Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 4



Chương 4: Không được phép ly hôn

Kiều Bích Ngọc liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu

cô lập tức trống rỗng.
“Diệp Tuyết!”

Đôi mắt Kiểu Bích Ngọc trợn to, nhìn chẩm chẳm tình nhân của

chồng với vẻ không dám tin, vậy mà là người quen cũ

“Diệp Tuyết, là cô, hóa ra là cô quyến rũ chồng tôi…”

Giọng nói của Kiểu Bích Ngọc nghẹn ở yết hẩu, đau đớn tận
xương tùy khiển đôi mắt cô tràn ngập tơ máu.

‘Bốp.
Kiểu Bích Ngọc tát mạnh người phụ nữ trước mặt một cái

“Diệp Tuyết, đổ đê tiện này! Chị gái cô trèo lên giường của cha
tô, cô lại đến đây quyến rũ chồng tôi, hai chị em các người đều
không chết tử tế được đâu..” Ngực Kiểu Bích Ngọc lên xuống kịch
liệt, nhớ lại từng chuyện cũ mà mình oán hận.

‘rái tìm đập nhanh hơn.

Kiểu Bích Ngọc bị người ta đẩy mạnh một cái, đầu đập mạnh vào
vách tưởng.

“Kiều Bích Ngọc, cô dám tát cô ấy!”

Doãn Thành Trung thay áo ngủ xong, vội văng lao tới bảo vệ Diệp.
Tuyết.

Nước mắt trong vành mắt cô còn chưa lau đĩ, không có cách nào.
hình dung tâm trạng của mình lúc này,

Nhìn chồng mình che chở kẻ thù của mình, kẻ thứ ba này, người
phụ nữ đê tiện này hủy đi từng gia đình của cô.

“Xây ra chuyện gì thế?”

Ở cầu thang, vẻ mặt Quách Thanh Nga nghiêm trọng, nhanh
chóng đi đến.

“Rốt cuộc là đã xây ra chuyện gì thể..”
“Mẹ, đây là…“ Doãn Thành Trung ấp ủng mở miệng.

Từ trước tới nay Doãn Thành Trung luôn sợ Quách Thanh Nga ~
mẹ anh ta, lúc trước là Quách Thanh Nga bảo anh ta theo đuổi Kiểu.
Bích Ngọc, anh ta mới cưới Kiểu Bích Ngọc…

“Con, con muốn ly hôn…”

Kiểu Bích Ngọc chống tay lên vách tưởng, đứng dậy, nghẹn ngào.
nói, giọng điệu kiên quyết

“Bích Ngọc, chuyện ly hôn không thể nói lung tung được, người

một nhà có gì nên chậm rãi bàn bạc với nhau…“

(Quách Thanh Nga nhìn thoáng qua Diệp Tuyết, ra lệnh với qu

la: “Người phụ nữ này ở đâu ra đây, nhanh đuổi cô ta ra ngoài
“Mẹ, cô ấy là Diệp Tuyết..” Doãn Thành Trung vội vàng che chở
người phụ nữ kia ra sau lưng.
Mà lúc này, bỗng nhiên đứa bé ẩm ức khóc to
Nghe thấy tiếng đứa bé khóc, vẻ mặt Quách Thanh Nga cũng

kinh ngạc, Doãn Thành Trung lập tức ôm đứa bé ba tuổi ổi: “Mẹ, đây
là cháu gái ruột của mẹ.”

kiều Bích Ngọc nghe đến đó, mặt xám như tro tàn.

Quách Thanh Nga vẫn luôn nhắc bọn họ kết hôn ba năm, vì sao
Kiểu Bích Ngọc vẫn luôn không mang thai, bỗng nhiên xuất hiện cháu

‘gái đáng yêu, trong lòng bà ta tràn ngập vui mừng.

Diệp Tuyết đột nhiên quỳ trên đất, chảy nước mắt nói

‘Bác gái cháu biết bác không thích cháu, nhưng Thanh Tâm là cháu gái ruột

con bé mới bị Kiểu Bích Ngọc đẩy một cải, cái tay bị gãy rồi,

cháu cầu xin bác hãy đưa con bé tới bệnh viện, đứa bé vô tội, mọi
người muốn đánh muốn mắng cứ việc nhằm vào cháu, đừng thương.
tổn đứa bé của cháu…”

Đứa bé bị gãy xương rồi.

‘Doãn Thành Trung lập tức vén tay áo của bé gái kia lên, thấy tay

phải con gái là một vết bẩm tim, đứa bé còn không ngừng khóc lóc.

“Kiều Bích Ngọc cô điên rồi, vậy mà ra tay với con gái của tôi.”
lều Bích Ngọc tức tới mức vành mắt đỏ bừng: “Tôi chỉ đụng phải
‘con bé một chút, sao có thể gãy xương được!“

“Thành Trung, đưa con gái của chúng ta tới bệnh viện đi, nếu
không tay đứa bé sẽ hỏng mất..” Diệp Tuyết nằm lầy cánh tay anh ta,
ấm ức khóc to

Đôi mắt Doãn Thành Trung càng lúc càng hung ác nham hiểm
hơn: “Kiểu Bích Ngọc, nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất
định sẽ không tha cho cô đâu…”

Nhà họ Doãn loạn lên, Doãn Thành Trung và Diệp Tuyết ôm bé

gái kí i xe vội vàng lái tới bệnh viện, Quách Thanh Nga.

‘cũng vội vã theo sau.

chạy ra xe,

‘Rạng sáng ngày đông giá rét, gió đêm lạnh thấu xương.

Cơ thể gây yếu của Kiểu Bích Ngọc dựa vào vách tưởng, hãi tay
.êm đầu gổi, cô cổ nén không cho nước mắt chảy ra.

Kết hôn ba năm, cô đã làm sai chuyện gì, vì sao lại đổi xử với cô

như vậy.
“Ly hôn sao?”
“Mẹ đã nối rồi, không cho phép hãi đứa ly hôn!”

Lúc này, bên ngoài hành lang khoa nhí trong bệnh viện.

“Thành Trung, con thích nuôi phụ nữ sinh con ở ngoài, mẹ đều.
có thể không quan tâm, nhưng chuyện ly hôn mẹ tuyệt đổi không

.đồng ý! Mẹ chỉ muốn tốt cho con…

Doãn Thành Trung không có cơ hội phản bắc, mà vẻ mặt Quách

Thanh Nga lại nghiêm túc hơn, lạnh lùng dặn dò: “Tháng sau nhà họ.
Quách sẽ tổ chức một bữa tiệc rất long trọng, trong bữa tiệc đó, con
nhớ dẫn theo Kiểu Bích Ngọc cùng tham dự, đừng làm mất mặt trước.
mặt ông ngoại con, nhớ kỹ anh họ của con mới từ nước Mĩ trở về,

trăm ngàn lần đừng đắc tội cậu ta”

Anh họ…

Doãn Thành Trung nghe thấy hai chữ anh họ, biểu cảm trở nên
phức tạp hơn,

“Quách Cao Minh…”

Sắc mặt Quách Thanh Nga âm trầm hơn, đứa chấu trai này của
bà ta đột nhiên về nước trở thành tổng giám đốc của tập đoàn IP&G,
thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.