Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 30



Chương 30: Kiều Bích Ngọc sẽ phải chết không thể nghi ngờ

(xin hãy chia sẻ để nhóm có động lực post truyện)

Bên ngoài cửa nhà họ Kiểu chật ních phóng viễn, cảm xúc của
bọn họ đều vô cùng kích động, vươn microphone về phía Kiểu Văn Vũ

truy hỏi:

“Ông Kiều, theo hiểu biết nữ anh hùng trong video clip đang nổi

trên mạng chính là con gái ruột của ông Kiểu Bích Ngọc”

“Người mà cô Kiểu nhảy xuống hồ cứu lần này là chồng cũ của
c6 ấy Doãn Thành Trung, có phải là vì lúc trước cô Kiểu bị vút bỏ, bây
giờ vì lấy lại trái im của người đàn ông, cho nên ngay cả mạng cũng
không cần hay không?”

“Ông Kiểu! Ông Kiểu, tôi mới nhận được tin từ bệnh viện, con gái
của ông Kiểu Bích Ngọc đột nhiên mất tích, đối với chuyện này ông.
có ý kiến gì không…”

Những người này đều mở miệng hỏi liên tục, khiển Kiểu Văn Vũ
tất bực bội, vẻ mặt ông ta âm trắm, cười lạnh lùng với mïerophone

nhấn mạnh: “Kiều Bích Ngọc không phải là con gái của tôi!”
*Cô ấy là vợ của tôi!”

Quách Cao Minh nhanh chóng rời khỏi xe ô tô, giọng nói của anh.

trầm thấp khiến đám phóng viên vội vàng quay đầu lại

Quách Cao Minh tiến lên phía trước, đứng dưới những ánh đèn
(lash này, đối diện với một đám ống kính, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn
một vòng

Sau đó Lục Khánh Nam cũng ra khởi xe, anh ta vô cùng kính

ngạc, Quách Cao Minh luôn làm việc rất khiêm tốn, bình thường anh.
rất khinh thường đối với phỏng vấn của truyển thông, hiện gi lại
đứng trước màn hình, có một chút khí thế kiêu căng khinh người.

Đám phóng viên nhìn Quách Cao Minh đột nhiên xuất hiện, biểu
ảm đều hơi mê man, bọn họ đều không biết anh, nhưng khí chất
này, chắc chấn là con nhà giàu có,

Một phóng viên trong đó dời microphone, có chút khiếp sợ hỏi
một câu: “Xin hỏi anh này, anh nói anh là chồng hiện tại của cô Kiều

sao? Như vậy chuyện cô Kiều liều mình cứu chồng cũ, anh có ý kiến
gì với chuyện cô ấy liều mạng nhây xuống hổ hay không?”

Vẻ mặt Quách Cao Minh lạnh lùng không trả lời cô ta, nhưng
vươn cánh tay dài ra, đoạt lấy microphone.

Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chẩm ống kinh, đôi mắt tr
ngập tàn nhẫn, giếng như đã thú bị rêu chọc, tràn đầy giết chóc cầu

kinh, khí thể này khiến đám phóng viên vô cùng sợ hãi lùi về sau một
bước theo bản năng.

Anh nằm chặt lấy microphone, hé đôi môi mỏng, cảnh cáo một
câu: “Mặc kệ là ai ép cô ấy rời đi, trong vòng hai tiếng phải trả cô ấy

hoàn hảo không bị thương tổn gì vết Nếu không tôi sẽ khiến các

người đều chôn cùng…”
Một câu, khiển mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Phỏng vấn lần này phần lớn là trực tiếp, câu nói cảnh cáo của
anh gần như lan truyền ra ngoài trong cùng một thời gian, vang vọng
ở mỗi ngóc ngách…

“Cô Kiểu thật sự bị người ta bắt cóc rồi sao?” Có người kích động
kêu lên,

‘Nhưng phóng viên ở đây cũng rất mơ hổ, khi người có tiền bị bắt
cóc, bình thường người ta sẽ không dám nổi thẳng trước ống kính
như vậy, chẳng lẽ anh không sợ chọc giận đối phương giết con tin

sao, thậm chí là có một số người còn không dám báo cảnh sắt.

“Có một sổ người chẩn chữ hỏi một câu: “Anh này, xin hỏi anh là ai

thế?”

Doãn Thành Trung võ cùng tức giận, anh ta xông lên trước kéo
lấy Quách Cao Minh nói: “Có phải là anh bị điên rồi không?”

