Ban đêm ngủ không yên, đã nhiều lần suy đoán, tại sao Tô Nhượng trở lại? Là tới đón Thẩm Linh, hay là tới kích thích cô ấy? Mặc kệ lý do tại
sao, cuối cùng anh ta đã thành công. Trong lòng càng thấy áy náy, ban
đầu chính mình thêm dầu đổ củi vào cuộc hôn nhân không hạnh phúc của
anh. Cô cũng có trách nhiệm trong bất hạnh của Tô Nhượng.
Buổi sáng bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, bốn phía một mảnh xám mù
mịt, sương mù đầy trời khắp nơi màu đen, nơi nào cũng không có người,
chỉ có cô là người duy nhất chung quanh va chạm. Đột nhiên cảm thấy một
người nào đó âm thầm kéo cô trở lại. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy, xuất
hiện ở trước mắt là mặt Lương Hạ Mạt có chút nóng nảy lo lắng.
"Anh. . . . . . Sắp tới có nhiệm vụ, phải về bộ đội huấn luyện, nên thời gian này anh được nghỉ phép."
Có thể là hơi bị cảm, lúc này nhức đầu lắm. Lương Hạ Mạt hình như nhìn
ra cô không thoải mái, đôi tay khẽ xoa ấn lên huyệt Thái Dương của cô.
Đây là một đôi tay khác biệt với tay quân nhân thường xuyên cầm súng,
thon dài, linh hoạt, có mùi vị nhàn nhạt khói thuốc súng. Dĩ nhiên Trì
Đông Chí biết đôi tay này có bao nhiêu lợi hại,quả bom tinh vi phức tạp
nhất trong tay anh cũng giống như đứa bé biết nghe lời. Thật ra thì cô
cũng không có xem qua dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Lương Hạ Mạt, chỉ có thể tưởng tượng ra, như thế nào là một hình ảnh nghiêm túc cẩn thận.
Lương Hạ Mạt nghiêm túc cẩn thận? ? ! ! Trì Đông Chí gần như cười phá
lên, rất khó đem dáng vẻ anh lúc làm việc cùng ngày thường ở nhà la lối
om sòm xỏ lá, chỉ còn thiếu nước biến thành một đứa bé ngồi xuống đất
lăn lộn.
"Em cười cái gì?"
Lương Hạ Mạt tức giận nói thầm, hai tai ửng đỏ như muốn rỉ máu, có thể
tưởng tượng, làm những chuyện này lấy lòng người, anh thật sự không được tự nhiên.
Hôm nay hai người đều được nghỉ, đương nhiên phải ở lại nhà mẹ chồng.
Bữa ăn sáng còn là Lương Hạ Mạt chuẩn bị, toàn là cháo trắng rau dưa,
Vương Thục Hiền ăn rất hài lòng, cơm nước xong bảo Lương Hạ Mạt theo bà
xuống lầu đi dạo một chút, cũng chẳng biết là nói những gì với anh,
Lương Hạ Mạt một thân một mình lên lầu, ngồi ở trên ghế sa lon, mặt có
chút đờ đẫn nhìn theo bóng dáng của cô.
"Mẹ đi đâu rồi?"
" Qua nhà thím Dương ngồi một chút."
Cuối cùng Lương Hạ Mạt giống như là lấy hết dũng khí, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, rất nghiêm túc gọi tên của cô.
" Đông chí, em qua đây đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Trì Đông Chí ít thấy anh nghiêm túc như vậy không giải thích được, lau khô nước trên tay ngồi xuống.
"Chuyện gì à?"
"Anh không đồng ý ly hôn, anh không cho phép em rời khỏi anh."
Lương Hạ Mạt nhíu mày mở miệng, trong mắt đều là không cam lòng vẻ mặt
lại bị thương, miệng lại không chịu nói ra lời dịu dàng, còn cánh tay
ngang ngược giữ chặt vòng eo cô.
Trì Đông Chí yên lặng thu hồi hai chữ ‘trịnh trọng’ kia, híp mắt nhìn
anh bất chấp đạo lý nhiều năm như một ngày, nghĩ tới có phải hay không
cô không đồng ý, bước kế tiếp lại đã trên giường giải quyết?
Bị cô xem xét như vậy, trong lòng Lương Hạ Mạt lại trống rỗng, lấy lại
bình tĩnh cố ưỡn ngực giả bộ trấn định, ngang ngược giải thích.
