Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 46



Chương 46: Rằm tháng giêng là sinh nhật của Quách Cao Minh

Hôm nay là rằm tháng giêng.

Kiểu Bích Ngọc ăn cơm với ông cụ xong, cô lập tức trở về biệt
thự Uyển Như, ngồi trên sofa trong phòng khách, vẻ mặt cô hơi uể

oải.
“Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Quách Cao Minh…”

Ngày hôm qua hai bọn họ đến trung tâm nghe giảng về cách làm
cha mẹ đúng tiêu chuẩn, lúc ấy cô cảm nhận được Quách Cao Minh
có chút cảm xúc phức tạp đối với rằm tháng giêng, giống như không

muốn nhắc tới.

“Sinh nhật của anh ấy, không muốn để mình biết sao?” Là sợ

mình gây phiền phức cho anh à?

Từ ngày hôm qua gặp được Lê Yến Nhi, cảm xúc của cô luôn sa

sút.

Lê Yến Nhi cố ý nói với cô chuyện cà vạt để lại chỗ cô ta, đây rõ

ràng là đang thị uy.
Tranh sao? Kiều Bích Ngọc biết mình không có tư cách.

“Kiều Bích Ngọc…“ Bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói

đầy trêu tức.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thật sự hơi bất ngờ: “Lục Khánh
Nam, anh tới đây làm gì, Quách Cao Minh không ở nhà, có lẽ anh ấy

về công ty rồi.”

“Hôm nay là ngày đặc biệt, Cao Minh không có khả năng về công

ty…“ Lục Khánh Nam nói rất chắc chắn.

Nói được một nửa, anh ta trợn to mắt nhìn mặt bàn ở phòng
khách: “Kiểu Bích Ngọc, đây là bánh sinh nhật cô mua à?” Anh ta

giống như rất hoảng sợ nói.

Kiểu Bích Ngọc cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt trên mặt bàn, thở
dài một hơi.

Lục Khánh Nam hơi nhíu mày đi tới ngồi đối diện cô, giọng nói trở
nên nghiêm túc hơn: “Kiểu Bích Ngọc, cô biết hôm nay là sinh nhật

của Cao Minh à?”
“Ừ.” Cô rầu rĩ đáp một câu.

Thực ra cô cũng chỉ là không cẩn thận nghe được quản gia nói
chuyện sinh nhật của Quách Cao Minh, cho nên lấy di động đặt bánh
ngọt, nhưng lúc cô cầm bánh ngọt trở về, sắc mặt của quản gia và

người giúp việc nhà họ Quách đều rất khó coi.

“Này, Lục Khánh Nam, anh có biết vì sao không được để Quách
Cao Minh thấy thứ này không…“ Ngón tay của cô chỉ chiếc bánh sinh

nhật trên bàn, tò mò hỏi một câu.

“Cho đến bây giờ nhà họ Quách đều không có rằm tháng giêng.”
Lục Khánh Nam trầm giọng nói, đôi mắt thâm thúy hơi nhướng lên

nhìn thoáng qua cô.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi kinh ngạc.

“Cao Minh không thích người khác chúc mừng sinh nhật cho anh
ấy, bánh sinh nhật này tốt nhất là đừng để anh ấy nhìn thấy, tôi

khuyên cô nên ném nó đi.”

Lục Khánh Nam nhớ rõ sáu năm trước mấy anh em bọn họ cùng

chúc mừng sinh nhật cho anh, kết quả… Quả thực là tai nạn.
“Tôi biết rồi.”

Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng đáp một câu, cô cũng không hỏi nhiều,

bởi vì Quách Cao Minh không muốn cô biết quá nhiều.

Cô cúi gằm đầu, bưng một đĩa Tiramisu đi về phía phòng ngủ ở

tầng hai, muốn trở về phòng ăn nó!

“Kiều Bích Ngọc, cô có biết vì sao Cao Minh ghét phụ nữ như vậy
không?”

Lục Khánh Nam nhìn bóng dáng uể oải này của cô, đột nhiên kêu
lên một tiếng: “Anh ấy không phải ghét bánh ngọt của cô, mà là

hận…”
“Hận ai?”

