Trì Đông Chí giật mình phát hiện, người nói lời này thật ra là Khuông Vĩ, hai người này… Biết nhau.
“Thật khéo, vậy mà chạm mặt, hẹn người à?”
Đáy mắt Lương Hạ Mạt nổi trận ‘rồng phun gió cuốn’, không chút để ý lại còn vênh váo đầy trời quăng cho Khương Vĩ một cái liếc mắt, “Đúng vậy, thật là khéo, dù sao cũng một mình tôi, không bằng cùng nhau ngồi.”
Ngoại trừ Khương Vĩ hơi sững sốt, cộng thêm một đứa bé không hiểu tình huống, còn lại hai người kia… Một chút cũng không bất ngờ.
“À…, được.”
Khuông Vĩ đứng lên chuyển cái ghế, mời Lương Hạ Mạt ngồi xuống, luôn tiện gọi người phục vụ tới. “Lại thêm vài món ăn nữa.”
Bữa cơm này khiến cho hai người ăn như đứng đống lửa, như ngồi đống than,
một người là Trì Đông Chí, một người là Vệ Hồng Kỳ. lê quý đônn Trì Đông Chí nghĩ lại thật sự là chẳng biết làm sao, thế mà từ đầu đến chân đều
chột dạ muốn chết, cẩn thận suy nghĩ lại, ngọn nguồn chột dạ không phải
là Lương Hạ Mạt, mà là Khuông Vĩ, lúc nãy Trì Đống Chí chột dạ với Lương Hạ Mạt, giống như là bị anh bắt gặp.
Cô theo bản năng ngồi cách
xa Khuông Vĩ một chút, Trì Đông Chí có thể chia tay với Lương Hạ Mạt, ly hôn, có thể đặt anh ở sâu trong lòng không đề cập tới, nhưng cô vĩnh
viễn sẽ không thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh làm tổn
thương anh, điểm này cô không làm được, hơn nữa người đàn ông này còn là bạn của Lương Hạ Mạt.
Lương Hạ Mạt vui vẻ ném một hạt đậu phộng
(lạc) vào trong miệng, vốn là đã chẳng có hình tượng gì, lúc này lại
càng nhanh chóng bị rơi xuống thảm hại. Trì Đông Chí thật là có chút
ngồi không yên, còn muốn trốn, lo lắng nghĩ làm sao để nói với Khuông Vĩ mối quan hệ của cô và Lương Hạ Mạt cho tốt. Trì Đông Chí biết, đoạn
thời gian này cũng khá tốt, bắt đầu yêu đương mấy ngày vốn cũng không có gì khác biệt với chấm dứt, bọn họ là quân nhân, tính cách cao thượng
của quân nhân là không cho phép xảy ra chuyện đào góc tường nhà đồng
đội.
Trong lòng Trì Đông Chí âm thầm từ biệt với đoạn yêu đương
này, có lẽ chính cô cũng không biết rõ, bởi vì Lương Hạ Mạt là bạn của
Khương Vĩ, sợ Khuông Vĩ khó xử? Hay là, bởi Khuông Vĩ là bạn Lương Hạ
Mạt, sợ Lương Hạ Mạt lúng túng? Nhìn lý do như nhau nhưng hàm chứa hai
loại ý nghĩa trái ngược nhau, cái trước là suy nghĩ cho Khuông Vĩ, cái
sau là đau lòng vì Lương Hạ Mạt. Trì Đông Chí không muốn nghĩ sâu xa,
nhưng cô không biết, nguyên nhân không muốn nghĩ sâu xa, thật ra chính
là gián tiếp thừa nhận cô không muốn chấp nhận lý do kia.
Trong
bữa ăn hai người đàn ông uống rượu, sau cùng Khuông Vĩ gọi giúp một chén mì thịt băm cho Trì Đông Chí, nhỏ giọng nói, “Mợ nói dạ dày em không
tốt, ăn mỳ đi.”
Lúc này Lương Hạ Mạt cầm đũa gõ lên bàn, “Ôi một
bát lớn như vậy cũng không ăn hết, chia cho tôi một nửa đi.” Nói xong,
tự mình ra tay.
Khuông Vĩ vừa định nói gì đó, chỉ thấy Vệ Hồng Kỳ ôm bụng rồi bắt đầu lẩm bẩm, “Ôi anh, em đau bụng.”
“Nhịn đi.” Khuông Vĩ tức giận nói.
“Không nhịn được, mau đưa em về nhà.”
Trì Đông Chí vỗ vỗ tay Khuông Vĩ, “Anh đưa cô ấy về đi, em ở lại một lát tự mình về.”
