Sáng ngày thứ hai, tiếng động trong phòng bếp vang lên đánh thức Trì Đông
Chí, cô đi ra ngoài lập tức nhìn thấy Lương Hạ Mạt làm xong bữa sáng, có cháo trắng, dưa muối, còn có bánh trứng. . . . . . Nhìn qua bữa sáng
rất được này, xem tay chân anh cũng linh hoạt. Suy đi nghĩ lại, mấy
người xuất thân là lính ai không biết nấu cơm, nhưng có mấy người thật
sự chịu động tay động chân làm? Ít nhất trừ nấu mì, Trì Đông Chí chưa
từng ăn cơm Lương Hạ Mạt nấu, cái này đủ nói rõ, không phải là anh không biết mà, chỉ là anh không muốn làm mà thôi.
"Em dậy rồi, mau đi rửa mặt."
Lương Hạ Mạt không hay câu nệ, một khi anh có thái độ câu nệ, Trì Đông Chí
liền mất tự nhiên, càng khó bày ra bộ mặt chết, xoay người đi rửa mặt
sau đó lại vào phòng của Vương Thục Hiền. Ánh mắt Lương Hạ Mạt vẫn đuổi
theo bóng dáng cô, sau khi nhìn bóng lưng cô biến mất, giương tay làm
động tác cố gắng lên, phải trái nói rất đúng, vợ anh là một người thích
mềm không thích cứng, anh mềm một chút cô cũng mềm, anh cứng rắn cô lại
cứng rắn hơn, anh không phải là không hiểu rõ tính bướng bỉnh của cô,
chỉ là lúc trước lười tốn tâm tư trên người cô, hiện tại không giống như thế, nghe nói anh ta đã trở lại. . . . . .
Suy nghĩ của Lương
Hạ Mạt lại bay về mười năm trước, trước khi anh ta lên máy bay ra nước
ngoài, anh ta nghiêng thân thể ghé vào lỗ tai anh nói một câu, lúc đó
anh ta nắm cổ áo của anh ném ra xa mấy bước. tôi đã hôn cô ấy, thời gian hôn khá dài, cô ấy dùng kem đánh răng mùi chanh, thật không tệ.
Mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm Trì Đông Chí, anh vẫn biết, anh ta thành tâm
bệnh của Lương Hạ Mạt, không phải là anh không biết Trì Đông Chí đối với mình sâu đậm, cô vững tâm, trừ anh ra những người đàn ông khác bên
ngoài không thể đi vào lòng cô, nhưng Tô Nhượng không giống với những
người đàn ông khác, nếu như nói Lương Hạ Mạt anh đã chiếm cả trái tim
Trì Đông Chí, Tô Nhượng lại làm cho ngoài trái tim cô bồi hồi, không vào được, cự ly cũng không xa, từ lúc còn rất nhỏ, lần đầu tiên Trì Đông
Chí mềm lòng thoả hiệp với Tô Nhượng đã bắt đầu làm anh khó chịu. Trì
Đông Chí có thể dùng lời nói ác độc mắng người chọc tới cô, nhưng mặc kệ Tô Nhường đã làm sai điều gì, cùng lắm thì cô không để ý tới anh ta chứ tuyệt đối sẽ không hung hắn, bởi vì lý do này anh liền cực độ chán ghét Tô Nhượng.
Chưa bao giờ Lương Hạ Mạt nghĩ tới, khi còn bé nếu như
anh làm sai chuyện, trước phải kiềm chế bản thân không để ý tới Trì Đông Chí, cô mặc kệ đúng sai, mặt dày mày dạn dính anh, dính đến khi anh
nguyện ý thét cô, mới có thể thỏa mãn mà bỏ đi.
Từ trước tới giờ, vị trí của anh trong lòng cô vĩnh viễn là đứng ở đỉnh cao nhất Kim Tự Tháp, độc nhất vô nhị.
Nhớ năm đó, nhớ năm đó, thật là thật là đẹp. Nhớ năm đó. ..
*********************************
Editor: Miumiu2311
Diendanlequydon.com
Cháo trắng nấu rất nhiều, Vương Thục Hiền uống một chén đầy, buổi sáng sở
cảnh sát của Trì Đông Chí có công việc làm chưa xong, cô ăn xong điểm
tâm liền vội vã đi. Vương Thục Hiền chuẩn bị đi rửa chén, bị Lương Hạ
Mạt ngăn lại, anh vén tay áo lên bắt đầu làm việc, bình thường góc chết
trong phòng bếp không được lau qua một lần cũng được lau sạch sẽ
Vương Thục Hiền đứng bên cạnh nhìn anh, cũng không biết nhìn bao lâu, thở dài một cái thật sâu "Con trai à, con cũng đừng vội lo chuyện trong bộ đội, nên cùng Đông Tử hợp lại sinh con, nếu thực sự không cũng đừng hết hi
vọng, mặc kệ như thế nào không thể vì vậy ghét bỏ Đông Tử. Nếu con đánh
mất Đông Tử thì đời này con cũng không tìm được người đối với con tốt
giống như nó đâu, mẹ cũng coi là người ở trong cuộc"
Lưng Lương
Hạ Mạt có chút cứng ngắc, như là cố chặn tức giận, lại không cam lòng
"Cô ấy cố tình gây sự bắt nạt con, đáng lẽ rất tốt."