"Anh và Thẩm Linh chẳng có chuyện gì cả, em còn không biết anh sao, cho
dù có tâm tư đó cũng không có can đảm đó, huống chi tám cây cột không
đánh chết được, anh thật sự không có cái tâm tư đó, em là vợ anh, anh
tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em."
Những thứ này cô biết, người có dành sự yêu thương cho anh sẽ hiểu rõ
anh, phẩm cách và tính cách con người, thì cái gì đó càng sâu đậm càng
không biểu hiện ra ngoài, làm sao cô có thể động vào đây? Cô lại không
phải là giun đũa trong bụng anh.
Trong lòng Trì Đông Chí không thể tránh khỏi ê ẩm, uyển chuyển đứng lên. Cho dù mọi người trên toàn thế giới đều chỉ trích Lương Hạ Mạt không
xứng đáng với tình cảm mà cô đã bỏ ra, cho dù bản thân cô cũng cho là
như vậy. Nhưng tình yêu của cô, chưa bao giờ vì như vậy mà thay đổi.
Thậm chí cô bắt đầu ác độc so sánh, thân phận làm chồng Lương Hạ Mạt
cùng Tô Nhượng, Lương Hạ Mạt. . . . . . Làm rất tốt.
"Mẹ nói với anh cái gì?"
" Không cần để ý đến bà nói cái gì. Đông Tử, anh không muốn người khác,
Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai đều chỉ có một mình em, anh và Thẩm Linh
thật sự không có chuyện gì. Nếu em không hài lòng, về sau anh cũng không gặp lại cô ấy nữa, được không? Chúng ta hòa thuận sống qua ngày."
"Em suy nghĩ một chút." ~.~~.~
Trì Đông Chí suy nghĩ hồi lâu, ném cho anh một câu như vậy.
Mấy ngày hôm trước cô muốn ly hôn, anh lo lắng, hôm nay anh nghĩ làm sao để tiếp tục cuộc hôn nhân này, nhất định Trì Đông Chí cô cũng lo lắng.
Hôn nhân không giống như vở kịch, càng không phải là tiểu thuyết, trong
tiểu thuyết người ta có thể hoàn toàn thản nhiên vứt bỏ hôn nhân xoay
người bước đi, hoặc buồn bã hoặc thản nhiên, nhưng ai cũng dứt khoát.
Trong cuộc sống thực tế thì không thể, cô có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ. Cho dù không đến mức lo lắng kia, cô cũng sẽ không buông bỏ được
chướng ngại vật. Huống chi bọn họ kiên quyết không rời, thật ra là không quá cam lòng rời bỏ.
"Cô đã thấy vợ chồng ly hôn còn có thể làm anh em không?"
Trong đêm tối tăm, Trì Đông Chí tự hỏi mình như vậy, dĩ nhiên là không
có đáp án. Cô có thể trơ mắt nhìn Lương Hạ Mạt ôm người đàn bà khác sao? Tất nhiên là không thể. Còn Vương Thục Hiền làm sao bây giờ?
Trì Đông Chí cắn góc chăn, nước mắt gần như rơi xuống, cô không thể
không muốn Vương Thục Hiền, không nhìn nổi Lương Hạ Mạt ở cùng một chỗ
với người đàn bà khác, nhưng hôn nhân kéo dài đến bây giờ, trừ những thứ này không có nửa điểm gửi gắm, chỗ của anh không đáng tin, trái tim cần phải để ở nơi nào?
Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, nửa bên đầu óc đều là tê liệt, đột nhiên một cánh tay mềm mại vòng xung quanh eo cô.
"Đông Tử, chúng ta làm hòa đi, sinh đứa bé, hòa thuận sống qua ngày."
Hai mắt Trì Đông Chí mở thật to, trong lòng cuồng loạn, một hồi lâu chợt xoay người, vội vàng đến gần như thô bạo hướng về đôi môi Lương Hạ Mạt. Không đợi anh kịp làm bất kỳ cử động nào, lật người lên trên, vừa nhấc
hai cánh tay, áo ngủ rơi ra, trước ngực ‘rẹt’ một cái cảnh tượng đẹp
nhất bật ra ngoài, mái tóc dài hất ra sau lưng, nó thực sự là một dáng
vẻ quyến rũ chưa từng có.
