Cây Xoài, Giàn Nho

Quyển 2 - Chương 17: Anh ở trong mắt em



Mộc Tiểu Thụ vốn tưởng rằng đêm qua mình sẽ mất ngủ, không ngờ cô lại ngủ một giấc ngon lành, mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.

Cô lẳng lặng trừng mắt nhìn trần nhà, cảm thấy hai má mình dần dần nóng lên.

Bóng đêm thúc đẩy dũng khí của cô, mưa đêm càng khiến cô mù quáng hơn. Vì thế cô lại chẳng biết xấu hổ mà nói vậy với Kì tiên sinh.

Sao cô lại bạo dạn như thế?!

Phải từ từ lên kế hoạch, từ từ lên kế hoạch chứ!!

Quả nhiên sự xung động là ma quỷ.

Cạnh gối đầu vang lên tiếng ring ring. Di động có tin nhắn mới.

Cô cầm qua nhìn, là Dung Tuyển Khanh.

“Hôm nay cho em nghỉ một ngày.”

Cô nhướn mày, khi nào thì Dung Tuyển Khanh hào phóng như vậy, chẳng có lý do gì mà cho cô ngày nghỉ?

Nghĩ kỹ lại, cô hiểu ra. Có lẽ là vì Biện Tiêu tới đây, Dung Tuyển Khanh ngại mình trốn việc, nhân tiện cho cô chút lợi ích.

Đang nghĩ ngợi, di động lại kêu lên lần nữa.

“Hưởng thụ vui vẻ.” Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc cười gian.

Cô mỉm cười. Tự mình trải qua thế giới hai người thì thôi đi, còn không quên khuyến khích cô.

Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, đã không còn buồn ngủ nữa, có điều cô không dám ra ngoài đối mặt với Kì Tấn Khiêm, thế nên tiếp tục chôn trong chăn làm đà điểu.

Nhìn thấy thời gian dần trôi qua trong lúc rối rắm như vậy, cô sốt ruột đến nỗi người và chăn lăn xuống sàn nhà, chiến đấu kịch liệt với tấm chăn.

Ai bảo mày xung động, ai bảo mày xung động…

Ngay lúc cô cùng tấm chăn đang dây dưa bất phân thắng bại, cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra.

Cô chợt dừng động tác, ngẩng đầu trông thấy Kì Tấn Khiêm.

Anh mặc quần áo ở nhà, hai tay đút túi, cứ thế đứng cạnh cửa, nhướn mày nhìn Mộc Tiểu Thụ nằm trên sàn nhà: “Gõ cửa hồi lâu chẳng thấy em phản ứng, em đang làm gì thế hả?”

Cô lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang níu tấm chăn, che đậy bằng cách vuốt phẳng tấm chăn nhăn nhúm.

“Khụ,” cô tỏ vẻ điềm tĩnh đứng lên, ôm chăn vào lòng, “Buổi sáng ngủ dậy không cẩn thận bị ngã.”

Anh liếc nhìn tấm chăn vô cùng thê thảm trong lòng cô: “Em khẳng định là em ngã chứ không phải tấm chăn này à?”

Cô bình tĩnh ném chăn trở về giường: “Ừm, nhờ có tấm chăn, bằng không em sẽ bị thương.”

Anh “à” một tiếng thật dài: “Công lao của tấm chăn nhà anh không nhỏ nhỉ.”

Cô nghiêm trang gật đầu, định lách qua người anh đi ra khỏi phòng ngủ. Ai ngờ cánh tay dài của anh duỗi ra chống trên khung cửa, ngăn chặn lối đi của cô.

Nhịp tim cô vốn đã đập mạnh, bị anh cản như vậy, không khỏi có chút chột dạ.

“Sàn nhà lạnh.” Anh thản nhiên nói.

Cô cúi đầu, nhìn một cái thấy ngay bàn chân trần của mình. Vừa nghĩ chuyện lớn không ổn, giây tiếp theo trời đất đảo lộn, cô đã nằm trong lồng ngực của anh.

“Em cam đoan, thật sự là lần cuối.” Cô dốc sức cam đoan, “Thật mà…”

“Không sao.” Anh cong khóe miệng, “Sau này không mang giày dép cũng được, anh có đủ sức làm chân của em.”

Trong nháy mắt cô phản ứng lại ý tứ của anh, mới vừa kháng nghị vài tiếng liền cảm thấy cánh tay bồng mình đột nhiên thả lỏng. Cô sợ tới mức hấp tấp ôm lấy cổ anh, khuôn mặt cũng kề sát cổ anh.

Trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp. Hai cánh tay kia vẫn bồng cô một cách vững vàng, lúc này cô mới nhận ra lại bị anh trêu chọc.

“Bắt nạt em thú vị lắm sao? Thú vị lắm hả?” Cô tức giận.

Anh vừa cười, vừa bồng cô đến phòng khách: “Em ngủ ngon như vậy, bữa sáng và bữa trưa gộp thành một bữa luôn đi.”

Trong phòng ăn, đã có mùi thức ăn bay tới.

Cô nhất thời vui lên: “Kì tiên sinh, đảm đang quá.” Dứt lời cô hôn lên má anh coi như khen thưởng.

Anh thản nhiên tiếp nhận nụ hôn này, rồi đặt cô ngồi trên ghế, sau đó đi ra ngoài cầm một đôi dép đặt bên chân cô. Cô nghe lời mang dép vào, đồng thời vội vã bóc một miếng hoa quả bỏ vào trong miệng.

Anh dừng một chút, bỗng nhiên vươn tay chỉnh lại cổ áo cho cô, tiện thể lau nước chấm dính trên khóe miệng cô.

Cô ngẩn ngơ, lúc này mới nhận ra, hình như mình vẫn còn mặc váy ngủ, hình như cổ áo của chiếc váy này hơi thấp, chất liệu vải hơi mỏng, còn có…hình như cô không mặc áo ngực.

Nhất thời khuôn mặt cô lại nóng hổi.

Cô lặng lẽ gục đầu thấp xuống. Hồi trước khi ngủ lại chỗ này, cô không hề tùy tiện như vậy, chẳng lẽ là vì đã hứa sống chung… Không không không! Cô đem hồi ức mất mặt đêm qua ném sang một bên, tỏ vẻ điềm tĩnh múc một muỗng canh.

“Lần nào cũng là anh nấu ăn, lần sau đến lượt em làm nhé.” Cô vừa che giấu vẻ bối rối, vừa tìm lời để nói. Lời vừa thốt ra mới cảm thấy không ổn, câu này sao nghe giống như cô vội vã muốn nấu ăn cho anh…

Cô đang muốn giải thích, đã thấy khóe miệng anh nhếch lên: “Ừm, chờ một bữa cơm của em chờ cả tám năm, cuối cùng có thể ăn được rồi.”

Một câu nói khiến cô chẳng thể phát cáu.

“Em nấu ăn cũng ngon lắm, tối nay làm cho anh ăn nhé.” Cô nói nhỏ, “Ban đầu không biết, nhưng khi sống ở Hồng Kông, em đã học được rất nhiều món, đủ loại mùi vị…” Dứt lời mặt mày cô hớn hở.

Anh im lặng lắng nghe, con ngươi xanh biếc như nguồn suối tĩnh lặng, ghi khắc từng biểu cảm của cô vào đáy mắt.

“Ơ? Mấy cái thùng này là gì thế?” Cô nói đến một nửa, bỗng nhiên để ý thấy có vài thùng giấy nằm trong phòng khách, rõ ràng tối qua khi cô đến không có những cái thùng này.

Anh đáp: “Đồ đạc của em.”

Cô ngỡ ngàng.

“Tối qua anh gọi điện cho Dung Tuyển Khanh, nói sau này em sống cùng anh.” Anh chậm rãi giải thích, “Sáng sớm hôm nay cô ấy liền đóng gói đồ đạc của em đem qua đây.”

Hồi lâu sau cô mới có phản ứng: “Anh anh anh tối qua gọi điện cho Dung Tuyển Khanh?”

“Nếu không thì sao?” Anh đáp lời một cách dĩ nhiên, “Chờ em đổi ý?”

Cô nghẹn lời. Cô quả thật nghĩ tới việc đổi ý…không ngờ anh đã chặn đường lui rồi. Cô không khỏi oán thầm, Dung Tuyển Khanh bán rẻ bạn bè, siêng năng như vậy đóng gói đồ đạc của cô mang qua đây.

Bỗng dưng, cô nhớ tới hai dòng tin nhắn của Dung Tuyển Khanh sáng nay.

Hôm nay cho phép nghỉ. Hưởng thụ vui vẻ.

Thì ra là có ý như vậy. Cô lại cứng họng.

Thế là cô bắt đầu thấp thỏm: “Kì Tấn Khiêm…”

“Hửm?”

