Lúc đầu đã hẹn đón
người rồi cùng quay về thành phố, Chu Nhiễm đón được người nhưng gọi
điện thoại cho Trì Đông Chí lại không được! Nửa giờ sau, thấy người ta
bỏ mặc, lqđô,n người phụ nữ trung niên xinh đẹp níu chặt lỗ tai Chu
Nhiễm trách móc, đây là ai thế, cái giá cao như vậy, đón dì nhỏ của bạn
trai cũng có thể thất hẹn?
Chu Nhiễm mặc kệ bà vặn vẹo, một lòng
gấp gáp, “Chúng ta cùng đi, chỉ sợ đi lạc, dì nhỏ dì chờ thêm lát nữa,
con qua bên kia xem thử.”
Sau khi đi qua đi lại một vòng cũng chẳng thấy ai, điện thoại cũng không gọi được như cũ, chỉ có thể lái xe quay về thành phố.
Dì ruột của Chu Nhiễm, Trần Khiết, ngồi vào chiếc Bently phong cách thượng đẳng, giơ móng tay lên nhìn, “Chu Nhiễm, rốt cuộc là dạng người gì?
Không để cho dì nhìn trước một chút.”
Chu Nhiễm cười nhạo một tiếng, “Đừng làm rộn. Con không cho gì trở về thì
gì sẽ không trở về? Không phải làm chỗ dựa cho con sao?”
Trần Khiết ngồi thẳng, vươn ngón tay ra dấu, “Dì cho con chỗ dựa không phải là vì chuyện phụ nữ.”
“Đều giống nhau.” Chu Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ nói, “Chuyện kia xử lý ổn
thỏa, người phụ nữ này con mới có thể yên tâm có được. Muốn mời bạn bè
tới làm khách, trước tiên phải quét sạch nhà mới được, không phải sao?”
Trần Khiết nở nụ cười, “Người phụ nữ này đầy sức quyến rũ hả? Đến nỗi như vậy sao?”
“Bọn dì cảm thấy không được, nhưng con thích, con có thể nhìn thấy cái tốt của cô ấy, đến mức như vậy.”
“Hai chọn một hả? Cháu ngoại, làm sao cháu chọn đây?”
“Không có hai chọn một, cháu đều muốn.” Chu Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có.
“Nhưng Chu Nhiễm dì nói con nghe, người phụ nữ này thuận tiện con muốn dì
không ý kiến, nhưng nếu hai phải chọn một mà nói, nhất định con phải
biết bên nào nặng bên nào nhẹ, ba con, con không chống lại được. Ông ta
bắt đầu can thiệp rồi, nếu không thì con cũng sẽ không vội gọi gì trở về như vậy.”
Chu Nhiễm không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt càng lúc càng đậm.
Cuối cùng đêm đó Chu Nhiễm tìm thấy Trì Đông Chí trong xe dưới lầu ký túc
xá, mười hai giờ đêm, hình như cô đã ngủ say rồi, cả người phủ trên tay
lái, cơ thể nhấp nhô đều đều.
Chu Nhiễm gõ gõ cửa kính xe kêu cô
tỉnh dậy, Trì Đông Chí mơ màng một lúc lâu mới khôi phục bình thường,
sau khi nhìn thấy Chu Nhiễm thì hạ cửa kính xe xuống.
“Làm sao không lên lầu ngủ?”
“Muốn ngồi thêm lúc nữa.”
“Đã mười hai giờ rồi.”
Trì Đông Chí nhìn đồng hồ, “Đã trễ thế này rồi hả, không cẩn thận ngủ quên mất.”
Chu Nhiễm mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường nhìn thấy hai mắt cô có chút
sưng đỏ, trong lòng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhất thời có
chút mất hứng cùng với rất nhiều thất bại, ra hiệu cô xuống xe, sau đó
cùng đi lên lầu.
Anh ta cương quyết đi theo cô cùng về nhà, Trì
Đông Chí ngẩn người, không nói thêm gì, chỉ là sau khi về đến nhà ngồi
trên ghế sô pha ngẩn người, giống như không còn tinh thần và sức lực để
che giấu cảm xúc ở trước mặt anh ta.
