Mà Tát Hoàn lại không nói gì, hai mẹ con này, quả nhiên là cùng một tính tình, mẹ nào con nấy, xem ra lời này tuyệt không sai.
Bé cư nhiên không cần người khác đáp lại, thần kỳ lại lầu bầu nói: “Thúc thúc, ngày mai cùng chúng ta ăn cơm dã ngoại đi, ăn cơm dã ngoại có thiệt nhiều đồ ăn ngon mẹ làm.” Nói xong, chờ mong nhìn hắn.
“Tốt.” Tát Hoàn cư nhiên không chút nghĩ ngợi đáp ứng, kỳ thật hắn cảm thấy đó là một cơ hội rất tốt, có thể tiếp cận nàng, nhìn xem nàng sống thế nào.
“Không tốt.” Lăng Nhược Nhược mặt trầm xuống, mất hứng phản bác. Nàng chán ghét hắn, tuyệt không thích hắn, lại càng không muốn cùng người như hắn ăn cơm dã ngoại, hừ, đến dã chiến còn không có cửa đâu!
Bé kinh ngạc lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn mẹ, kinh ngạc thấy mẹ luôn luôn hào phóng, sao lúc này lại nhỏ mọn như vậy. “Mẹ, vì sao không cho thúc thúc đi?”
“Đúng vậy, vì sao không cho ta đi?” Tát Hoàn cũng ra vẻ kinh ngạc hỏi, vẻ mặt ủy khuất, khổ sở, đáy lòng khoái trá muốn chết.
Lăng Nhược Nhược nhìn một lớn một nhỏ, cảm thấy vô lực, nàng biết giải thích với bé thế nào a, nói nam nhân này là chồng trước của nàng, hơn nữa là bất lương nam nhân đã vứt bỏ nàng, lại cha hắn, đương nhiên không biết có phải là thân sinh cha không, nhưng ít nhất từng là trên danh nghĩa.
“Cục cưng, chúng ta không biết hắn.” Nàng vô lực nói, tuy rằng lý do này có chút gượng ép, nhưng nàng thực không biết nên giải thích thế nào.
Bé tựa hồ không hiểu, không biết hắn sao lại ở trong thư phòng của mẹ, sao có thể tới nhà bọn họ.
Nhìn biểu tình của bé, nàng hoàn toàn bị đả bại, không biết nói cái gì: “Quên đi, cục cưng đi ngủ đi, mẹ cùng ngươi ngủ.” Tâm tình của nàng bị phá hỏng rồi, không muốn nhìn thấy hắn, không bằng đi ngủ với con cho rồi.
Bé gật gật đầu, hưng phấn nói: “Mẹ, chúng ta ngủ a, thúc thúc ngủ ngon.” Hắn không quên vẫy vẫy tay về phía Tát Hoàn, vui vẻ kêu lên.
Tát Hoàn cũng thật cao hứng, nghĩ đến ngày mai hắn có thể cùng bọn họ đi chơi, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, mặt tràn đầy tươi cười.
Lăng Nhược Nhược thực khó chịu, thực mất hứng, nàng không thấy biểu tình của Tát Hoàn, trực tiếp ôm bé xoay người ly khai thư phòng.
Tát Hoàn chờ hai mẹ con nghỉ ngơi mới xoay người ly khai Quý phủ, trở về vương phủ, sau đó hưng phấn một đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau, Lăng Nhược Nhược cùng bé rời giường, ăn bữa sáng. Hai người mang theo bánh ngọt, nước trà đã chuẩn bị tốt, kế tiếp là giàn nướng, nguyên liệu, vải bố dùng đi ăn cơm dã ngoại, rồi mới chậm rì rì ra đại môn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tát Hoàn đang đứng chờ.
“Các ngươi rốt cục đi ra.” Tát Hoàn thiếu chút nữa đã không đủ bình tĩnh để chờ, vừa mới chuẩn bị xông vào đã thấy đến bọn họ đi ra, vội vàng tiến lên đón, oán giận nói.
Lăng Nhược Nhược không thèm nhìn tới hắn, không nghĩ tới hắn thực đến đây, nàng còn mong hắn đừng xuất hiện trước mặt nàng đâu! Nhưng lại không như mong muốn.
“Không muốn chờ thì đừng chờ.” Nàng tức giận nói, ôm tiểu bảo bảo lên xe ngựa đã chờ sẵn.
“Thúc thúc, mau lên đây.” Bé không biết giữa bọn họ có sóng to gió lớn gì, ngây thơ tủm tỉm nói với hắn, nghiêng nghiên cái đầu nhỏ đáng yêu.
Tát Hoàn bản không nghĩ cùng đi lên, nhưng nghe bé nói, nghĩ nghĩ một hồi liềnlập tức cùng lên xe ngựa.
Lăng Nhược Nhược sắp điên rồi! Nàng phục sát đất trình độ mặt dày vô sỉ của nam nhân này, thậm chí muốn phát cuồng lên. Nhưng, trước mặt bé, nàng không thể phát tác.
“Mẹ, thúc thúc thực giỏi.” Trên xe ngựa, chỉ có tiếng bé và Tát Hoàn nói chuyện, bởi vì bé thập phần sùng bái Tát Hoàn, dọc theo đường đi cứ quấn quít lấy hắn, nói không ngừng. Cuối cùng, bé cho ra kết luận này.
“Ách, có thể.” Nàng rất muốn đá hắn xuống xe ngựa, cư nhiên chỉ chốc lát sau liền mua chuộc con nàng, nàng sao có thể không sinh khí, sao có thể cao hứng được chứ!
Chỉ một lát sau, bọn họ ra đến một vùng ngoại ô kinh thành, thanh sơn tú thủy, cây cao che mát, bãi cỏ xanh mướt, cảnh sắc thập phần tuyệt đẹp, không khí cũng rất tốt so với trong thành.
“Mẹ, thịt nướng, thịt nướng.” Bé cực kì hưng phấn, dùng giọng nói trẻ con không ngừng kêu la.
Lăng Nhược Nhược phân phó tỳ nữ mang dụng cụ đến, chỉ huy các nàng lắp giá nướng, đốt than, còn mình và bé lo trải vải bố, dọn chén dĩa, bày bánh ngọt ra.
Tát Hoàn đứng ở một bên không biết làm sao, hắn không biết hắn phải làm gì. Đối chuyện bọn họ đang làm hắn cảm thấy thực xa lạ, không biết nên làm gì mới tốt, đành phải đứng trơ ra đó, thị vệ của hắn cũng đứng ở cách đó không xa canh chừng.