“Nhược Nhi, con và cục cưng về sau sẽ ở nơi này, ở lại cùng với lão già này, hy vọng các con đừng chê ta tuổi già sức yếu a. Ha ha ha.” Thái Phó Lăng Sơn cười rất là thoải mái, nhưng trong đó lại thoáng có một tia thương cảm.
Lăng Nhược Nhược đương nhiên hiểu nội tâm suy nghĩ của ông, vội vàng an ủi nói: “Thái Phó không chê chúng ta mới đúng, sau này ta vẫn như cũ là nữ nhi của Thái Phó, cục cưng vĩnh viễn đều là cháu ngoại trai của ngài. Người một nhà chúng ta cuối cùng đã đoàn tụ.”
Lăng Sơn cao hứng đến rơi nước mắt, liên thanh nói: “Hảo, hảo, hảo. Lão phu hôm nay rốt cuộc người một nhà đoàn tụ, cao hứng, cao hứng, thật cao hứng.”
Bé cũng rất hưng phấn, vội vàng nũng nịu nói: “Ngoại công, ngoại công, cục cưng cũng thật cao hứng.” Tiểu tử này là đứa nhỏ thuộc diện ‘mọi người làm gì, ta đều thích vô giúp vui’.
Mà Lăng Sơn nghe cục cưng gọi một tiếng ngoại công, trong lòng kích động vô cùng, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy bé, thật lâu không nói nên lời. Nữ nhi mất đi, chỉ để lại cho ông một tiểu bảo bảo, ông thật hối hận a, nay khoảng trống trong lòng đã cảm thấy tràn đầy.
“Cục cưng, cháu của ta, ngoại công có lỗi với con a, có lỗi với nương của con a.” Lăng Sợ lão lệ tung hoành, khóc không thành tiếng, hối hận những gì mình đã làm lúc trước.
Bé không rõ chuyện gì xảy ra, bất quá vẫn thực nhu thuận không nói gì, im lặng tùy ý ông ôm mình, bé biết lão nhân này sẽ không thương tổn bản thân.
“Ngoại công, cục cưng còn có ngoại công, còn có mẹ, ngoại công đừng sợ, cục cưng và mẹ sẽ bảo hộ ngoại công.” Bé cười tủm tỉm, híp mắt nói với Lăng Sơn.
Lăng Nhược Nhược cũng mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với bé.
“Thái Phó, sau này ta sẽ gọi ngài là cha, Lăng Nhược Nhược là nữ nhi của ngài, ta tuy rằng chiếm thân thể của nàng, nhưng cũng là nữ nhi của ngài a.”
Lăng Sơn cảm động không nói nên lời, trong lòng ông biết rõ, nữ nhi của mình tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra đứa nhỏ tốt như vậy. Kỳ thật như vậy cũng tốt, hiện tại ông không những không mất đi nữ nhi, nữ nhi vẫn cùng sống với ông, còn có thêm một đứa cháu trai đáng yêu có hiểu biết, thật tốt a.
Từ khi Lăng Nhược Nhược và bé cùng đến ở Lăng phủ, Lăng phủ lúc nào cũng đầy tiếng cười núi vui vẻ, không còn lạnh lùng như trước, náo nhiệt vô cùng.
Bé được Lăng Sơn tự mình dạy đọc viết chữ, Lăng Nhược Nhược vẫn như cũ quản lý những cửa hàng nổi tiếng khắp thiên hạ của mình, thời gian ngày một ngày một dần trôi qua, cuộc sống vẫn bình thản tiếp diễn.
Một ngày nọ, Lăng Sơn cùng nàng và bé ngồi chơi ở hoa viên.
“Nhược Nhi, con thật sự không tính trở về Ninh Vương phủ sao?” Lăng Sơn nhịn hồi lâu, hôm nay rốt cuộc nhịn không được, mở miệng dò hỏi.
Lăng Nhược Nhược lắc đầu, “Cha, chuyện này không cần bàn nữa, con sẽ không trở về, hiện tại con không muốn nghĩ gì hết, chuyện về sau, sau này hẵng nói.”
Lăng Sơn cũng lại không khó xử nàng, vì thế chuyện này không nhắc đến nữa. Mọi người đều biết chính mình đang làm cái gì, chỉ cần suy nghĩ cho cuộc sống của mình là đủ.
Lăng Nhược Nhược kinh ngạc, sao nàng không hay biết? Nàng cũng không nhìn thấy hắn, càng không có ai báo cho nàng biết là hắn đến đây.
Lăng Sơn nhìn biểu tình của nàng, vội vàng nói: “Là lúc con đến Hoa Tụ Lâu, Ninh Vương gia đã tới, hắn sợ con không vui, sợ ngươi không muốn gặp hắn, cho nên đành phải thừa dịp ngươi không ở đây, đến thăm cục cưng. Nhược Nhi, con đừng giận a.”
“Không phải, cục cưng là con của hắn, hắn đến thăm cục cưng là chuyện bình thường, con sẽ không phản đối.” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói, về điểm này, nàng thật sự không có ý kiến.
“Vậy là tốt rồi.” Thái Phó tán dương gật gật đầu, càng sống lâu cùng nàng, ông càng có thể nhìn thấy bộ mặt không giống người thường của nàng, khó trách Tát Hoàn cũng như hai vị vương tử kia lại một lần nữa yêu nàng.