Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 29



Chương 29: Cô ấy là vợ của tôi

(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)

“Đừng chạy! Bắt lấy cô ta.

Tiếng bước chân ở phía sau cảng ngày càng gần, kèm theo giọng
nói thô kệch, Kiểu Bích Ngọc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô chạy
về phía thang máy, kính hoàng chạy trốn.

*Á, buông ra…”

Cô vội vàng không ngừng ẩn thang máy, cửa thang máy vừa mở
ra, cô đã muốn xông vào, nhưng không ngờ tới, ở một bên cầu thang

khác, một người đàn ông ao lớn về mặt dữ tợn xông tới, chế trụ cô.

Người đàn ông kia ghìm chặt cổ cô một cách thô bạo, lạnh lùng
“cảnh cáo: “Cô cũng vừa nghe thấy rồi đấy, là Quách Cao Minh dặn bỏ
đứa bé này đi, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không
.đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Kiểu Bích Ngọc nghe anh ta nói tới tên Quách Cao Minh, đôi mắt
đỏ bừng, phản bác lại: “Không! Đây là con của tôi, tôi không muốn
phá thai!”

“Anh Quách của chúng tôi nói rổi, cô không có tư cách mang thai
con của anh ấy!”

Người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng chạy tới, trên gương
mặt tràn ngập về xao động, kêu to với hai người đàn ông khác:
“Nhanh ra tay đi!”

“Đừng mà.” Cô sợ tới mức nước mắt suýt nữa chảy ra hết.

“Buông ra, tôi không muốn phá thai..” Cô sợ tới mức cơ thể run

tẩy, không ngừng vùng vẫy vặn vẹo, hoảng sợ kêu to: “Cứu tôi, cứu

tôi, tôi không muốn, buông ra.
“Âm thanh gì thế?”

Lúc này là thời gian giao ban ở bệnh viện, trong hành lang khu
nội trú có vẻ lạnh léo, hai y tả đúng lúc đi ngang qua, bọn họ mê man
nhìn bổn phía

“Các anh đang làm gì thể?”

` tá đi về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ba người đàn ông đang.
lén lút làm gì đó ở bậc thang.

“Thanh lý một ít rác ở đây mà thôi… Sau đó chỉ nghe rầm một
tiểng, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng đã đậy một cái nắp to
lên,

Y tá cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ba người đàn ông ở phía đổi diện
đã đẩy cái thùng to màu trắng đi vào thang máy rồi.

“Hình như tôi chưa từng thấy mấy bác sĩ này, bọn họ ở khoa nào
thế”

“Đừng để ý nữa, bệnh viện của chúng ta rộng như vậy, thường
xuyên có bắc sĩ thực tập tới đây…”
chậm rãi đóng lại, sau khi nói xong, cô ta không nghĩ nhiều nữa.

Một ý tá khác nhìn cửa thang máy,

thang máy khép lại, nhanh chóng xuống bãi đỗ xe dưới lòng

Kiểu Bích Ngọc bị ném vào trong một chiếc thùng to dơ bẩn, trên
định đầu bị cái nắp đè chất, cô khó nhọc thở ra một hơi, hô hấp khó
khăn, đại não thiếu dưỡng khí, thần chỉ bắt đầu mê man.

Vì sao Quách Cao Minh tàn nhẫn như vậy.
‘Vì sao không chịu nghe cỗ giải thích.

Cảm xúc tỉnh thần sa sút tuyệt vọng, đầu càng ngày càng mơ hồ,
trước khi cô hôn mê, mơ hồ nghe thấy được một câu nói rất tàn nhẫn:
(Tiển đã gửi tới rồi, mau chóng xử lý cô ta.]

“Chuyện tôi bảo cậu xử lý làm tới đâu rồi?“

‘Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, giọng nói của Quách Cao.

Minh lạnh lùng nói lên tâm trạng của anh hiện giờ rất khó chịu.

Lục Khánh Nam ở trong phòng mới cúp điện thoại, ngẩng đầu
nhìn về phia anh, toàn thân Quách Cao Minh tỏa ra hơi thở “người
nào tới gần người đó sẽ chết”, chẳng trách lúc trước anh ở bệnh viện.
sẽ tức giận như thể, hóa ra là vì đoạn video này.

“Đã xóa hết những video liên quan trên mạng, mỗi một trang web:
đều nhận được thông báo và cũng phái người theo dõi, cấm người sử.
“dụng đăng những video như vậy lên…”

Lục Khánh Nam nồi chí tiết xong, lại tủy ý hỏi một câu: “Đúng rồi,
bây giờ Kiểu Bích Ngọc thể nào?”