Lương Hạ Mạt như đóng băng, bàn tay như có sinh mạng dò tìm hướng về
phía trước, sau đó, hơi giãy giụa ngồi xuống, mạnh mẽ ngậm lấy.
Toàn thân Trì Đông Chí run rẩy, tốc độ quen thuộc | cảm giác hòa cùng
đau nhói, thô bạo, sức lực không chút nào dịu dàng, cực kỳ mãnh liệt hút lấy nhau, còn có bụng dưới đang trướng lên và đâm thủng. Muốn anh, linh hồn có thể khống chế, nhưng không thể kiểm soát thân thể, ham muốn càng khó chịu đựng hơn.
Kế tiếp không cần cô làm cái gì, chỉ cần nằm ở trên giường tiếp nhận,
đưa ánh mắt mông lung nhìn anh, nghe anh rên rỉ gọi tên người mình yêu
thích, hoặc là không có những thứ này cũng được, cũng không thể ảnh
hưởng đến việc anh trên giường vừa bá đạo vừa dã man lại vừa thỏa mãn
mình.
Lương Hạ Mạt đem hai chân cô cũng giắt trong khuỷu tay mình, vùi đầu
tiến vào bức tranh trắng noãn mà anh yêu thích nhất, da thịt chạm vào da thịt, hạ thân đối xứng với hạ thân, tiếng va chạm vang lên, cảm giác
mãnh liệt nhanh chóng tiến đến.
Sau hồi lâu, Lương Hạ Mạt bộc phát, trước mắt là một mảnh ngũ sắc (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen). Trong lúc này, thân thể của cô đang nơi nào,
tuyệt đối không phải là nhân gian, là vượt ra Thiên Đường, là chỗ sâu
địa ngục, dính vào làm sao có thể phóng khoáng.
Sau đó, Lương Hạ Mạt lại để cho lưng cô dán vào trong ngực mình, bàn tay lưu luyến gắn vào trước ngực. Anh luôn xem bộ ngực của cô gái trước mặt là trân châu canh cánh trong lòng, cũng không có việc gì nhất định phải vuốt ve chúng trong tay, lúc nhàn rỗi xem ti vi chung quy đem Trì Đông
Chí kéo vào trong ngực, tay lại đặt lên vị trí đó, sau đó thấy bọn nó ở
trong tay chính mình biến hóa thành đủ loại hình dạng, món ăn ngon tuyệt đỉnh.
Toàn thân Trì Đông Chí thả lỏng ra giống như con mèo nhỏ, cả người vùi
vào trong ngực Lương Hạ Mạt, phần cơ thể trên người đau nhức được xoa vô cùng thoải mái.
Thời điểm Lương Hạ Mạt lười biếng gặm bả vai của cô, lại lật thân gắn
vào phía trên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, có hứng thú sáng rực. Sau đó
cúi đầu, kéo một nụ hôn dọc theo đường viền của đôi môi vô cùng mềm mại
không thể tưởng tượng nổi.
"Đông Tử, hai ta sinh một đứa bé đi, trước kia sợ em đau lòng vẫn không
dám nhắc tới, thật sự anh rất thích trẻ con, giống như bộ dáng ngây ngốc của em ngày bé, anh đem em và đứa bé đều đặt ở
Ban đêm ngủ không yên, đã nhiều lần suy đoán, tại sao Tô Nhượng trở lại? Là tới đón Thẩm Linh, hay là tới kích thích cô ấy? Mặc kệ lý do tại
sao, cuối cùng anh ta đã thành công. Trong lòng càng thấy áy náy, ban
đầu chính mình thêm dầu đổ củi vào cuộc hôn nhân không hạnh phúc của
anh. Cô cũng có trách nhiệm trong bất hạnh của Tô Nhượng.
Buổi sáng bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, bốn phía một mảnh xám mù
mịt, sương mù đầy trời khắp nơi màu đen, nơi nào cũng không có người,
chỉ có cô là người duy nhất chung quanh va chạm. Đột nhiên cảm thấy một người nào đó âm thầm kéo cô trở lại. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy, xuất
hiện ở trước mắt là mặt Lương Hạ Mạt có chút nóng nảy lo lắng.
“Anh….. Sắp tới có nhiệm vụ, phải về bộ đội huấn luyện, nên thời gian này anh được nghỉ phép.”
