Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 69: Chương 69



“Có mệt hay không?” Tần Phong đưa cho Mạn Mạn một bình nước, hôm nay nhìn cô vui quá mức rồi, mỗi trò trong khu vui chơi cô đều chơi một lần, trừ trò nhảy Bungee, bởi vì quá cao, cô lại không có đủ can đảm, mà Khoái Khoái vẫn luôn không có hứng thú gì, nếu Mạn Mạn không lôi kéo nhóc, chắc nhóc sẽ không chơi một trò nào.

“Cám ơn, em không mệt, bảo bối con có mệt hay không?” Mạn Mạn hỏi nhóc con nãy giờ không nói một lời nào, một lần nữa cô cảm thán mình lại sinh một quái thai, nhìn những người bạn nhỏ ai cũng chơi thật phấn khích, chỉ có con trai cô lại không, ai thật là nhức đầu, con trai cô khi nào mới có bộ dáng giống trẻ con đây.

“Nếu mệt thì chúng ta về đi, về nhà con sẽ làm thịt kho tàu ẹ.” Khoái Khoái hơi hất mày, nếu không ngăn cô lại, nói không chừng cô còn dẫn nhóc đến mấy chỗ kì quái nữa. Những nơi đó đều là chỗ dành cho trẻ con, nhóc thì chẳng muốn chơi chút nào, nhóc đã là người lớn rồi, những thứ này, không hấp dẫn được nhóc đâu.

“A, thật hả con trai, con không gạt mẹ chứ?” Đã thật lâu không ăn thịt kho tàu rôi.

“Thật, chỉ cần mẹ lập tức về nhà, con sẽ làm ẹ.” Nhóc luôn có cách đối phó cô.

“Được, được, chúng ta về nhà, Phong, nhanh về nhà thôi.” Vừa nói cô vừa lôi kéo bọn họ chạy về hướng bãi đậu xe, thịt kho tàu, thịt kho tàu, trong mắt cô giờ đây đều là hình ảnh của thịt kho tàu.

Khoái Khoái cười nhìn bộ dạng gấp gáp của mẹ, mẹ nhóc vĩnh viễn đều đáng yêu như thế.

Tần Phong nhìn chằm chằm Mạn Mạn đang lôi kéo tay mình, đây là lần đầu Mạn Mạn chủ động kéo tay hắn, trái tim hắn nhảy loạn thình thịch, đầu hắn bây giờ chẳng suy nghĩ được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Mạn Mạn đang cầm tay mình, nhẹ nhàng nắm lại bàn tay nhỏ bé kia, sợ đánh thức hồi mộng đẹp khó có được này, bàn tay ấy thật mềm mại, lại nhỏ nhắn, hắn thật muốn vĩnh viễn được cô lôi kéo.

Mà hiện tại trong đầu Mạn Mạn là thịt kho tàu, vì thế cô mặc kệ mọi thứ xảy ra.

Trong đêm tối, một bóng đen đến gần bên giường Mạn Mạn, nhìn người đang ngủ say trên giường, dáng vẻ tựa như cô bé con kia, trong mắt hằn đều là tình yêu say đắm cùng đầy ngập nhu tình sắp bốc cháy, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường. Tay nhè nhẹ xoa xoa gương mặt trơn mềm kia, xẹt qua hàng lông mi dài đang khẽ vểnh lên, cánh mũi nho nhỏ, cuối cùng là cặp môi hồng đỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, nơi đó mềm mại làm hắn không có cách nào tự chế, rốt cuộc hắn không chịu nổi mà nhẹ nhàng hôn lên, nhưng chỉ khẽ chạm rồi nhanh chóng rời khỏi, hắn sợ hắn sẽ chịu không nổi vị ngọt ngào nơi đó mà tổn thương cô, hắn yêu cô, hắn không cần cô hận hắn. 08 Mỗi đêm hắn cũng chỉ tới nhìn cô một chút, chẳng qua là lúc này hắn không kiềm chế được tình yêu của mình, cũng chỉ có lúc này hắn mới tin tưởng cô hiện tại chân thật ở bên cạnh hắn. Hắn không biết vì sao mình có thể như vậy, nhưng hắn vẫn không khống chế được mình, mà đến gần cô, hắn bị điên rồi, vì cô mà điên cuồng, nhưng hắn vẫn không muốn rời xa cô, hắn cũng không bỏ được tình yêu mình, hắn biết mình đang càng vùi sầu trong đó, mặc dù chưa bao giờ có hồi báo, nhưng hắn cam tâm tình nguyện.