Quách Cao Minh nghe anh ta nhắc tới tên Kiểu Bích Ngọc, sắc
mặt lập tức càng khó coi hơn..

Lục Khánh Nam ngượng ngùng cúi đầu không dám kích thích anh.
nữa, trượt vài cái trên màn hình di động, mở ra một video clip anh ta
lưu trong máy.

Lá gan của Kiểu Bích Ngọc đúng là lớn, vậy mà dám vươn người
nhây vào trong hồ cứu Doãn Thành Trung, nhưng Lục Khánh Nam
nhìn Kiểu Bích Ngọc toàn thân ướt đấm trong video clip, nhỏ giọng.
lẩm bẩm một câu: “Bình thường không nhìn ra, dáng người của cô ấy
nồng bỏng như vậy, chẳng trách video clip này hot như thể…”

‘Quách Cao Minh nghe anh ta nói thẩm, lập tức giận tái mặt, cho

canh ta một ánh mắt cảnh cáo.

Lục Khánh Nam rụt cổ lại, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn
hình, sợ chết nên lập tức xóa video đi.

Anh ta vội vàng chuyển để tài: “Cao Minh, hình như mỗi lần Kiểu
Bích Ngọc gặp chuyện không may, anh đều nhận được một tin nhắn

nặc danh, có điều tra người gửi tin hay không,

Hiểm khí Lục Khánh Nam hỏi một vấn để đứng đẳn, nhưng Quách
Cao Minh ở phía đối diện lại có biểu cảm không yên lòng, giống như.
đang nghĩ tới chuyện gì đó.

Lục Khánh Nam vụng trộm đánh giá anh, trong lòng võ cùng tò

mò, Quách Cao Minh đang nghĩ gì thế?

Bỗng nhiên Quách Cao Minh đứng dậy, vẻ mặt anh hơi bực bội,
nhanh chóng lạnh lùng nói: “Tin nhắn nặc danh giao cho người của.
bộ phận IT điều tra đi, ngày mai phải có tin tức.”

Nói xong, vẻ mặt Quách Cao Minh kìm nén cảm xúc phức tạp, đi
thẳng về phía cửa.

Lục Khánh Nam thấy anh rời đi, vội vàng kêu lên một câu: “Anh.
thật sự định không để ý tới Kiểu Bích Ngọc, tự mình về thành phố
Bắc An sao?”

Từ xưa tới nay Quách Cao Minh không có kiên nhẫn với phụ nữ,
xây ra loại chuyện như vậy, anh thật sự sẽ mặc kệ Kiểu Bích Ngọc,
nhưng mà…

Lục Khánh Nam cảm thấy mình và Kiểu Bích Ngọc ở chung mất:
ngày, coi như là có chút tỉnh hữu nghị, cho nên anh ta lẩm bẩm: “Kiều
Bịch Ngọc ngâm mình trong hồ giữa mùa đông giá rét, hiện giờ cơ
thể chắc chắn rất suy yếu…” Thật sự cứ mặc kệ cô như vậy sa?

Bỗng nhiên bước chân của Quách Cao Minh đừng lại

Không hiểu sao, trong đầu anh xuất hiện vẻ mặt mê mang sợ hãi
của Kiểu Bích Ngọc lúc bị anh mắng ở trong bệnh viện, biểu cảm của
Quách Cao Minh càng thêm bực bội hơn.

Đúng lúc này, cửa ở phía trước bị người ta đẩy mạnh ra: “Bây giờ

Kiểu Bích Ngọc đang ở đâu/

Doãn Thành Trung vội vàng hét to, anh ta đột nhiên xuất hiện,
khiến đám Lục Khánh Nam đều cảm thấy rất bất ngờ,

Lục Khánh Nam nhớ lại đoạn video clip lúc trước, sau khi Doãn
Thành Trung được cứu lên bờ, đột nhiên thổ lộ cấu xin Kiểu Bích
Ngọc tha thứ, đây là Doãn Thành Trung đang quan tâm vợ cũ của anh.

ta sao?

Quách Cao Minh nhìn Doãn Thành Trung ở trước mặt, vẻ mặt âm
u hơn.

Không cần Quách Cao Minh mở miệng, bảo vệ ở ngoài cửa nhanh

chóng chạy vào, hai tên vệ sĩ chế trụ Doãn Thành Trung ở hai bên.