Kiểu Bích Ngọc bất chợt quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn

chằm chằm Lục Khánh Nam.

Vẻ mặt Lục Khánh Nam hơi khó xử, câu nói kế tiếp không dám nói

ra.

“Hàng năm vào ngày sinh nhật này, Cao Minh đều không về công
ty, có khả năng là anh ấy tới câu lạc bộ hoặc quán bar, Kiểu Bích
Ngọc, cô muốn tới đó tìm anh ấy không?“ Câu cuối cùng, anh ta chỉ

nửa đùa nửa trêu chọc cô thôi.
“Được.” Kiều Bích Ngọc gật đầu đồng ý rồi.

Lục Khánh Nam không ngờ Kiều Bích Ngọc đồng ý, anh ta chỉ hỏi
vậy thôi: “Kiểu Bích Ngọc, cô rất quan tâm Cao Minh à?”“ Anh ta có
chút tò mò dán sát vào cô.

Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc hơi xấu hổ, lập tức phủ nhận:

“Không phải! Tôi đi lên lầu thay quần áo đã…” Cô vội vàng đi lên lầu.

Đợi Lục Khánh Nam thấy cô đi xuống lầu, Kiều Bích Ngọc mặc áo
khoác kiểu Hàn màu trắng nhạt, quần bò màu trắng, tóc dài búi cao
trên đầu, trang điểm nhẹ, nhìn có vẻ trẻ trung xinh đẹp, nhưng cô

còn đeo khăn quàng cổ…

“Kiều Bích Ngọc, cô không cần phải mặc như xác ướp như vậy

đâu.”

Hai người sóng vai nhau đi tới cửa, Lục Khánh Nam thấy cô mặc

kín như vậy, không nhịn được châm chọc cô.

“Tôi phải mặc kín một chút, nếu để bản thân mình bị cảm, tôi

nhất định sẽ bị mắng.”

Kiều Bích Ngọc không thèm để ý, lập tức lấy điện thoại trong túi

ra, gọi cho một dãy số quen thuộc.

Lục Khánh Nam nhìn cô ấn số điện thoại, trêu chọc một câu: “Ồ,

cô ra cửa còn phải xin ý kiến của Cao Minh à?”“

“Đúng vậy, anh ấy nói ra ngoài phải gọi điện cho anh ấy Kiều

Bích Ngọc nghiêm túc gật đầu.

Lục Khánh Nam cũng rất kinh ngạc, từ xưa tới nay Quách Cao
Minh không bao giờ để ý mọi chuyện…

Kiểu Bích Ngọc gọi mà không có ai nghe máy, ánh mắt cô nhìn về
phía Lục Khánh Nam: “Nếu anh ấy mắng tôi, tôi sẽ nói là anh dẫn tôi

ra ngoài.”
“Kiều Bích Ngọc, cô có thể nói lý một chút được không?”

Vẻ mặt Lục Khánh Nam âm trầm nhét cô vào trong xe, trong lòng
vô cùng hối hận vì dẫn cô đi, xe chạy rất vững vàng, khoảng chừng
30 phút sau thì đỗ ở cửa quán bar “Civilize“ ở đường phố phồn hoa
nhất thành phố Bắc An.

Lục Khánh Nam dẫn cô đi theo đường VIP tiến vào, đây là lần đầu
tiên Kiểu Bích Ngọc tiến vào quán bar cao cấp như vậy, nhìn cách
trang trí sa hoa lộng lẫy, cô có cảm giác mình như kẻ quê mùa: “Nơi

này đúng là náo nhiệt.”

Giữa đại sảnh tầng hai có một cái bể hình tam giác rất to, hơi
nước màu xanh nhạt, những cô gái chân dài ngồi ở mép bờ, trong hơi
nước mơ hồ truyền tới tiếng nam nữ trêu đùa… Oa, Kiều Bích Ngọc tò

mò nhìn quanh bốn phía.

“Lúc rạng sáng càng náo nhiệt…” Lục Khánh Nam là khách quý ở
nơi này, nói xong, anh ta cười với ý tứ hàm xúc không rõ đối với cô:

“Kiểu Bích Ngọc, nơi này là chồng cô mở…”

Quách Cao Minh là ông chủ của nơi này!

