Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 38: Chán ghét Thần Tiên, một người lại thêm một người



Thiên Ly chưa từng thấy phương pháp kỳ quái như vậy, thế nhưng có thể không cần đuổi người đi. Hơn nữa, hắn càng không nghĩ tới dáng người nho nhỏ của thiếu phu nhân lại có lực bộc phát (sức lực lúc tức giận) mạnh mẽ như vậy, thế nhưng đánh một đại nam nhân thành cái dạng kia.

Nhất là tốc độ nàng chạy trốn, nếu như nói là võ công lại không giống, bởi vì nếu như nàng có loại công lực này chỉ sợ đã sớm phát hiện hắn, nhưng nàng cũng không có phát hiện.

Thiên Ly nghe lệnh quốc sư bảo vệ nàng, không tới vạn nhất tuyệt đối sẽ không lộ diện, nhưng là hắn (TL) có nên nói chuyện này cho hắn (DT) nghe hay không đây?

Mắt thấy thiếu phu nhân vào phòng, hắn không biết tại sao nàng biết Tả Tướng Quốc sẽ đi ngang qua nơi này? Thiên Ly không có lòng tò mò, hắn từ nhỏ đã bị quốc sư nghiêm khắc huấn luyện, có chút tình cảm đã sớm quên mất.

Buổi tối Diêu Thiên tới đây, hắn tự nhiên là dụ dỗ Kinh Kinh trước, đến quá nửa đêm hắn lại bắt đầu tìm Thiên Ly hỏi tình huống ban ngày của Kinh Kinh.

Thiên Ly trả lời: “Rất tốt.”

Diêu Thiên ngồi tựa vào thành ghế trong thư phòng, những lúc thế này hắn luôn luôn hiện ra chút lười biếng và gợi cảm. Thiên Ly không dám nhìn thẳng hắn lúc này, cảm giác có đôi khi không giải thích được liên tưởng mà tim đập nhanh.

“Thật sao? Bất quá nghe nói Tả Tướng Quốc con hổ kia ở khu vực gần đây bị người dùng gậy đánh trộm, thật không biết là ai to gan làm như vậy.” Diêu Thiên nghĩ đến điều này không khỏi cười đến cực kỳ vui vẻ, nhưng lời nói của Thiên Ly làm hắn không vui nổi.

“Bẩm Quốc sư, là thiếu phu nhân.” Thiên Ly nói.

“Cái gì?” Diêu Thiên không tin đứng lên, sau khi hắn hỏi Thiên Ly nhìn và nghe thấy gì lại cảm thấy nha đầu kia nhất định có chuyện gì gạt mình.

Đột nhiên lại nghĩ tới Diêu Viễn Từ từng gọi nàng là tiểu tiên nữ?

Cái xưng hô này khi hắn (DVT) còn bé được cứu trở về từng kêu lên, sau đó hắn (DVT) tựa như nổi điên tìm nữ tử kia, tiểu tiên nữ không tồn tại.

Chẳng lẽ, trong này có quan hệ gì sao?

Hắn đi vòng vo hai vòng trong thư phòng, cuối cùng lại trở về gian phòng.

Trên giường Kinh Kinh bởi vì mệt nhọc đã ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên bị Diêu Thiên đánh thức, nàng chợt nắm chăn nửa tỉnh ngủ mà nói: “Ta không muốn lại làm tiếp, ta muốn đi ngủ.”

Diêu Thiên vốn là một bụng nghi vấn và trách cứ, nhưng khi nhìn dáng vẻ nàng như vậy chỉ cảm thấy trái tim bị một kích mạnh mẽ, cho dù nàng tất cả đều không đúng cũng không sinh ra nửa phần tức giận.

“Nàng......” Kéo nàng đứng lên ngồi thẳng, sau đó lại không biết phải hỏi thế nào.

“Thế nào?” Kinh Kinh lảo đảo dựa vào trước ngực Diêu Thiên, vừa nắm y phục của hắn tránh cho mình bị ngã xuống giường, vừa ngáp hỏi.

Diêu Thiên cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm, nói: “Thôi, ngủ đi!” Thấy nàng buồn ngủ như thế, cho dù hắn có nhiều điều muốn hỏi hơn nữa cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Kết quả ngày hôm sau lúc hắn tới, lại bị tình hình hiện trường làm cho kinh ngạc đến ngây người, quát to: “Ngươi là người phương nào?”