“Đưa ra ngoài đi!” Quách Cao Minh không kiên nhẫn dặn dò một
câu,

Bình thường Doãn Thành Trung có chút kiêng ky người anh họ
này, nhưng bây giờ anh ta mặc kệ, anh ta liều mạng vùng vẫy, chửi
ẩm lên với Quách Cao Minh: “Bây giờ Kiểu Bích Ngọc đang ở chỗ.

nào?”

“Quách Cao Minh, tôi thừa nhận là
anh ngủ với cô ấy, cô ấy mang thai ngoài ý muốn, Kiểu Bích Ngọc

ó lỗi với cỗ ấy, nhưng mà.

cũng không nguyện ý mang thai đứa bé này, anh thì sao, anh ÿ vào.
thế lực của nhà họ Quách ép cô ấy đăng ký kết hôn với anh, cho đến
bây giờ anh đều chưa từng tôn trọng ÿ nguyện của cô ấy, anh cũng
không mạnh hơn tôi điểm nào đâu…”

‘Vẻ mặt Lục Khánh Nam khiếp sợ, vậy mà Doãn Thành Trung này:
dám mắng Quách Cao Minh, anh ta nghiêng đầu nhìn Quách Cao.
Minh, quả nhiên là thấy anh đang kìm nén lửa giận, có thể bùng nổ
bất cứ lúc nào.

Anh ta lập tức thúc giục vệ sĩ một câu: “Đuổi ra ngoài!” Tránh để’
tại họa ập tới

‘Doän Thành Trung không chống lại được hai vệ sĩ eao lớn kia, tức
giận tới mức gương mặt xanh mét, anh ta lo lắng vội vàng lặp lại:
“Quách Cao Minh, anh nói đi anh bắt Bích Ngọc đi đâu rồi?”

“Quách Cao Minh, hiện giờ cơ thể cô ấy yếu như vậy, vậy mà anh
bảo người ta phá thai cho cô ấy, từ đầu tới cuối anh chỉ coi cô ấy là

công cụ sinh con mà thôi.

‘Quách Cao Minh không nén nổi tức giận được nữa, lập tức bùng

nổ, vẻ mặt anh âm trầm khó coi

Bỗng nhiên anh vươn tay phải ra, nắm lấy con dao gọt trái cây
trên bàn, không nói hai lời, ném thẳng về phía Doãn Thành Trung.

“hình thịch!

Dao gọt trái cây lướt qua đỉnh đầu của Doãn Thành Trung, chém

một lọn tóc của anh ta, bay thẳng ra ngoài, đâm mạnh lên trên tấm
ván cửa, con dao lóe lên sắc bền.

Doãn Thành Trung như bị con dao gọt trái cây đột nhiên bay tới
dọa sợ, anh ta hoảng sợ ngậm miệng lại, mồ hôi lạnh từ thái dương
trượt xuống

“Tôi đối với cô ấy thế nào, cậu không có quyền hỏi tới!”

Giọng nói của Quách Cao Minh trầm thấp, lạnh lùng âm trầm, gẵn
từng tiếng truyền từ kế răng ra, mà trong đáy mắt anh kìm nén cảm

xúc kịch liệt, giống như là… Ghen

Ngay cả Lục Khánh Nam cũng hơi hoảng sợ, anh ta quen Quách
Cao Minh nhiều năm như vậy, thực sự chưa từng thấy bộ dạng này
của anh.

Cho đến bây giờ anh đều cỏ bộ dạng thờ ơ, mà hiện giờ nhìn
giống như đang… Ghen tị, ghen sao? Hoặc giống như rất để ý chuyện
‘gì đó bị xúc động, cảm xúc trở nên rối loạn.

‘Quách Cao Minh cũng sẽ ghen sao?

Doãn Thành Trung nói, Quách Cao Minh muốn phá đứa bé trong
bụng Kiểu Bích Ngọc sao?

Lục Khánh Nam cảm thấy chuyện đó không có khả năng, cùng

lầm là nói linh tỉnh thôi.

Lục Khánh Nam là người ngoài cuộc, trái lại hoàn hồn trước tiên,
anh ta suy nghĩ sâu xa nhìn về phía Doãn Thành Trung, truy hỏi:
“Không phải là Kiểu Bích Ngọc đang ở trong bệnh viện sao?” Vì sao
anh ta luôn hỏi Kiều Bích Ngọc đang ở đâu?