Có thể là hơi bị cảm, lúc này nhức đầu lắm. Lương Hạ Mạt hình như nhìn
ra cô không thoải mái, đôi tay khẽ xoa ấn lên huyệt Thái Dương của cô.
Đây là một đôi tay khác biệt với tay quân nhân thường xuyên cầm súng,
thon dài, linh hoạt, có mùi vị nhàn nhạt khói thuốc súng. Dĩ nhiên Trì
Đông Chí biết đôi tay này có bao nhiêu lợi hại, quả bom tinh vi phức tạp nhất trong tay anh cũng giống như đứa bé biết nghe lời. Thật ra thì cô
cũng không có xem qua dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Lương Hạ Mạt, chỉ có thể tưởng tượng ra, như thế nào là một hình ảnh nghiêm túc cẩn thận.
Lương Hạ Mạt nghiêm túc cẩn thận?? !! Trì Đông Chí gần như cười phá lên, rất khó đem dáng vẻ anh lúc làm việc cùng ngày thường ở nhà la lối om
sòm xỏ lá, chỉ còn thiếu nước biến thành một đứa bé ngồi xuống đất lăn
lộn.
“Em cười cái gì?”
Lương Hạ Mạt tức giận nói thầm, hai tai ửng đỏ như muốn rỉ máu, có thể
tưởng tượng, làm những chuyện lấy lòng người, anh thật sự không được tự
nhiên.
Hô nay hai người đều được nghỉ, đương nhiên phải ở lại nhà mẹ chồng. Bữa ăn sáng còn là Lương Hạ Mạt chuẩn bị, toàn là cháo trắng rau dưa, Vương Thục Hiền ăn rất hài lòng, cơm nước xong bảo Lương Hạ Mạt theo bà xuống lầu đi dạo một chút, cũng chẳng biết là nói những gì với anh, Lương Hạ
Mạt một thân một mình lên lầu, ngồi trên ghế sa lon, mặt có chút đờ đẫn
nhìn theo bóng dáng của cô.
“Mẹ đi đâu rồi?”
“Qua nhà thím Dương ngồi một chút.”
Cuối cùng Lương Hạ Mạt giống như là lấy hết dũng khí, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, rất nghiêm túc gọi tên của cô.
“Đông Chí, em qua đây đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
Trì Đông Chí ít thấy anh nghiêm túc như vậy không giải thích được, lau khô nước trên tay ngồi xuống.
“Chuyện gì à?”
“Anh không đồng ý ly hôn, anh không cho phép em rời khỏi anh.”
Lương Hạ Mạt nhíu mày mở miệng, trong mắt đều là không cam lòng vẻ mặt
lại bị thương, miệng lại không chịu nói ra lời dịu dàng, còn cánh tay
ngang ngược giữ chặt vòng eo cô.
Trì Đông Chí yên lặng thu hồi hai chữ ‘trịnh trọng’ kia, híp mắt nhìn
anh bất chấp đạo lý nhiều năm như một ngày, nghĩ tới có phải hay không
cô không đồng ý, bước kế tiếp lại đã trên giường giải quyết?
Bị cô xem xét như vậy, trong lòng Lương Hạ Mạt lại trống rỗng, lấy lại
bình tĩnh cố ưỡn ngực giả bộ trấn định, ngang ngược giải thích.
“Anh và Thẩm Linh chẳng có chuyện gì cả, em còn không biết anh sao, cho
dù có tâm tư đó cũng không có can đảm đó, huống chi tám cây cột không
đánh chết được, anh thật sự không có cái tâm tư đó, em là vợ anh, anh
tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em.”
Những thứ này cô biết, người có dành sự yêu thương cho anh sẽ hiểu rõ
anh, phẩm cách và tính cách con người, thì cái gì đó càng sâu đậm càng
không biểu hiện ra ngoài, làm sao cô có thể động vào đây? Cô lại không
phải là giun trong bụng anh.
Trong lòng Trì Đông Chí không thể tránh khỏi ê ẩm, uyển chuyển đứng lên. Cho dù mọi người trên toàn thế giới đều chỉ trích Lương Hạ Mạt không
xứng đáng với tình cảm mà cô đã bỏ ra, cho dù bản thân cô cũng cho là
như vậy. Nhưng tình yêu của cô, chưa bao giờ vì như vậy mà thay đổi.