Hiện tại trong phòng của hắn và Kinh Kinh có thêm một nam nhân, một nam nhân dung mạo vô cùng xinh đẹp, phong cách thoát tục. Lúc này hắn đang quỳ một chân dưới đất, ôm bắp đùi Kinh Kinh thế nào cũng không buông ra.

Mà Kinh Kinh nhìn hắn đi vào, vội nói: “Chạy mau......”

Diêu Thiên thiếu chút nữa khí tuyệt mà chết, hắn là nam chủ nhân nơi này, thế nào bắt hắn phải chạy, muốn chạy cũng là tên nam nhân vô lại này.

Nhưng hắn còn không chưa kịp nói gì, nam nhân kia đã quay đầu lại hung hăng nhìn hắn nói: “Chính là hắn, chính là cái nam nhân này sao?”

Kinh Kinh chỉ cảm thấy nhức đầu, nói: “Không phải......”

Nam nhân nói: “Vậy hắn là ai?”

“Ta...... Công công ta......” Kinh Kinh không nghĩ ra lý do khác, chỉ có thể nói như vậy.

Mà nam nhân cũng chính là sư phụ đột nhiên nhảy từ trên đất lên nói: “Này Nhữ (ngươi) là có ý gì, phá tấm thân xử nữ Nhữ chính là con trai hắn? Ta đi giết hắn......” Nói xong liền chạy tới trước mặt Diêu Thiên nói: “Con của Nhữ ở nơi nào?”

Diêu Thiên chỉ cảm thấy lời giải thích vừa rồi của Kinh Kinh hết sức chói tai, hắn vốn là nam nhân đầu tiên của nàng, cái này và Diêu Viễn Từ có quan hệ gì, vì vậy nói: “Không cần tìm hắn, ta mới chính là người nam nhân đầu tiên cũng là người cuối cùng.”

Sư phụ nổi giận, nói: “Thì ra là Nhữ, ta muốn giết Nhữ......” Nói xong giơ tay phải lên bóp cổ Diêu Thiên.

Diêu Thiên cũng là người luyện qua công phu, lắc mình tránh qua, nhưng phát giác nam nhân này giận dữ rồi, thế nhưng đuổi theo bóp cổ hắn, nhìn một đôi tay đang nắm xung quanh cần cổ hắn, vô luận hắn tránh thế nào cũng không tránh được.

Chưa từng thấy chuyện quái dị như vậy, Diêu Thiên chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Một bên Kinh Kinh cũng gấp đến đổ mồ hôi, lớn tiếng nói: “Nếu ngươi lại tiếp tục giết hắn, ta...... Ta...... Ta lập tức thoát khỏi sư môn, về sau không để ý ngươi nữa.”

“Không cần! oa oa” Sư phụ thế nhưng trực tiếp buông tha Diêu Thiên bổ nhào trở lại, tiếp tục ôm bắp chân Kinh Kinh nói: “Đừng vứt bỏ vi sư, đồ nhi ngoan của ta.”

Diêu Thiên thở dốc một lát, thấy hắn lại ôm chân Kinh Kinh không buông, vì vậy chạy tới liền một cước đá vào người hắn nói: “Buông nàng ra.”

Thế nhưng một cước hoàn toàn vô dụng, tựa như đá vào trên bông không chút ảnh hưởng.

Đang kỳ quái, sư phụ nói: “Nam nhân này có gì tốt, hắn nhốt đồ nhi của ta ở loại địa phương này, chỉ đang đùa bỡn tình cảm của Nhữ, không bằng cùng vi sư đi đi, trở về núi song tu đi.”

Diêu Thiên tự nhiên biết song tu này là ý gì, lạnh lùng nói: “Cái người nam nhân này lại nói bậy nữa, ta liền giết chết ngươi.”

Sư phụ nói: “Nhữ lừa gạt đồ đệ ta, ta không có động thủ đã là ngươi may mắn rồi.”

Hai người nam nhân này liếc nhau một cái đồng thời hỏi Kinh Kinh: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Hai mắt Kinh Kinh muốn khóc không được, nói: “Các ngươi yên tĩnh một chút, hãy nghe ta nói, chỉ là ngươi có thể buông ta ra trước hay không?” Duỗi thẳng chân vào đá văng sư phụ ra, nàng nhút nhát liếc mắt nhìn Diêu Thiên nói: “Thật ra thì ta đã sớm nói rõ với ngươi, bây giờ còn nguyện ý nghe sao?”