"Con bé đau lòng vì con còn không kịp, làm sao có khả năng cố tình gây sự bắt nạt
con". Vương Thục Hiền cảm thấy vô cùng đau đớn, càng nói càng bốc lửa
"Con nói con ngày ngày cùng Thẩm Linh ở một chỗ, lúc này chúng ta còn có ai
là không biết, ngày bé con khiến cho Đông Tử đi theo con sẽ khó chịu,
lớn lên còn như vậy, con cần phải đem con bé đau lòng đến chết mới thôi
sao. Con đã kết hôn rồi, vợ của con thật sự đau lòng vì con."
"Con trai à, cô gái Thẩm Linh kia tốt thì tốt, nhưng cô ta không phải là vợ
con, dù gì cô ta cũng không phải là sống nhân, con xem cô ta yếu ớt,
ngoài miệng sẽ nói rõ, trên thực tế không biết làm, ngay cả Tô Nhượng
tốt như vậy cũng . . . . ."
"Tô Nhượng, Tô Nhượng, các người chỉ
biết hắn tốt." Lương Hạ vung khăn lau lên, "Hắn tốt như vậy, lúc trước
sao mẹ không để cho con dâu mẹ lấy hắn ta".
Vương Thục Hiền sững sờ, có chút tức giận, từ nhỏ con trai bà đã thiếu đầu óc, cũng không
biết lúc nào thì mới có thể trưởng thành.
"Mẹ, sao mẹ cứ mang Thẩm Linh và con kéo về một nơi vậy, căn bản không có gì."
"Không có gì cả ngày con lại cùng cô ta xen lẫn một chỗ, hai ngày trước vì cái gì lại đưa cô ta đến đây, ngay cả mẹ ở nơi này con cũng không đến một
lần, chừng nào thì con đối xử với vợ con được như vậy? Con nói xem."
"Vậy. . . . . . Không phải là không có chuyện gì sao."
"Chuyện gì cần con đi theo lấy lòng? Mẹ biết rõ hồi nhỏ con đã thích Thẩm Linh, nhưng Đông Tử kém cô ta
ở điểm nào, lại nói ban đầu cũng là con tự mình dẫn Đông Tử đến trước mặt của mẹ nói các con yêu đương, mẹ cũng không tin nếu con không muốn,
Đông Tử còn có thể ép con sao?"
"Con mới không thế. . . . . . Dù
sao qua khoảng thời gian này thì tốt rồi, mẹ đừng nói gì với Đông Tử,
lại tìm con làm phiền, thật chán ốm."
Lương Hạ xoay người trở về phòng ngủ, Vương Thục Hiền tức giận lắc đầu liên tục. Lương Hạ Mạt
nghĩ, có thể anh thật không chú ý, ngay cả mẹ anh cũng hiểu lầm anh cùng Thẩm Linh có cái gì, đây cũng là suy nghĩ của Trì Đông Chí sao? Tất
nhiên là cô nghĩ như vậy, khó trách ngày đó cô tìm mọi cách buộc anh
không gặp Thẩm Linh. Chỉ là, quanh co thôi, chịu thua thôi, ai sợ ai, dù sao trong lòng Trì Đông Chí có anh, thu phục cô là chuyện sớm hay muộn.
********************************
Editor: Miumiu2311
Diendanlequydon.com
Trì Đông Chí bận rộn nhiều việc, buổi trưa cô nhận được hộp tiện lợi mà
Lương Hạ Mạt đưa tới, đột nhiên có cảm giác xuyên từ Xã Hội Nguyên Thuỷ
đến Xã Hội Đương Đại, từ chân trần đi đường bùn lập tức ngồi lên phi
thuyền vũ trụ, còn là khoang hạng nhất.
Cô dẫn anh về cục cảnh
sát thì không hay lắm, cô trực tiếp đến bãi tập tìm một vị trí, hai
người ngồi chung một chỗ cùng nhau ăn cơm. Mùi vị cũng không tệ lắm, tất cả đều là món cô thích ăn, nếm ra không phải tay nghề của Vương Thục
Hiền. Trì Đông Chí thật đói bụng, ở trước mặt anh cũng không cần bận tâm hình tượng, cúi đầu chỉ biết ăn, làm cho người ta vừa nhìn cũng muốn
nếm thử một chút.