Thậm chí cô bắt đầu ác độc so sánh, thân phận làm chồng Lương Hạ Mạt
cùng Tô Nhượng, Lương Hạ Mạt……làm rất tốt.
“Mẹ nói với anh cái gì?”
“Không cần để ý đến bà nói cái gì. Đông Tử, anh không muốn người khác,
quá khứ, hiện tại, tương lai đều chỉ có một mình em, anh và Thẩm Linh
thật sự không có chuyện gì. Nếu em không hài lòng, về sau anh cũng không gặp lại cô ấy nữa, được không? Chúng ta hòa thuận sống qua ngày.”
“Em suy nghĩ một chút.”
Trì Đông Chí suy nghĩ hồi lâu, ném cho anh một câu như vậy.
Mấy ngày hôm trước cô muốn ly hôn, anh lo lắng, hôm nay anh nghĩ làm sao để tiếp tục cuộc hôn nhân này, nhất định Trì Đông Chí cô cũng lo lắng.
Hôn nhân không giống như vở kịch, càng không phải là tiểu thuyết, trong
tiểu thuyết người ta có thể hoàn toàn thản nhiên vứt bỏ hôn nhân xoay
người bước đi, hoặc buồn bã hoặc thản nhiên, nhưng ai cũng dứt khoát.
Trong cuộc sống thực tế thì không thể, cô có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ. Cho dù không đến mức lo lắng kia, cô cũng sẽ không buông bỏ được
chướng ngại vật. Huống cho bọn họ kiên quyết không rời, thật ra là không quá cam lòng rời bỏ.
“Cô đã thấy vợ chồng ly hôn còn có thể làm anh em không?”
Trong đêm tối tăm, Trì Đông Chí tự hỏi mình như vậy, dĩ nhiên là không
có đáp án. Cô có thể trơ mắt nhìn Lương Hạ Mạt ôm người đàn bà khác sao? Tất nhiên là không thể. Còn Vương Thục Hiền làm sao bây giờ?
Trì Đông Chí cắn góc chăn, nước mắt gần như rơi xuống, cô không thể
không muốn Vương Thục Hiền. không nhìn nổi Lương Hạ Mạt ở cùng một chỗ
với người đàn bà khác, nhưng hôn nhân kéo dài đến bây giờ, trừ những thứ này không có nửa điểm gửi gắm, chỗ của anh không đáng tin, trái tim cần phải để ở nơi nào?
Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, nửa bên đầu óc đều là tê liệt, đột nhiên một cánh tay mềm mại vòng xung quanh eo cô.
“Đông Tử, chúng ta làm hòa đi, sinh đứa bé, hòa thuận sống qua ngày.”
Hai mắt Trì Đông Chí mở thật to, trong lòng cuồng loạn, một hổi lâu
chợt xoay người, vội vàng đến gần như thô bạo hướng về đôi môi Lương Hạ
Mạt. Không đợi anh kịp làm bất kỳ cử động nào, lật người lên trên, vừa
nhấc hai cánh tay, áo ngủ rơi ra, trước ngực ‘rẹt’ một cái cảnh tượng
đẹp nhất bật ra ngoài, mái tóc dài hất ra sau lưng, nó thực sự là một
dáng vẻ quyến rũ chưa từng có.
Lương Hạ Mạt như đóng băng, bàn tay như có sinh mạng dò tìm hướng về
phía trước, sau đó, hơi giãy giụa ngồi xuống, mạnh mẽ ngậm lấy.
Toàn thân Trì Đông Chí run rẩy, tốc độ quen thuộc cảm giác hòa cùng đau
nhói, thô bạo, sức lực không chút nào dịu dàng, cực kỳ mãnh liệt hút lấy nhau, còn có bụng dưới đang trướng lên và đêm thủng. Muốn anh, linh hồn có thể khống chế, nhưng không thể kiểm soát thân thể, ham muốn càng khó chịu đựng hơn.
Kế tiếp không cần cô làm gì, chỉ cần nằm ở trên giường tiếp nhận, đưa
ánh mắt mông lung nhìn anh, nghe anh rên rỉ gọi tên người mình yêu
thích, hoặc là không có những thứ này cũng được, cũng không thể ảnh
hưởng đến việc anh trên giường vừa bá đạo vừa dã man lại vừa thỏa mãn
mình.