“Trước khi điều tra rõ là ai bắt cô ấy đi, chúng ta không thể hung
hãn như vậy được, nếu không sẽ hại chết cô ấy đấy!”

Quách Cao Minh rất ghét người khác dựa sát vào người mình, vì
thế anh đẩy anh ta ra.

Lục Khánh Nam thấy Quách Cao Minh muốn ra tay, lập tức chạy
tới ngăn giữa hai bọn họ, lộ ra vẻ hòa nhã trước ống kính.

“Đổi với chuyện Kiểu Bích Ngọc bị bắt đi, tôi muổn nói rõ ở đây
một lượt” Lục Khánh Nam thường xuyên được lên tạp chí, cho nên
canh ta rất giỏi xã giao.

Anh ta ôn hòa mở miệng: “Cho dù là các anh xuất phát từ mục
đích gì, hay là bị người ta lợi dụng, tốt nhất là đừng đụng vào cô ấy,
Kiểu Bích Ngọc là cháu dâu của nhà họ Quách, hãy đưa cô ấy trở về,
chúng tôi sẽ suy xét tới việc không truy cứu, nếu không…” Nói đến
cuối cùng, anh ta không nói thêm gì nữa.

Bất kỳ kẻ nào đều biết, hậu quả đối nghịch với nhà họ Quách sẽ là gì

Vẻ mặt đám phóng viên ở trước mắt hoảng sợ và không dám tín,
đương nhiên là bọn họ nhận ra Lục Khánh Nam, nhưng mà người bên
canh anh tạ

Anh là chảu nội của nhà họ Quách mới về nước, Quách Cao Minh.

Đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy tới báo cáo với anh: “Cậu
‘chủ, bên khu nghĩa trang không thấy mợ chủ”

Quách Cao Minh giống như đã không còn kiên nhẫn, anh đi về.
phía bên trải, đám phóng viên giống như nghĩ lại mà sợ vội vàng
nhường đường cho anh.

‘Vẻ mặt anh âm trầm khó coi, mà đám phóng viên ở trước mặt đều
đđã im lặng lại, không ai dám nói lung tung, nhìn thẳng gương mặt

lạnh lùng của anh, không hiểu sao bọn họ khẩn trương hơn.

Quách Cao Minh tới gần Kiểu Văn Vũ, ánh mắt nhìn chằm chằm.
người đàn ông trung niên này.

Kiều Văn Vũ bị anh nhìn chằm chằm, tuy người đàn ông này thấp
hơn ông ta một thế hệ, nhưng không hiểu sao ông ta lại hơi sợ hãi.

Kiều Văn Vũ không rõ vì sao con gái tính cách quật cường của
mình lại trêu chọc tới anh, cho dù là cô mang thai, cho dù biết cô là
cô chủ của nhà họ Kiểu, nhưng với tính cách của Quách Cao Minh
không có khả năng sẽ cưới cô,

“Phái người của ông ra ngoài tìm!”

Quách Cao Minh nhìn Kiểu Văn Vũ ở trước mặt, đôi mắt anh lạnh
lùng, không có một chút kính trọng, gần như là dùng giọng điệu ra
lệnh.

“Phái người của ông ra ngoài tìm, nếu không tìm thấy, như vậy
chúng ta không còn là thông gia nữa rồi!” Câu nói cuối cùng của

Quách Cao Minh, rõ rằng là đang cảnh cáo.

Nếu nhà họ Quách và nhà họ Kiểu không thể thành thông gia,
như vậy chỉ có thể là kẻ địch, chỉ có kẻ ngốc mới dám đổi đầu với nhà
họ Quách.

Nơi này là thành phố Hải Châu, nhà họ Kiểu quen biết ở đây rất
tông, vị trí càng quen thuộc hơn, Quách Cao Minh yêu cầu Kiều Văn
Vũ cung cấp trợ giúp, nếu ông ta không giúp, như vậy sẽ đối nghịch.
với anh,

Vẻ mặt Kiểu Văn Vũ âm u, ông ta không có cơ hội từ chối, thủ

đoạn của người đàn ông này rất tàn nhẫn y như lời đồn, không cho.
đối phương tìm được đường sống.

“Cậu chủ Quách, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì

vào trong nhà rồi nói.

là cụ Kiểu đi ra, trên gương mặt là nụ cười lấy
lòng

Quách Cao Minh nhìn thoáng qua bà cụ trước mắt này, đừng nói
là một bà cụ xa lạ, cho dù là ông nội ruột của anh, anh đều chẳng.

muốn cho sắc mặt tốt.