Chu Nhiễm hâm nóng sữa bưng cho cô,
không hỏi cô đã gặp chuyện gì hay là gặp được ai, im lặng ngồi bên cạnh
cô quan sát vẻ mặt của cô. Qua lúc lâu, lêquýđô.n dường như Trì Đông Chí mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một người, hạ mí mắt uống một hớp
sữa đã lạnh hỏi, “Còn chưa đi? Có chuyện gì sao?”
Chu Nhiễm tay
chống cằm rất có hứng thú đánh giá cô, hỏi cực kỳ đột ngột, “Chị còn
muốn để em đợi bao lâu, em cũng bằng lòng, nhưng mà em sợ có phải qua
đêm nay, chị lại muốn ép em về nguyên hình không hả?”
Vẻ mặt uể oải vạn năm không thay đổi của Trì Đông Chí rốt cuộc xuất hiện một vết nứt, có chút không chịu nổi xoay mặt đi.
Đêm nay phòng tuyến trong lòng cô rất mỏng, Chu Nhiễm nhìn ra được, bắt lấy tay cô, vuốt ve trên mu bàn tay cô giống như người già yêu thương trẻ
nhỏ, “Nắm lấy hạnh phúc càng cần tinh thần can đảm hơn so với kiềm chế
đau khổ, do dự của chị không phải vì người khác, đúng không?”
Chu Nhiễm đang ép cô nói ra kết quả chính xác, do dự của cô xuất phát từ
những năm tháng thanh xuân không niềm tin, mà Lương Hạ Mạt, không phải
là nhân tố khiến cô do dự. Quyết định dồn nén ép buộc cô lần nữa xác
định lại, Lương Hạ Mạt không nên ảnh hưởng tới cuộc sống trong tương lai của cô. Nếu kiềm chế của cô dễ bị lung lay thay đổi, thế thì, anh ta
tới mở mang cho cô.
Đôi má Chu Nhiễm dán vào lòng bàn tay cô dịu
dàng cọ xát, “Ngay từ đầu nghĩ, trong tương lai em không có chị, nhưng
một khi chị xuất hiện, chắc chắn có một vị trí, một vị trí cực kỳ quan
trọng. Nếu chị đi, em sẽ không nhớ được nơi không có chị. Sư phụ, em
không muốn cả đời sống trong hồi ức.”
Đối xử với những người yêu
mình, chúng ta luôn cực kỳ hà khắc, vì được người ta yêu người ta
thương, cho nên mới tùy hứng, tính chơi đùa, không kiên nhẫn, cho đến
sau này…. Luôn hối hận.
Trì Đông Chí cắn răng, trong lòng rách toạc.
Lương Hạ Mạt vừa mới nói cô đã muốn mài hết tất cả kiên nhẫn của anh, nói cô
là một người thợ săn xấu xa, đối với con mồi, sống hay chết không chịu
cho một đao. Lqđôn. Từ đầu tới cuối anh cảm thấy anh cư xử, hối lỗi, dĩ
nhiên chỉ chờ một câu tha thứ hoặc không tha thứ của cô, lúc trước, anh
công đức viên mãn (đầy đủ), sau này, anh có thể tiếp tục sửa sai. Trì
Đông Chí thật không ngờ, bản thân mình không đành lòng làm cho quan hệ
hai bên bế tắc lại khiến Lương Hạ Mạt hiểu lầm to như vậy, càng không
nghĩ đến Lương Hạ Mạt, gần như không có cảm giác được anh làm cái gì,
nhưng anh lại dễ dàng nói ra kiên nhẫn sắp bị mài mòn.
Đối với Lương Hạ Mạt, vĩnh viễn đừng hi vọng xa vời Trì Đông Chí đối xử bình đằng.
Trì Đông Chí nhìn Chu Nhiễm, anh ta tựa như đại diện cho một cuộc sống mới, tươi sáng, chưa bao giờ liên quan đến những thứ đã qua. Lòng Trì Đông
Chí rách toạc, đối thủ là Chu Nhiễm và chính mình.
“Sư phụ, em xuất hiện trễ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, em yêu chị sẽ ít đi.”