Diêu Thiên trong lòng thở dài, hắn không muốn nghe thì thế nào? Nguyên bản không nỡ để nàng rời đi, hơn nữa lại xuất hiện một nam nhân ưu tú như vậy, chính mình nếu như rời đi nửa bước cũng không biết bọn họ có thể làm ra loại chuyện gì. Vì vậy hắn đè nén lửa giận của mình ngồi xuống nói: “Ngươi nói.”

Kinh Kinh liền đem chuyện mình thế nào gặp được sư phụ, thế nào tu hành nói một lần. Mà Diêu Thiên nhìn chằm chằm sư phụ nói: “Ngươi nói là, hắn là Thần Tiên?”

Kinh Kinh gật đầu nói: “Ừ, tiểu tiên.”

Sư phụ tức giận nói: “Đại tiên, là đại tiên.”

Diêu Thiên không tin trên đời này có tiên, nhưng là Kinh Kinh nói hơn nữa chuyện phát sinh ngày hôm qua hắn đã tin một nửa.

Hắn nhìn thoáng qua sư phụ, nói: “Nếu là sư phụ, như vậy mới vừa rồi cũng không cần so đo.” Nói xong khẽ mỉm cười.[tan_hye,d,d,l,q,d]

Sư phụ lập tức nói: “Ta ghét nụ cười của hắn, Kinh Kinh cùng ta đi thôi!”

Diêu Thiên nói: “Không được, bây giờ nàng đã là thê tử của ta.”

Sư phụ ngắt lời nói: “Nhữ cưới nàng sao?”

Những lời này đụng phải chỗ đau của Diêu Thiên, hắn khiến cho hoàng thượng suy xét nhưng đến hiện tại hắn vẫn chưa đưa một chút tin tức nào. Hiện tại lại đột nhiên đang nhảy ra một người đoạt thê (vợ), chính mình nếu không nắm chặt quả thật rất khó nói. Vô luận hắn có phải Thần Tiên hay không, dựa vào giao tình nhiều năm của bọn hắn như vậy, mình cũng không có khả năng.

Diêu Thiên đứng thẳng lên nói: “Hiện tại lập tức cưới, Kinh Kinh theo ta đi.” Nói xong đưa tay, nhưng trong lòng không có gì lo lắng. Hắn biết nếu là nữ nhân khác không danh không phận đi theo hắn lâu như vậy trong lòng chỉ sợ đã sớm oán hận rất nhiều, nhưng không ngờ Kinh Kinh lại trực tiếp đưa tay cho hắn nói: “Ừ.”

Sư phụ lần nữa bị đả kích, rơi lệ nói: “Tại sao, tại sao ta luôn luôn bị ném bỏ.”

Kinh Kinh ấn đầu nói: “Hắn (sư phụ) chính là bộ dáng kia, ngươi không cần trách hắn (sư phụ). Nếu như ngươi còn có chuyện an bài, hôm nay coi như xong.” Mặc dù nàng thật rất muốn sớm ngày gả cho hắn (DT).

Diêu Thiên lại nắm tay của nàng nói: “Nếu như đã quyết định thì nhất định không cần nghĩ cái gì, hơn nữa cũng không biết người sư phụ kia khi nào trở lại.”

“Nhưng......”

“Ta đều chuẩn bị xong.” Diêu Thiên mỉm cười một cái, sau đó dắt tay của nàng kéo người vào trong ngực mình nói: “Ta mặc kệ ngươi là người nào, hoặc là cái gì tiên, chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo Diêu Thiên ta, ta liền gánh lên toàn bộ trách nhiệm. Chỉ là Kinh Kinh, nếu như lần này, trong triều không còn quốc sư, chỉ có một nam nhân cùng với ngươi vượt qua còn sống bình thường ngươi có bằng lòng hay không?”

Kinh Kinh hiểu, hắn cũng định bỏ qua địa vị của bản thân, vậy nàng còn có cái gì đáng sợ?

Vì vậy mạnh mẽ gật đầu, nói: “Nguyện ý, chúng ta cùng đi câu cá, cùng đi du sơn ngoạn thủy, được không?”

Diêu Thiên cười nói: “Đương nhiên được, không có gì tốt hơn so với cái này.”