“Thật ra là vầy, có một số hoàn cảnh đặc biệt nào đó sẽ khiến người ta nảy sinh xung động. Loại xung động này không hề có lý trí, bởi vậy ngôn ngữ và hành vi phát sinh cũng chẳng có lý trí. Chúng ta đều là người lý tính, cần phải…” Cô đang phân tích đến điểm quan trọng, lại cảm thấy cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, cả người đã ngồi vào lòng anh.

“Người lý tính cần phải chịu trách nhiệm đối với lời nói của mình.” Anh ôm chặt eo cô, “Người lý tính còn nên ý thức được, một người đàn ông bình thường luôn bị người phụ nữ mình thích trêu chọc hết lần này tới lần khác, anh ta sẽ có phản ứng như thế nào.”

Cô vội vàng chối bỏ: “Em không có trêu chọc anh.”

Anh hừ một tiếng: “Lời em nói không tính.”

Trong chớp mắt cô bị đoạt mất hô hấp, đợi khi lấy lại ý thức, mới phát hiện lúc này họ đã nằm ngã trên chiếc sofa nằm gần bàn ăn nhất.

Cách lớp quần áo hơi mỏng hai người quấn quýt nhau, cơ thể dần dần nóng lên.

Cô liếm môi, nhịp tim đập mạnh: “Em…phải đi làm.”

Đôi mắt anh sâu thẫm: “Không phải Dung Tuyển Khanh cho em nghỉ rồi sao?”

Cô kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”

Anh hôn lên cổ cô, ậm ờ nói: “Anh bảo cô ấy cho em nghỉ.”

Đầu óc cô trống rỗng trong phút chốc, có phần ngượng ngùng: “Này, như vậy có ảnh hưởng xấu đấy.”

Cách váy ngủ của cô, bàn tay anh lần theo đường cong của cô: “Có cái gì xấu chứ? Chính cô ấy cũng ở cùng Biện Tiêu mà.”

Cô càng kinh ngạc hơn: “Ngay cả việc Biện Tiêu đến đây anh cũng biết?”

Anh cong khóe miệng, chẳng nói gì. Anh đương nhiên biết rồi. Tại cuộc họp doanh nghiệp quý trước, anh dùng quan điểm của một người lạ, có lòng tốt nhắc nhở vị Biện tiên sinh kia: khoảng cách quá xa, dễ phát sinh biến cố.

Quả nhiên, Biện Tiêu vô cùng lo lắng liền bỏ việc công chạy tới nội địa.

Cô ôm cổ anh, hơi thở dốc: “Lợi hại như vậy, có cái gì mà anh không biết không?”

Anh cười: “Em đoán thử xem.”

“À.” Cô đảo mắt, “Vậy, đối với chuyện hiện tại chúng ta chuẩn bị làm, Kì tiên sinh cũng biết rất nhiều phải không?”

Anh đầy hứng thú nhướn mày: “Em biết tiếp theo chúng ta muốn làm gì à?”

Cô gắng sức kiềm nén sự ngượng ngùng dâng lên trong lòng, nhìn vào đôi mắt sâu thẫm của anh: “Em không có kinh nghiệm, cơ mà xem ra kinh nghiệm của anh rất phong phú nhỉ?”

Đôi mắt như hồ nước khẽ khàng gợn sóng, có ý cười lan tràn: “Trước mắt còn chưa có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng mà, điều này không làm trở ngại kỹ thuật của anh.”

“Vậy sao, anh quả nhiên cái gì cũng biết hết.” Khuôn mặt cô càng đỏ hơn, lồng ngực khẽ phập phồng, “Thế…anh có biết hiện tại ông ngoại em ở đâu không?”

Anh hơi khựng lại, sau đó đáp: “Anh biết.”

Cô sửng sốt, không ngờ anh lại cho đáp án nhanh như vậy, lại nghe anh nói: “Có điều, bây giờ không thể nói với em.”

“Tại sao?” Cô khó hiểu.

Anh bỗng nhiên ngồi dậy, vươn cánh tay dài ôm cô nằm trong lòng mình: “Em đừng nóng vội. Chờ em thu về tất cả tranh chữ và hiện vật đã mất của Tạ lão tiên sinh, khi đó anh sẽ đưa em đi tìm ông ấy, được không?”

Cô níu chặt phần áo trước ngực anh, lông mi rũ xuống: “Vậy, nếu cả đời em cũng không có cách nào thu về tất cả tranh chữ của ông ngoại thì sao? Anh còn dẫn em đi tìm ông không?”