Kiểu Bích Ngọc hơi mở to mắt, chẳng trách anh có tiền như vậy!

Lục Khánh Nam thấy cô giật mình như vậy, lập tức trêu chọc cô:
“Phụ nữ ở đây đều ước gì có thể leo lên giường chồng của cô, Kiều
Bích Ngọc cô nên thông minh một chút, đừng cả ngày tức giận với
Cao Minh, phụ nữ nên học thuận theo nghe lời, thỉnh thoảng nũng nịu

mới khiến người ta yêu thích…”

“Tôi sẽ không làm vậy.“ Kiều Bích Ngọc phụng phịu không để ý
tới anh ta.

Lục Khánh Nam biết rõ tính cách của cô, cho nên hù dọa cô:
“Xong đời, Kiều Bích Ngọc cô sinh con xong, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ

đuổi ra khỏi nhà họ Quách rồi.”

“Tôi không cần anh ấy đuổi, tôi sẽ tự mình cút.“ Cô cứng miệng

đáp lại một câu.
Lục Khánh Nam thấy rõ cô hơi tức giận, để ý sao?

Đang định lừa cô nói một số chuyện về Quách Cao Minh, cửa
thang máy VIP dừng ở tầng 12, có hai vị khách đi vào, đối phương
nhìn thấy Lục Khánh Nam lập tức cười nịnh nọt: “Anh Lục, đã lâu
không gặp.”

“Anh Lục, vị này là bạn gái mới của anh sao, bộ dạng thật nóng
bỏng… Nhìn có chút quen mắt.” Ánh mắt một người đàn ông khác

đánh giá Kiều Bích Ngọc.

“Đây là chị dâu của tôi.“ Lục Khánh Nam không còn cười ha ha

như bình thường, trái lại lạnh mặt nói một câu.
Chị dâu của Lục Khánh Nam sao?

Có thể khiến Lục Khánh Nam gọi chị dâu không có mấy người,
anh ta có mấy người anh em không thể đắc tội, nhất là vị kia của nhà
họ Quách.

“Chúng tôi uống hơi nhiều, chị dâu thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Mọi
người lăn lộn trong giới làm ăn nên rất khôn khéo, lập tức giả ngu
cười nói.

Một người trong đó giống như tìm Lục Khánh Nam có chuyện

quan trọng, Kiều Bích Ngọc nghe bọn họ nói một số chuyện về cổ
phần công ty và đầu tư, lúc thang máy tới tầng 22, vẻ mặt Lục Khánh

Nam nghiêm túc đi ra khỏi thang máy.

“Kiều Bích Ngọc, cô đi cùng nhân viên tới tầng cao nhất đi, tôi có
một số việc cần nói với bọn họ, sẽ lên đó nhanh thôi.” Lục Khánh

Nam gọi một nhân viên phục vụ nữ đưa cô lên tầng cao nhất.

Kiều Bích Ngọc gật đầu với anh ta, thấy cậu chủ nhà họ Lục có

việc nên không quấy rầy anh ta nữa.

“Nhớ đừng chạy lung tung đấy!” Khi cửa thang máy khép lại, Lục

Khánh Nam còn không quên dặn dò.

Quán bar “Civilize” 36 tầng này, thực ra là quán bar lớn nhất
trong thành phố, người đi vào đây chơi đùa không phú thì quý, còn có
rất nhiều minh tỉnh điện ảnh người mẫu nổi tiếng tới đây làm nền, rất
xa XỈ.

Civilize rất loạn, nhưng tầng cao nhất thì hoàn toàn khác biệt, nơi

đó vô cùng yên tĩnh, người bình thường không vào được.

Kiểu Bích Ngọc rất an phận, đứng trong thang máy nhìn con số

dần đi lên, nhưng lúc thang máy mở ở tầng 35, cô vội bước ra ngoài.

“Cô Kiều.“ Nhân viên phục vụ nữ ở phía sau khó xử gọi cô một

tiếng.