Nhưng khi tắm mắt của anh đảo qua phòng khách của nhà họ
Kiều, Quách Cao Minh chủ ý tới Diệp Tuyết và Diệp Vân đều đang ở
trong phòng, vẻ mặt Diệp Tuyết hoảng sợ, tay cầm di động của cõ ta
luôn run tẩy, giống như đang sợ chuyện gì đó.

Quách Cao Minh nhìn hai người trong phòng khách, biểu cảm có
vẻ đăm chiêu, sau đó anh nói với vệ sĩ bên cạnh một câu: “Nối với bộ
phận IT, hôm nay tôi nhận được một tin nhắn do số lạ gửi tối…”

Anh vừa mới nói xong, bộp một tiếng, Diệp Tuyết giống như chột
dạ chịu hoảng sợ gì đó, di động trong tay cô ta rơi xuống sàn nhà.

Quách Cao Minh quay đầu, đối mắt tàn nhẫn lạnh lẽo nhìn thẳng
vào cô ta, đôi mắt sắc bén đó khiển chân Diệp Tuyết mềm nhữn…

“Anh Quách, có tin tức rồi!”

Vẻ mặt hai vệ sĩ kích động chạy tới, nói nhỏ bên tai Quách Cao.
nh, biểu cảm của Quách Cao Minh hơi hoảng sợ, không để ý tới

Diệp Tuyết nữa, lập tức rời khỏi nơi này.

Diệp Tuyết thấy đám Quách Cao Minh vội vàng rời khỏi nơi nà
sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng xanh, kéo lấy cánh tay Diệp Vân
©ầu cứu: “Làm sao bây gi, chị, chị nói xem nên làm sao bây giờ, nếu

canh ta biết, em, em sẽ chết mất…

Diệp Vân không để ÿ tới cô ta, lúc này ngay cả cô ta cũng có sắc
mặt rất khó coi, trái tim đập nhanh hơn.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Quách Cao Minh, người đàn

ông như vậy… Đúng là không nên trêu chọc.
“Thành Trung!“

Diệp Tuyết thấy bóng dáng Doãn Thành Trung ở phía trước, vội
vàng kêu to với anh ta, vì cô ta quá khẩn trương, cho nên giọng nói
cũng lanh lảnh khủng hoảng.

Doãn Thành Trung quay đầu nhìn thoáng qua cô ta: “Kiểu Bích
Ngọc đã xây ra chuyện, lúc trước cô ấy nhây xuống hổ cứu anh… Anh
không thể để cô ấy có chuyện được…” Anh ta chẩn chừ một lát, lập

tức xoay người đuổi theo đám Quách Cao Minh.

“Thành Trung, anh đừng đi mà!” Diệp Tuyết gần như tuyệt vọng
kêu to.

“Diệp Tuyết, đầu óc em có bệnh à, không thể để Doãn Thành
Trung biết việc này được!” Diệp Vân kéo cô ta đi vào trong phòng,
mắng to với cô ta

“Nhưng mà chị, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ…” Diệp.
Tuyết nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Quách Cao Minh, trong lòng cô ta
tràn ngập hoàng hốt

Diệp Vân tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình mỡ miệng: “Gọi điện thoại
cho những người đó, bảo bọn họ giết chết cô ta luôn!”

“Cải gi!

“Trực tiếp giết chết Kiểu Bích Ngọc, nếu không, một khi điều tra
tới chỗ chúng ta, ai cũng không trốn thoát được đâu!” Diệp Vân oán

trách cô ta một câu.

Quách Cao Minh không phải là người đàn ông bình thường, phụ
nữ vốn dĩ không tới gần được, cũng không thể quyển rũ được, nhỡ
đâu anh biết…

Diệp Tuyết chột dạ bất an, run rẩy gọi cho một số.

Bên kia vừa nghe máy, cô ta còn chưa mở miệng, đổi phương đã
tức giận tới mức không kim nén nổi mắng to: “Diệp Tuyết, cô muốn
hại mấy anh em chúng tôi đúng không, con đàn bà thổi này, xem tôi
giết chết cô thể nào ”

Diệp Tuyết bị anh ta quát như vậy, càng thêm bất an hơn, cô ta
vội vàng mở miệng: “Lý Hưng, tôi đã gửi tiền vào trong tài khoản của

anh rồi”

“Tôi nhổ vào! Tiền sao, Diệp Tuyết con mẹ nó là gái điếm, cô

còn dám nhắc tới tiền với tôi, nếu biết chuyện này từ sớm, cô cho tôi
mấy chục tỷ tôi cũng không làm loại chuyện ngu ngốc này!”

