Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 43: Giải phong ấn



Bạch Kiểu Thiên cất xong cái đuôi liền lôi kéo Mạn Mạn ngồi lên trên ghế sa lon.

“Mạn Mạn, hiện tại anh sẽ giải phong ấn cho em, giải phong ấn xong em liền biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.” Bạch Kiểu Thiên có chút áy náy nói, năm đó hắn thật có lỗi, không biết Mạn Mạn có tha thứ cho hắn hay không đây, nhưng hắn không muốn lừa gạt Mạn Mạn bất cứ chuyện gì, nhân gian không phải có câu, “giữa vợ chồng không nên có bí mật” à. Hắn muốn Mạn Mạn thật lòng tiếp nhận hắn, hắn không muốn vì chuyện này, về sau sẽ tạo thành hiểu lầm giữa hai người bọn họ.

“Giải phong ấn, phong ấn gì?” Thường Mạn Mạn tỏ vẻ không hiểu nhìn Bạch Kiểu Thiên.

Bạch Kiểu Thiên kéo Mạn Mạn vào trong ngực của mình, hắn có chút, nói hắn không lo Mạn Mạn hận hắn là gạt người, “Năm đó, anh vì sợ chuyện giữa anh và em sẽ gây ra phiền toái, nên đem kí ức của em phong ấn.” Lời nói chút khổ sở, hắn thật không biết mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không.

“Có chuyện thần kì này sao.” Thường Mạn Mạn từ trong ngực Bạch Kiểu Thiên nhảy lên, hưng phấn nói. Chuyện này vốn chỉ có ở trong sách, không nghĩ tới, cô lại gặp được đồ thật, không vui mới là lạ à.

Bạch Kiểu Thiên cười cười, lại lần nữa kéo cô về trong lòng, hắn hiện tại chỉ muốn ôm cô thật lâu, ngộ nhỡ về sau Mạn Mạn không bao giờ để cho hắn ôm nữa thì phiền, ôm cô chặt một chút trước rồi hẵng nói…, “Anh bắt đầu liền.”

“Chờ một chút.” Cô muốn xác minh một chuyện thật quan trọng trước.

“Sao?”

“Cái đó đau không?” Mạn Mạn không chút che giấu nói. Không còn cách nào khác, ai bảo cô sợ nhất là đau cơ chứ.

Bạch Kiểu Thiên bấu nhẹ lên mũi của cô, yêu thương nói.”Không đau, rất nhanh liền xong thôi.”

“Ừ, vậy anh bắt đầu đi.” Nói xong làm ra bộ dáng “tráng sĩ một đi không trở lại”.

Bạch Kiểu Thiên thật sự không chịu nổi dáng vẻ đáng yêu này của cô, đây đâu phải là ra chiến trường, cô có cần thiết phải làm ra dáng vẻ này hay không, hôn một cái lên miệng cô. Hăn dịu dàng nói “Đừng lo lắng, không sao, tin tưởng anh.”

Mạn Mạn thận trọng gật đầu một cái, bày tỏ sự tin tưởng ở hắn, chỉ tiếc là cô không giấu được một tia lỏ lắng hiện lên trên mặt mình.

Bạch Kiểu Thiên lắc đầu một cái. Không nói thêm gì nữa.

Chợt trong lòng bàn tay xuất hiện một hỏa cầu màu lam, miệng hắn liên tục lẩm bẩm. Màu sắc hỏa cầu dần dần thay đổi, rồi nhỏ đi, rồi biến thành màu lam đậm, đúng lúc ấy, Bạch Kiểu Thiên Mạn Mạn đem nó vào trong đầu Mạn Mạn.

Trong nháy mắt, hình ảnh khi đó liền xuất hiện ở trong đầu cô.

Mưa như trút nước đánh liên tục vào dáng người nhỏ của cô, cô gấp rút chạy nhanh về nhà, lúc này, từ trên trời bỗng rớt xuống một bóng người màu trắng, đè lên người cô khiến cô hôn mê bất tỉnh, nhưng ngay lập tức cô bị người ấy ôm vào trong ngực, sau đó đặt lên trên một chiếc giường rất thoải mái. Thân thể lạnh như băng của hắn đè lên người cô. Khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt rất tuấn tú của một người đàn ông như không thuộc về thế giới này, mà cô đang bị hắn ôm vào trong ngực, quỷ thần xui khiến cô nâng lên gương mặt của hắn, sau đó cùng hắn xảy ra quan hệ.

Hình ảnh không ngừng thoáng qua trong đầu, cô nhớ lại chuyện khi đó.”Thì ra, em không phải đụng phải người ngoài hành tinh mà là gặp được hồ ly tinh.” Mạn Mạn tự lẩm bẩm nói.

Đầu Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái đầy hắc tuyến, khi cô nói như vậy, hai người đồng thời trừng mắt liếc Mạn Mạn vẫn còn đang ở trong trạng thái sững sờ.

Mạn Mạn bắt gặp ánh mắt của bọn họ bèn phục hồi tinh thần lại, cô bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, vô cùng bực bội mà trừng mắt trả lại, dĩ nhiên không phải là trừng mắt với Khoái Khoái, Khoái Khoái là con trai bảo bối của cô, cô không bỏ được.”Sao lại trừng mắt với em, hồ ly tinh đáng chết, hứ?”

“Sao em lại gọi anh như vậy?” Bạch Kiểu Thiên có chút uất ức nói.

“Chẳng lẽ anh không phải là hồ ly sao?”

“…” Cái này dường như không sai.

“Anh là hồ ly, lại biết biến thành hình người, không phải là hồ ly tinh thì là cái gì, em gọi đâu có sai.” Mạn Mạn giải thích.

“Nhưng, em không thể nói anh như vậy nha, dù gì người ta còn là một hoàng tử, em nói như vậy, lỡ như người khác nghe được thì thật mất mặt.” Bạch Kiểu Thiên bất mãn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.