“Cám ơn em, còn dám yêu chị.”
“Chị biết rõ em không muốn nghe lời cám ơn.”
Trì Đông Chí đè nén ngẩng đầu lên, yên lặng lúc lâu, không lạnh không nóng
nói, “Chị, vốn là cơ thể, có khả năng không thể sinh em bé.” Nếu quyết
định, thì tất nhiên là cư xử nghiêm túc, mặc dù không biết có thể đi đến bao lâu, nhưng có một số điều nhất định phải nói trước.
Chu Nhiễm sửng sốt, ngược lại cười rộ lên, rất vui vẻ, “Nói như vậy, là chị đồng ý với em rồi hả?”
Trì Đông Chí không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ xoắn xuýt thẳng thắn, “Chị lớn hơn em bốn tuổi, lại chưa hẳn sẽ sinh được em bé, chủ yếu nhất là chị đã từng có một đoạn hôn nhân, vậy người nhà bên em…”
“Em không cần đứa bé, ý kiến người nhà em mặc kệ, chỉ cần chị bằng lòng…”
“Không Chu Nhiễm, ý kiến của người nhà, nhất định phải nghe.”
Chu Nhiễm một phen kéo cô vào ngực ôm chặt, “Được, nghe lời chị, chúng ta cùng cố gắng được không?”
Niềm vui của anh ta rõ ràng như thế, giống như chỉ cần cô đồng ý, lập tức
anh ta có thể mở cửa sổ hô to mấy tiếng, khoe ra với tất cả những ai có
thể nghe thấy được. Trì Đông Chí nghĩ, cứ như vậy đi, tất cả mọi thứ,
nếu vì nụ cười tươi sáng của anh ta như thế, vậy cũng đáng giá, cô thích dáng vẻ tươi cười của anh ta, người con trai này như ánh mặt trời chiếu rọi vào cuộc sống của cô.
Khi tất cả mọi người đang phân tích
tình yêu không phải chỉ có hưởng thụ, mà đồng thời cần phải nỗ lực đáp
lại, thì thỉnh thoảng Trì Đông Chí lại hối hận, Chu Nhiễm và cô, mà lúc
trước là cô và Lương Hạ Mạt, bây giờ cô chỉ hưởng thụ Chu Nhiễm lo cho
từng li từng tí, nhưng cô lại không thể nào vung tay cho đi được. Hơn
nữa có mấy lúc cô lại lo lắng không yên, mình nên làm những gì? Vì quãng thời gian này thật giống như cô cư xử theo cảm tính.
Chu Nhiễm
thực sự mang tuổi thanh xuân đến muộn cho cô, tất cả tình yêu và cảm
giác được người ta theo đuổi chưa từng hưởng thụ qua nâng niu hoàn hảo
trong lòng bàn tay, Chu Nhiễm đều cho cô tất cả, hơn nữa đặc biệt khéo
léo hiểu lòng người. Chị không cần cố gắng, chị hưởng thụ là được rồi,
chúng ta đang yêu, em chờ chị từ từ biến đoạn yêu đương này thăng hoa
thành tình yêu cho em. Vì thế Trì Đông Chí hiểu rõ, Chu Nhiễm dành cho
cô sự nuông chiều lớn nhất.
Chu Nhiễm nói, tính cách quyết định
số phận, một khi chị đã quyết định bước vào thành trì của em, thì tuyệt
đối sẽ không chần chừ, nhìn ngang nhìn dọc, trên đời này có mấy người
phụ nữ có thể làm được những điều này? Điểm xuất phát của em rất thấp,
bây giờ đã cực kỳ hài lòng rồi. Cho nên anh ta dành cho cô tất cả ngọt
ngào, hạnh phúc, niềm vui, khoan dung và chờ đợi, tự mang tất cả nghi
ngờ và không vừa lòng đá ra khỏi thế giới bọn họ. Thành trì của anh ta,
quả nhiên vì Trì Đông Chí mà xây nên, đâu đâu cũng lấy cô làm trọng điểm mà lo nghĩ.