Nếu như đã quyết định, vậy thì không có lại hối hận. Diêu Thiên hướng về phía bên ngoài gian phòng nói: “Thiên Ly, trên bàn trong thư phòng phủ Quốc sư có hai bức thư, nếu như lần này sau khi ta đi bị từ quan ngươi liền giao bức thư màu đỏ cho các Trưởng lão Thiên Ky Môn. Nhưng nếu như ta vẫn là quốc sư, liền giao bức thư màu xanh lá cây cho bọn họ, nhớ rõ chưa?”

Thiên Ly ở bên ngoài đáp ứng nói: “Nhớ.”

“Ngoài cửa còn có người?” Kinh Kinh kỳ quái hỏi.

“Chỉ là dùng để bảo vệ ngươi.” Diêu Thiên vuốt ve mặt của nàng nói: “Đổi bộ y phục đi, muốn nhìn dáng vẻ xinh đẹp nhất....”

Kinh Kinh nhìn ánh mắt của hắn rất dịu dàng, giống như tân lang đang chuẩn bị đi bái đường.

Nàng cũng hiểu, thực sự làm cho chính mình trở nên xinh đẹp nhất.

Tiếp bọn họ ngồi lên xe ngựa đã chuẩn bị xong, chạy thẳng tới hoàng cung.

Hoàng thượng Thiên Vinh vì bức thư của Diêu Thiên đã hai ba ngày không có chợp mắt, giờ đang dùng mắt gấu mèo nhìn chằm chằm tiếp tục trầm tư. Nhưng đột nhiên nhận được một câu Diêu Thiên cầu kiến, làm cho hắn sợ đến thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Người biểu huynh này chưa từng có thời điểm quá mức như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn rồi hả? Vội vàng để cho người nói hắn đi vào, kết quả thấy Diêu Thiên thế nhưng mang theo Kinh Kinh đi vào, bọn họ nhìn Thiên Vinh rồi quỳ hành lễ, Diêu Thiên càng thêm quy củ nói: “Xin hoàng thượng thành toàn.”

Hoàng thượng Thiên Vinh liền tranh thủ đuổi tất cả những người khác ra ngoài, sau đó cau mày đi xuống, kéo Diêu Thiên nói: “Biểu huynh, chẳng lẽ các ngươi đã?”

Diêu Thiên giật giật khóe miệng, vị này không phải là biết rõ còn cố hỏi sao? Hắn từ trước đến giờ nhìn thấy nữ nhân, đều là sau khi xuống giường lại chia sẻ với bọn họ. [tan_hye,d,d,l,q,d]

“Nên xảy ra cũng đã xảy ra.” Hắn thản nhiên nói.

Hoàng thượng rối rắm nhìn Kinh Kinh một chút, vừa kéo Diêu Thiên đến vừa nói: “Ta không phải nói nữ nhân này không tốt, chỉ là nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, làm sao ngươi lại nhìn trúng con dâu của mình cơ chứ?”

Diêu Thiên nói: “Chuyện tình cảm, khó mà tránh khỏi.”

Hoàng thượng thở dài một hơi nói: “Có thể tìm một chỗ cho nàng kim ốc tàng kiều hay không, vạn nhất không cẩn thận sinh nhi nữ (con trai, con gái), ôm trở về nói là nghĩa tử nghĩa nữ không phải là được sao?” Từ cổ chí kim có bao nhiêu người đều làm như vậy.

Diêu Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Kinh Kinh đứng ở phía sau mình, nói: “Ta không muốn ủy khuất nàng.”

Vẻ mặt Hoàng thượng đau khổ nói: “Vậy ngươi muốn ủy khuất ta sao?”

Diêu Thiên cười khổ nói: “Cho nên, ta cũng vậy quyết định trực tiếp cưới nàng. Nhưng là, vì thế chỉ sợ sớm muộn ngươi cũng sẽ hạ ý chỉ miễn chức hoặc là giáng tội ta.”

Hoàng thượng phát điên nói: “Nhưng ngươi phải cho ta lý do, làm thế nào để cho bọn họ cũng thừa nhận hôn sự của các ngươi?”

Diêu Thiên nói: “Chủ ý này cần hoàng thượng phải tự nghĩ.”

Hoàng thượng nắm quyền nói: “Được, không phải là biểu huynh muốn nữ nhân sao, ta cũng không tin không cấp (cho) ngươi được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.