“Bệnh viện sao?” Doãn Thành Trung cười mia, mang theo châm
chọc,

“Quách Cao Minh, y tá của bệnh viện nói, lúc giữa trưa anh đi
“qua tìm Kiểu Bích Ngọc, khi đó cô ấy mới tỉnh lại, anh đã châm chọc.
khiêu khích mắng cô ấy một trận, còn bảo người ta làm phẫu thuật
phá thai cho cô ấy, cô ấy bị anh sẵng giọng khiển trách đều sợ tới
mức sắp khóc, anh là vì cô ấy nhảy xuống hổ cứu tôi, cho nên đối xử

với cô ẩy như thể…”

“Anh nói cô ấy không có tư cách mang thai con của anh, được.
thôi, bỏ đứa bé này đi, hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa. Bây
giờ nói cho tôi biết, rốt cuộc là Kiểu Bích Ngọc bị anh bắt đi đâu rồi?”

Lúc trước Quách Cao Minh còn vô củng tức giận, nhưng nghe
anh ta nói thể, biểu cảm lập tức ngẩn ra.

Anh lập tức cắm lấy di động gọi điện thoại cho bệnh viện, sắc
mặt anh dần trở nên âm trầm không dám tin: “Cô ấy không ở trong

bệnh viện sao?“

“Quách Cao Minh, anh giả bộ làm gì? Một tiếng trước tôi điều tra
bên bệnh viện, anh rời đi không lâu, thì có ba người đàn ông lạ mặt đi
vào cưỡng ép bắt Kiểu Bích Ngọc đi, trừ anh ra còn có ai dám quang
mình chính đại làm như vậy!” Doãn Thành Trung tức giận mắng to với

anh,

Quách Cao Minh đúng là đủ tàn nhẫn, anh mới về nước chỉ có
hơn một tháng, đã chỉnh đốn lại hết cả tập đoàn, cho dù mấy người
trong tập đoàn rất bất mãn với anh, cũng đều giận mà không dám nói

Quách Cao Mình không để ý tới anh ta nữa, liếc mắt nhìn Lục
Khánh Nam ở phía sau, hai người lập tức rồi khỏi căn phòng.

Quách Cao Minh vừa đi, vừa bực bội dặn dò vệ sĩ bên cạnh mình:
“Phái người tới khu nghĩa trang tìm kiếm, nhìn xem có thấy tung tích
của mợ chủ hay không, có biến lập tức thông báo cho tôi…”

Sắc mặt Lục Khánh Nam cũng khẩn trương hơn, sóng vai với anh
.đi vào thang máy: “Cao Minh, người nào lớn mật như vậy ngang nhiên
bắt cóc Kiểu Bích Ngọc, nếu là người trong giới kinh doanh thì càng

không dám động vào cô ấy,

Dù sao Kiểu Bích Ngọc là cháu dầu của nhà họ Quách, động vào.
cô ấy chẳng khác nào muốn chết

Doãn Thành Trung thấy vẻ mặt bọn họ sốt ruột như vậy, cũng lập,
tức xông vào thang máy: “Anh, anh thật sự không phái người bắt cô

ấy sao?” Vẻ mặt anh ta hung dữ trừng Quách Cao Minh
Nếu không phải là Quách Cao Minh, vậy thì là ai?

Quách Cao Minh không nhìn thẳng anh ta, tiếp tục ra lệnh với di
động: “Phái người liên lạc với người đứng đầu xã hội đen ở đây, n
tôi muốn tìm người…” Nếu loại chuyện này không phải do giới kinh
doanh làm, như vậy chỉ có thể là người khác.

Vệ sĩ ở dầu bên kia di động cũng cảm nhận được giọng điệu vội
vàng xao động của cậu chủ nhà bọn họ, không dám chậm trễ một
phút nào, vội vàng nói dạ ổi phái người đi làm

Thang máy đi xuống tầng một, đám Quách Cao Minh bước nhanh.
ra khỏi đại sảnh, bên ngoài đã có xe đợi: “Đến nhà họ Kiều!” Anh lạnh
giọng thú giục.

Mà nơi này là thành phố Hải Châu, thế lực lớn nhất ở thành phố
Hải Châu là nhà họ Kiểu.

Xe nhanh chóng lái về phía nhà họ Kiều, mà khiến đám Quách
Cao Minh bất ngờ chính là, bên ngoài nhà họ Kiểu có rất nhiều phóng
viên.

Kiểu Văn Vũ bị phỏng viên truy hỏi, ông ta giống như rất bực bội,
khiển trách: “Kiểu Bích Ngọc không phải là con gái của tôi! Cô ta làm
“chuyện gì mất mặt chẳng liên quan tối tôi…”

“Cô ấy là vợ của tôi!”

Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm nhanh chóng xuống xe, giọng
nói lạnh lùng khiển đám phóng viên ở phía trước vội quay đầu lại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.