Lương Hạ Mạt đem hai chân cô cũng giắt trong khuỷu tay mình, vùi đầu
tiến vào bức tranh trắng noãn mà anh yêu thích nhất, da thịt chạm vào da thịt, hạ thân đối xứng với hạ thân, tiếng va chạm vang lên, cảm giác
mãnh liệt nhanh chóng tiến đến.
Sau hồi lâu, Lương Hạ Mạt bộc phát, trước mắt là một mảnh ngũ sắc (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen). Trong lúc này, thân thể của cô đang nơi nào,
tuyệt đối không phải là nhân gian, là vượt ra Thiên Đường, là chỗ sâu
địa ngục, dính vào làm sao có thể phóng khoáng.
Sau đó, Lương Hạ Mạt lại để cho lưng cô dán vào trong ngực mình, bàn tay lưu luyến gắn vào trước ngực. Anh luôn xem bộ ngực của cô gái trước mặt là trân châu canh cánh trong lòng, cũng không có việc gì nhất định phải vuốt ve chúng trong tay, lúc nhàn rỗi xem ti vi chung quy đem Trì Đông
Chí kéo vào trong ngực, tay lại đặt lên vị trí đó, sau đó thấy bọn nó ở
trong tay chính mình biến hóa thành đủ loại hình dạng, món ăn ngon tuyệt đỉnh.
Toàn thân Trì Đông Chí thả lỏng ra giống như con mèo nhỏ, cả người vùi
vào trong ngực Lương Hạ Mạt, phần cơ thể trên người đau nhức được xoa vô cùng thoải mái.
Thời điểm Lương Hạ Mạt lười biếng gặm bả vai của cô, lại lật thân gắn
vào phía trên, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, có hứng thú sáng rực. Sau đó
cúi đầu, kéo một nụ hôn dọc theo đường viền của đôi môi vô cùng mềm mại
không thể tưởng tượng nổi.
“Đông Tử, hai ta sinh một đứa bé đi, trước kia sợ em đau lòng vẫn không
dám nhắc tới, thật sự anh rất thích trẻ con, giống như bộ dáng ngây ngốc của em ngày bé, anh đem em và đứa bé đều đặt ở trong trái tim thương
yêu, đồng ý với anh, được không?”
Lương Hạ Mạt thay đổi, mặc dù không rõ ràng, nhưng có thể cảm thấy anh
lớn lên trong sự gian nan, Trì Đông Chí không có cười nhạo anh đến khi
sắp mất đi mới quý trọng, mà có loại cảm giác vui sướng vì bé trai nhà
ta rốt cuộc đã trưởng thành. Có lẽ cô cũng nên tự xem xét lại, đã qua
hai mươi mấy năm, có phải mình đã quá phóng túng cưng chiều anh hay
không, hôm nay vừa quay đầu liền muốn rời đi, bức bách anh bới gân khoét xương thay đổi bản chất.
Trong lúc cô suy tư, Lương Hạ Mạt lại tiến vào trong thân thể cô một lần nữa, anh muốn thế nào cũng không đủ, trời sanh phù hợp, giống như là
trói buộc anh vào nơi này,
“Anh nhẹ thôi sẽ đánh thức mẹ.”
“Không, mẹ sẽ vô cùng vui vẻ.”
Một đêm tả tơi trôi qua, giống như thời gian không kết thúc. Lương Hạ
Mạt thay đổi các loại góc độ muốn cô, nhanh chóng thay đổi mức đô, rút
ra khỏi toàn bộ, rồi lại đâm vào, từng phát từng phát vừa thâm sâu vừa
ngoan tuyệt, vẻ mặt cẩn thận chuyên chú, giống như khi anh dỡ bỏ đầu đạn tinh vi nhất, tất cả lực chú ý đều tập trung ở nơi này, dù là lúc này
trời đang đổ *mưa máu cũng không thể ngăn trở anh tiếp tục.
*Mưa máu là một hiện tượng nước từ trên trời rơi xuống giống mưa, nhưng
lại có màu đỏ giống như máu. Đây là một hiện tượng bí ẩn mà các nhà khoa học đang nỗ lực tìm ra câu trả lời cho hiện tượng này. Điều lạ là ở
chỗ, các giọt nước đỏ này không hề có cấu tạo AND như máu thường nhưng
lại có thể sinh sôi và tồn tại tốt khi nhiệt độ lên tới 300 độ C..Sự
xuất hiện của mưa máu được coi là một điều xấu.