Khuông Vĩ nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn Lương Hạ Mạt, không nói thêm gì
nữa, đỡ em họ, dẫn con trai im lặng rời đi. Hai mắt kia, vừa cảm thấy
lẫn lộn vừa ý vị sâu xa.
Chỉ còn lại hai người, Trì Đông Chí rất
có hứng thú nhìn khóe miệng đang ăn đầy nước canh của Lương Hạ Mạt. “Giờ tôi mới nhớ được, Vệ Hồng Kỳ? À, tôi làm sao liền quên nhĩ.”
Lương Hạ Mạt một mực ăn, sợi mì có hương vị gì anh cũng không biết, chỉ biết
đầy miệng đều là chua xót, tiếp đó là trán và xoang mũi cũng bắt đầu
chua xót. Cô quá độc ác, quá quyết tuyệt, cô dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà một đường xoay chuyển cũng không để lại. Lương Hạ Mạt ăn xong bát mì kia của mình, đoạt lấy nửa bát còn lại của cô, không tiếng động, từng
ngụm từng ngụm nhét vào miệng, nghẹn đến suýt chút nữa muốn nôn ra,
nghẹn đến nước mắt cứ chảy ra, nhưng vẫn không biết làm thế nào để dừng
lại.
Trì Đông Chí giành lấy đôi đũa của anh, vỗ lưng anh giúp anh dễ thở. Cả người Lương Hạ Mạt gục trên bàn lớn tiếng khụ khụ, đột nhiên khóc to lên, “Làm sao em dám? Làm sao em dám?”
Trì Đông Chí đẩy
tay anh ra, cười khanh khách nhìn anh, im lặng hồi lâu, cầm ly rượu cụng vào chén của anh, hai người cùng ngửa đầu uống cạn, sau đó lại rót đầy.
“Em theo anh uống mấy chén.”
“Say thì làm thế nào bây giờ?”
“Say có cách xử lý say.”
“Mất cái mạng nhỏ thì làm sao bây giờ?”
“Mạng nhỏ thì không cần!”
Lương Hạ Mạt bắt đầu uống theo cô, lúc tâm tình ai đó không tốt thì đều say
rất nhanh, không đầy một lát, hai người bắt đầu mơ mơ màng màng. Lương
Hạ Mạt hiếm khi ít nói thế.
“Này, sao anh lại thâm trầm thế hả?”
“Thật ra, tính của anh vốn rất thâm trầm mà.”
Trì Đông Chí nhếch khóe miệng.
Lương Hạ Mạt cố gắng làm thinh một hồi, biểu hiện tức giận, “Không thể thay
đổi sao? Em không cần anh, về sau sẽ không còn ai cưng chiều anh nữa
rồi.”
Trì Đông Chí uống quá nhiều, khơi dậy tính khí, liền nói
nhiều, bắt đầu cong ngón khoa tay múa chân chỗ cách trán anh ba
centimeter, “Em còn không quen anh sao? Đây là lòng lang dạ sao, hôm nay anh tới phá rối em cũng không lạ gì anh.” Cô lại uống một ngụm, nhấc
chân lên, nghiêng đầu, “Trách em không chiều chuộng anh nữa? Sờ lương
tâm đi Lương Hạ Mạt, anh từng nuông chiều em sao? Từng rất tốt với em
sao? Khi còn nhỏ đối với em xa cách, sau khi lớn lên đối với em không
tình nguyện, trong lòng em muốn cái gì anh biết không? Cho dù em nói ra
anh sẽ cho sao? Anh nói anh yêu em, ngại quá, em vẫn không thấy có cảm
giác.” Cô cứ thế gật gật đầu, “Một chút cũng không cảm nhận được.”
Lương Hạ Mạt tức giận cắn răng, “Khi còn nhỏ không muốn chơi đùa với em là vì sở thích hứng thú chúng ta không giống nhau, nhưng sở thích hứng thú
không giống nhau cũng không làm lỡ anh yêu em đâu nhé! Sau khi lớn lên
đối với em không tình nguyện? Khi nào thì anh không tình nguyện, em
không phải là vợ của anh sao! Hai ta có cần khách sáo thế không?”
Trì Đông Chí giống như không nghe thấy tiếp tục nói, “Anh từng quan tâm gia đình sao? Lê quý Đônn Anh đã từng làm một bữa cơm sao? Anh từng quan
tâm cuộc sống của em sao? Anh chưa từng hỏi một tiếng, lại còn nghiêm
mặt không biết xấu hổ nói yêu em? Nói chung anh chẳng tốt với em chút
nào cả.”
