Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 47: “nhà” hoàn chỉnh



Ánh nắng sáng sớm dương dương tự tức chiếu vào gian phòng.

Mạn Mạn lấy tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt đang chiếu thẳng vào đôi con ngươi thùy mị, dịu dàng của cô.

“Tỉnh rồi à.” Thanh âm trầm thấp, khiêu ngợi, khiến cho Mạn Mạn trở nên điên cuồng cùng hắn vào tối hôm qua, Thiên cứ một lần rồi lại một lần đòi hỏi, hắn cứ nhất mực đòi lấy tình yêu của cô, cho đến khi cô ngất xỉu mới thôi.

“Ừ.” Đỏ bừng cả mặt, cô đưa tay ý muốn thoát đi khỏi cái lồng ngực khiến cho cô để cho cô “mặt hồng, tim đập” kia. Bạch Kiểu Thiên sao có thể đáp ứng mong muốn của cô, hắn đã sớm hơn một bước, ôm chặt cô vào trong ngực.

“Bảo bối, em muốn đi đâu.” Vừa nói, hắn liền hạ một nụ hôn chính xác lên môi của cô. Môi Mạn Mạn rất mềm, chất “mật” của Mạn Mạn rất ngọt, làm cho hắn mãi không nhịn được, cứ muốn nếm thử mãi.

“Ưm. Anh đứng lên đi, nên đi làm rồi.”

“Nhưng, anh rất đói, em cho anh ăn no trước đã.” Nói xong, hắn uất ức bĩu môi.

Mạn Mạn buồn cười nhìn vẻ bướng bỉnh của Thiên, hắn cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, mà lại giống hệt như trẻ con vậy, nhưng Thiên như vậy thật có loại hấp dẫn không thể diễn tả, bộ dáng của hắn thật rất đẹp mắt, dù làm gì cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. “Đói bụng nên anh không chịu dậy à, em sẽ đi nấu cơm cho anh ngay.” Vừa nói xong cô đã muốn đứng lên.

Hai cánh tay Bạch Kiểu Thiên trói cô lại thật chặt, một cái lật người đã ép Mạn Mạn xuống phía dưới “Anh đúng là rất đói bụng, nhưng chỉ có thể ăn xem mới hết đói được.”

Mặt Mạn Mạn liền ửng hồng, cô dùng đôi tay chống đỡ lồng ngực của hắn, tức giận nhìn hắn một cái “Đùa cái gì thế, đói bụng rồi thì nên ăn cơm, em không phải là thức ăn của anh.”

“Nhưng anh muốn ăn em, ngoan, cho anh ăn nào.” Bạch Kiểu Thiên vô lại nói.

“Không cần, ưm…

Kháng nghị không có hiệu quả, Bạch Kiểu Thiên trực tiếp lấy hành động đáp trả cô. b Trong phòng lại thêm một lần tràn ngập xuân ý.

Đợi kích tình đi qua, Bạch Kiểu Thiên hài lòng xuống giường mặc quần áo. Thường Mạn Mạn lườm hắn một cái, tại sao cô mệt mỏi đến rã rời gân cốt, mà hắn lại tinh thần gấp trăm lần, thật quá không công bằng.

“Bảo bối em có hài lòng với công phu của chồng em không?” Bạch Kiểu Thiên mặc quần áo tử tế ngồi ở bên giường hôn một cái lên mặt của Mạn Mạn, không để ý đến ánh mắt bất mãn của cô.

Chỉ cần một câu nói của hắn, khuôn mặt của Mạn Mạn lại thêm một lần đỏ lên “Đi thôi, nhanh đi làm.”

“Bà xã xấu hổ à. Được rồi, anh không trêu chọc em nữa, em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh sẽ đến đón em.” Bạch Kiểu Thiên yêu thương, lại hôn một cái lên môi cô.

“Ừ, em biết rồi.” Bây giờ, cô thực rất mệt, chỉ muốn ngủ, chút hơi sức để nói chuyện cũng không có.

Bạch Kiểu Thiên dặn dò con trai đừng quấy rầy Mạn Mạn xong liền vui vẻ đi làm.

Khoái Khoái nhìn cha mình vui vẻ như vậy, liền biết mẹ mình lại bị cha thu phục rồi. Nhưng mà hiện tại, nhóc cũng không phản đối nữa, dù gì năng lực của nhóc bây giờ có hạn, không thể bảo vệ được mẹ nhóc trăm phần trăm được, pháp lực của cha nhóc lại rất mạnh, có cha ở bên cạnh mẹ, nhóc cũng yên tâm, hiện tại nhóc chỉ muốn cấp tốc nâng cao pháp lực của bản thân.

Hơn nữa, nhóc thấy mẹ đối với cha có cảm tình, vậy nhóc cũng không cần thiết phản đối, nhưng nếu cha đối với mẹ không tốt, nhóc sẽ không có chút do dự đem mẹ rời đi.

Chỉ hy vọng, cha không lãng phí khổ tâm của nhóc. Hơn nữa, có cha mới là một gia đình hoàn chỉnh.

Khoái Khoái không suy nghĩ gì nữa, cầm tiền đi ra ngoài mua thực phẩm, sau khi mẹ dậy, câu đầu tiên khẳng định sẽ là “đói quá”. Nhóc nên mau chuẩn bị đồ ăn thôi.

Bên trong siêu thị

Khoái Khoái đẩy đẩy cái xe hàng so với nhóc còn cao hơn. 8 Mọi người đi bên cạnh nhóc, ai nấy đều tò mò, cha mẹ nào lại nỡ bắt đứa trẻ nhỏ như vậy tự mình đi mua hàng thế nhỉ.

“Người bạn nhỏ, cha mẹ con đâu?” Một bà lão khuỵu người xuống hỏi nhóc. Đứa trẻ đáng yêu như vậy chẳng lẽ lại bị ngược đãi.

“Bọn họ đang làm việc.” Khoái Khoái khéo léo trả lời, ở bên ngoài nhóc luôn là giả dạng là một cậu bé thật ngoan ngoãn cùng đáng yêu, như vậy có cái gì khó khăn, người ta mới giúp nhóc giải quyết chứ.

“Có phải cha mẹ ngược đãi con không, nói với bà đi, bà sẽ đi kiện bọn họ. Họ tại sao lại có thể bắt một đứa bé như con làm chuyện này.” Bà lão nhìn thực phẩm đang chất cao ngất trong xe hàng của nhóc, liền cảm thấy đau buồn thay nhóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.