Anh làm rất lâu, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của cô bắt đầu không tập
trung, anh biết cô sắp tới cao trào, Lương Hạ Mạt cưng chiều hôn môi của cô, chợt gia tăng tốc độ, tiếng vỗ đánh khổng lồ xen lẫn trong tiếng
nước chảy rất yếu ớt, sau đó hít sâu một hơi bắn vào beenn trong cô.
Tình yêu, thứ anh phóng thích không chỉ là dục vọng, có vẻ giống như rất nhiều tuyết và băng đang tan chảy, dù bướng bỉnh thế nào cũng sụp đổ.
Hậu quả của ham muốn, đau lưng là điều không thể tránh khỏi. Nhìn gương
mặt ửng hồng của cô, Cốc Tử trêu ghẹo cô, sư phụ của thầy thể lực tốt,
nhìn xem sư phụ đã phục vụ cô đẹp tới thế này. Trì Đông Chí nhào tới
quậy thành một trận cùng với cô ấy, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Nhiễm ở bên
cạnh, lúng túng đứng ngồi không yên. Cái này gọi là cái gì ấy nhỉ, *ba
mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây? Hay là thời thế thay đổi? Thời xưa
là đàn ông trêu đùa phụ nữa, được gọi là giở trò lưu manh, hiện nay toàn bộ đã đảo ngược, không còn gọi là giở trò lưu manh nữa rồi, gọi là **hủ nữ.
*ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: Ý nói ba mươi năm nước chảy về
hướng Đông, ba mươi năm nước chảy về hướng Tây. Ý bảo thời thế thay đổi
bất thường. Việt Nam ta cũng có câu: Sông có khúc người có lúc.
**Hủ nữ, gọi đầy đủ là Hủ nữ tử(Fujoshi, dùng cho các nhân vật nữ trong
truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL(Boy’s love) hoặc GL(Girl’s love), sống trong mơ tưởng tình yêu thuần khiết giữa boy với
boy hoặc girl với girl. Đây là một từ Nhật gốc Hán, bắt nguồn từ cách
dùng của người Nhật(tức từ chữ Hán Nhật – Kanji). Chữ Hủ trong từ Hủ nữ nghĩa gốc chữ Hán là mục nát, cổ lỗ sỹ, nhưng do đây là từ Hán Nhật nên nghĩa trong tiếng Nhật lại là vô phương cứu chữa, hết cách, bó tay.
Cách gọi này hài hước trào lộng vì trong tiếng Nhật phát âm giống từ Phụ nữ tử )
“Sư phụ, Chu Nhiễm có tình ý.”
Cốc Tử lại gần nói nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Nhất định là đã yêu người nào đó, nếu không tại sao lại thường xuyên mất hồn.”
Trì Đông Chí cũng nghĩ đến khả năng này.
“Vậy là ai đây? Em à?”
Lại hoài nghi liếc nhìn cô ấy một cái.
Cốc Tử vội vàng khoát tay.
“Chị tha cho em đi, để cho vợ con mấy anh cảnh sát nghe được lại không để ý tới em.”
“Cái người không có tiền đồ này.”
Trì Đông Chí cười mắng cô ấy không có tiền đồ, ngón tay từng cái gõ lên trên mặt bàn suy tư.
“Không phải em thì là ai đây? Khác tổ còn có người ở nghành khác hay sao?”
“Vậy thì em cũng không biết, cũng không có thấy cậu ta chạy đi nơi khác, có lẽ yêu là đã yêu phải sư phó chị đấy.”
“Câm miệng.”
Cốc Tử ngoan ngoãn im lặng, nhưng lại không nhịn được lập tức mở miệng ra một lần nữa.
“Sự phụ, em vừa nói chơi thôi, chị cũng đừng tưởng là thật.”
“Em nghĩ chị là em sao?”
Lúc này cô và Tiểu Cốc Tử đang cười giỡn ở bên trong, nhưng dù thế nào
Trì Đông Chí cũng không ngờ, câu thần chú vô tình lúc này lại trở thành
sự thật, tình yêu của Chu Nhiễm, hèn mọn đến nỗi khiến cô đau lòng !!!