Người đàn ông ở bên kia di động nổi giận đùng đùng mắng: “Sao
lúc trước cô không nói với tôi Kiểu Bích Ngọc là cháu dâu của nhà họ

Quách! Cô có biết Quách Cao Minh rất nổi tiếng hay không, lão đại
của chúng tôi hợp tắc với anh ta cũng phải nở nụ cười nịnh nọt, bây

“Hiện giờ ba anh em chúng tôi đã động vào vợ của anh ta, đừng
nói là bên nhà họ Quách, cho dù là lão đại của tôi biết rõ, anh em
chúng tôi cũng không thể sống được!”

Diệp Tuyết nghe đến đó, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy,
cánh môi run run hỏi một câu: “Vậy làm sao bây giờ? Lý Hưng, tôi sẽ
‘cho anh thêm tiền, anh giết chết Kiểu Bích Ngọc đi, tôi sẽ cho anh ra nước ngoài

“Diệp Tuyết, có phải là đầu óc cô có bệnh hay không? Cô muốn
tôi giết chết cô ta…” Người đàn ông ở bên kia điện thoại chửi rủa một
câu: “Vừa rối Quách Cao Minh nói trước ống kính chúng tôi đều thấy
.được, Kiểu Bích Ngọc còn sống, chúng tôi mới còn mạng!”

“Tôi đã bảo đàn em gửi địa chỉ tới bệnh viện, gián tiếp thông báo.
cho Quách Cao Minh đến đón người. Diệp Tuyết, tôi nể mặt cô từng
ngủ với tôi vài lần, tôi nói thẳng cho cô biết, hiện giờ tôi hy vọng
người không sao, ít nhất tôi chạy trốn ra nước ngoài, đồi này sẽ
không mất mạng…“

Lý Hưng nói được một nửa, bỗng nhiên cửa bị người ta phá ra.

Một đàn em của anh ta xông vào, vẻ mặt kích động nói: “Lão đại,
người, người chạy mất rồi…”

“Cải gì?”
Lý Hưng hoảng sợ trợn to mắt: “Người nào chạy rồi?”

“Là, là Kiểu Bích Ngọc kia, cô ta không ở trong nhà hoang, cô ta
nhân cơ hội chạy, chạy mất rồi..” Người đàn ông ở trước mắt mở
miệng đều đã nói năng lộn xộn.

“Nhanh đi tìm người trở về, Quách Cao Minh sẽ lập tức tới đây

đón người! Lý Hưng lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh ta
khẩn trương tới thế.

“Chúng tôi đã đi tìm, chỉ biết là cô ta chạy tới thôn ở phía tây,

mấy ngày trước bên đó mưa to đất đá trôi xuống rất nghiêm trọng, có.
khả năng gặp phải núi lở..” Bị chôn sống bất cứ lúc nào.

‘Cơ thể Kiểu Bích Ngọc suy yếu, nếu gặp phải núi lở, như vậy… Sẽ
phải chết không thể nghĩ ngờ.

Lý Hưng kinh ngạc một phút, lập tức gọi điện thoại đặt vé máy
bay ra nước ngoài: “Nhanh, nhanh thu đọn đồ, thu dọn tất cả những

thứ đáng giá, chạy trổn.

Sau khi đám Quách Cao Minh nhận được địa chỉ fax tới
tức ngồi xe tới một vùng ngoại ô hẻo lánh ở thành phố Hải Châu.

Lúc bọn họ tới đây, đã người đi nhà trồng rồi.

“Mọi người chia ra tìm xung quanh…

Vẻ mặt Quách Cao Minh dữ tợn, bước nhanh vào trong nhà ngói
rách nát này, anh nhìn căn phòng khép kín, cửa sổ khóa chất.

Còn có, còn có góc tường mốc meo…

‘Sắc mặt anh lập tức thay đổi, bước nhanh vào bên trong, đôi mắt
nhìn chẩm chằm góc tường.

Một bãi máu đỏ sậm xen lẫn cát đá dơ bẩn, máu cọ ở khắp nơi,
vách tường, sản nhà, chiếc ghế gỗ cũ nát, toàn bộ thấy mà ghê
người…

(Cảm ơn các bạn đã ghé xem, nhóm sẽ cập nhật liên tục truyện mới nhất)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.