“Được, anh thừa nhận, anh vô tâm, lo nghĩ cho anh anh
đồng ý, mọi chuyện trong nhà đều ném cho anh anh cũng không để ý, điều
kiện tiên quyết là anh cũng cần em cho anh lòng tin, em phải để cho anh
biết trong lòng em có anh, em phải để ý những nổ lực của anh, đồng thời
làm cho anh cảm giác được sự quan tâm của em. Em có hiểu anh muốn những
thứ này không, em không hiểu, em chẳng biết gì cả.”
Lương Hạ Mạt
nghiến răng nghiến lợi oán hận, bình tĩnh của lần gặp mặt trước bị quét
sạch, liền như vậy muốn bóp chết cô mà thôi, tỉnh táo bị kiểu không biết phân biệt của cô bóp chết.
“Mẹ nó không có lương tâm, anh đối
với em không tốt? Là ai bị đánh bị mắng mà không đánh không mắng lại?
Mỗi ngày mặt nóng dán mông lạnh, ăn ngon trước tiên chỉ để cho em, đi
ngủ giúp em ủ ấm chăn, đau bụng một đêm lại một đêm giúp em dụi mắt cũng không dám nhắm, chỉ sợ lực tay nhẹ nặng. Anh không nói chẳng khác nào
không quan tâm sao? Mẹ nó cẩn thận suy nghĩ, từ nhỏ đến lớn, không phải
đồ gì anh cũng chỉ cho em trước sao, trộm được mấy trái sơn tra cũng
phải chạy về nhà cho em trước…”
Trì Đông Chí không khơi được đúng lý hợp tình, “Là ném, là ném cho em, giống như đối với ăn xin ấy.”
“Anh chửi con mẹ nó tám đời tổ tông nhà em Trì Đông Chí, em không biết phân biệt, anh đây cũng không cần khách khí với em rồi.”
Có lẽ rất nhiều người đã bắt đầu chú ý tới, bên cửa sổ của nhà hàng, một
đôi nam nữ đang tính toán vướng mắc hai mươi mấy năm ân oán của họ.
Người đàn ông dường như dễ dàng bị kích thích tới nơi, hai tay đột nhiên kìm chặt hai bên đầu người phụ nữ, dùng sức kéo cô bắt đầu đi ra ngoài.
Trì Đông Chí cố sức giãy dụa, đá anh một cước, quay đầu bỏ chạy. Lương Hạ
Mạt không bắt được cô, cơ thể lắc lư cắm xuống dưới, trán đụng xuống
đất.
Trì Đông Chí sợ hãi, vội càng chạy trở lại nâng anh dậy,
Lương Hạ Mạt thuận thế nắm cánh tay và cần cổ của cô, “Làm sao em dám
nói anh đối với em không tốt, anh đối với em tốt như với mẹ anh. Lòng
anh thô lỗ, miệng anh bỉ ổi, anh khó tính, anh không chú ý chuyện vặt
vãnh, anh nói dối yêu cái rắm ấy, anh mẹ nó một đống khuyết điểm, em đi
theo anh làm em chịu uất ức anh biết, nhưng từ nhỏ đến lớn mỗi một ngày
anh đối với em đều rất chân thành thiệt tình thật lòng. Anh là người như vậy, không học được những giả dối đẹp đẽ kia, tất cả của anh đều cho
em, không tin em moi ra mà nhìn, em không thể nói anh đối với em không
tốt.”
Trì Đông Chí bị túm gáy, cắn môi giãy dụa. Nhân viên phục
vụ đi qua khuyên nhủ, Lương Hạ Mạt móc bóp tiền và thẻ chứng nhận sĩ
quan ném lên bàn, “Mở một phòng trên lầu đi.”
Nhân viên phục vụ
nghĩ thầm rằng, hôm nay tính ra có thể mở mang thêm kiến thức, đồng bào
sĩ quan ban ngày ban mặt mướn phòng, ngay cả chút kiêng kỵ cũng không
có.
“Nhìn cái gì vậy, hai vợ chồng, nhanh lên.”
Nhân viên
phục vụ nhìn về phía Trì Đông Chí. Trì Đông Chí đang bận cùng Lương Hạ
Mạt lôi kéo, vừa vội vàng trợn mắt trắng lườm người, vừa mắng, “Cút sang một bên đi.”
So sánh mà nói, lê quý đônn vẫn là mặc đồng phục
cảnh sát quản lý càng trực tiếp, nói chuyện rất được, nhân viên phục vụ
liền đứng im không động đậy. Lương Hạ Mạt xoay người mang Trì Đông Chí
đi qua bàn nhấn một cái, trong nháy mắt canh rau rượu dính lên toàn thân Trì Đông Chí.