Lương Hạ Mạt cười như không cười, trong tay cầm điếu thuốc, "Ăn chậm một chút, em nhìn tướng ăn của em này, ăn có ngon không?"
Trì Đông Chí gật đầu, cũng không nhìn hắn.
"Cho anh ăn cùng với"
Trì đông chí ghét bỏ nhìn anh một cái, "Anh chưa ăn cơm à?"
"Gấp gáp đưa cơm cho em nên chưa ăn. Em đừng hẹp hòi như vậy, cho anh cùng với"
Trì Đông Chí đem hộp cơm cho anh, anh không nhận, chỉ hé miệng. Cô không
muốn quản anh, thật lòng không nghĩ nhưng thật sự sợ quai hàm anh mỏi
nhừ, nhìn chung quanh không có người nào, nhanh chóng nhét vào trong
miệng anh một khối lạp xưởng, lại cúi đầu ăn.
Lương Hạ Mạt cười
rất thỏa mãn, lại mặt dày mày dạn đoạt vài miếng, nhìn thời gian không
còn sown, dọn dẹp một chút rồi đi, trước khi đi dặn dò Trì Đông Chí tan
việc đi chăm sóc Vương Thục Hiền, bộ đội có chuyện cần anh, ngày mai lại trở về.
****
Editor: Miumiu2311 Diendanlequydon.com
Từ lúc Lý Trường Hà đối với Chu Nhiễm mắt nhắm mắt mở, khiến cô đối với
Chu Nhiễm liền đặc biệt khách khí, chính xác mà nói là coi thường, nhưng làm hết sức không để lại dấu vết, chỉ là bình thường mọi người cùng
nhau cũng náo nhiệt, mặn nhạt đều không chê, thình lình đổi thái độ,
người nhạy cảm đã sớm phát hiện, cũng bao gồm đương sự Chu Nhiễm.
Buổi chiều vừa về phòng đã bắt đầu làm việc, ở đây đều là hồ sơ hợp quy tắc, ngoại trừ âm thanh lật giấy chung quanh cực kì yên tĩnh. Chỉ có tờ giấy nhỏ trong tay Chu Nhiễm soàn soạt bay về phía Trì Đông Chí, làm Trì
Đông Chí phiền không chịu nổi. Nghĩ không nhìn nó, nhưng mắt thấy đứa bé kia thật sự hết hi vọng, toàn bộ đề tài viết không có chút dinh dưỡng.
"Sư phụ buổi trưa ăn cái gì? Người đưa cơm cho sư phụ là người nhà sao?"
Trì Đông Chí không có biện pháp tức giận, ngoáy bút viết: "tôi lại hi vọng
cậu hỏi vụ án giết người hai tháng trước có tiến triển chút nào hay
không"
Mắt thấy Chu Nhiễm ngẩn ra, chợt chuông điện thoại di động vang lên, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn tới đây, Chu Nhiễm cúi đầu
nói tiếng xin lỗi, đứng dậy rời đi. Không có ai quy định lúc làm việc
nên tắt máy, nhưng âm thanh chói tai này rõ ràng đánh gãy nhiệt tình xử
lý công việc của các đồng chí, vài người lục tục đứng lên châu đầu ghé
tai.
Trì Đông Chí vô tình nghe được mấy câu, đơn giản đều là nói về Chu Nhiễm, nói bối cảnh đứa bé này không đơn giản, dáng người lại
tốt, chính là tính tình quá xấu hổ, không thích nói chuyện. Cuối cùng
không biết người nào đặc biệt thiện lương cảm thán một câu: bị Đông Tử
làm khó giống như tôn Đại Phật ( câu này Miu ko hiểu. Ai biết câu này có ý gì không chỉ Miu với nhé!)
Trì Đông Chí cười trong lòng. Hắn
xấu hổ? Trước đây quả thật cô cũng cảm thấy như vậy, hiện tại biết Chu
Nhiễm không thích nói chuyện đều là giả bộ, hắn sẽ không nói, hắn sẽ
viết.
Chu Nhiễm và Cốc Tử được phân tới đây cùng nhau, tất cả đều nhét cho Trì Đông Chí hướng dẫn, nha đầu Kê thích làm ầm ĩ, không biết
lớn nhỏ cùng cô, Chu Nhiễm yên tĩnh hơn nhiều, thường là mặt mày mỉm
cười nhìn các cô náo. Lúc mới tới Chu Nhiễm so với tất cả học sinh vừa
tốt nghiệp ra trường không giống nhau, tuy rằng ngây ngô, nhưng đối với công việc mới không có bao nhiêu hiếu kì, hơn nữa ánh mắt lại bình
thản.