“Lát nữa tôi sẽ tự mình đi lên trên, không cần phải để ý tới tôi.”
Bước chân của Kiều Bích Ngọc vội vàng, giống như bị ai đó hấp dẫn,

nhanh chóng biến mất ở lối rẽ.
Người phụ nữ vừa rồi…

Kiểu Bích Ngọc nghiêng người, đứng trước cửa căn phòng sa

hoa, tay phải lén lút mở cửa ra, nhìn vào bên trong…
Hình như cô mới thấy Lê Yến Nhi…
Quả nhiên là cô ta!

Giống như tổ chức một buổi tụ tập, ngoại trừ Lê Yến Nhi, còn có

mấy minh tinh đang nổi tiếng khác ở đây, bọn họ nâng chén uống với

nhau, trên mặt đều là nụ cười vui vẻ.

“Hôm nay mấy chúng tôi mời Yến Nhi tới đây chơi, sao có thể

xem nhẹ nhân vật chính được…”

“Yến Nhi, ly này tôi kính cô, tuần trước cô nói với đạo diễn
Phương một tiếng, lập tức đuổi Ngọc Mai đi, bây giờ tôi nghĩ bà tám
kia chắc tức điên rồi, tôi cười tới mức sắp tiểu ra quần.”

Kiểu Bích Ngọc thấy Lê Yến Nhi ngồi bắt chéo chân trên ghế
sofa, tay phải cầm điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng giống như chị

đại, người bên cạnh thì không ngừng nịnh nọt cô ta.

Vẻ mặt Lê Yến Nhi ngạo mạn: “Chuyện này không tính là gì.“ Cô
ta lạnh lùng nói xong, lập tức nhả ra một ngụm khói.

“Vậy mà Quách Cao Minh thích loại phụ nữ như vậy.“ Kiều Bích
Ngọc rụt người lại, âm thầm châm chọc.

Người phụ nữ trong giới này có mấy ai đơn thuần, đều là giả vờ,
Kiều Bích Ngọc có cảm xúc đặc biệt, vì mẹ kế Diệp Vân của cô cũng
là nhân tài kiệt xuất trong đó.

Vì sao mình phải ở đây nghe lén?

Biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc có chút không được tự nhiên, thừa
nhận đi, cô có chút ghen tị.

Cả ngày Quách Cao Minh lạnh như băng với cô, Kiều Bích Ngọc
rất tò mò, có phải là cô Lê này có mị lực gì đó hay không.

Nên quay về tầng cao nhất thì hơn, biểu cảm của cô hơi rầu rĩ,

đang định đóng cửa rời đi, mà đúng lúc này, bất chợt nghe thấy âm

thanh mập mờ ở bên trong.

Kiểu Bích Ngọc xuất phát từ tò mò nhìn một cái, lập tức hoảng
sợ, đôi nam nữ ở bên trong không kiêng ky, dựa vào vách tường hôn

nồng nhiệt vuốt ve, một giây sau cởi hết quần áo ra…
“Yến Nhi, có thích không?”

Mà ở bên sofa, một người đàn ông bộ dạng tuấn tú đang mát xa

bả vai cho Lê Yến Nhi, bàn tay càng ngày càng đi xuống, Lê Yến Nhi

không phản kháng, trái lại vẻ mặt rất hưởng thụ.

“Thuốc này rất… Rất mạnh, em thích…” Bỗng nhiên Lê Yến Nhi

lật người, đè tiểu thịt tươi phía dưới người, động tác có chút vội vàng.

Kiều Bích Ngọc không dám tin nhìn đám người ở bên trong: “Vậy

mà bọn họ cắn “thuốc” ở bên trong…“
“Ai ở bên ngoài?”
Đúng lúc này, bên trong có người kêu về phía cửa.

Giọng nói này khiến người trong phòng cảnh giác hơn, bọn họ
đều là nhân vật của công chúng, việc này tuyệt đối không thể lộ ra
ngoài…

Kiều Bích Ngọc chợt ngẩn ra, cô thấy hai người đàn ông cường
tráng ở trong phòng không mặc áo, vẻ mặt dữ tợn, nổi giận đùng
đùng chạy ra.

Rầm một tiếng.

Cửa bị bọn họ đẩy mạnh ra rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.