Anh hôn lên trán cô: “Em sẽ thu hồi tất cả. Tin anh đi, thứ em muốn, chuyện em muốn làm, nhất định đều sẽ thực hiện được.”

Giọng anh có khả năng trấn an lòng người, cô không khỏi cảm thấy thoải mái hơn. Sau một lúc lâu, cô chậm rãi nói: “Khi tham dự tiệc cưới của Đan thị, Tiêu Thanh Nhượng nói với em rằng, anh rất đáng sợ.”

Anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy em cảm thấy thế nào?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có chút ngượng ngùng và bất đắc dĩ: “Em nói với anh ta, cho dù anh rất đáng sợ thì em cũng hết cách rồi, bởi vì em không thể nào không yêu anh.”

Anh sửng sốt, lập tức hỏi ngay: “Nếu anh thật sự đáng sợ như lời của Tiêu Thanh Nhượng, em…” Em cũng bằng lòng ở lại bên cạnh anh sao?

Cô gối đầu lên cổ anh, đáp: “Đáng sợ là gì chứ? Em rất ích kỷ, trong mắt em chưa từng phân biệt trắng đen rõ ràng. Em biết ai thật lòng đối xử tốt với mình. Người đối tốt với em, cho dù xấu xa, hung thần ác sát trong mắt người khác, thì sao chứ? Ở trong mắt em, cho dù người ấy không từ thủ đoạn, hai tay đẫm máu, người ấy vẫn là người tốt trong mắt em. Ngược lại, thế gia vọng tộc, danh dự vẻ vang trong miệng người khác, không đối tốt với em, bọn họ mới đều là người xấu đáng sợ.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Huống hồ, em biết, anh không phải như lời Tiêu Thanh Nhượng đã nói.”

Thật lâu sau anh chẳng nói gì.

“Kì Tấn Khiêm?” Cô hơi lo lắng, muốn ngẩng đầu nhìn lên mắt anh, lại bị anh ôm càng chặt hơn, không thể nhúc nhích.

“Tiểu Thụ.” Anh bỗng nhiên gọi tên cô.

“Gì cơ?”

“Tiểu Thụ.”

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Giọng anh mang theo ý cười nhàn nhạt, “Quen gọi tên em rồi.”

Cô không hiểu.

Anh nói: “Cảm ơn ông trời đã ban em cho anh. Chờ đợi nhiều năm như vậy, rất xứng đáng.”

Cô hơi cảm động, nhưng nhịn không được mà bật cười: “Chẳng phải tám năm thôi sao, ngày nào cũng treo bên miệng, lòng dạ hẹp hòi.”

Anh cười cười, không trả lời. Đâu chỉ có tám năm, còn hơn tám năm rất nhiều.

Cô bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, nửa nghiêng người nhìn anh: “Tuy rằng lần nào thổ lộ cũng là em, nhưng nếu anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ…” Sẽ làm gì nhỉ? Cô nhất thời chưa nghĩ ra.

Anh yên lặng nhìn ánh mắt đen như mực của cô, nhoẻn miệng cười: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, em phạt thế nào anh cũng chịu, chỉ cần đừng rời khỏi anh.”

Cô hung hăng nói: “Nếu anh thực sự dám thích hoa bướm bên ngoài, em sẽ rời khỏi anh, đi đến nơi anh không tìm được.”

Anh chắc chắn: “Không có một ngày như vậy.”

Trong mắt anh từ lâu đã không còn chứa đựng những người khác, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh.

“Còn nữa,” cô nói, “Anh biết hết mọi việc về em, nhưng mà em lại chẳng hiểu anh được bao nhiêu.” Năm đó, cô tốn nhiều công sức mới biết được tên tiếng Trung của anh, còn bất ngờ biết được qua lời của Phó Chỉ Liên. Thậm chí thân phận của anh, cô cũng chỉ lờ mờ đoán ra.

Anh tỏ vẻ vô tội, dang rộng hai cánh tay: “Anh ở ngay đây, hoan nghênh em đến hiểu biết.” Dừng một chút, anh cười xấu xa, “Hoan nghênh em tiếp xúc sâu sắc, bất cứ lúc nào nơi nào.”

Cô đỏ mặt đấm anh một quyền: “Em nói chuyện đứng đắn đó.”

Anh tỏ vẻ nghiêm chỉnh: “Anh cũng nói chuyện đứng đắn mà.”

Anh khẽ cười siết chặt vòng tay, lồng cô vẫn đang lẩm bẩm vào trong lòng.

Tựa như lồng trọn thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.