Có khi Trì Đông Chí lại nghi ngờ, cô yêu nhiều năm
như vậy, nhưng rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là tình yêu không? Tinh thần
không chú ý bên ngoài, lúc yêu Lương Hạ Nhất, cũng không hơn một nửa của Chu Nhiễm cho cô bây giờ. Lúc này, rất nhiều khi nhớ tới Lương Hạ Mạt,
cô lại có cảm giác rất xin lỗi Chu Nhiễm, vì thế cô học rất nhiều cách
xóa bỏ vẻ mặt Lương Hạ Mạt xuất hiện trong đầu, ví dụ như cuối cùng Chu
Nhiễm cũng sẽ xuất hiện bên người cô, anh ta xuất hiện, cô sẽ cố gắng
mang những thứ trong đầu biến thành Chu Nhiễm.
Trì Đông Chí cực
kỳ cố gắng học cách yêu Chu Nhiễm, những thứ này Chu Nhiễm đều biết hết, cũng nguyện ý coi thường tình yêu không phải dựa vào bồi dưỡng có thể
nảy sinh, dựa vào khinh thường có thể quên đi vấn đề quan trọng.
Cốc Tử đối với chuyện hai người yêu nhau tỏ vẻ thế sự vô thường (sự đời
thay đổi), dưới yêu cầu mãnh liệt của Chu Nhiễm liền nghe lời tỏ ra ‘mây mờ trăng tỏ’ sáng mắt chúc phúc. Chu Nhiễm nhận được một câu chúc phúc, cả ngày đều rất vui vẻ, đến tối lúc về nhà, vô cùng cao hứng nắm tay
Trì Đông Chí đi siêu thị mua sườn heo, nói muốn hầm xương ninh canh cho
cô uống.
Buổi tối Chu Nhiễm vừa uống canh xương vừa hào hứng miêu tả nhà ở sửa sang thành kiểu như thế nào thì buổi tối cảm thấy ấm áp
thoải mái nhất, còn nói chúng ta ở cùng nhau, chị cũng nên nêu ra ý kiến đi chứ! Trì Đông Chí có chút không được tự nhiên, cảm thấy bộ dạng Chu
Nhiễm thật đáng yêu, cúi đầu ăn canh. Bọn họ chỉ mới yêu trên tinh thần, trước mắt chỉ vừa nắm tay, cả hôn cũng chưa có.
Chu Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô, “Có uống được không?”
“Uống được.”
“Chị cũng học cách làm này đi.”
“Em sẽ không học sao.”
Cô nói xong, thì thấy Chu Nhiễm cả khuôn mặt Chu Nhiễm bắt đầu đầy sức
sống, vui sướng gặm sườn heo, “Đúng đúng, em sẽ, chị không cần học.”
Niềm vui mà anh ta đạt được chính là dễ dàng như vậy.
Trì Đông Chí đã từng bị tình yêu vô vọng bào mòn trong nhiều năm, về sau
chỉ lấy được một viên thịt thối, lêquýđôn, chỉ còn lại một viên vỡ nát,
vết thương trong tim chồng chất, thịt thối bị lấy đi, bản thân cô cũng
trở thành tứ cố vô thân (một thân một mình), không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình từng chút từng chút liếm láp miệng vết thương,
có thể hồi phục như trước hay không, khó mà nói. Bây giờ Chu Nhiễm dâng
lên một bờ vai để cô dựa vào, bờ vai này khỏe mạnh đầy sức sống, có thể
có hiệu quả lớn nhất giúp cô chữa lành vết thương, mà cô cao giá có lẽ
chính là sau ngày phục hồi như cũ phát hiện, thịt của cô và bờ vai khỏe
mạnh đầy sức sống kia ở cùng một chỗ.
Thậm chí Chu Nhiễm có thể nhìn thấy,
đợi một thời gian, cho dù Trì Đông Chí không thích anh ta, nhưng là
không thể không có anh ta. Anh ta tùy cơ xuất hiện, lúc cô cần một người bạn nhất sẽ xuất hiện, lại cố gắng làm cho cô chấp nhận mình, mặc dù
quá trình được cô chấp nhận rất gian khổ, nhưng hiệu quả, làm ít công
nhiều.