Trì Đông Chí tức giận, “Sao anh không vẩy lên người mình ấy.”
Lương Hạ Mạt vung tay lên, “Nhanh chóng thuê phòng.” Nói xong cũng không kể
cô đạp đá lung tung như thế nào, liền khiêng đi lên lầu, cũng may Trì
Đông Chí chỉ giãy dụa, còn chưa có không sợ mất mặt mà kêu hô cứu mạng.
Đi vào phòng, Lương Hạ Mạt trực tiếp ném cô lên trên giường, tự mình đè
lên, động tác không ngừng cởi quần áo của cô, từ cổ nắm lấy ngực, dùng
sức vừa nhào nặn vừa ấn, như là muốn xuyên qua chỗ này móc ra chút gì
đó.
“Móc ra nhìn xem, rốt cuộc tim có lớn hay không?”
Lương Hạ Mạt vừa hôn môi vừa bi bô kêu gào, “Mười ba tuổi anh yêu em, sau khi hôn môi hưng phấn đến chân cũng mềm nhũn, có cảm giác cả đêm không ngủ; mười tám tuổi anh yêu em, lần đầu tiên, người mới học, không biết làm,
làm cho cả giường đều là máu, mấy ngày đi ngủ đều là cười tới tỉnh dậy.
Em cầu hôn, anh từ chối, em ở nhà khóc lóc, anh khóc trong đơn vị, nửa
đêm trốn trong chăn khóc, hiểu được phải cho em cuộc sống hạnh phúc,
nhưng khi đó còn làm chưa được làm sao bây giờ. Hiện tại em không cần
anh nữa, anh còn không biết làm sao để bù đắp, đối với em khẳng định là
yêu em, giống như không biết làm thế nào bù đắp cho em, biết rõ là sai
lầm, còn là thay đổi không trở lại được, không thể sửa đổi quay về.”
Trì Đông Chí chỉ lắc đầu khóc, một câu cũng không nói nên lời, cố gắng
ngẩng đầu muốn ngồi dậy, lại bị anh dùng sức đè trở về, hôn xuống miệng, vừa mút vừa cắn, ngoan độc như là đang trừng phạt.
Lương Hạ Mạt lột hết hai người, trần truồng dán vào trần truồng, thịt kề cận
thịt, ngón tay chui vào phía dưới, Lương Hạ Mạt ngây ngẩn cả người. Nơi
đó vừa ướt vừa nóng, như trong quá khứ mỗi một lần tới đều nhanh chóng
kịch liệt, vẻ mặt có thể lừa người, trái tim có thể lừa người, dục vọng
thì không thể, thân thể lựa chọn hùa theo anh, thân thể khát vọng Lương
Hạ Mạt, đều khát vọng như mỗi một lần trong quá khứ.
Có thể cô
cảm thấy xấu hổ lúng túng, gấp rút một mực khóc lóc vặn vẹo, bao nhiêu
tâm tư và nổi nhớ bị lộ ra dưới ánh mặt trời chói lọi, bản thân tự lừa
gạt bao lâu nay, mà một ngón tay Lương Hạ Mạt liền tháo dỡ mặt nạ ngụy
trang của cô.
Trái tim Lương Hạ Mạt lập tức mềm nhũn, cái gì cũng không tính toán được, nghiêng người tiến lên tỉ mỉ hôn lên đầu mày cuối mắt trên gương mặt cô, “Bảo bối bảo bối, là anh, em không muốn anh sao? Anh nhớ em muốn điên lên rồi. Là vì em, chính là vì em là em, mỗi lần
nhìn thấy đều muốn làm, nếu như thân thể em không tốt, cả đời anh không
làm cũng được. Em nói anh chỉ sử dụng nửa người dưới để suy nghĩ, nhưng
điều khiển nó chính là đầu óc và trái tim, trong đầu không nghĩ muốn em, trong lòng không thích em, nửa người dưới cũng không có năng lực suy
nghĩ! Bảo bối em cố tình đúng không? Em cố ý chọc giận anh đúng không?
Anh không thể hiểu nổi yêu em nhiều năm như vậy….”
Anh dụ dỗ cơ
thể cô mềm nhũn, dụ dỗ hai tay cô ôm eo mình, anh buông tay cô ra, nhưng cô không buông eo anh, trong lòng Lương Hạ Mạt mừng như điên, chống
tách hai chân cô ra, chen người tiến vào….