, anh đi đường cẩn thận.”

Khi ra khỏi xe, cô vẫy tay với anh, rồi xoay người bước lên bậc thang của biệt thự.

Bên trong biệt thự có tiếng người. Mộc Tiểu Thụ đang tò mò thì trông thấy một đôi giày da kiểu nam đặt ở lối vào.

Đang buồn bực, cô chợt nghe được tiếng Dung Tuyển Khanh từ trong phòng khách truyền ra: “Sao anh không nói tiếng nào mà đến đây?”

Một giọng nam cất tiếng: “Chẳng phải là nhớ em sao? Dung Dung, anh từ Hồng Kông xa xôi bay qua thăm em, em thật sự nhẫn tâm đuổi anh đi ư?”

Âm thanh này, chắc chắn là Biện Tiêu rồi.

Mộc Tiểu Thụ mỉm cười, lại nghe Dung Tuyển Khanh nói: “Đi mau đi, Tiểu Thụ sắp trở về rồi, anh ở đây phá hoại phong cảnh quá đi.”

Biện Tiêu muốn khóc: “Bà xã, sao em tàn nhẫn quá vậy?!”

“Đàn ông đàn ang sao õng ẹo…” Âm thanh của Dung Tuyển Khanh tới nửa chừng liền biến mất.

Từ góc độ của Mộc Tiểu Thụ chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của hai người. Hai cái bóng, một mảnh khảnh một anh tuấn, giờ phút này hòa chặt lẫn nhau.

Mộc Tiểu Thụ cong khóe môi, lặng lẽ khép cửa lui ra ngoài.

Bầu không khí sau cơn mưa hơi ẩm ướt lành lạnh, cô ôm cánh tay đi ra ngoài, đang suy nghĩ nên đi đâu giết thời gian, vừa ngẩng đầu cô trông thấy chiếc xe màu đen thấp thoáng trong bụi cây.

Cô sửng sốt. Đây là xe của Kì tiên sinh. Anh còn chưa đi?

Thế là, cô rón rén tới gần chiếc xe. Trông thấy có người đang đứng đưa lưng về phía cửa xe. Theo bóng lưng nhìn ra, người kia vóc dáng cao lớn, khí chất lạnh lùng.

Đúng là Kì Tấn Khiêm.

Anh dựa lưng vào cửa xe, châm điếu thuốc rồi hút.

Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ hút thuốc của anh, thế là cô tiến lên mấy bước, cách thân xe lén nhìn anh.

Dáng vẻ hút thuốc của anh có phần lạnh nhạt, mang theo mấy phần hờ hững cô độc mà cô không hề biết.

Kì Tấn Khiêm như thế này, đây là lần đầu cô nhìn thấy. Cô hơi tò mò, ở nơi không có cô, Kì tiên sinh có bộ dạng gì?

Người mà một tay sáng lập đế quốc kiến trúc khổng lồ kia, sẽ có dáng vẻ gì đây?

Đang nghĩ ngợi, cô nghe được người đàn ông đưa lưng về phía mình kêu một tiếng: “Tiểu Thụ.”

Cô hết hồn, tưởng rằng mình bị bại lộ. Qua vài giây cô mới phát hiện, anh chỉ là vô thức gọi tên cô.

“Tiểu Thụ.” Anh gọi tên cô lần nữa. Lúc này, anh thốt lên rất chậm, tên cô lưu luyến thốt ra từ trong lời lẽ của anh.

Hóa ra, khi ở một mình anh thích gọi tên cô.

Cô chậm rãi đi tới gần anh, bỗng nhiên dang hai cánh tay, ôm lấy thắt lưng anh.

Anh đang thất thần, chợt hoảng hốt bởi cái ôm này, anh theo bản năng muốn tránh né, nhưng mau chóng phản ứng lại: “Tiểu Thụ?”

“Ừm.” Cô rầu rĩ đáp.

Nhất thời, anh cảm thấy có phần không chân thật.

Trong tám năm xa cách, anh đã thành thói quen gọi tên cô khi ở một mình. Thế nhưng, cô không xuất hiện lần nào.

Mà đêm nay, cô lại thật sự đứng ở đây, tựa như mèo con nghịch ngợm, ôm chặt lấy anh.

“Kì tiên sinh, thì ra anh hút thuốc à.” Cô nói.

Anh sửng sốt, lập tức dập tắt điếu thuốc: “Anh xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ, lúc anh hút thuốc rõ ràng trông rất đẹp trai.” Cô cọ cọ phía sau lưng anh.

Anh dở khóc dở cười: “Sau này anh không hút nữa, không tốt cho sức khỏe của em.” Khói thuốc gián tiếp còn có hại đối với cô hơn cả người trực tiếp hút thuốc là anh.

Cô nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.

“Kì Tấn Khiêm.”

“Hửm?”

“Anh sống một mình có cô đơn không?”

“?”

“Em chuyển qua sống cùng anh, được không?”

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm được cơn mưa to tẩy rửa, cuối cùng nhịn không được thầm nở nụ cười: “Được, không gì tốt hơn thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.