Hàng năm Trì Đông Chí nhìn hắn mặc cảnh phục, lúc mùa đông bên ngoài có thêm một cái áo khoác cảnh phục, bên trong cái áo len cũng không có. Trong kí túc xá có thể xưng là đơn sơ, không có thảm điện
càng không có máy sưởi ấm, tháng Mười Một ở phương bắc còn chưa có khí
ấm, cả kí túc xá lạnh như là hầm băng.
Cô vụng trộm nghĩ có thể
gia cảnh hắn không tốt, luôn lặng lẽ tìm cơ hội giúp hắn, đơn vị phát
cái gì cũng trực tiếp cho Chu Nhiễm dùng, qua năm mới quá tiết mua đồ
khoán cũng tùy ý đưa cho hắn, nói là siêu thị cách nhà mình quá xa, thuê xe qua lại cũng không tiện.
Chu Nhiễm cười tủm tỉm nhận lấy
nhưng ngược lại ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói. Thời gian trôi
qua, mặc dù hai người trao đổi không nhiều, nhưng Trì Đông Chí càng ngày càng coi hắn là đứa bé mà chăm sóc, nói chuyện cũng không khách khí.
Về sau có một lần cùng Cốc Tử tán gẫu trong lúc vô ý đã nói ra, nói đồng
nghiệp muốn quan tâm thì tiền mua đồ ăn vặt cho cô không bằng mời Chu
Nhiễm ăn vài bữa cơm. Lúc ấy, Cốc Tử trợn mắt há mồm nói "sư phụ, chị
cũng đừng làm em sợ, cấp bậc như em, nửa tháng tiền lương cũng không đủ
mời hắn ăn một bữa điểm tâm, một cái quần bò hắn mặc đều là Levi’s, một
năm em vất vả chịu khổ mới kiếm đủ tiền mua".
Trì Đông Chí
thật không nghĩ tới xuất thân Chu Nhiễm cao như thế, nhưng từ trước tới
giờ, cô và hắn đối với mấy cái này đều không sao, trước kia đối với hắn
như thế nào sau lại như thế nào, không cẩn thận ngược lại sẽ tổn thương
tự ái của hắn.
Chu Nhiễm trở lại ngồi bên cạnh Trì Đông Chí,
cúi đầu nói tiếng "xin lỗi", Trì Đông Chí muốn giáo huấn hắn, há miệng
thở dốc lại nhắm lại, giống như làm vậy sẽ thương tổn tới trái tim yếu
ớt của hắn, cả một buổi chiều hắn cũng đều ở đây len lén liếc cô, quả
thật như đứng ngồi không yên.
Nếu là trước kia, ở trước mặt
người khác, Trì Đông Chí vô cùng có bản lãnh rống hắn dừng lại, nay
tương phản lớn như vậy, ngược lại có không ít người đồng ý, cũng nhỏ
giọng nói thầm, có thể xem là Đông Tử học thông rồi. Thanh âm cũng không lớn, nhưng Chu Nhiễm vẫn nghe rõ ràng, ngồi không có cảm giác. Trước
khi tan sở lợi dụng thời gian rảnh hắn tìm Trì Đông Chí:
"Sư phụ, hôm nay thế nào chị không mắng em?"
"Thời điểm nào tôi mắng cậu?" Theo bản năng Trì Đông Chí liền chống chế, "Cậu nói là trước kia à, đấy không gọi là mắng, đều là vì tốt cho cậu."
"Về sau chị tiếp tục tốt với em đi, em nguyện ý để chị quản em. "
Trong lòng Trì Đông Chí thầm nói da mặt cậu thật dày nhưng mà trên mặt lại lộ ra một nụ cười hết sức chân thành tha thiết, "Cậu đã lớn như vậy, có
cha mẹ trông nom, đâu đến phiên tôi tới trông nom."
Trên mặt Chu Nhiễm có chút hồng, nhỏ giọng phản bác "Em không có mẹ, mẹ em đã qua đời sớm, ba em không rảnh trông nom em".
Trì Đông Chí ngẩn người, trong lòng có chút chua không giải thích được.
Tình huống của cô và hắn tương tự nhau, cha cô qua đời sớm, mẹ cô quan
tâm cô không tiện. Vương Thục Hiền cơ hồ thay thế vị trí hai người.
"Biết rồi! Về sau có chỗ không đúng tôi sẽ nói cho cậu, dù sao tôi không sợ
cường quyền, chỉ cần ba cậu chớ bắn chết tôi là được."