Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 22: Bệnh viện



Xe rất nhanh liền đến bệnh viện, Tần Phong ôm Thường Mạn Mạn từ trong xe ra, rồi liền vào bên trong.

Thường Mạn Mạn kéo kéo y phục của hắn. Nhỏ giọng nói “Anh có thể thả tôi xuống không, tự tôi có thể đi.” Trừ Bạch Kiểu Thiên cô chưa từng bị bất kỳ một người đàn ông nào ôm qua, cô luôn có chút ngượng ngùng, bất quá cái ôm này thật rất ấm áp.

“Ngoan, nhanh thôi.” Liếc nhìn người trong ngực đang đỏ mặt tai hồng, làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn khiến người khác muốn êm ái vuốt ve. Tần Phong nghĩ xong liền bỏ ngay ý tưởng ấy trong đầu, đối với loại ý niệm có chút không đứng đắn vừa rồi, nó vốn chưa từng xuất hiện trong đầu hắn đối với một cô gái nào. Hắn không chịu được, nhìn cô gái trong ngực mình, cô không phải là rất đẹp, nhưng xác thực làm cho người ta có cảm giác cô thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, chúng hệt như một hồ nước sâu có thể đem người ta hút vào.

“Nhưng. c…..”

“Không có nhưng nhị gì hết, tôi làm cô bị thương nên phải có trách nhiệm chiếu cố cô.” Tần Phong ngắt lời cô. Chỉ ôm cô thật chặt.

Thường Mạn Mạn thấy hắn nói như vậy, cũng không biết nên nói gì hơn đành để mặc cho hắn ôm.

Dọc theo đường đi không ngừng có người quăng tới cái nhìn ghen tỵ, hâm mộ, thưởng thức về phía cô, khiến Thường Mạn Mạn nằm trong lòng hắn rất không thoải mái, cô vốn không thích trở thành tiêu điểm của mọi người, điều này làm cho cô vô cùng cảm thấy không được tự nhiên. Đành đem mặt rút sâu vào trong ngực hằn.

Tần Phong cảm giác được người trong ngực đang có chút khó chịu, khóe miệng hắn giương nhẹ, khiến hai người càng thêm thân mật.

Mà nhân vật chính – Thường Mạn Mạn, lại chẳng có phản ứng gì. Cô hiện tại chỉ muốn thoát khỏi ánh mắt của mọi người, hoàn toàn không để ý tới những chuyện khác.

“Không có gì đâu, đầu gối chỉ bị thương một chút, bôi ít thuốc là ổn rồi.” Một bác sĩ anh tuấn hướng về phía Thường Mạn Mạn nói, ánh mắt tự động không để ý tới Tần Phong người đang đứng sau lưng cô.

“Ừ, cám ơn bác sĩ.” Thường Mạn Mạn cảm kích cười một tiếng.

Bác sĩ sửng sốt một chút. Nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ kia.

Tần Phong vô cùng khó chịu với ánh nhìn của vị bác sĩ dành cho Thường Mạn Mạn, hắn ôm ngay Thường Mạn Mạn vào trong ngực. 3 Tuyên bố quyền sở hữu.

“Vị này là chồng ngươi sao?” Bác sĩ hướng về phía Thường Mạn Mạn nói.

“Không phải.”

“Vâng”

“Ách” Thường Mạn Mạn không hiểu người này tại sao lại muốn nói mình là lão công của cô, hai người bọn họ không phải là vừa mới biết nhau sao.

Ha ha bác sĩ cười nhìn hai người trước mắt, không nói gì, đưa cho bọn họ đơn thuốc, rồi tiễn đưa, chuẩn bị cho bệnh nhân kế tiếp.

Tần Phong ôm cô đi ra ngoài, hắn hiện tại cũng không hiểu sao lúc ấy mình lại muốn nói như vậy, bất quá khi nghĩ tới việc mình là lão công của cô, hắn không ghét một chút nào, ngược lại cảm thấy có một chút cao hứng, một chút mong đợi.

Thường Mạn Mạn vừa định hỏi tại sao hắn lại trả lời như vậy, thì cô ý tá liền cầm thuốc tới, bôi thuốc cho cô.

“A đau ” vừa nói xong, nước mắt cô lại muốn rớt xuống. Đem cái vấn đề định hỏi vừa rồi, quên đi.

“Cô tránh ra, để tôi.” Tần Phong cầm lấy thuốc trong tay cô y tá, rồi đuổi cô ta qua một bên.

Y tá giận dữ liếc nhìn Thường Mạn Mạn, cô ta vừa rồi là cố ý, ai kêu người bình thường như Thường Mạn Mạn thế nhưng lại có một anh chàng đẹp trai như vậy làm bạn trai, không phải đó chỉ là một vết thương nhỏ, có cần thiết giả bộ như vậy à.

Ánh mắt không chút thiện ý của cô y tá khiến Thường Mạn Mạn rùng mình.

Tần Phong nhìn sắc mặt không tốt của Thường Mạn Mạn, ánh mắt lạnh của hắn liền liếc về phía cô y tá, lạnh lùng nói “Còn không đi mau, đồ chân tay vụng về.”

Y tá cắn môi, nhanh chóng đi ra ngoài, ánh mắt của người này lạnh quá, làm cho con người ta sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.