Hắn ngồi yên, vĩnh viễn cũng không muốn ngừng ngắm gương mặt này, chỉ thoáng nhìn cũng muốn ngắm cả đêm.

“Mẹ ngủ có ngon không?” Liếc nhìn mái tóc đuôi gà rối bời của Mạn Mạn, ánh mắt nhóc hữu ý nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế salon.

“Dạ, bảo bối ngủ có ngon không?” Thật ra thì cô còn muốn ngủ, ngày hôm qua chơi quá nhiều, quá mệt mỏi, cho nên vừa dính giường liền ngủ mất rồi.

“Dạ.” Khoái Khoái đáp một tiếng, chuẩn bị tiếp bữa ăn sáng.

“Chào buổi sáng, Phong, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Mạn Mạn ngồi vào ghế salon đối diện Tần Phong.

“Ừm, chào buổi sáng, hôm nay em còn muốn đi chơi không?” Thật ra thì hắn đã một đêm không ngủ, nhìn cô cả một đêm, nhưng hắn một chút cũng không mệt, ngược lại tinh thần rất tốt. Nhưng điều này hắn sẽ không nói cho cô nghe.

“Hôm nay không cần đi làm sao?” Mạn Mạn nghi ngờ hỏi. Nói xong, thật đáng yêu gãi gãi đầu. 30 Tần Phong đối với dáng vẻ buồn cười này của cô, trong lòng chính là không hiểu, tại sao vô luận cô gái nhỏ này làm điều gì hắn đều cảm thấy cô đáng yêu, cô có mị lực gì, sao có thể hấp dẫn hắn như vậy.

“Em không biết hôm nay là Chủ Nhật sao?.”

“A, ha ha, em quên.”

“Em thật là…”

“Em, em thế nào?” Mạn Mạn bất mãn cắt lời hắn.

“Không có gì, em thật đáng yêu.”

“A, hôm nay anh mới biết em rất đáng yêu sao, anh nên mang theo một cặp mắt kiếng đi, hơn nữa còn là kính lão.” Mạn Mạn tỏ dáng vẻ “đã biết tỏng rồi”.

“A, tại sao?” Thị lực hắn rất tốt mà.

“Bởi vì em đáng yêu như vậy, người lại ở bên cạnh nhiều ngày đến thế, vậy mà anh giờ mới biết em rất đáng yêu, vậy không phải anh nên đi đo mắt kiếng sao, hơn nữa còn là kính lão mới được.” Mạn Mạn tỏ dáng vẻ “bây giờ anh đã hiểu chưa”.

“Ha ha… Đúng, đúng, anh thật sự nên đi đo kính, hơn nữa còn là kính lão, như vậy mới có thể phát hiện có một cô gái rất đáng yêu ở bên cạnh mình.” Tần Phong rất phối hợp, biểu lộ vẻ mặt ảo não.

“Ha ha… Ha ha. Phong, anh thật thú vị, ha ha.” Mạn Mạn mang theo nụ cười xinh đẹp trên mặt.

Khóe mắt Tần Phong mang theo ánh nhìn cười vui nhìn cô, thật không ngờ rằng dù chỉ nhìn nụ cười của cô, hắn cũng đã thấy thỏa mãn, lúc nào thì yêu cầu của hắn thấp đến như vậy thế.

Mạn Mạn lần đầu tiên anh gặp em, cũng đã biết em là một cô gái đáng yêu, cũng vào lần đầu tiên gặp em, anh liền rơi vào sâu cạm bẫy màu hồng phần của em, hơn nữa ngày càng không có cách nào tự kềm chế. Nhưng, anh không dám nói cho em biết, anh sợ một khi em biết, em sẽ cách xa anh, mỗi ngày một xa.

“Mạn Mạn, em cũng nên mang mắt kính đi.” Tần Phong dáng vẻ rất tiếc hận.

“A, tại sao?” Mạn Mạn ngưng cười, không hiểu nhìn Tần Phong, cô tại sao phải mang mắt kiếng.

“Chúng ta sống chung với nhau lâu như vậy, anh còn tưởng em rất hiểu anh, nhưng bây giờ em mới phát hiện anh rất thú vị, em nói xem, em có nên đeo mắt kính hay không.” Tần Phong một tỏ dáng vẻ “bây giờ em mới biết sao”, giọng nói rất mập mờ, nhưng tinh thần “thép” Mạn Mạn vẫn chẳng biết gì.

“A “

“Ha ha ha ha đúng, đúng, em cũng nên mang mắt kính, vừa vặn thành một cặp đôi kính lão, ha ha ” câu nói vô tâm, người nghe hữu ý, Trái tim Tần Phong đập mạnh hơn một chút, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mạn Mạn, hắn phối hợp cười cười.

“Mạn Mạn, chú Tần, ăn điểm tâm thôi.” Khoái Khoái ở trong phòng ăn kêu một tiếng, nhóc vốn số khổ, nhà người ta đều là ba mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con, nhà nhóc thì ngược lại.

“A, có đồ ăn rồi, Phong nhanh đi ăn đi.” Mạn Mạn hào hứng lôi kéo Phong đi vào phòng ăn.

“Bảo bối, tài nấu ăn của con ngày một cao nha.” Mạn Mạn nếm thử một miếng bánh thịt xốp giòn, miệng đầy hương vị, xốp giòn mà không ngán, thật là quá ngon, tay nghề con trai nhà cô không thua kém gì so với đầu bếp chuyên nghiệp.

“Ừm, thật ngon, chỉ sợ đầu bếp khách sạn còn kém hơn, không trách được Mạn Mạn luôn đòi ăn món cháu làm, không chịu đến khách sạn ăn.” Nhóc nếu là con trai hắn thì thật tốt.

“Ha ha, thích ăn thì chú ăn nhiều chút đi, Mạn Mạn, ăn chút rau cải, đừng ăn hết bánh, ăn chén cháo này đi.” Khoái Khoái cầm chén cháo để trước mặt Mạn Mạn, còn gắp vào một chút rau cải.

Mạn Mạn nhìn món rau, lại nhớ đến tình cảnh hôm cô ép Thiên ăn hết món đó, Thiên, anh khỏe không. Rồi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cô không thể làm bọn họ lo lắng.

“Con trai… e…” Mạn Mạn đáng thương kêu.

“Không thương lượng.” Đầu nhóc cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục ăn món trong chén mình.

Thấy con trai không chút động tĩnh, cô đành ngoan ngoãn ăn món rau. A, thật là khó ăn, oa oa, là ai phát minh những món này, lại còn nói món này rất có dinh dưỡng, làm hại cô bị con trai ép ăn.

Tần Phong chỉ là cười nhìn dáng vẻ khó chịu của Mạn Mạn, hiện tại hắn đã quá quen cảnh tượng mẹ con họ ở chung với nhau này, nhớ lúc đầu hắn còn bị cảnh này làm cho kinh hãi, nhưng cũng chỉ có Khoái Khoái mới có thể làm cho Mạn Mạn ngoan ngoan ngoãn ngoãn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.